Áo bào tím gia...
Nhĩ Căn
2024-11-23 19:56:34
Câu nói này giống như là lôi đình vang vọng bên tai Hứa Thanh vậy, khiến cho tâm thần hắn dâng lên một cỗ chấn động, nhưng thần sắc Hứa Thanh không có quá nhiều biến hóa, cũng chưa từng suy nghĩ nhiều, cúi đầu cung kính mở miệng.
- Vâng.
Việc này không cần thiết đi che giấu, mặc dù Linh Tức Đăng của nhân ngư tộc có giá trị rất lớn, nhưng cũng không phải là chưa có người cầm được, hôm ấy Hứa Thanh ra tay nhìn như kín kẽ, nhưng trên thực tế nếu như có người thực sự muốn điều tra, vẫn có thể tìm được rất nhiều manh mối từ hiện trường.
Hứa Thanh cảm thấy không cần phải nói dối về việc này, ngược lại lại làm cho người ta cảm giác như mình giấu đầu hở đuôi.
- Ngươi dự định xử lý như thế nào?
Tam trưởng lão nhìn qua Hứa Thanh, bình tĩnh mở miệng.
- Bán đi.
Hứa Thanh không cần nghĩ ngợi liền trả lời, ngẩng đầu nhìn về phía Tam trưởng lão.
Giờ phút này Tam trưởng lão đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế cao nhất, khí tức tản mát ra làm cho bốn phía vặn vẹo, khiến cho toàn bộ đại điện cũng rơi vào bên trong áp lực, theo lời nói vừa rồi vang vọng, cảm giác áp lực này lại biến thành mãnh liệt hơn.
Thậm chí cái loại cảm giác chói mắt cũng lại nổi lên, nhưng mà trong cảm thụ của Hứa Thanh thì vẫn đã nhẹ hơn rất nhiều so với lần thứ nhất trước đó. Nên biết rằng lần thứ nhất hắn đến, ngay cả ngẩng đầu hắn cũng phải rất mất công sức, liếc mắt nhìn qua thì hai mắt đều phải chịu đau đớn vô cùng.
Tam trưởng lão nghe câu trả lời của Hứa Thanh, trên mặt liền lộ ra một nụ cười, giống như thoả mãn vì Hứa Thanh không hề giấu giếm về việc này, vì vậy truyền ra lời nói.
- Hứa Thanh, lão phu không dối gạt ngươi, ta luôn nhìn thấy ngươi rất được, ngươi đã tự mình lấy được Linh Tức Đăng, lão phu cũng sẽ không yêu cầu lấy nó từ ngươi, lão phu cũng chướng mắt cái đèn chụp kia.
- Nhưng mà ta nhắc nhở ngươi một câu, phải nhanh chóng bán ngọn đèn này đi, nói cách khác, ta không cần nhưng đúng là vẫn còn có người muốn có được nó, lão phu có thể biết ngươi là người lấy được ngọn đèn này, đương nhiên những người khác muốn biết cũng sẽ không khó.
- Bây giờ ngươi đưa lệnh bài thân phận của ngươi cho ta.
Ánh sáng trong mắt Hứa Thanh nội liễm lại, lấy ra lệnh bài thân phận của mình.
Tam trưởng lão vung tay phải lên, lệnh bài liền bay vào tay, sau đó lão hơi vỗ một cái, lệnh bài lập tức rung động lắc lư rồi tràn ra tia sáng, thông tin trong đó nhanh chóng được điều chỉnh, sau đó bên trong giống như có trận pháp chấn động, giống như đang đóng dấu.
Một lát sau tia sáng trên lệnh bài tiêu tán, lại khôi phục thành mặt lệnh bài như thường, được Tam trưởng lão vung lên rồi bay thẳng đến phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh giơ tay lên tiếp đón, cũng đã làm xong chuẩn bị thừa nhận lực lượng trùng kích ở trên, dẫu sao hôm hắn bái kiến vị Ti trưởng ở Bộ Hung ti cũng đã từng trải qua loại việc giống như vậy.
Nhưng lệnh bài bị hắn nhẹ nhàng tiếp được, rõ ràng không có bất kỳ lực đạo nào từ trên đó truyền ra cả, phảng phất như toàn bộ lực lượng vào ngay một khắc hắn chạm vào liền hoàn mỹ tự mình tản đi.
Một màn này làm cho đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, hắn cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng của song phương. Phải biết là phóng ra rất dễ dàng, nhưng có thể hoàn mỹ khống chế lực đạo không để lộ ra chút nào mới là khó khăn.
- Ngươi có thể đi xuống rồi.
Tam trưởng lão nhắm mắt lại.
Hứa Thanh chắp tay cung kính rời đi, mà ngay khi hắn muốn đi ra khỏi đại điện, thanh âm của Tam trưởng lão lại lần nữa truyền đến.
- Cái đứa bé Trung Hằng kia, tâm tính không hề xấu.
- Đệ tử hiểu.
Hứa Thanh quay người cúi đầu, đi ra khỏi đại điện, đáy lòng hắn rất rõ ràng, hôm ấy mình tới thì đối phương không hề nói những lời này, mà do Lý chấp sự mở miệng, như vậy là bởi vì thân phận của mình chưa đủ.
Nhưng hôm nay lại không giống vậy.
Theo Hứa Thanh cất bước đi ra, Lý chấp sự một bên gật nhẹ đầu với hắn, sau đó nhắm mắt không nói gì, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về Trương Vân Sĩ ở nơi xa rồi đi đến.
Trương Vân Sĩ nở nụ cười, thời gian tiếp theo y liền dẫn theo Hứa Thanh đi lấy đạo bào, đồng thời Hứa Thanh cũng đã lựa chọn được một tòa động phủ, chỉ hơi tiếc là phần lớn động phủ tốt đều đã được chọn hết rồi, nơi hắn lựa chọn có hơi chênh lệch chút ít với những nơi đó.
Nhưng Hứa Thanh cũng cảm thấy không tệ rồi, về phần giá cả cũng không đắt đỏ như hắn tưởng tượng.
Cuối cùng dưới sự chỉ dẫn và giới thiệu của Trương Vân Sĩ, Hứa Thanh đi tới Kinh Pháp đường, đổi lấy công pháp Trúc Cơ ở đó, ngoài những cái này thì hắn còn đổi một chút thuật luyện thể.
Làm xong những thứ này thì sắc trời cũng đã biến thành hoàng hôn, Trương Vân Sĩ đưa Hứa Thanh đến ngoài động phủ hắn đã mua, sau đó mới chắp tay rời khỏi, trước khi đi y còn tươi cười mở miệng.
- Hứa sư đệ, sở dĩ hôm nay ta làm bạn một chặng đường với ngươi như vậy, một mặt là bởi vì ta cảm thấy có chút duyên phận cùng ngươi, một phương diện khác là ta đã tiếp nhận nhiệm vụ tiếp dẫn đệ tử lên núi trong tháng này, cho nên ta cũng sẽ thu được ban thưởng của tông môn.
- Cho nên ngươi không cần phải băn khoăn tại sao ta lại ân cần như vậy, nhưng cuối cùng ta và ngươi cũng coi như có một hồi duyên phận, ngày sau nếu gặp nhau trên biển, mong rằng chiếu cố lẫn nhau nhiều hơn.
- Cuối cùng, Hứa Thanh sư đệ, ta hữu nghị nhắc nhở ngươi một câu, đời tu sĩ chúng ta một khi đã bước vào Trúc Cơ, sẽ phải dùng tốc độ nhanh nhất để mở ra 30 đạo pháp khiếu, sau đó hình thành mệnh hỏa, để có được Huyền Diệu Thái.
- Ngươi phải biết tu sĩ có Huyền Diệu Thái và không có hoàn toàn là hai cấp độ khác biệt, đã vất vả khổ cực bước vào Trúc Cơ, nếu như không nhanh chóng hình thành mệnh hỏa thì sẽ rất thiệt thòi, mà phần lớn Trúc Cơ cũng đều là chết ở giai đoạn này.
- Trúc Cơ không có Huyền Diệu Thái cũng chỉ ức hiếp được Ngưng Khí mà thôi.
Trương Vân Sĩ cười tủm tỉm, sau khi nói xong liền đưa mắt nhìn tay phải Hứa Thanh, gã cũng phát hiện ra mình đã không nhìn ra thói quen tạo thành sơ hở của Hứa Thanh nữa, liền nở nụ cười, tiêu sái cười to. Đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, vô luận là hắn đã biết hay là giờ phút này đối phương nhắc nhở, đều khiến cho hắn hiểu được tầm quan trọng của mệnh hỏa đối với Trúc Cơ.
Lúc này hắn hơi chắp tay cúi đầu, đưa mắt nhìn thân ảnh Trương Vân Sĩ rời đi.
Đồng thời cũng thu đề phòng trong đáy lòng từ trên người đối phương về, quay đầu nhìn về động phủ của mình.
- Vâng.
Việc này không cần thiết đi che giấu, mặc dù Linh Tức Đăng của nhân ngư tộc có giá trị rất lớn, nhưng cũng không phải là chưa có người cầm được, hôm ấy Hứa Thanh ra tay nhìn như kín kẽ, nhưng trên thực tế nếu như có người thực sự muốn điều tra, vẫn có thể tìm được rất nhiều manh mối từ hiện trường.
Hứa Thanh cảm thấy không cần phải nói dối về việc này, ngược lại lại làm cho người ta cảm giác như mình giấu đầu hở đuôi.
- Ngươi dự định xử lý như thế nào?
Tam trưởng lão nhìn qua Hứa Thanh, bình tĩnh mở miệng.
- Bán đi.
Hứa Thanh không cần nghĩ ngợi liền trả lời, ngẩng đầu nhìn về phía Tam trưởng lão.
Giờ phút này Tam trưởng lão đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế cao nhất, khí tức tản mát ra làm cho bốn phía vặn vẹo, khiến cho toàn bộ đại điện cũng rơi vào bên trong áp lực, theo lời nói vừa rồi vang vọng, cảm giác áp lực này lại biến thành mãnh liệt hơn.
Thậm chí cái loại cảm giác chói mắt cũng lại nổi lên, nhưng mà trong cảm thụ của Hứa Thanh thì vẫn đã nhẹ hơn rất nhiều so với lần thứ nhất trước đó. Nên biết rằng lần thứ nhất hắn đến, ngay cả ngẩng đầu hắn cũng phải rất mất công sức, liếc mắt nhìn qua thì hai mắt đều phải chịu đau đớn vô cùng.
Tam trưởng lão nghe câu trả lời của Hứa Thanh, trên mặt liền lộ ra một nụ cười, giống như thoả mãn vì Hứa Thanh không hề giấu giếm về việc này, vì vậy truyền ra lời nói.
- Hứa Thanh, lão phu không dối gạt ngươi, ta luôn nhìn thấy ngươi rất được, ngươi đã tự mình lấy được Linh Tức Đăng, lão phu cũng sẽ không yêu cầu lấy nó từ ngươi, lão phu cũng chướng mắt cái đèn chụp kia.
- Nhưng mà ta nhắc nhở ngươi một câu, phải nhanh chóng bán ngọn đèn này đi, nói cách khác, ta không cần nhưng đúng là vẫn còn có người muốn có được nó, lão phu có thể biết ngươi là người lấy được ngọn đèn này, đương nhiên những người khác muốn biết cũng sẽ không khó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bây giờ ngươi đưa lệnh bài thân phận của ngươi cho ta.
Ánh sáng trong mắt Hứa Thanh nội liễm lại, lấy ra lệnh bài thân phận của mình.
Tam trưởng lão vung tay phải lên, lệnh bài liền bay vào tay, sau đó lão hơi vỗ một cái, lệnh bài lập tức rung động lắc lư rồi tràn ra tia sáng, thông tin trong đó nhanh chóng được điều chỉnh, sau đó bên trong giống như có trận pháp chấn động, giống như đang đóng dấu.
Một lát sau tia sáng trên lệnh bài tiêu tán, lại khôi phục thành mặt lệnh bài như thường, được Tam trưởng lão vung lên rồi bay thẳng đến phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh giơ tay lên tiếp đón, cũng đã làm xong chuẩn bị thừa nhận lực lượng trùng kích ở trên, dẫu sao hôm hắn bái kiến vị Ti trưởng ở Bộ Hung ti cũng đã từng trải qua loại việc giống như vậy.
Nhưng lệnh bài bị hắn nhẹ nhàng tiếp được, rõ ràng không có bất kỳ lực đạo nào từ trên đó truyền ra cả, phảng phất như toàn bộ lực lượng vào ngay một khắc hắn chạm vào liền hoàn mỹ tự mình tản đi.
Một màn này làm cho đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, hắn cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng của song phương. Phải biết là phóng ra rất dễ dàng, nhưng có thể hoàn mỹ khống chế lực đạo không để lộ ra chút nào mới là khó khăn.
- Ngươi có thể đi xuống rồi.
Tam trưởng lão nhắm mắt lại.
Hứa Thanh chắp tay cung kính rời đi, mà ngay khi hắn muốn đi ra khỏi đại điện, thanh âm của Tam trưởng lão lại lần nữa truyền đến.
- Cái đứa bé Trung Hằng kia, tâm tính không hề xấu.
- Đệ tử hiểu.
Hứa Thanh quay người cúi đầu, đi ra khỏi đại điện, đáy lòng hắn rất rõ ràng, hôm ấy mình tới thì đối phương không hề nói những lời này, mà do Lý chấp sự mở miệng, như vậy là bởi vì thân phận của mình chưa đủ.
Nhưng hôm nay lại không giống vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo Hứa Thanh cất bước đi ra, Lý chấp sự một bên gật nhẹ đầu với hắn, sau đó nhắm mắt không nói gì, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về Trương Vân Sĩ ở nơi xa rồi đi đến.
Trương Vân Sĩ nở nụ cười, thời gian tiếp theo y liền dẫn theo Hứa Thanh đi lấy đạo bào, đồng thời Hứa Thanh cũng đã lựa chọn được một tòa động phủ, chỉ hơi tiếc là phần lớn động phủ tốt đều đã được chọn hết rồi, nơi hắn lựa chọn có hơi chênh lệch chút ít với những nơi đó.
Nhưng Hứa Thanh cũng cảm thấy không tệ rồi, về phần giá cả cũng không đắt đỏ như hắn tưởng tượng.
Cuối cùng dưới sự chỉ dẫn và giới thiệu của Trương Vân Sĩ, Hứa Thanh đi tới Kinh Pháp đường, đổi lấy công pháp Trúc Cơ ở đó, ngoài những cái này thì hắn còn đổi một chút thuật luyện thể.
Làm xong những thứ này thì sắc trời cũng đã biến thành hoàng hôn, Trương Vân Sĩ đưa Hứa Thanh đến ngoài động phủ hắn đã mua, sau đó mới chắp tay rời khỏi, trước khi đi y còn tươi cười mở miệng.
- Hứa sư đệ, sở dĩ hôm nay ta làm bạn một chặng đường với ngươi như vậy, một mặt là bởi vì ta cảm thấy có chút duyên phận cùng ngươi, một phương diện khác là ta đã tiếp nhận nhiệm vụ tiếp dẫn đệ tử lên núi trong tháng này, cho nên ta cũng sẽ thu được ban thưởng của tông môn.
- Cho nên ngươi không cần phải băn khoăn tại sao ta lại ân cần như vậy, nhưng cuối cùng ta và ngươi cũng coi như có một hồi duyên phận, ngày sau nếu gặp nhau trên biển, mong rằng chiếu cố lẫn nhau nhiều hơn.
- Cuối cùng, Hứa Thanh sư đệ, ta hữu nghị nhắc nhở ngươi một câu, đời tu sĩ chúng ta một khi đã bước vào Trúc Cơ, sẽ phải dùng tốc độ nhanh nhất để mở ra 30 đạo pháp khiếu, sau đó hình thành mệnh hỏa, để có được Huyền Diệu Thái.
- Ngươi phải biết tu sĩ có Huyền Diệu Thái và không có hoàn toàn là hai cấp độ khác biệt, đã vất vả khổ cực bước vào Trúc Cơ, nếu như không nhanh chóng hình thành mệnh hỏa thì sẽ rất thiệt thòi, mà phần lớn Trúc Cơ cũng đều là chết ở giai đoạn này.
- Trúc Cơ không có Huyền Diệu Thái cũng chỉ ức hiếp được Ngưng Khí mà thôi.
Trương Vân Sĩ cười tủm tỉm, sau khi nói xong liền đưa mắt nhìn tay phải Hứa Thanh, gã cũng phát hiện ra mình đã không nhìn ra thói quen tạo thành sơ hở của Hứa Thanh nữa, liền nở nụ cười, tiêu sái cười to. Đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, vô luận là hắn đã biết hay là giờ phút này đối phương nhắc nhở, đều khiến cho hắn hiểu được tầm quan trọng của mệnh hỏa đối với Trúc Cơ.
Lúc này hắn hơi chắp tay cúi đầu, đưa mắt nhìn thân ảnh Trương Vân Sĩ rời đi.
Đồng thời cũng thu đề phòng trong đáy lòng từ trên người đối phương về, quay đầu nhìn về động phủ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro