Sát Hỏa Thôn Hồ...
Nhĩ Căn
2024-11-14 22:32:10
- Chủ tử, chủ tử đừng giết ta, ta có thể tu luyện, ta có công pháp khí linh, chỉ là trong khoảng thời gian này ta hoặc là quá suy yếu hoặc là lâm vào ngủ say, nên không đủ thời gian tu luyện.
- Chủ tử, cho ta một cơ hội, ta nhất định nhất định sẽ cố gắng tu luyện, nhất định cố gắng!
Lão tổ Kim Cương Tông kêu rên, đã không cách nào hình dung sợ hãi trong lòng.
- Hai người các ngươi, nửa năm sau ta sẽ khảo hạch hai ngươi một lần, kẻ yếu sẽ bị đào thải!
Hứa Thanh mở miệng trôi chảy không chút gợn sóng, lời vừa nói ra, bên trong cái bóng lập tức nhấc lên một cỗ cảm giác hung hăng, nhưng không phải nhằm vào Hứa Thanh, mà nhằm vào lão tổ Kim Cương Tông. Đáy lòng Lão tổ Kim Cương Tông rõ ràng cũng nổi lên vẻ hung hăng, nhưng không biểu hiện ra chút nào, ngược lại lộ ra vẻ mặt nhu hòa khiến cho cái bóng bị mê hoặc, vẻ hung hăng dần dần giảm bớt một chút.
Hứa Thanh hiểu rõ ý đồ của lão tổ Kim Cương Tông, nhưng không thèm để ý tới lục đục giữa hai tên này với nhau, hắn thu hồi que sắt màu đen rồi mở ra cửa động phủ.
Lúc này bên ngoài chính là buổi trưa, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chói lóa lập tức chiếu vào, theo sau còn có gió biển ẩm ướt thổi đến, mơ hồ mang đến tiếng khí cụ từ thế giới bên dưới núi.
Chỉ là cách quá xa, khi tiếng vang của khí cụ truyền đến liền mang theo một cỗ cảm giác cách một lớp vải mỏng, có chút không chân thực.
Hứa Thanh đi ra khỏi động phủ, đứng bên cạnh vách núi nhìn chủ thành xa xa bên dưới, ánh mắt nhìn về chỗ bến cảng rất là phồn hoa, nhìn về những con thuyền nối liền không dứt. Vô luận là đối ngoại hay là đối nội, đều là như thế.
Về phần những khu thành khác cũng là như vậy, có thể thấy người đi đường như nước thủy triều, rập rạp vô số, cũng đồng thời chiếu rõ sự phồn vinh của chủ thành Thất Huyết Đồng vào trong mắt hắn.
Mặc dù lúc trước Hứa Thanh đã lên núi hai lần, cũng đã có lúc đứng trên núi nhìn xuống dưới núi, nhưng lúc đó hắn không phải là tu sĩ trên núi, cho nên cảm giác hoàn toàn bất đồng cùng với cảm giác của giờ phút này.
- Không giống nhau, mà cũng giống nhau.
Một lúc sau, Hứa Thanh nhẹ giọng nói nhỏ.
Không giống nhau là trình độ, còn giống nhau là tất cả mọi người cũng đều là sống tạm ở trước nửa khuôn mặt Thần Linh bao phủ.
Hồi lâu sau Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, lại nhìn về khu bến cảng.
Thân là Trúc Cơ nên hắn có quyền sáng lập ra bến cảng mới, nhưng hắn còn chưa có nghĩ ra phải sử dụng như thế nào, giờ phút này hắn hơi trầm ngâm, thân thể nhoáng một cái liền đạp không bay đi.
Hắn chuẩn bị đi tới khu cửa hàng ở bến cảng một chút, mua sắm một vài ngọc phù uy lực lớn mà Trúc Cơ có thể sử dụng, dù sao lấy tu vi của hắn bây giờ, phù bảo tầm thường đã không đủ để hắn ứng phó khi cần thiết nữa.
Mà phần lớn Trúc Cơ đều dùng ngọc phù là chủ yếu.
Mặt khác, Hứa Thanh cũng dự định đi tìm người mật thám của mình một chút.
Từ sau khi hắn trở thành Trúc Cơ, hắn liền có hai danh ngạch tùy tùng, hắn chuẩn bị cho người mật thám kia của mình một cái, nhưng hắn không có ý định mang theo người lên núi. Đồng thời, hắn cũng muốn đi xem xem Trương Tam đã trở về hay chưa. Còn thân phận Bộ Hung ti của hắn theo hắn Trúc Cơ cũng đã có cải biến, nhưng vẫn nhậm chức ở bên trong, chỉ là chức vị thân phận bên trong ngọc giản sẽ biến hóa.
Hắn không còn là đội phó của đội 6 nữa, mà đã trở thành một trong Phó Ti Trưởng của Bộ Hung ti, chịu trách nhiệm Ti chữ Huyền.
Thân là Phó Ti Trưởng, bình thường hắn không cần đi tới Bộ Hung ti, tới thời điểm cần ra tay liền ra tay là tốt rồi, vả lại bổng lộc ở đây cũng tăng lên rất nhiều, hình như mỗi tháng có thêm 100 linh thạch. Dĩ nhiên, tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể bỏ qua cái chức vụ này.
Chút linh thạch này đối với tiền lời của tông môn mà nói thì không nhiều lắm, nhưng Hứa Thanh cảm thấy cũng không thể không cần, dẫu sao khi hắn vừa tới Thất Huyết Đồng, 100 linh thạch cũng đã là một khoản tiền rất lớn rồi.
Giờ phút này theo Hứa Thanh xuống núi, khi thân ảnh của hắn xuất hiện ở bến cảng, từng đạo ánh mắt kính sợ từ bốn phía lập tức hội tụ trên người của hắn, toàn bộ người đi đường trên phố đều tránh lui không nói câu nào, bên trong những cửa hàng ở con phố cũng nhanh chóng có các chưởng quầy đi ra, cung kính cúi đầu bái kiến hắn.
Nhất là những đệ tử dưới núi kia, bất kể là người của ngọn núi nào, hễ là đệ tử ở gần đây thì tất cả đều tất cung tất kính, từng người đều đứng rất xa xoay người bái kiến.
Đối với người dưới núi mà nói, Trúc Cơ tựa hồ cũng không khác gì với Thần Linh cả.
Bởi vì đối với bọn họ thì, Thần Linh và Trúc Cơ cũng đều có thể giết người.
Thậm chí kẻ phía sau giết người càng nhanh hơn kẻ trước một chút.
Dưới ánh mặt trời, đạo bào màu tím sậm trên người Hứa Thanh phảng phất đại biểu cho uy nghiêm vô thượng.
Đối với Hứa Thanh đã quen với việc ẩn nấp mà nói, hắn vẫn còn có chút không thích ứng loại cảm giác bị ánh mắt hội tụ, bị vạn chúng chú ý cho lắm, vì vậy thân thể của hắn khẽ nhoáng một cái, rời khỏi nơi đây.
Lúc hắn xuất hiện, đã ở nơi ước định gặp hàng ngày cùng người mật thám của mình.
Dưới sự triệu hoán của hắn, không lâu sau thì mật thám của hắn đã nhanh chóng đi đến, nhìn đạo bào màu tím sậm của Hứa Thanh, bước chân mật thám lập tức ngừng lại, chân tay luống cuống, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ mãnh liệt đến mức tận cùng, hô hấp cũng biến thành thanh âm ồ ồ.
Không cách nào hình dung được sự chấn động trên mặt của nàng, cả người nàng cũng trở nên ngây ngẩn, cho đến khi Hứa Thanh lạnh lùng nhìn nàng một cái, thân thể nàng mật thám này mới run rẩy một cái, lập tức quỳ xuống bái kiến.
- Chủ nhân.
Hứa Thanh lấy ra một khỏa ngọc giản, hơi vung lên thì khỏa ngọc giản này liền hóa thành một chùm ánh sáng bay thẳng đến trước mặt mật thám rồi chậm rãi dừng lại, mất thấy đã rơi vào trong bàn tay đang run rẩy của nàng.
- Đây là lệnh bài tùy tùng của ngươi, ngươi nên biết giá trị của nó, trong thời gian ba tháng, ngươi phải tìm và chuẩn bị hết thảy những thứ cần thiết để sáng lập ra bến cảng mới, đây là nhiệm vụ tiếp theo của ngươi.
Lúc lời nói của Hứa Thanh truyền đến, thân của hắn đã đi xa rồi, gió biển thổi qua, thổi bay mái tóc dài của người mật thám, lộ ra dung nhan mỹ lệ bên trong, nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hứa Thanh đi xa, hô hấp càng ngày càng dồn dập, đồng thời trong thần sắc cũng tràn đầy hoảng hốt và cảm giác không cách nào tin được.
Vô luận như thế nào thì nàng cũng không ngờ tới, đối phương lại có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể một bước nhảy lên, trở thành tu sĩ Trúc Cơ cao cao tại thượng.
- Chủ tử, cho ta một cơ hội, ta nhất định nhất định sẽ cố gắng tu luyện, nhất định cố gắng!
Lão tổ Kim Cương Tông kêu rên, đã không cách nào hình dung sợ hãi trong lòng.
- Hai người các ngươi, nửa năm sau ta sẽ khảo hạch hai ngươi một lần, kẻ yếu sẽ bị đào thải!
Hứa Thanh mở miệng trôi chảy không chút gợn sóng, lời vừa nói ra, bên trong cái bóng lập tức nhấc lên một cỗ cảm giác hung hăng, nhưng không phải nhằm vào Hứa Thanh, mà nhằm vào lão tổ Kim Cương Tông. Đáy lòng Lão tổ Kim Cương Tông rõ ràng cũng nổi lên vẻ hung hăng, nhưng không biểu hiện ra chút nào, ngược lại lộ ra vẻ mặt nhu hòa khiến cho cái bóng bị mê hoặc, vẻ hung hăng dần dần giảm bớt một chút.
Hứa Thanh hiểu rõ ý đồ của lão tổ Kim Cương Tông, nhưng không thèm để ý tới lục đục giữa hai tên này với nhau, hắn thu hồi que sắt màu đen rồi mở ra cửa động phủ.
Lúc này bên ngoài chính là buổi trưa, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chói lóa lập tức chiếu vào, theo sau còn có gió biển ẩm ướt thổi đến, mơ hồ mang đến tiếng khí cụ từ thế giới bên dưới núi.
Chỉ là cách quá xa, khi tiếng vang của khí cụ truyền đến liền mang theo một cỗ cảm giác cách một lớp vải mỏng, có chút không chân thực.
Hứa Thanh đi ra khỏi động phủ, đứng bên cạnh vách núi nhìn chủ thành xa xa bên dưới, ánh mắt nhìn về chỗ bến cảng rất là phồn hoa, nhìn về những con thuyền nối liền không dứt. Vô luận là đối ngoại hay là đối nội, đều là như thế.
Về phần những khu thành khác cũng là như vậy, có thể thấy người đi đường như nước thủy triều, rập rạp vô số, cũng đồng thời chiếu rõ sự phồn vinh của chủ thành Thất Huyết Đồng vào trong mắt hắn.
Mặc dù lúc trước Hứa Thanh đã lên núi hai lần, cũng đã có lúc đứng trên núi nhìn xuống dưới núi, nhưng lúc đó hắn không phải là tu sĩ trên núi, cho nên cảm giác hoàn toàn bất đồng cùng với cảm giác của giờ phút này.
- Không giống nhau, mà cũng giống nhau.
Một lúc sau, Hứa Thanh nhẹ giọng nói nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không giống nhau là trình độ, còn giống nhau là tất cả mọi người cũng đều là sống tạm ở trước nửa khuôn mặt Thần Linh bao phủ.
Hồi lâu sau Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, lại nhìn về khu bến cảng.
Thân là Trúc Cơ nên hắn có quyền sáng lập ra bến cảng mới, nhưng hắn còn chưa có nghĩ ra phải sử dụng như thế nào, giờ phút này hắn hơi trầm ngâm, thân thể nhoáng một cái liền đạp không bay đi.
Hắn chuẩn bị đi tới khu cửa hàng ở bến cảng một chút, mua sắm một vài ngọc phù uy lực lớn mà Trúc Cơ có thể sử dụng, dù sao lấy tu vi của hắn bây giờ, phù bảo tầm thường đã không đủ để hắn ứng phó khi cần thiết nữa.
Mà phần lớn Trúc Cơ đều dùng ngọc phù là chủ yếu.
Mặt khác, Hứa Thanh cũng dự định đi tìm người mật thám của mình một chút.
Từ sau khi hắn trở thành Trúc Cơ, hắn liền có hai danh ngạch tùy tùng, hắn chuẩn bị cho người mật thám kia của mình một cái, nhưng hắn không có ý định mang theo người lên núi. Đồng thời, hắn cũng muốn đi xem xem Trương Tam đã trở về hay chưa. Còn thân phận Bộ Hung ti của hắn theo hắn Trúc Cơ cũng đã có cải biến, nhưng vẫn nhậm chức ở bên trong, chỉ là chức vị thân phận bên trong ngọc giản sẽ biến hóa.
Hắn không còn là đội phó của đội 6 nữa, mà đã trở thành một trong Phó Ti Trưởng của Bộ Hung ti, chịu trách nhiệm Ti chữ Huyền.
Thân là Phó Ti Trưởng, bình thường hắn không cần đi tới Bộ Hung ti, tới thời điểm cần ra tay liền ra tay là tốt rồi, vả lại bổng lộc ở đây cũng tăng lên rất nhiều, hình như mỗi tháng có thêm 100 linh thạch. Dĩ nhiên, tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể bỏ qua cái chức vụ này.
Chút linh thạch này đối với tiền lời của tông môn mà nói thì không nhiều lắm, nhưng Hứa Thanh cảm thấy cũng không thể không cần, dẫu sao khi hắn vừa tới Thất Huyết Đồng, 100 linh thạch cũng đã là một khoản tiền rất lớn rồi.
Giờ phút này theo Hứa Thanh xuống núi, khi thân ảnh của hắn xuất hiện ở bến cảng, từng đạo ánh mắt kính sợ từ bốn phía lập tức hội tụ trên người của hắn, toàn bộ người đi đường trên phố đều tránh lui không nói câu nào, bên trong những cửa hàng ở con phố cũng nhanh chóng có các chưởng quầy đi ra, cung kính cúi đầu bái kiến hắn.
Nhất là những đệ tử dưới núi kia, bất kể là người của ngọn núi nào, hễ là đệ tử ở gần đây thì tất cả đều tất cung tất kính, từng người đều đứng rất xa xoay người bái kiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với người dưới núi mà nói, Trúc Cơ tựa hồ cũng không khác gì với Thần Linh cả.
Bởi vì đối với bọn họ thì, Thần Linh và Trúc Cơ cũng đều có thể giết người.
Thậm chí kẻ phía sau giết người càng nhanh hơn kẻ trước một chút.
Dưới ánh mặt trời, đạo bào màu tím sậm trên người Hứa Thanh phảng phất đại biểu cho uy nghiêm vô thượng.
Đối với Hứa Thanh đã quen với việc ẩn nấp mà nói, hắn vẫn còn có chút không thích ứng loại cảm giác bị ánh mắt hội tụ, bị vạn chúng chú ý cho lắm, vì vậy thân thể của hắn khẽ nhoáng một cái, rời khỏi nơi đây.
Lúc hắn xuất hiện, đã ở nơi ước định gặp hàng ngày cùng người mật thám của mình.
Dưới sự triệu hoán của hắn, không lâu sau thì mật thám của hắn đã nhanh chóng đi đến, nhìn đạo bào màu tím sậm của Hứa Thanh, bước chân mật thám lập tức ngừng lại, chân tay luống cuống, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ mãnh liệt đến mức tận cùng, hô hấp cũng biến thành thanh âm ồ ồ.
Không cách nào hình dung được sự chấn động trên mặt của nàng, cả người nàng cũng trở nên ngây ngẩn, cho đến khi Hứa Thanh lạnh lùng nhìn nàng một cái, thân thể nàng mật thám này mới run rẩy một cái, lập tức quỳ xuống bái kiến.
- Chủ nhân.
Hứa Thanh lấy ra một khỏa ngọc giản, hơi vung lên thì khỏa ngọc giản này liền hóa thành một chùm ánh sáng bay thẳng đến trước mặt mật thám rồi chậm rãi dừng lại, mất thấy đã rơi vào trong bàn tay đang run rẩy của nàng.
- Đây là lệnh bài tùy tùng của ngươi, ngươi nên biết giá trị của nó, trong thời gian ba tháng, ngươi phải tìm và chuẩn bị hết thảy những thứ cần thiết để sáng lập ra bến cảng mới, đây là nhiệm vụ tiếp theo của ngươi.
Lúc lời nói của Hứa Thanh truyền đến, thân của hắn đã đi xa rồi, gió biển thổi qua, thổi bay mái tóc dài của người mật thám, lộ ra dung nhan mỹ lệ bên trong, nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hứa Thanh đi xa, hô hấp càng ngày càng dồn dập, đồng thời trong thần sắc cũng tràn đầy hoảng hốt và cảm giác không cách nào tin được.
Vô luận như thế nào thì nàng cũng không ngờ tới, đối phương lại có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể một bước nhảy lên, trở thành tu sĩ Trúc Cơ cao cao tại thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro