Nguy cơ tứ phía...
Nhĩ Căn
2024-11-23 19:56:34
Trên đường, Hứa Thanh tới gần Loan Nha, lấy hổ phách thu được từ chỗ Bàn Sơn ra, thỉnh giáo xem vật này là vật gì.
Sau khi nhìn đến cái hổ phách này, Loan Nha cả kinh, tiếp nhận cẩn thận xem xét, báo cho Hứa Thanh biết, vật này là đuôi độc của Quỷ Diện Hạt.
Cái đuôi bò cạp này có độc, nhưng cũng không phải là không thể hóa giải, còn có dược tính rất tốt, sau khi trúng độc có thể lập tức bộc phát tiềm năng của bản thân, nhưng không thể liên tục, sau khi bộc phát cần lập tức giải độc, cho nên được phần lớn người nuôi dưỡng, giá trị xa xỉ.
Hứa Thanh hiểu ra, sau đó nói cám ơn, thu hồi lại.
Sau đó mọi người bảo trì cảnh giác, vừa tỉ mỉ quan sát bốn phía, vừa nhanh chóng đi thẳng về phía trước.
Chỉ là so với lúc trước, một đường lần này của bọn họ còn yên lặng hơn nữa.
Có lẽ là bởi vì Hắc Lân Lang xuất hiện hôm qua, khiến cho phần lớn hung thú khác của địa phương này đã bị đuổi ra.
Cho nên một đường đi tới, tiểu đội Lôi Đình cũng không gặp phải cái hung hiểm gì, cứ như vậy sau hai canh giờ, bọn họ rốt cuộc đã đi tới chỗ giao giới của bên ngoài cùng sâu bên trong cấm khu.
Hình dạng mặt đất nơi đây đã không chỉ là rừng rậm, còn xuất hiện một chút tiểu sơn cùng dòng suối, chỉ bất quá nước suối màu đen, không thể uống được.
Mà ở trong một chỗ rừng rậm rậm rạp, ẩn giấu một cái đường mòn, cuối đường có một cái động thiên khác, là một cái hạp cốc cỡ nhỏ.
Lúc đám người Hứa Thanh đi vào hạp cốc này, thứ chiếu vào trong mắt của hắn, dường như là một cái thế giới khác vậy.
Phía trên chỗ này bị nhánh mây sinh trưởng rậm rạp bốn phía che đậy, tựa như một cái đỉnh, ánh mặt trời không cách nào hoàn toàn chiếu vào, mà trong đây cũng không có đại thụ, khắp nơi đều là hoa cỏ.
Bông hoa lớn chừng quả đấm, màu sắc khác nhau, tràn ngập toàn bộ hạp cốc, nương theo cái này, còn có rất nhiều cây cỏ toả ra tinh quang màu lam.
Mỗi một cây, đều có bảy cái lá.
Chúng nó tràn lan dầy đặc như là sao trên trời vậy, khiến cho hạp cốc im lặng, dường như hóa thành một bầu trời yên lặng, có một loại vẻ đẹp đặc biệt.
Nơi đây, chính là địa điểm thu hoạch mà tiểu đội Lôi Đình từng phát hiện, mà từng điểm thu hoạch như này, đều là tuyệt mật, là căn cơ sinh tồn của tiểu đội.
Sau khi đến nơi đây, bởi vì thu thập thảo dược cần thủ pháp đặc thù, cho nên bọn họ không để cho Hứa Thanh tham dự, mà phân tán ra tự mình ngắt lấy, như vậy tốc độ vừa nhanh hơn vả lại cũng không hư tổn.
Hứa Thanh chú ý một chút thủ pháp của bọn họ, cũng không cưỡng ép gia nhập, mà khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ thổ nạp.
Trải qua một trận chiến ngày hôm qua, hắn phát hiện tu vi của mình, giống như đang không ngừng được tăng lên trong rèn luyện, bây giờ đã đạt đến giới hạn đột phá.
Vì có thể có năng lực sinh tồn trong nguy cơ tốt hơn, Hứa Thanh cũng không lãng phí thời gian, cho dù là ở bên trong cấm khu, vẫn vận hành Hải Sơn Quyết trong người, hấp thu linh năng đến từ bốn phía.
Theo linh năng hiện lên, trong hạp cốc nổi lên gió.
Lôi đội nhìn Hứa Thanh, không có ngăn cản, lão biết rõ, đường bọn họ trở lại khả năng xuất hiện phục kích cực lớn.
Thời điểm này, tăng cường thực lực, mới bảo đảm mạng sống.
Thời gian không lâu, trong khi bọn họ đang thu thập dược thảo, thân thể Hứa Thanh dần dần truyền ra thanh âm phanh phanh.
Từng dòng dơ bẩn từ khắp lỗ chân lông trên người hắn tràn ra, hòa tan máu đỏ bên ngoài, khi dơ bản và máu sói bên ngoài hòa quyện vào với nhau, máu thịt toàn thân hắn nhanh chóng hấp thu linh năng, cơ thể càng ngày càng cứng cỏi hơn.
Cho đến khi âm thanh này càng ngày càng mạnh, sau khi đạt đến cực hạn, bỗng nhiên dừng lại, trong đầu Hứa Thanh truyền ra tiếng nổ vang.
Mạch máu dưới làn da chợt phồng len, máu thịt trong thời khắc này tràn ngập linh năng, bên trong dường như ẩn chứa sức mạnh cùng tốc độ vô cùng kinh người.
Hết thảy đều hóa thành khí tức sắc bén, tràn ngập trên người của hắn, mà linh năng chấn động bên ngoài thân thể, cũng khuếch tán ra bốn phương chung quanh.
Hải Sơn Quyết, tầng thứ ba.
Hứa Thanh chậm rãi cúi đầu xuống, mở mắt ra.
Trong mắt hơi lập tức có một ánh sáng tím không người nào có thể trông thấy, nhưng trong mắt hắn cũng không có vui sướng vì đột phá, mà bị nghi ngờ thật sâu thay thế.
Hắn cúi đầu đoán, khi mình ở dưới ánh mặt trời, xuất hiện cái bóng tà ác.
Vừa rồi khi hắn tu hành rõ ràng cảm giác không bình thường, linh năng bị hắn hấp thu tới, sau khi bị Hải Sơn Quyết phân tách, bộ phận thuần khiết bồi dưỡng toàn thân.
Mà tạp chất khác... Lại không chảy vào cánh tay của mình hình thành điểm dị hoá, mà... Chảy vào đến bên trong cái bóng của mình.
Giống như cái bóng của mình, đã lấy đi bộ phận dị chất, cắn nuốt.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh mới ngẩng đầu, giấu tất cả nghi ngờ ở trong đáy lòng.
Hắn nhìn một chút đám người Lôi đội sắp thu hoạch xong, ánh mắt nhìn về nơi xa, nhìn theo chỗ sâu trong hạp cốc, nhìn vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Mơ hồ, hắn có thể thấy ở một chỗ rất xa phía trước, giống như tồn tại một vài kiến trúc, dường như là từng tòa miếu thờ hợp thành một chỗ, trải qua năm tháng thời gian, tràn ngập khí tức cổ xưa.
- Đó là kiến trúc không biết từ cái thời đại nào lưu lại, cũng là giới hạn xa nhất mà thập hoang giả chúng ta có thể đi, không thể đi qua, nhưng nếu ở gần đó gặp phải nguy hiểm, cũng có thể đi vào trong đó tránh né một chút.
Lôi đội thu hoạch xong định mức của bản thân, đi đến bên người Hứa Thanh, theo ánh mắt của hắn nhìn tới thần miếu, chậm rãi mở miệng.
- Ranh giới sao.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu.
- Đúng đấy, có người từng nói là ở thời đại kia, nguyên nhân cái mảnh cấm khu này hình thành, chính là bởi vì Thần Linh nhìn thấy những thứ thần miếu này, cũng có thập hoang giả đi qua đó tìm kiếm, nhưng chỗ đó không còn có cái gì, ngoại trừ thi thoảng xuất hiện một loại viên đá nhỏ đặc thù.
Lôi đội lấy ra một bộ phận Thất Diệp Thảo, đưa vào cái túi da khác.
- Đặc thù như thế nào?
Hứa Thanh hiếu kỳ hỏi.
- Sau khi mài giũa thành phấn, chiếu vào vết sẹo mới hình thành không lâu, có thể trừ sẹo, sẽ không lưu lại chút vết tích nào, bất quá đối với thập hoang giả chúng ta mà nói thì cũng không cần, nhưng thỉnh thoảng có một ít đại nhân vật cần.
Lôi đội nói xong, nhìn đám người Thập Tự.
Giờ phút này Thập Tự cùng Man Quỷ còn có Loan Nha, cũng đều đã thu thập hoàn tất, dưới sự an bài của Lôi đội, mỗi người lấy ra một bộ phận, đặt ở trong túi da của lôi đội.
Cuối cùng, chia Thất Diệp Thảo thành năm phần, sau đó Lôi đội đưa cái túi da thứ năm cho Hứa Thanh.
- Đây là của ngươi, từ giờ trở đi mọi người phân tán rời đi, xé chẵn thành lẻ, chia thành nhóm nhỏ, xác suất ra ngoài càng lớn.
Lôi đội nói xong, nhìn Hứa Thanh một chút, lại cho hắn một tấm bản đồ.
- Tiểu hài tử, ta là mục tiêu lớn, nhất định sẽ là trọng điểm chú ý của Huyết Ảnh, vả lại ta thân là đội trưởng, cũng phải yểm hộ một chút cho các ngươi, ngươi mau chóng đi ra rồi quay về doanh địa chờ ta.
Lôi đội trầm giọng mở miệng, trong cái nhìn mong ngóng của đồng đội, đi ra khỏi hạp cốc, thoáng một cái liền biến mất.
Sau khi nhìn đến cái hổ phách này, Loan Nha cả kinh, tiếp nhận cẩn thận xem xét, báo cho Hứa Thanh biết, vật này là đuôi độc của Quỷ Diện Hạt.
Cái đuôi bò cạp này có độc, nhưng cũng không phải là không thể hóa giải, còn có dược tính rất tốt, sau khi trúng độc có thể lập tức bộc phát tiềm năng của bản thân, nhưng không thể liên tục, sau khi bộc phát cần lập tức giải độc, cho nên được phần lớn người nuôi dưỡng, giá trị xa xỉ.
Hứa Thanh hiểu ra, sau đó nói cám ơn, thu hồi lại.
Sau đó mọi người bảo trì cảnh giác, vừa tỉ mỉ quan sát bốn phía, vừa nhanh chóng đi thẳng về phía trước.
Chỉ là so với lúc trước, một đường lần này của bọn họ còn yên lặng hơn nữa.
Có lẽ là bởi vì Hắc Lân Lang xuất hiện hôm qua, khiến cho phần lớn hung thú khác của địa phương này đã bị đuổi ra.
Cho nên một đường đi tới, tiểu đội Lôi Đình cũng không gặp phải cái hung hiểm gì, cứ như vậy sau hai canh giờ, bọn họ rốt cuộc đã đi tới chỗ giao giới của bên ngoài cùng sâu bên trong cấm khu.
Hình dạng mặt đất nơi đây đã không chỉ là rừng rậm, còn xuất hiện một chút tiểu sơn cùng dòng suối, chỉ bất quá nước suối màu đen, không thể uống được.
Mà ở trong một chỗ rừng rậm rậm rạp, ẩn giấu một cái đường mòn, cuối đường có một cái động thiên khác, là một cái hạp cốc cỡ nhỏ.
Lúc đám người Hứa Thanh đi vào hạp cốc này, thứ chiếu vào trong mắt của hắn, dường như là một cái thế giới khác vậy.
Phía trên chỗ này bị nhánh mây sinh trưởng rậm rạp bốn phía che đậy, tựa như một cái đỉnh, ánh mặt trời không cách nào hoàn toàn chiếu vào, mà trong đây cũng không có đại thụ, khắp nơi đều là hoa cỏ.
Bông hoa lớn chừng quả đấm, màu sắc khác nhau, tràn ngập toàn bộ hạp cốc, nương theo cái này, còn có rất nhiều cây cỏ toả ra tinh quang màu lam.
Mỗi một cây, đều có bảy cái lá.
Chúng nó tràn lan dầy đặc như là sao trên trời vậy, khiến cho hạp cốc im lặng, dường như hóa thành một bầu trời yên lặng, có một loại vẻ đẹp đặc biệt.
Nơi đây, chính là địa điểm thu hoạch mà tiểu đội Lôi Đình từng phát hiện, mà từng điểm thu hoạch như này, đều là tuyệt mật, là căn cơ sinh tồn của tiểu đội.
Sau khi đến nơi đây, bởi vì thu thập thảo dược cần thủ pháp đặc thù, cho nên bọn họ không để cho Hứa Thanh tham dự, mà phân tán ra tự mình ngắt lấy, như vậy tốc độ vừa nhanh hơn vả lại cũng không hư tổn.
Hứa Thanh chú ý một chút thủ pháp của bọn họ, cũng không cưỡng ép gia nhập, mà khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ thổ nạp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trải qua một trận chiến ngày hôm qua, hắn phát hiện tu vi của mình, giống như đang không ngừng được tăng lên trong rèn luyện, bây giờ đã đạt đến giới hạn đột phá.
Vì có thể có năng lực sinh tồn trong nguy cơ tốt hơn, Hứa Thanh cũng không lãng phí thời gian, cho dù là ở bên trong cấm khu, vẫn vận hành Hải Sơn Quyết trong người, hấp thu linh năng đến từ bốn phía.
Theo linh năng hiện lên, trong hạp cốc nổi lên gió.
Lôi đội nhìn Hứa Thanh, không có ngăn cản, lão biết rõ, đường bọn họ trở lại khả năng xuất hiện phục kích cực lớn.
Thời điểm này, tăng cường thực lực, mới bảo đảm mạng sống.
Thời gian không lâu, trong khi bọn họ đang thu thập dược thảo, thân thể Hứa Thanh dần dần truyền ra thanh âm phanh phanh.
Từng dòng dơ bẩn từ khắp lỗ chân lông trên người hắn tràn ra, hòa tan máu đỏ bên ngoài, khi dơ bản và máu sói bên ngoài hòa quyện vào với nhau, máu thịt toàn thân hắn nhanh chóng hấp thu linh năng, cơ thể càng ngày càng cứng cỏi hơn.
Cho đến khi âm thanh này càng ngày càng mạnh, sau khi đạt đến cực hạn, bỗng nhiên dừng lại, trong đầu Hứa Thanh truyền ra tiếng nổ vang.
Mạch máu dưới làn da chợt phồng len, máu thịt trong thời khắc này tràn ngập linh năng, bên trong dường như ẩn chứa sức mạnh cùng tốc độ vô cùng kinh người.
Hết thảy đều hóa thành khí tức sắc bén, tràn ngập trên người của hắn, mà linh năng chấn động bên ngoài thân thể, cũng khuếch tán ra bốn phương chung quanh.
Hải Sơn Quyết, tầng thứ ba.
Hứa Thanh chậm rãi cúi đầu xuống, mở mắt ra.
Trong mắt hơi lập tức có một ánh sáng tím không người nào có thể trông thấy, nhưng trong mắt hắn cũng không có vui sướng vì đột phá, mà bị nghi ngờ thật sâu thay thế.
Hắn cúi đầu đoán, khi mình ở dưới ánh mặt trời, xuất hiện cái bóng tà ác.
Vừa rồi khi hắn tu hành rõ ràng cảm giác không bình thường, linh năng bị hắn hấp thu tới, sau khi bị Hải Sơn Quyết phân tách, bộ phận thuần khiết bồi dưỡng toàn thân.
Mà tạp chất khác... Lại không chảy vào cánh tay của mình hình thành điểm dị hoá, mà... Chảy vào đến bên trong cái bóng của mình.
Giống như cái bóng của mình, đã lấy đi bộ phận dị chất, cắn nuốt.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh mới ngẩng đầu, giấu tất cả nghi ngờ ở trong đáy lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhìn một chút đám người Lôi đội sắp thu hoạch xong, ánh mắt nhìn về nơi xa, nhìn theo chỗ sâu trong hạp cốc, nhìn vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Mơ hồ, hắn có thể thấy ở một chỗ rất xa phía trước, giống như tồn tại một vài kiến trúc, dường như là từng tòa miếu thờ hợp thành một chỗ, trải qua năm tháng thời gian, tràn ngập khí tức cổ xưa.
- Đó là kiến trúc không biết từ cái thời đại nào lưu lại, cũng là giới hạn xa nhất mà thập hoang giả chúng ta có thể đi, không thể đi qua, nhưng nếu ở gần đó gặp phải nguy hiểm, cũng có thể đi vào trong đó tránh né một chút.
Lôi đội thu hoạch xong định mức của bản thân, đi đến bên người Hứa Thanh, theo ánh mắt của hắn nhìn tới thần miếu, chậm rãi mở miệng.
- Ranh giới sao.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu.
- Đúng đấy, có người từng nói là ở thời đại kia, nguyên nhân cái mảnh cấm khu này hình thành, chính là bởi vì Thần Linh nhìn thấy những thứ thần miếu này, cũng có thập hoang giả đi qua đó tìm kiếm, nhưng chỗ đó không còn có cái gì, ngoại trừ thi thoảng xuất hiện một loại viên đá nhỏ đặc thù.
Lôi đội lấy ra một bộ phận Thất Diệp Thảo, đưa vào cái túi da khác.
- Đặc thù như thế nào?
Hứa Thanh hiếu kỳ hỏi.
- Sau khi mài giũa thành phấn, chiếu vào vết sẹo mới hình thành không lâu, có thể trừ sẹo, sẽ không lưu lại chút vết tích nào, bất quá đối với thập hoang giả chúng ta mà nói thì cũng không cần, nhưng thỉnh thoảng có một ít đại nhân vật cần.
Lôi đội nói xong, nhìn đám người Thập Tự.
Giờ phút này Thập Tự cùng Man Quỷ còn có Loan Nha, cũng đều đã thu thập hoàn tất, dưới sự an bài của Lôi đội, mỗi người lấy ra một bộ phận, đặt ở trong túi da của lôi đội.
Cuối cùng, chia Thất Diệp Thảo thành năm phần, sau đó Lôi đội đưa cái túi da thứ năm cho Hứa Thanh.
- Đây là của ngươi, từ giờ trở đi mọi người phân tán rời đi, xé chẵn thành lẻ, chia thành nhóm nhỏ, xác suất ra ngoài càng lớn.
Lôi đội nói xong, nhìn Hứa Thanh một chút, lại cho hắn một tấm bản đồ.
- Tiểu hài tử, ta là mục tiêu lớn, nhất định sẽ là trọng điểm chú ý của Huyết Ảnh, vả lại ta thân là đội trưởng, cũng phải yểm hộ một chút cho các ngươi, ngươi mau chóng đi ra rồi quay về doanh địa chờ ta.
Lôi đội trầm giọng mở miệng, trong cái nhìn mong ngóng của đồng đội, đi ra khỏi hạp cốc, thoáng một cái liền biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro