Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận Xương
Lại cắn thêm mộ...
Minh Châu Hoàn
2024-11-06 10:15:57
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không biết bao lâu, cô ghe thấy âm thanh của người đàn ông vangleen, khàn khàn chậm rãi: “Tạ Vấn Chi… ai cho cậu tới đây?”
Chưởng Châu không ngờ anh đột nhiên tỉnh lại, trong nháy mắt cảm thấy như bị đánh, cả người run rẩy, hận không thể chấp cánh bay đi, nhưng bàn tay nóng bỏng của người đàn ông đã dùng sức bóp chặt eo cô…
Ánh sáng biến mất, thân hình cao lớn của người đan foong phủ xuống, tầm mắt của cô dần dần tối lại.
Tạ Vấn Chi cho vào trong rượu của anh không chỉ có một loại thuốc, đúng là lo lắng quá rồi.
Ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, anh nhìn thấy cô gái bị mái tóc che nửa khuôn mặt, mái tóc đen bóng, đôi môi đỏ mọng, da trắng như tuyets, đẹp làm cho người ta không cách nào điều khiển mình…
Anh cúi đầu, lúc cô đang run rẩy thì nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Phó Cảnh Hành không tự nhận mình là chính nhân quân tử gì, nhưng đối với nữ sắc từ trước đến giờ anh có tính sạch sẽ.
Chỉ là đêm nay anh phá lệ.
Hơn nữa còn không khống chế được.
Không biết kết thúc từ lúc nào, Chưởng Châu ngủ thẳng đến sáng, cô bị lạnh mà tỉnh, vô tri vô giác mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng đã bắt đầu hé lên.
Bên cạnh, thân hình cao lớn của người đàn ông bị chăn che kín một nửa, anh đang ngủ say cồn cô gần hư lõa thể, chỉ có cánh tay vô thức của anh đang vắt ngang qua người cô.
Chưởng Châu thử giật giật người đang cứng ngắc, giữa hai chân như lửa đốt đau đớn, cô không nhịn được rên một tiếng, đang muốn đi tắm thì cánh tay kia của anh vẫn quàng lên người cô.
Chưởng Châu mấp máy môi, cẩn thận vươn tay, ngón tay lạnh lẽo của cô chạm vào cổ tay anh, đang muốn gạt tay anh ta thì bỗng nhiên cúi đầu nhìn cổ tay anh.
Nơi đó có một dấu cắn đã lâu, nếu không phải ngón tay cô chạm vào cảm thấy có chỗ lõm thì căn bản cô không phát hiện ra.
Cô mông lung nhìn vết thương nhàn nhạt, không biết sao lại hoảng hốt nhớ tới chuyện khi còn nhỏ.
Khi đó cô mới 5 tuổi, lần đầu tiên trong đời cũng là lần duy nhất bước vào nhà Phó gia.
Lúc trước cô rất bướng bỉnh, một mình chạy ra sau vườn Phó gia, gây họa đang muốn trốn thì bị một thiếu niên bắt được đánh mông cô, cô chưa bao giờ bị đánh, nhất thời khóc chẳng biết trời đất gì.
Thậm chí còn cầm tay thiếu niên hung hăng cắn đến khi chảy máu.
Thiếu niên kia yên lặng giống như vết máu trên tay chẳng phải là của anh còn hỏi: “Còn giận sao?”
Cô bé gật đầu, dẫm chân lại khóc tiếp, hiển nhiên là thương tâm.
Thiếu niên không chút do dự lại đưa cánh tay chảy máu: “Vậy em cắn thêm lần nữa, cắn đến khi em không tức giận nữa mới thôi.”
Không biết bao lâu, cô ghe thấy âm thanh của người đàn ông vangleen, khàn khàn chậm rãi: “Tạ Vấn Chi… ai cho cậu tới đây?”
Chưởng Châu không ngờ anh đột nhiên tỉnh lại, trong nháy mắt cảm thấy như bị đánh, cả người run rẩy, hận không thể chấp cánh bay đi, nhưng bàn tay nóng bỏng của người đàn ông đã dùng sức bóp chặt eo cô…
Ánh sáng biến mất, thân hình cao lớn của người đan foong phủ xuống, tầm mắt của cô dần dần tối lại.
Tạ Vấn Chi cho vào trong rượu của anh không chỉ có một loại thuốc, đúng là lo lắng quá rồi.
Ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, anh nhìn thấy cô gái bị mái tóc che nửa khuôn mặt, mái tóc đen bóng, đôi môi đỏ mọng, da trắng như tuyets, đẹp làm cho người ta không cách nào điều khiển mình…
Anh cúi đầu, lúc cô đang run rẩy thì nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Phó Cảnh Hành không tự nhận mình là chính nhân quân tử gì, nhưng đối với nữ sắc từ trước đến giờ anh có tính sạch sẽ.
Chỉ là đêm nay anh phá lệ.
Hơn nữa còn không khống chế được.
Không biết kết thúc từ lúc nào, Chưởng Châu ngủ thẳng đến sáng, cô bị lạnh mà tỉnh, vô tri vô giác mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng đã bắt đầu hé lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên cạnh, thân hình cao lớn của người đàn ông bị chăn che kín một nửa, anh đang ngủ say cồn cô gần hư lõa thể, chỉ có cánh tay vô thức của anh đang vắt ngang qua người cô.
Chưởng Châu thử giật giật người đang cứng ngắc, giữa hai chân như lửa đốt đau đớn, cô không nhịn được rên một tiếng, đang muốn đi tắm thì cánh tay kia của anh vẫn quàng lên người cô.
Chưởng Châu mấp máy môi, cẩn thận vươn tay, ngón tay lạnh lẽo của cô chạm vào cổ tay anh, đang muốn gạt tay anh ta thì bỗng nhiên cúi đầu nhìn cổ tay anh.
Nơi đó có một dấu cắn đã lâu, nếu không phải ngón tay cô chạm vào cảm thấy có chỗ lõm thì căn bản cô không phát hiện ra.
Cô mông lung nhìn vết thương nhàn nhạt, không biết sao lại hoảng hốt nhớ tới chuyện khi còn nhỏ.
Khi đó cô mới 5 tuổi, lần đầu tiên trong đời cũng là lần duy nhất bước vào nhà Phó gia.
Lúc trước cô rất bướng bỉnh, một mình chạy ra sau vườn Phó gia, gây họa đang muốn trốn thì bị một thiếu niên bắt được đánh mông cô, cô chưa bao giờ bị đánh, nhất thời khóc chẳng biết trời đất gì.
Thậm chí còn cầm tay thiếu niên hung hăng cắn đến khi chảy máu.
Thiếu niên kia yên lặng giống như vết máu trên tay chẳng phải là của anh còn hỏi: “Còn giận sao?”
Cô bé gật đầu, dẫm chân lại khóc tiếp, hiển nhiên là thương tâm.
Thiếu niên không chút do dự lại đưa cánh tay chảy máu: “Vậy em cắn thêm lần nữa, cắn đến khi em không tức giận nữa mới thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro