Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận Xương
Một tiếng anh r...
Minh Châu Hoàn
2024-11-06 10:15:57
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Chưởng Châu dừng chân, tầm mắt mơ hồ, bên tai như còn vang vọng âm thanh từ ái gọi Châu Châu, bảo bối ngoan của ba, nhanh tới chỗ ba này…
Cô từ từ ngồi xuống, ôm lấy đầu gối của mình, nước mắt rơi xuống mặt đất.
Cô thật sự, thật sự rất nhớ ba…
Phó Cánh Hành rút điếu thuốc lại cất trở lại, đang muốn tới phòng khách Nhiếp gia lại bất ngờ thấy Chưởng Châu đang ngồi xổm trên con đường nhỏ.
Dưới sự thúc giục của Phó phu nhân, 5h anh liền đến Nhiếp gia, nhưng Nhiếp Minh Dung còn 30 phút nữa mới về, Nhiếp Yên Dung lại đang ở trên lầu trang điểm nên anh mới ra vườn hút điếu thuốc.
Phó Cánh Hành không biết Tam tiểu thư này chịu ủy khuất gì, một mình trốn ở chỗ này khóc nhưng từ trước tới nay anh không phải là người thương hương tiếc ngọc, nhưng nhìn qua liền muốn rời đi.
Nhưng vừa lúc Chưởng Châu nhìn lên thấy anh đứng đó.
Ngược lại lần này Phó Cánh Hành đi tới gật đầu với cô: “Tam tiểu thư.”
Chưởng Châu không nghĩ tới bị anh nhìn thấy một màn như vậy, lại xấu hổ và bối rối, sau đó hai má đỏ lên.
Ngăn cách vài mét, hai người đứng dưới bóng cây, bóng dáng nhỏ nhỏ chiếu xuống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Cô không mặc trang phục lộng lẫy như ngày đó, gương mặt không hề trang điểm, nhưng đôi môi anh đào, làn da như mỡ đông, ngón tay mảnh khảnh nắm lại một chỗ khẩn trương không nói nên lời.
Không biết tại sao anh lại từ từ đi tới gần cô, trầm giọng hỏi: “Tam tiểu thư gặp chuyện gì sao?”
Chưởng Châu không ngờ anh lại gần, sợ hãi đột nhiên ngẩng đầu, theo bản năng lùi lại, sau đó lại cúi đầu, lại gật lại lắc, khẩn trương có chút cà lăm: “Không, không có gì…Phó, Phó tiên sinh… không, không đúng, anh rể…”
Mặt cô ngày càng đỏ, có thể là xấu hổ, nước mắt lại rơi xuống.
Sao cứ bị người ta nhìn mình thất lệ, cả mặt toàn bùn, còn trốn một mình khóc lóc…
Chưởng Châu thật sự chưa bao giờ mất mặt như thế.
Không biết vì sao cảm thấy ủy khuất, đang yên đang đẹp anh không tới chỗ chị hai lại chạy ra vườn làm gì.
Nghĩ vậy, Chưởng Châu không nhịn được khóc thút thít, sau đó ngẩng đầu trừng anh.
Từ trước tới nay Phó Cánh Hành là người ăn nói rất có ý tứ, không hiểu vì sao cô nhóc này tức giận liền nhếch môi cười.
“Phó… anh rể, em về phòng trước…”
Chưởng Châu không muốn để anh nhìn mình mất mặt chỉ muốn nhanh chóng về phòng trốn đi...
Phó Cánh Hành hơi gật đầu, Chưởng Châu thở ra, cúi đầu muốn đi qua người anh nhưng anh lại đưa tay ngăn lại.
Chưởng Châu kinh ngạc nhìn qua, trong tay anh đang cầm một chiếc khăn caro sạch sẽ.
“Lau nước mắt đi.”
Giọng điệu của Phó Cánh Hành mang theo sự trong trẻo và lạnh lùng, anh không biết dỗ trẻ con thế nào, trực giác nói cho anh biết để cô khóc lóc như đứa bé đi vào thì không ổn.
Mặc kệ thế nào nếu anh và người Nhiếp gia có quan hệ thì sau này Tam tiểu thư này cũng nên gọi một tiếng em ba rồi.
Chưởng Châu dừng chân, tầm mắt mơ hồ, bên tai như còn vang vọng âm thanh từ ái gọi Châu Châu, bảo bối ngoan của ba, nhanh tới chỗ ba này…
Cô từ từ ngồi xuống, ôm lấy đầu gối của mình, nước mắt rơi xuống mặt đất.
Cô thật sự, thật sự rất nhớ ba…
Phó Cánh Hành rút điếu thuốc lại cất trở lại, đang muốn tới phòng khách Nhiếp gia lại bất ngờ thấy Chưởng Châu đang ngồi xổm trên con đường nhỏ.
Dưới sự thúc giục của Phó phu nhân, 5h anh liền đến Nhiếp gia, nhưng Nhiếp Minh Dung còn 30 phút nữa mới về, Nhiếp Yên Dung lại đang ở trên lầu trang điểm nên anh mới ra vườn hút điếu thuốc.
Phó Cánh Hành không biết Tam tiểu thư này chịu ủy khuất gì, một mình trốn ở chỗ này khóc nhưng từ trước tới nay anh không phải là người thương hương tiếc ngọc, nhưng nhìn qua liền muốn rời đi.
Nhưng vừa lúc Chưởng Châu nhìn lên thấy anh đứng đó.
Ngược lại lần này Phó Cánh Hành đi tới gật đầu với cô: “Tam tiểu thư.”
Chưởng Châu không nghĩ tới bị anh nhìn thấy một màn như vậy, lại xấu hổ và bối rối, sau đó hai má đỏ lên.
Ngăn cách vài mét, hai người đứng dưới bóng cây, bóng dáng nhỏ nhỏ chiếu xuống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Cô không mặc trang phục lộng lẫy như ngày đó, gương mặt không hề trang điểm, nhưng đôi môi anh đào, làn da như mỡ đông, ngón tay mảnh khảnh nắm lại một chỗ khẩn trương không nói nên lời.
Không biết tại sao anh lại từ từ đi tới gần cô, trầm giọng hỏi: “Tam tiểu thư gặp chuyện gì sao?”
Chưởng Châu không ngờ anh lại gần, sợ hãi đột nhiên ngẩng đầu, theo bản năng lùi lại, sau đó lại cúi đầu, lại gật lại lắc, khẩn trương có chút cà lăm: “Không, không có gì…Phó, Phó tiên sinh… không, không đúng, anh rể…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt cô ngày càng đỏ, có thể là xấu hổ, nước mắt lại rơi xuống.
Sao cứ bị người ta nhìn mình thất lệ, cả mặt toàn bùn, còn trốn một mình khóc lóc…
Chưởng Châu thật sự chưa bao giờ mất mặt như thế.
Không biết vì sao cảm thấy ủy khuất, đang yên đang đẹp anh không tới chỗ chị hai lại chạy ra vườn làm gì.
Nghĩ vậy, Chưởng Châu không nhịn được khóc thút thít, sau đó ngẩng đầu trừng anh.
Từ trước tới nay Phó Cánh Hành là người ăn nói rất có ý tứ, không hiểu vì sao cô nhóc này tức giận liền nhếch môi cười.
“Phó… anh rể, em về phòng trước…”
Chưởng Châu không muốn để anh nhìn mình mất mặt chỉ muốn nhanh chóng về phòng trốn đi...
Phó Cánh Hành hơi gật đầu, Chưởng Châu thở ra, cúi đầu muốn đi qua người anh nhưng anh lại đưa tay ngăn lại.
Chưởng Châu kinh ngạc nhìn qua, trong tay anh đang cầm một chiếc khăn caro sạch sẽ.
“Lau nước mắt đi.”
Giọng điệu của Phó Cánh Hành mang theo sự trong trẻo và lạnh lùng, anh không biết dỗ trẻ con thế nào, trực giác nói cho anh biết để cô khóc lóc như đứa bé đi vào thì không ổn.
Mặc kệ thế nào nếu anh và người Nhiếp gia có quan hệ thì sau này Tam tiểu thư này cũng nên gọi một tiếng em ba rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro