Quay Ngược Thời Gian Để Yêu Em
Chương 30
2024-09-23 15:27:11
Tô Mẫn nghẹn ngào vòng tay qua cô ôm lấy Hàn Gia Vĩnh cúi đầu vào hỏm cổ của anh thút thít
- Cảm ơn anh
- Vợ nhỏ em thật mít ướt đấy . Đời này em không cần nói cảm ơn với anh em chỉ nên nói yêu anh là đủ rồi
Tô Mẫn lại oà khóc lớn hơn, cô đã từng quá cô đơn, chưa từng có ai yêu thương, vỗ về hay bảo vệ dung túng cho cô như vậy nhưng từ nay đã có anh sẽ vì cô mà làm tất cả . Không ai biết bây giờ cô hạnh phúc như thế nào
- Không khóc nữa mèo nhỏ, thật xấu
Hàn Gia Vĩnh kéo cô ra lau sạch nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt cô
- Như vậy mới đẹp, bảo bối cười anh xem
Tô Mẫn ngưng khóc cười thật tươi, ôm mặt anh nhắm lấy đôi môi mà hôn một cái thật to, cô ngượng ngùng rời khỏi môi anh nhưng Hàn Gia Vĩnh đâu dễ thả cho cô như vậy . Anh kéo gáy cô, đặt lên đó một nụ hôn thật sâu .
Chiếc lưỡi nóng hổi xâm nhập thẳng vào bờ môi của cô, Hàn Gia Vĩnh ngậm lấy rồi đảo quanh chiếc lưỡi ngọt ngào, không ngừng mút vào, thân thể trong ngực càng hôn càng mềm mại cơ hồ như sắp sửa hòa vào vòng tay của anh
Bàn tay không yên phận bắt đầu thò vào trong áo của cô, xoa nắn hai chiếc bánh bao mềm mại
- Ưm ở đây là nhà bếp
- Vậy chúng ta lên phòng
Vậy là buổi sáng hôm ấy kết thúc ở trên giường
Ngay buổi sáng hôm sau người dạy học đã có mặt tại biệt thự . Là một người phụ nữ trung niên, bà là người lai, là giáo viên nghệ thuật của hoàng gia tên Phù Nghê
Phù Nghê là một người nhã nhặn và quý phái . Trong suốt quá trình dạy Tô Mẫn bà vô cùng nghiêm túc khiến cô cũng căng người theo cho đến khi tan học Phù Nghê trở về cô mới có thể thả lỏng
Từng ngày từng ngày cứ vậy trôi qua, mọi hoạt động của Hàn Gia Vĩnh và Tô Mẫn cứ như vậy lặp lại . Buổi sáng và buổi chiều Phù Nghê sẽ tới dạy học cho Tô Mẫn vì cô có thiên phú vẽ tranh nên tiếp thu khá nhanh dần dần Phù Nghê cũng trở nên yêu quý người học trò cuối cùng của sự nghiệp của mình hơn, cả hai dần trở nên thân thiết
Hàn Gia Vĩnh thì sẽ nhân lúc cô học mà tới tập đoàn xử lý công việc . Chỉ cần cô học xong sẽ có mặt ở nhà ngay lập tức, bỏ hết công việc lại cho Nhất Trung nếu có việc gấp sẽ đem về nhà làm
Ngoài ra cả hai vẫn cùng nhau xem phim, trồng thêm hoa sau vườn biệt thự . Trước kia đó là một khu vườn trống, chỉ có mấy cây xanh nhưng từ hôm đầu tiên sau kết hôn Hàn Gia Vĩnh đã cho người kê một chiếc xích đu cùng một mái vòm lớn dưới các bóng cây để Tô Mẫn nghỉ ngơi hoặc lấy cảm hứng vẽ
Vườn hoa của cả hai càng trở nên đẹp hơn . Mùa đông sắp tới nhiều loài đã có dấu hiệu tàn nhưng Hàn Gia Vĩnh không cho phép anh cho kĩ sư và các nhà nghiên cứu cây trồng tới xây thành nhà kính làm mọi cách để các loài hoa Tô Mẫn cùng anh trồng không bị chết
Tô Mẫn rất thích thú, nhưng do đã lâu cô không ra ngoài nên hơi chán . Hàn Gia Vĩnh nhận ra điều đó nên đã chủ động đưa ra đề nghị
- Mẫn Mẫn hôm nay chúng ta ra ngoài hẹn hò được không em
- Dạ
Tô Mẫn hơi ngạc nhiên
- Chúng ta kết hôn bỏ qua giai đoạn hẹn hò nên bây giờ bù đắp vả lại ở nhà lâu quá em sẽ chán
- Ả tuyệt quá vậy chúng ta đi luôn thôi
Hàn Gia Vĩnh cười vòng tay ôm chặt cô hơn kéo chăn lên cao một chút, thơm nhẹ vào trán cô
- Vậy dậy ăn sáng rồi chúng ta đi
- Ừm thế em dậy chuẩn bị trước anh nhanh lên nhé
- Được
Tô Mẫn vui vẻ nhảy xuống khỏi giường chuẩn bị . Sau khi ăn sáng xong cô vội vã thúc giục Hàn Gia Vĩnh
- Chồng nhanh lên
- Chờ anh chút , Tô Mẫn em vào đây
Tô Mẫn không biết anh làm gì trong phòng thay đồ mà lâu thế chẳng lẽ chọn đồ sao
- Nào Mẫn Mẫn tới đây
Hàn Gia Vĩnh cầm hai chiếc áo khoác một chiếc áo phao có lông vũ, một chiếc khác là chiếc áo dạ dài màu tro
- Em thử xem, hôm nay ngoài trời lạnh không thể ăn mặc phong phanh
Tô Mẫn cúi xuống nhìn mình cô đã mặc ấm lắm rồi mà . Một chiếc áo len cao cổ, một chiếc áo phao màu hồng nhạt kết hợp với quần len cùng đôi giày sục trắng đế bằng nhìn khá giống với mấy cô nhóc cấp ba
- Đồ anh mua em không thích sao
Tô Mẫn lắc đầu, quả thực đồ anh mua chất đầy cả phòng quần áo, trang sức hay mĩ phẩm tính tất thảy là mấy căn phòng nhưng Tô Mẫn chưa từng dùng cô vẫn dùng những thứ đồ mình từng đem tới không phải bởi chúng xấu mà tính cô rất thích giản dị không thích mấy thứ quá nổi bật, và quá tốn kém đó .
Tô Mẫn vẫn nhớ khi trong cô nhi viện cuộc sống của cô cùng các bạn nhỏ đã khó khăn thế nào . Mọi thứ có các nhà hảo tâm tài trợ nhưng để sinh hoạt ăn ở, đi học, chữa bệnh .... thì sẽ vẫn còn khó khăn . Mà một chiếc váy anh mua cho cô có thể bằng cả tiền ăn uống sinh hoạt của cô nhi viện trong một năm.
- Cảm ơn anh
- Vợ nhỏ em thật mít ướt đấy . Đời này em không cần nói cảm ơn với anh em chỉ nên nói yêu anh là đủ rồi
Tô Mẫn lại oà khóc lớn hơn, cô đã từng quá cô đơn, chưa từng có ai yêu thương, vỗ về hay bảo vệ dung túng cho cô như vậy nhưng từ nay đã có anh sẽ vì cô mà làm tất cả . Không ai biết bây giờ cô hạnh phúc như thế nào
- Không khóc nữa mèo nhỏ, thật xấu
Hàn Gia Vĩnh kéo cô ra lau sạch nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt cô
- Như vậy mới đẹp, bảo bối cười anh xem
Tô Mẫn ngưng khóc cười thật tươi, ôm mặt anh nhắm lấy đôi môi mà hôn một cái thật to, cô ngượng ngùng rời khỏi môi anh nhưng Hàn Gia Vĩnh đâu dễ thả cho cô như vậy . Anh kéo gáy cô, đặt lên đó một nụ hôn thật sâu .
Chiếc lưỡi nóng hổi xâm nhập thẳng vào bờ môi của cô, Hàn Gia Vĩnh ngậm lấy rồi đảo quanh chiếc lưỡi ngọt ngào, không ngừng mút vào, thân thể trong ngực càng hôn càng mềm mại cơ hồ như sắp sửa hòa vào vòng tay của anh
Bàn tay không yên phận bắt đầu thò vào trong áo của cô, xoa nắn hai chiếc bánh bao mềm mại
- Ưm ở đây là nhà bếp
- Vậy chúng ta lên phòng
Vậy là buổi sáng hôm ấy kết thúc ở trên giường
Ngay buổi sáng hôm sau người dạy học đã có mặt tại biệt thự . Là một người phụ nữ trung niên, bà là người lai, là giáo viên nghệ thuật của hoàng gia tên Phù Nghê
Phù Nghê là một người nhã nhặn và quý phái . Trong suốt quá trình dạy Tô Mẫn bà vô cùng nghiêm túc khiến cô cũng căng người theo cho đến khi tan học Phù Nghê trở về cô mới có thể thả lỏng
Từng ngày từng ngày cứ vậy trôi qua, mọi hoạt động của Hàn Gia Vĩnh và Tô Mẫn cứ như vậy lặp lại . Buổi sáng và buổi chiều Phù Nghê sẽ tới dạy học cho Tô Mẫn vì cô có thiên phú vẽ tranh nên tiếp thu khá nhanh dần dần Phù Nghê cũng trở nên yêu quý người học trò cuối cùng của sự nghiệp của mình hơn, cả hai dần trở nên thân thiết
Hàn Gia Vĩnh thì sẽ nhân lúc cô học mà tới tập đoàn xử lý công việc . Chỉ cần cô học xong sẽ có mặt ở nhà ngay lập tức, bỏ hết công việc lại cho Nhất Trung nếu có việc gấp sẽ đem về nhà làm
Ngoài ra cả hai vẫn cùng nhau xem phim, trồng thêm hoa sau vườn biệt thự . Trước kia đó là một khu vườn trống, chỉ có mấy cây xanh nhưng từ hôm đầu tiên sau kết hôn Hàn Gia Vĩnh đã cho người kê một chiếc xích đu cùng một mái vòm lớn dưới các bóng cây để Tô Mẫn nghỉ ngơi hoặc lấy cảm hứng vẽ
Vườn hoa của cả hai càng trở nên đẹp hơn . Mùa đông sắp tới nhiều loài đã có dấu hiệu tàn nhưng Hàn Gia Vĩnh không cho phép anh cho kĩ sư và các nhà nghiên cứu cây trồng tới xây thành nhà kính làm mọi cách để các loài hoa Tô Mẫn cùng anh trồng không bị chết
Tô Mẫn rất thích thú, nhưng do đã lâu cô không ra ngoài nên hơi chán . Hàn Gia Vĩnh nhận ra điều đó nên đã chủ động đưa ra đề nghị
- Mẫn Mẫn hôm nay chúng ta ra ngoài hẹn hò được không em
- Dạ
Tô Mẫn hơi ngạc nhiên
- Chúng ta kết hôn bỏ qua giai đoạn hẹn hò nên bây giờ bù đắp vả lại ở nhà lâu quá em sẽ chán
- Ả tuyệt quá vậy chúng ta đi luôn thôi
Hàn Gia Vĩnh cười vòng tay ôm chặt cô hơn kéo chăn lên cao một chút, thơm nhẹ vào trán cô
- Vậy dậy ăn sáng rồi chúng ta đi
- Ừm thế em dậy chuẩn bị trước anh nhanh lên nhé
- Được
Tô Mẫn vui vẻ nhảy xuống khỏi giường chuẩn bị . Sau khi ăn sáng xong cô vội vã thúc giục Hàn Gia Vĩnh
- Chồng nhanh lên
- Chờ anh chút , Tô Mẫn em vào đây
Tô Mẫn không biết anh làm gì trong phòng thay đồ mà lâu thế chẳng lẽ chọn đồ sao
- Nào Mẫn Mẫn tới đây
Hàn Gia Vĩnh cầm hai chiếc áo khoác một chiếc áo phao có lông vũ, một chiếc khác là chiếc áo dạ dài màu tro
- Em thử xem, hôm nay ngoài trời lạnh không thể ăn mặc phong phanh
Tô Mẫn cúi xuống nhìn mình cô đã mặc ấm lắm rồi mà . Một chiếc áo len cao cổ, một chiếc áo phao màu hồng nhạt kết hợp với quần len cùng đôi giày sục trắng đế bằng nhìn khá giống với mấy cô nhóc cấp ba
- Đồ anh mua em không thích sao
Tô Mẫn lắc đầu, quả thực đồ anh mua chất đầy cả phòng quần áo, trang sức hay mĩ phẩm tính tất thảy là mấy căn phòng nhưng Tô Mẫn chưa từng dùng cô vẫn dùng những thứ đồ mình từng đem tới không phải bởi chúng xấu mà tính cô rất thích giản dị không thích mấy thứ quá nổi bật, và quá tốn kém đó .
Tô Mẫn vẫn nhớ khi trong cô nhi viện cuộc sống của cô cùng các bạn nhỏ đã khó khăn thế nào . Mọi thứ có các nhà hảo tâm tài trợ nhưng để sinh hoạt ăn ở, đi học, chữa bệnh .... thì sẽ vẫn còn khó khăn . Mà một chiếc váy anh mua cho cô có thể bằng cả tiền ăn uống sinh hoạt của cô nhi viện trong một năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro