Quay Ngược Thời Gian Để Yêu Em
Chương 9
2024-09-23 15:27:11
Mí mắt run run Hàn Gia Vĩnh mở mắt mới qua một đêm mà người đàn ông 27 tuổi như trở thành một ông lão 70 tuổi vậy đuôi mắt đầy vết nhăn , cả đầu bạc trắng chứng tỏ trái tim của anh đã đau đớn thế nào
- Suỵt đừng làm cô ấy thức . Nhất Trung anh theo tôi bao lâu rồi
- 6 năm 3 tháng lẻ một ngày thưa lão đại
- Ừm , anh có thể giúp tôi ba việc được không
- Lão đại cứ phân phó tôi nguyện dùng cả tính mạng mình để hoàn thành
- Thứ nhất là mẹ tôi cả cuộc đời bà ấy đã rất khổ sở rồi lại còn sinh ra đứa con bất hiếu như tôi anh hãy chuyển lời đến bà ấy đứa con này bất hiếu xin lỗi mong bà ấy tha thứ. Việc thứ hai liên quan đến công ty và tổ chức cậu theo tôi cũng lâu ngư vậy nên việc điều hành nó tôi giao lại cho cậu . Việc cuối cùng cũng là mong muốn cuối cùng đời tôi sau khi chết đi tôi muốn được chôn cạnh mộ cô ấy cậu làm được chứ
- Lão đại anh sẽ không chết đâu
- Cậu hứa với tôi đi
- Nhất Trung xin thề
- Tốt tôi phải đi đây Tô Mẫn cả cuộc đời này đều đợi tôi lần này mà để cô ấy đợi nữa cô ấy sẽ giận thật đấy
- Lão đại
Nhất Trung không biết nói gì thêm anh ta biết bây giờ thần tiên có hạ phàm cũng không thể cứu được Hàn Gia Vĩnh nữa rồi
Hàn Gia Vĩnh trong những phút cuối đời anh mới nhận ra rằng tình yêu là gì . Anh thấy Tô Mẫn đang cười với anh Hàn Gia Vĩnh cũng cười lại đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh cười vì một người con gái mang tên Tô Mẫn
- Mẫn Mẫn đợi anh anh sẽ tới nhanh thôi
Lời thều thào nhẹ nhàng của Hàn Gia Vĩnh vang lên anh nhắm mắt khoé mắt chảy một giọt lệ rồi buông thõng tay mà qua đời
Tình yêu thật diệu kì , tình cảm của họ thật đáng ngưỡng mộ nhưng cũng thật khổ đau . Giá như Hàn Gia Vĩnh có thể nhận ra tình yêu của mình sớm hơn , Tô Mẫn có thể dũng cảm hơn để thổ lô tình yêu của mình thì sẽ không dẫn tới kết cục như ngày hôm nay
...****************...
Ánh nắng mặt trời hắt vào cửa sổ , hắt lên hình ảnh hai thân thể trần như nhộng trên giường
Người đàn ông nằm nghiêng người , khuôn mặt góc cạnh dù trẻ tuổi nhưng vô cùng chững chạc , lạnh lùng khiến phụ nữ nhìn một lần là mê đắm một đời
Người phụ nữ tóc nâu với làn da trắng , khuôn mặt kiều diễm , đuôi mắt xếch lên như hồ ly cùng cặp ngực đẩy đà bắt đầu động đậy không ngừng dùng cặp ngực của mình cà vào cánh tay trần rắn chắc của người đàn ông , đôi bàn tay không yên phận lần mò xuống phía dưới khiến người đàn ông tỉnh giấc mở mắt
Hàn Gia Vĩnh choàng tỉnh dậy nhìn khung cảnh xung quanh không phải mình đã chết rồi sao . Người phụ nữ nằm bên thấy thái độ của Hàn Gia Vĩnh thì cười khẽ bàn tay không ngừng vuốt ve bờ ngực rắn chắc của người đàn ông nhẹ nhàng nói
- Gia Vĩnh anh sao vậy , mới sáng mai anh lo gì chứ làm em đi muốn anh chết đi được
- Cô là ai ?
- Anh thật tồi nha tối qua làm nhiệt tình trên người em như vậy giờ lại phủ nhận sao
Hàn Gia Vĩnh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Anh đang lo lắng không về nhà kết hôn với con nhỏ kia mẹ anh sẽ trách sao ? Kệ đi cô ta đa đoan quỷ kế như vậy bị bỏ lại vào lễ cưới cũng đáng
- Lễ cưới ?
- Ừm
Ả vừa nói vừa tiến sát đến mặt Hàn Gia Vĩnh định tiến đến hôn anh nhưng bất ngờ bị anh bóp cổ đè ra thành giường
- A ...a đau đau quá
- Ai cho cô lại gần mặt tôi muốn chết sao ?
- Không không phải đâu anh
Ả cho rằng hôm nay anh sẽ bị ả mê hoặc nên mới dám tiến gần về nơi cấm kị kia bởi trước đến nay khuôn mặt anh không được tới gần dù trên giường nhiệt liệt đến bao nhiêu Hàn Gia Vĩnh chỉ dùng thân dưới coi như thoã mãn cậu em còn mặt đặc biệt môi thì không thể lại gần đó là quy tắc kẻ nào có ý định đều chưa tới đỉnh núi đã bị anh cho nổ súng
Hàn Gia Vĩnh vừa bóp cổ ả vừa suy nghĩ trong đầu . Khi nhớ ra gì đó thì làu bàu
- Là mơ sao ?
Đúng rồi là ba năm về trước hôm nay là ngày anh kết hôn cùng Tô Mẫn . Khi trước vào ngày này anh đã không đến hôn lễ mà một mình ở đây hoan lạc bỏ cô một mình khiến mẹ tức giận suýt xỉu . Đến lúc quay về nhà chính anh chỉ bảo mẹ rằng tổ chức có việc thật khẩn nên mẹ cũng chẳng thê thế nào nữa . Còn Tô Mẫn hôm ấy cũng không trách anh một lời
TỪng hình ảnh quá khứ hiện lên khiến Hàn Gia Vĩnh giật mình loạng choạng vội mặc đồ rồi lao ra ngoài
- Nhất Trung giải quyết ả đàn bà kia
Nói rồi anh lao nhanh ra khỏi khách sạn nhìn đồng hồ , khiến Nhất Trung hoá thành con nai vàng ngơ ngác chớp mắt một cái không còn thấy bóng dáng lão đại đâu
- Chết tiệt còn 10 phút nữa tiến hành hôn lễ
Hàn Gia Vĩnh chửi thề một câu đập mạnh vào vô lăng đạp ga hết mức phóng như bay trên đường không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ .
- Suỵt đừng làm cô ấy thức . Nhất Trung anh theo tôi bao lâu rồi
- 6 năm 3 tháng lẻ một ngày thưa lão đại
- Ừm , anh có thể giúp tôi ba việc được không
- Lão đại cứ phân phó tôi nguyện dùng cả tính mạng mình để hoàn thành
- Thứ nhất là mẹ tôi cả cuộc đời bà ấy đã rất khổ sở rồi lại còn sinh ra đứa con bất hiếu như tôi anh hãy chuyển lời đến bà ấy đứa con này bất hiếu xin lỗi mong bà ấy tha thứ. Việc thứ hai liên quan đến công ty và tổ chức cậu theo tôi cũng lâu ngư vậy nên việc điều hành nó tôi giao lại cho cậu . Việc cuối cùng cũng là mong muốn cuối cùng đời tôi sau khi chết đi tôi muốn được chôn cạnh mộ cô ấy cậu làm được chứ
- Lão đại anh sẽ không chết đâu
- Cậu hứa với tôi đi
- Nhất Trung xin thề
- Tốt tôi phải đi đây Tô Mẫn cả cuộc đời này đều đợi tôi lần này mà để cô ấy đợi nữa cô ấy sẽ giận thật đấy
- Lão đại
Nhất Trung không biết nói gì thêm anh ta biết bây giờ thần tiên có hạ phàm cũng không thể cứu được Hàn Gia Vĩnh nữa rồi
Hàn Gia Vĩnh trong những phút cuối đời anh mới nhận ra rằng tình yêu là gì . Anh thấy Tô Mẫn đang cười với anh Hàn Gia Vĩnh cũng cười lại đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh cười vì một người con gái mang tên Tô Mẫn
- Mẫn Mẫn đợi anh anh sẽ tới nhanh thôi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời thều thào nhẹ nhàng của Hàn Gia Vĩnh vang lên anh nhắm mắt khoé mắt chảy một giọt lệ rồi buông thõng tay mà qua đời
Tình yêu thật diệu kì , tình cảm của họ thật đáng ngưỡng mộ nhưng cũng thật khổ đau . Giá như Hàn Gia Vĩnh có thể nhận ra tình yêu của mình sớm hơn , Tô Mẫn có thể dũng cảm hơn để thổ lô tình yêu của mình thì sẽ không dẫn tới kết cục như ngày hôm nay
...****************...
Ánh nắng mặt trời hắt vào cửa sổ , hắt lên hình ảnh hai thân thể trần như nhộng trên giường
Người đàn ông nằm nghiêng người , khuôn mặt góc cạnh dù trẻ tuổi nhưng vô cùng chững chạc , lạnh lùng khiến phụ nữ nhìn một lần là mê đắm một đời
Người phụ nữ tóc nâu với làn da trắng , khuôn mặt kiều diễm , đuôi mắt xếch lên như hồ ly cùng cặp ngực đẩy đà bắt đầu động đậy không ngừng dùng cặp ngực của mình cà vào cánh tay trần rắn chắc của người đàn ông , đôi bàn tay không yên phận lần mò xuống phía dưới khiến người đàn ông tỉnh giấc mở mắt
Hàn Gia Vĩnh choàng tỉnh dậy nhìn khung cảnh xung quanh không phải mình đã chết rồi sao . Người phụ nữ nằm bên thấy thái độ của Hàn Gia Vĩnh thì cười khẽ bàn tay không ngừng vuốt ve bờ ngực rắn chắc của người đàn ông nhẹ nhàng nói
- Gia Vĩnh anh sao vậy , mới sáng mai anh lo gì chứ làm em đi muốn anh chết đi được
- Cô là ai ?
- Anh thật tồi nha tối qua làm nhiệt tình trên người em như vậy giờ lại phủ nhận sao
Hàn Gia Vĩnh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Anh đang lo lắng không về nhà kết hôn với con nhỏ kia mẹ anh sẽ trách sao ? Kệ đi cô ta đa đoan quỷ kế như vậy bị bỏ lại vào lễ cưới cũng đáng
- Lễ cưới ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ừm
Ả vừa nói vừa tiến sát đến mặt Hàn Gia Vĩnh định tiến đến hôn anh nhưng bất ngờ bị anh bóp cổ đè ra thành giường
- A ...a đau đau quá
- Ai cho cô lại gần mặt tôi muốn chết sao ?
- Không không phải đâu anh
Ả cho rằng hôm nay anh sẽ bị ả mê hoặc nên mới dám tiến gần về nơi cấm kị kia bởi trước đến nay khuôn mặt anh không được tới gần dù trên giường nhiệt liệt đến bao nhiêu Hàn Gia Vĩnh chỉ dùng thân dưới coi như thoã mãn cậu em còn mặt đặc biệt môi thì không thể lại gần đó là quy tắc kẻ nào có ý định đều chưa tới đỉnh núi đã bị anh cho nổ súng
Hàn Gia Vĩnh vừa bóp cổ ả vừa suy nghĩ trong đầu . Khi nhớ ra gì đó thì làu bàu
- Là mơ sao ?
Đúng rồi là ba năm về trước hôm nay là ngày anh kết hôn cùng Tô Mẫn . Khi trước vào ngày này anh đã không đến hôn lễ mà một mình ở đây hoan lạc bỏ cô một mình khiến mẹ tức giận suýt xỉu . Đến lúc quay về nhà chính anh chỉ bảo mẹ rằng tổ chức có việc thật khẩn nên mẹ cũng chẳng thê thế nào nữa . Còn Tô Mẫn hôm ấy cũng không trách anh một lời
TỪng hình ảnh quá khứ hiện lên khiến Hàn Gia Vĩnh giật mình loạng choạng vội mặc đồ rồi lao ra ngoài
- Nhất Trung giải quyết ả đàn bà kia
Nói rồi anh lao nhanh ra khỏi khách sạn nhìn đồng hồ , khiến Nhất Trung hoá thành con nai vàng ngơ ngác chớp mắt một cái không còn thấy bóng dáng lão đại đâu
- Chết tiệt còn 10 phút nữa tiến hành hôn lễ
Hàn Gia Vĩnh chửi thề một câu đập mạnh vào vô lăng đạp ga hết mức phóng như bay trên đường không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro