Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người
Có kẻ dám âm mư...
2024-10-30 11:00:02
Dạo quanh một vòng phòng triển lãm Bội Nghiên vô cùng bất ngờ vì những bức tranh sinh động và màu sắc.
Chẳng mấy chốc các bức tranh ấy như có ma thuật cứ thu hút sự chú ý của cô không thể rời. Du Trạch Dương thấy công chúa nhỏ của mình hứng thú với tranh thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ nhỏ tới lớn Bội Nghiên chưa từng đi triển lãm tranh lần nào, chính vì vậy Du Trạch Dương cứ ngỡ cô sẽ cảm thấy hoạt động này vô vị và nhàm chán. Giờ được nhìn thấy sự say mê kia đã làm anh an tâm phần nào.
Nhân lúc Bội Nghiên đang say sưa xem tranh Du Trạch Dương đã thuận tiện chụp lén một vài bức ảnh. Đa số đều là hình ảnh cô đang ngắm nhìn trang trên tường, một số được chụp từ phía sau và một số thì chụp nửa mặt. Đang định đưa điện thoại lên nháy thêm vài tấm thì bỗng chuông điện thoại reo lên. Du Trạch Dương nhìn màn hình cuộc gọi đến rồi lại gần nói với cô gái nhỏ:
Nghiên Nghiên, chú đi nghe điện thoại một lát nhé! Em cứ xem tranh, nhớ là đừng đi đâu đấy!Vâng, chú nghe điện thoại đi ạ!Dứt lời Du Trạch Dương xoay lưng đi đến một nơi ít tiếng ồn để nghe máy. Đầu dây bên kia là chủ của một chuỗi tiệm trang sức lớn. Vài hôm trước Du Trạch Dương đã đặt họ làm riêng cho anh một chiếc nhẫn dùng để tỏ tình với cô gái nhỏ. Tiện thể cũng đặt thêm cho Bội Nghiên một vài món trang sức mới. Hôm nay chủ cửa hàng gọi tới hắn là đã làm xong, nghĩ vậy Du Trạch Dương lên tiếng:
Tôi nghe!Du thiếu, số trang sức ngài đặt bên chúng tôi vài hôm trước đã được làm xong rồi ạ. Hiện tại tôi sẽ cho người vận chuyển đến chỗ ngài, tôi gọi xác nhận với ngài trước khi gửi.Ừm, cứ gửi qua cho tôi! Tôi đang cần gấp!Vâng, trang sức sẽ được vận chuyển đến trong hôm nay ạ!Được, cảm ơn!Cúp máy Du Trạch Dương quay lại chỗ Bội Nghiên thì phát hiện cô đang nói chuyện với một chàng trai khác. Cụ thế khi nhìn rõ có thế xác định chàng trai kia chính là người đàn ông họ đã gặp ở khách sạn ban sáng. Vừa nhìn thấy như thế trong lòng Du Trạch Dương liền dâng lên sự không vui, khó chịu thấy rõ. Họ chỉ mới gặp nhau vào buổi sáng, cô chúa nhỏ của anh có gì để nói với người đàn ông xa lạ kia có chứ? Nghĩ rồi Du Trạch Dương sải bước nhanh về phái hai người, giọng lạnh lẽo:
- Nghiên Nghiên!
Tiếng gọi của người đàn ông vang lên làm Bội Nghiên giật mình phải ngay lập tức ngoái lại. Nhìn thấy anh cô liền như nhìn thấy phao cứu sinh lập tức chạy lại, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh nói nhỏ:
- Chú, giúp em!
Trong lúc Du Trạch Dương vẫn còn đang mơ hồ chưa kịp hiểu gì thì Bội Nghiên đã vội lên tiếng tiếp:
- Xin lỗi, chú của tôi đến rồi! Chúng tôi xin phép đi trước!
Nói rồi cô lôi anh đi một mạch trong sự ngu ngơ, đến một góc khuất xa chỗ ban nãy Bội Nghiên liền dừng lại. Cô chống hai tay vào eo tỏ vẻ khó chịu, thấy thế người đàn ông nãy giờ chẳng nói gì lên tiếng hỏi:
Em sao thế? Sao lại khó chịu? Em và người đàn ông khi nãy đã nói những gì?Em... em đang khó chịu với người đàn ông đó đây! Anh ta cứ không chịu buông tha cho em, phiền chết được!Không buông tha?Chuyện là ban nãy em đang xem tranh thì bỗng dưng từ đâu anh ta lù lù xuất hiện làm em giật mình. Trước khi em kịp định hình thì anh ta đã tuôn ra một tràng lời nói. Anh ta nói rất vui khi gặp lại em rồi xin lỗi em chuyện lúc sáng. Quan trọng là anh ta nói anh ta cảm thấy rất thích em, thích em ngay từ lần gặp đầu tiên. Còn muốn theoduoi em nua!
- ...
- Em cảm thấy hơi phiền cũng hơi sợ trước những gì anh ta nói nên ngay khi nhìn thấy chú em đã kéo chú đi đấy.
Du Trạch Dương nghe Bội Nghiên kể chuyện xong liền tối sầm mặt mũi, không ngờ lại có người dám nhòm ngó chậu hoa mà anh đã chăm nom 20 năm trời. Hơn nữa còn dám có ý định đập chậu cướp bông! Càng nghĩ Du Trạch Dương càng tức giận nhưng lại chắng thể làm được gì nên đành kiềm chê lại.
Dường như cô gái nhỏ cũng cảm nhận được sự khó chịu ấy, sợ anh giận nên liền giải thích:
- Nhưng mà chú an tâm, dù anh ta có tỏ tình với em bao nhiêu lần em cũng chỉ thích mỗi chú thôi!
Du Trạch Dương nghe xong cơn giận trong lòng liền vơi đi một nửa, anh cong môi cười nhẹ hỏi lại:
Có thật không?Đương nhiên là thật rồi! Chú đẹp trai hơn, tài giỏi hơn, giàu có hơn, hiểu em hơn lại còn chiều chuộng em nhất nên đương nhiên chú luôn là số một trong lòng em!Du Trạch Dương nghe vậy thì thích lắm, cơn giận trong lòng cũng mau chóng tan sạch. Vòng tay ôm eo cô công chúa nhỏ anh khẽ vuốt nhẹ lên sóng mũi của cô nói:
- Khéo nịnh!
Dù ngoài miệng cứng là thế nhưng trong lòng người đàn ông sớm đã nở hoa rồi! Còn gì hạnh phúc hơn khi người con gái mình hết lòng yêu cũng yêu mình nhiều như thế? Dường như cảm nhận được niềm vui ấy Bội Nghiên hỏi:
Nếu anh ta thật sự theo đuổi em thì sao đây chú?Còn có thể làm sao? Tất nhiên là chú sẽ không bao giờ để hắn làm việc ấy? Dám âm mưu đập chậu cướp bông!
Chẳng mấy chốc các bức tranh ấy như có ma thuật cứ thu hút sự chú ý của cô không thể rời. Du Trạch Dương thấy công chúa nhỏ của mình hứng thú với tranh thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ nhỏ tới lớn Bội Nghiên chưa từng đi triển lãm tranh lần nào, chính vì vậy Du Trạch Dương cứ ngỡ cô sẽ cảm thấy hoạt động này vô vị và nhàm chán. Giờ được nhìn thấy sự say mê kia đã làm anh an tâm phần nào.
Nhân lúc Bội Nghiên đang say sưa xem tranh Du Trạch Dương đã thuận tiện chụp lén một vài bức ảnh. Đa số đều là hình ảnh cô đang ngắm nhìn trang trên tường, một số được chụp từ phía sau và một số thì chụp nửa mặt. Đang định đưa điện thoại lên nháy thêm vài tấm thì bỗng chuông điện thoại reo lên. Du Trạch Dương nhìn màn hình cuộc gọi đến rồi lại gần nói với cô gái nhỏ:
Nghiên Nghiên, chú đi nghe điện thoại một lát nhé! Em cứ xem tranh, nhớ là đừng đi đâu đấy!Vâng, chú nghe điện thoại đi ạ!Dứt lời Du Trạch Dương xoay lưng đi đến một nơi ít tiếng ồn để nghe máy. Đầu dây bên kia là chủ của một chuỗi tiệm trang sức lớn. Vài hôm trước Du Trạch Dương đã đặt họ làm riêng cho anh một chiếc nhẫn dùng để tỏ tình với cô gái nhỏ. Tiện thể cũng đặt thêm cho Bội Nghiên một vài món trang sức mới. Hôm nay chủ cửa hàng gọi tới hắn là đã làm xong, nghĩ vậy Du Trạch Dương lên tiếng:
Tôi nghe!Du thiếu, số trang sức ngài đặt bên chúng tôi vài hôm trước đã được làm xong rồi ạ. Hiện tại tôi sẽ cho người vận chuyển đến chỗ ngài, tôi gọi xác nhận với ngài trước khi gửi.Ừm, cứ gửi qua cho tôi! Tôi đang cần gấp!Vâng, trang sức sẽ được vận chuyển đến trong hôm nay ạ!Được, cảm ơn!Cúp máy Du Trạch Dương quay lại chỗ Bội Nghiên thì phát hiện cô đang nói chuyện với một chàng trai khác. Cụ thế khi nhìn rõ có thế xác định chàng trai kia chính là người đàn ông họ đã gặp ở khách sạn ban sáng. Vừa nhìn thấy như thế trong lòng Du Trạch Dương liền dâng lên sự không vui, khó chịu thấy rõ. Họ chỉ mới gặp nhau vào buổi sáng, cô chúa nhỏ của anh có gì để nói với người đàn ông xa lạ kia có chứ? Nghĩ rồi Du Trạch Dương sải bước nhanh về phái hai người, giọng lạnh lẽo:
- Nghiên Nghiên!
Tiếng gọi của người đàn ông vang lên làm Bội Nghiên giật mình phải ngay lập tức ngoái lại. Nhìn thấy anh cô liền như nhìn thấy phao cứu sinh lập tức chạy lại, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh nói nhỏ:
- Chú, giúp em!
Trong lúc Du Trạch Dương vẫn còn đang mơ hồ chưa kịp hiểu gì thì Bội Nghiên đã vội lên tiếng tiếp:
- Xin lỗi, chú của tôi đến rồi! Chúng tôi xin phép đi trước!
Nói rồi cô lôi anh đi một mạch trong sự ngu ngơ, đến một góc khuất xa chỗ ban nãy Bội Nghiên liền dừng lại. Cô chống hai tay vào eo tỏ vẻ khó chịu, thấy thế người đàn ông nãy giờ chẳng nói gì lên tiếng hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em sao thế? Sao lại khó chịu? Em và người đàn ông khi nãy đã nói những gì?Em... em đang khó chịu với người đàn ông đó đây! Anh ta cứ không chịu buông tha cho em, phiền chết được!Không buông tha?Chuyện là ban nãy em đang xem tranh thì bỗng dưng từ đâu anh ta lù lù xuất hiện làm em giật mình. Trước khi em kịp định hình thì anh ta đã tuôn ra một tràng lời nói. Anh ta nói rất vui khi gặp lại em rồi xin lỗi em chuyện lúc sáng. Quan trọng là anh ta nói anh ta cảm thấy rất thích em, thích em ngay từ lần gặp đầu tiên. Còn muốn theoduoi em nua!
- ...
- Em cảm thấy hơi phiền cũng hơi sợ trước những gì anh ta nói nên ngay khi nhìn thấy chú em đã kéo chú đi đấy.
Du Trạch Dương nghe Bội Nghiên kể chuyện xong liền tối sầm mặt mũi, không ngờ lại có người dám nhòm ngó chậu hoa mà anh đã chăm nom 20 năm trời. Hơn nữa còn dám có ý định đập chậu cướp bông! Càng nghĩ Du Trạch Dương càng tức giận nhưng lại chắng thể làm được gì nên đành kiềm chê lại.
Dường như cô gái nhỏ cũng cảm nhận được sự khó chịu ấy, sợ anh giận nên liền giải thích:
- Nhưng mà chú an tâm, dù anh ta có tỏ tình với em bao nhiêu lần em cũng chỉ thích mỗi chú thôi!
Du Trạch Dương nghe xong cơn giận trong lòng liền vơi đi một nửa, anh cong môi cười nhẹ hỏi lại:
Có thật không?Đương nhiên là thật rồi! Chú đẹp trai hơn, tài giỏi hơn, giàu có hơn, hiểu em hơn lại còn chiều chuộng em nhất nên đương nhiên chú luôn là số một trong lòng em!Du Trạch Dương nghe vậy thì thích lắm, cơn giận trong lòng cũng mau chóng tan sạch. Vòng tay ôm eo cô công chúa nhỏ anh khẽ vuốt nhẹ lên sóng mũi của cô nói:
- Khéo nịnh!
Dù ngoài miệng cứng là thế nhưng trong lòng người đàn ông sớm đã nở hoa rồi! Còn gì hạnh phúc hơn khi người con gái mình hết lòng yêu cũng yêu mình nhiều như thế? Dường như cảm nhận được niềm vui ấy Bội Nghiên hỏi:
Nếu anh ta thật sự theo đuổi em thì sao đây chú?Còn có thể làm sao? Tất nhiên là chú sẽ không bao giờ để hắn làm việc ấy? Dám âm mưu đập chậu cướp bông!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro