Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người
Gặp mặt bạn thâ...
2024-10-30 11:00:02
Nói dứt câu Du Trạch Dương liền kiểm tra cơ thể cô gái nhỏ, chẳng mấy chốc anh đã thấy được vết bỏng. Vết bỏng sưng lên làm đỏ hết cả bàn chân Bội Nghiên, có vài chỗ còn bị phồng rộp. Thấy vết bỏng trên chân công chúa nhỏ, Du Trạch Dương lập tức trở nên sốt sắng hỏi:
Nghiên Nghiên, chân em sao thế? Sao lại sưng đỏ lên rồi?Không sao không sao! Là do khi nãy em vô ý làm đổ nước sôi lên chân nên mới bị sưng đỏ.Nghiêm trọng như vậy sao em không nói? Để anh đưa em đi bệnh viện, làm sao để như vậy được!Không cần đâu! Chỉ là vết bỏng nhỏ thôi vài ngày sẽ khỏi.Sao mà nhỏ được! Hay là cứ đến bệnh viện đi.Du Trạch Dương vừa cuối xuống nhìn vết bỏng vừa đau lòng hỏi thăm Bội Nghiền, công chúa nhỏ của anh, bảo bối của anh vốn dĩ chưa bao giờ phải đụng vào bếp núc sao lại bị bỏng? Thấy người đàn ông rối lên vì mình bị thương, Bội Nghiên không khỏi thấy vui sướng. Anh lo lắng cho cô sao cô lại không hiểu? Chỉ là không muốn khiến không khí mất vui! Bội Nghiên tựa đầu vào ngực người đàn ông, dùng hai tay giữ lấy khuôn mặt anh khiến anh đối diện với mình rồi vui vẻ nói:
- Em không sao! Em đã cất công nấu bữa trưa cho chú rồi! Chú mà không ăn em sẽ giận đó.
Vừa nghe đến đây gương mặt Du Trạch Dương bỗng tối sầm lại, hai tay anh ôm lấy Bội Nghiên bế thốc lên rồi nhanh chân bước vào nhà.
Vào đến nhà, Du Trạch Dương đặt Bội Nghiên ngồi xuống ghế còn bản thân thì vội đi tìm thuốc thoa. Anh tiến gần lại hộc tủ lấy trong đó ra một tuýp thuốc giảm sưng rồi mang lại ân cần thoa lên chân cô gái nhỏ. Sợ công chúa nhỏ đau, người đàn ông không dám làm mạnh, anh vừa thổi vừa thoa nét mặt hiện rõ vẻ đau lòng:
Nghiên Nghiên, nếu đau thì phải nói với anh nha! Anh đứa em đi bệnh viện.Được rồi, em biết rồi mà! Chúng ta mau ăn cơm đi, để nguội sẽ không còn ngon nữa.Nhưng sao em lại vào bếp? Người làm trong nhà để em vào bếp nấu ăn sao?Không không! Là em muốn tạo cho chú bất ngờ nên mới xuống bếp, chú đừng la mọi người. Tội lắm!Nghe Bội Nghiền nói Du Trạch Dương chỉ biết thở dài, ai bảo anh cưng chiều cô cơ chứ? Nghĩ rồi vẻ mặt anh dịu đi vài phẩn, giữa hai chân mày cũng dần giãn ra bớt. Thở hẳt ra một hơi người đàn ông nói:
Lần sau không được như thế nữa biết không? Nhìn em bị thương anh đau lòng lắm!Vâng ạ! Nhưng em nấu cơm cho chú, chú không vui sao?Tất nhiên là vui! Nhưng để em bị thương như vậy anh càng không muốn!Em hiểu rồi ạ! Xin lỗi vì đã làm chú lo lắng!
Được rồi, ăn cơm thôi! Anh phải nếm thử xem tay nghề bảo bối nhỏ lợi hại thế nào mới được.Nói rồi Du Trạch Dương cất tuýp thuốc vào hộc tủ, rửa tay sạch sẽ rồi mới ngồi vào bàn ăn cơm.
Bữa cơm trưa kết thúc trong không khí êm đềm và vui vẻ, tuy nhiên sau khi ăn xong Du Trạch Dương lại có việc bận. Anh phải ngay lập tức trở lại công ty để tiếp một đối tác khác, dù rất muốn ở cùng Bội Nghiên nhưng hoàn cảnh không cho phép. Nghĩ rồi người đàn ông nắm lấy tay cô gái nhỏ, giọng anh có chút luyến tiếc:
- Nghiên Nghiên, anh lại có việc phải đi rồi! Chờ xong việc anh sẽ về ngay!
Bội Nghiên vốn dĩ đã là một cô gái rất hiểu chuyện, chính vì lý do ấy nên cô luôn rất ủng hộ những việc làm của
Du Trạch Dương. Chỉ thấy cô mỉm cười khẽ gật đầu đáp:
- Chú đi đi ạ! Công việc quan trọng, tối em sẽ chờ chú về.
Sau khi Du Trạch Dương rời đi Bội Nghiên cũng đứng lên trở về phòng, tuy nhiên việc suốt ngày quẩn quanh trong dinh thự thật sự quá nhàm chán. Dù vừa đi du lịch về nhưng trong cô nàng vẫn len lỏi đâu đó cảm giác muốn được ra ngoài. Cô nhấc điện thoại nhắn tin hẹn người bạn thân nhất của mình đi chơi. Sau khi lên kèo Bội Nghiên lập tức nhảy khỏi giường chuẩn bị đi cà phê tán gẫu.
Công chúa nhỏ chọn một chiếc áo sơ mi trắng tay lửng phối với váy yếm bên ngoài màu xanh đậm. Mái tóc dài buộc đuôi ngựa cao kết hợp thêm đồi giày thể thao màu trắng. Đeo thêm một chiếc túi xách nhỏ nhỏ giúp Bội Nghiên trông vô cùng năng động. Sau khi thay xong quần áo cô nàng liền tung tăng nhờ tài xế chở đến điểm hẹn.
Trước cửa tiệm cà phê cô bạn thân của Bội Nghiên đã đứng chờ sẵn, cô nàng diện một chiếc quần ống rộng màu kem phối với áo croptop ôm body màu trắng. Mái tóc dài ngang vai và làn da bánh mật khiến cô trở nên nổi bật.
Vừa nhìn thấy Bội Nghiên cô bạn thân đã vội vẫy tay rồi chạy lại. Sau khi nói vài câu chỉ thấy cả hai vui vẻ khoác tay nhau đi vào cửa tiệm.
Bạn thân của Bội Nghiên tên là Mễ Mễ, nhị tiểu thư của một công ty con dưới trướng tập đoàn Du thị. Ba của Mễ Mễ là một trong những cổ đông lớn của Du thị, cả hai quen biết nhau từ nhỏ nên vô cùng thân thiết. Mễ Mễ tuy là tiểu thư nhưng lại không se sua, cô sống rất giản dị khác hẳn với chị gái của mình. Cũng vì bản chất quá đối hiền lành mà thường hay bị chị gái bắt nạt. Đã không ít lần cô được Bội Nghiên giúp đỡ, cũng là một tri kỷ vô cùng quan trọng của công chúa nhỏ.
Nghiên Nghiên, chân em sao thế? Sao lại sưng đỏ lên rồi?Không sao không sao! Là do khi nãy em vô ý làm đổ nước sôi lên chân nên mới bị sưng đỏ.Nghiêm trọng như vậy sao em không nói? Để anh đưa em đi bệnh viện, làm sao để như vậy được!Không cần đâu! Chỉ là vết bỏng nhỏ thôi vài ngày sẽ khỏi.Sao mà nhỏ được! Hay là cứ đến bệnh viện đi.Du Trạch Dương vừa cuối xuống nhìn vết bỏng vừa đau lòng hỏi thăm Bội Nghiền, công chúa nhỏ của anh, bảo bối của anh vốn dĩ chưa bao giờ phải đụng vào bếp núc sao lại bị bỏng? Thấy người đàn ông rối lên vì mình bị thương, Bội Nghiên không khỏi thấy vui sướng. Anh lo lắng cho cô sao cô lại không hiểu? Chỉ là không muốn khiến không khí mất vui! Bội Nghiên tựa đầu vào ngực người đàn ông, dùng hai tay giữ lấy khuôn mặt anh khiến anh đối diện với mình rồi vui vẻ nói:
- Em không sao! Em đã cất công nấu bữa trưa cho chú rồi! Chú mà không ăn em sẽ giận đó.
Vừa nghe đến đây gương mặt Du Trạch Dương bỗng tối sầm lại, hai tay anh ôm lấy Bội Nghiên bế thốc lên rồi nhanh chân bước vào nhà.
Vào đến nhà, Du Trạch Dương đặt Bội Nghiên ngồi xuống ghế còn bản thân thì vội đi tìm thuốc thoa. Anh tiến gần lại hộc tủ lấy trong đó ra một tuýp thuốc giảm sưng rồi mang lại ân cần thoa lên chân cô gái nhỏ. Sợ công chúa nhỏ đau, người đàn ông không dám làm mạnh, anh vừa thổi vừa thoa nét mặt hiện rõ vẻ đau lòng:
Nghiên Nghiên, nếu đau thì phải nói với anh nha! Anh đứa em đi bệnh viện.Được rồi, em biết rồi mà! Chúng ta mau ăn cơm đi, để nguội sẽ không còn ngon nữa.Nhưng sao em lại vào bếp? Người làm trong nhà để em vào bếp nấu ăn sao?Không không! Là em muốn tạo cho chú bất ngờ nên mới xuống bếp, chú đừng la mọi người. Tội lắm!Nghe Bội Nghiền nói Du Trạch Dương chỉ biết thở dài, ai bảo anh cưng chiều cô cơ chứ? Nghĩ rồi vẻ mặt anh dịu đi vài phẩn, giữa hai chân mày cũng dần giãn ra bớt. Thở hẳt ra một hơi người đàn ông nói:
Lần sau không được như thế nữa biết không? Nhìn em bị thương anh đau lòng lắm!Vâng ạ! Nhưng em nấu cơm cho chú, chú không vui sao?Tất nhiên là vui! Nhưng để em bị thương như vậy anh càng không muốn!Em hiểu rồi ạ! Xin lỗi vì đã làm chú lo lắng!
Được rồi, ăn cơm thôi! Anh phải nếm thử xem tay nghề bảo bối nhỏ lợi hại thế nào mới được.Nói rồi Du Trạch Dương cất tuýp thuốc vào hộc tủ, rửa tay sạch sẽ rồi mới ngồi vào bàn ăn cơm.
Bữa cơm trưa kết thúc trong không khí êm đềm và vui vẻ, tuy nhiên sau khi ăn xong Du Trạch Dương lại có việc bận. Anh phải ngay lập tức trở lại công ty để tiếp một đối tác khác, dù rất muốn ở cùng Bội Nghiên nhưng hoàn cảnh không cho phép. Nghĩ rồi người đàn ông nắm lấy tay cô gái nhỏ, giọng anh có chút luyến tiếc:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nghiên Nghiên, anh lại có việc phải đi rồi! Chờ xong việc anh sẽ về ngay!
Bội Nghiên vốn dĩ đã là một cô gái rất hiểu chuyện, chính vì lý do ấy nên cô luôn rất ủng hộ những việc làm của
Du Trạch Dương. Chỉ thấy cô mỉm cười khẽ gật đầu đáp:
- Chú đi đi ạ! Công việc quan trọng, tối em sẽ chờ chú về.
Sau khi Du Trạch Dương rời đi Bội Nghiên cũng đứng lên trở về phòng, tuy nhiên việc suốt ngày quẩn quanh trong dinh thự thật sự quá nhàm chán. Dù vừa đi du lịch về nhưng trong cô nàng vẫn len lỏi đâu đó cảm giác muốn được ra ngoài. Cô nhấc điện thoại nhắn tin hẹn người bạn thân nhất của mình đi chơi. Sau khi lên kèo Bội Nghiên lập tức nhảy khỏi giường chuẩn bị đi cà phê tán gẫu.
Công chúa nhỏ chọn một chiếc áo sơ mi trắng tay lửng phối với váy yếm bên ngoài màu xanh đậm. Mái tóc dài buộc đuôi ngựa cao kết hợp thêm đồi giày thể thao màu trắng. Đeo thêm một chiếc túi xách nhỏ nhỏ giúp Bội Nghiên trông vô cùng năng động. Sau khi thay xong quần áo cô nàng liền tung tăng nhờ tài xế chở đến điểm hẹn.
Trước cửa tiệm cà phê cô bạn thân của Bội Nghiên đã đứng chờ sẵn, cô nàng diện một chiếc quần ống rộng màu kem phối với áo croptop ôm body màu trắng. Mái tóc dài ngang vai và làn da bánh mật khiến cô trở nên nổi bật.
Vừa nhìn thấy Bội Nghiên cô bạn thân đã vội vẫy tay rồi chạy lại. Sau khi nói vài câu chỉ thấy cả hai vui vẻ khoác tay nhau đi vào cửa tiệm.
Bạn thân của Bội Nghiên tên là Mễ Mễ, nhị tiểu thư của một công ty con dưới trướng tập đoàn Du thị. Ba của Mễ Mễ là một trong những cổ đông lớn của Du thị, cả hai quen biết nhau từ nhỏ nên vô cùng thân thiết. Mễ Mễ tuy là tiểu thư nhưng lại không se sua, cô sống rất giản dị khác hẳn với chị gái của mình. Cũng vì bản chất quá đối hiền lành mà thường hay bị chị gái bắt nạt. Đã không ít lần cô được Bội Nghiên giúp đỡ, cũng là một tri kỷ vô cùng quan trọng của công chúa nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro