Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người
Mong manh nhưng...
2024-10-30 11:00:02
Chưa bao giờ Du Trạch Dương thấy công chúa nhỏ nhà mình lại mất bình tĩnh như thế, trước kia dù cho có xảy ra chuyện gì cô bé cũng chưa từng dám lớn giọng cằn nhằn anh. Thế mà hôm nay lại tỏ vẻ khó chịu ra mặt như thế, có lẽ là lần này anh đã khiến cô bé giận rồi! Sợ công chúa nhỏ sẽ giận mình nên Du Trạch Dương liền đưa bàn tay còn lại của mình lên xoa xoa đầu Bội Nghiên dỗ dành:
- Chú sai rồi, Nghiên Nghiên đừng giận! Nhưng việc kia chú thật sự rất cần bảo bối giúp. Nghiên Nghiên sẽ giúp chú chứ?
- Sao chú lại hỏi vậy chứ? Tất nhiên là cháu nhất định sẽ giúp ạ! Chỉ cần là việc chú cần Nghiên Nghiên sẽ không từ chối.
Dứt lời Bội Nghiên lại lần nữa cầm bát canh đưa cho người đàn ông, nhìn bát canh trên tay Du Trạch Dương cất giọng:
- Đây là do Nghiên Nghiên đích thân làm đúng không? Chắc là ngon lắm, chú phải thử ngay mới được! Cảm ơn bảo bối đã cất công vì chú!
Nói rồi Du Trạch Dương múc một muỗng lớn đưa lên miệng, vị nước canh đậm đà nhưng thanh ngọt ngay lập tức làm anh bị lôi cuốn. Thật ra Bội Nghiên dù còn nhỏ tuổi lại là cô công chúa được anh cưng chiều nhưng lại rất tháo vác. Cô bé thậm chí có khi còn nấu ăn ngon hơn các đầu bếp trong dinh thự Ái Nghiên ấy chứ! Nhìn vào cô công chúa nhỏ đang giương đôi mắt cún con hướng về mình anh liền phì cười bảo:
- Ngon lắm!
Bội Nghiên nghe xong vô cùng vui vẻ, cô bé cứ thế ngồi nhìn Du Trạch Dương ăn hết bát canh mới thôi. Sau khi dùng cơm xong cũng đã gần 1 giờ chiều, vì vừa ăn vừa trò chuyện nên thời gian trôi qua lúc nào không hay biết.
Vào lúc 2 giờ Du Trạch Dương có một cuộc họp quan trọng, trước đó anh cần gặp và trao đổi với vài đối tác thế nên để Bội Nghiên ngồi lại ở phòng mình. Du Trạch Dương định bụng buổi tối sẽ dẫn cô công chúa nhỏ ra ngoài chơi nên bảo cô ở lại.
Cuộc họp diễn ra khá lâu vì có khá nhiều việc cần Du Trạch Dương giải quyết, đến khi xong xuôi mọi thứ nhìn lại đã là gần 5 giờ. Sợ Bội Nghiên đợi lâu nên anh tức tốc chạy về văn phòng để đón cô gái nhỏ. Nào ngờ vừa mở cửa đã chứng kiến cảnh tượng động lòng người.
Khoảnh khắc vừa đẩy cửa bước vào đập vào mắt người đàn ông là hình ảnh một cô gái nhỏ đang ngủ quên trên ghế. Ánh nắng bên ngoài cửa kính chiếu vào rọi lên gương mặt cô gái. Chính nhờ thứ ánh sáng ấy Du Trạch Dương mới phát hiện công chúa nhỏ của mình xinh đẹp đến mức nào. Bội Nghiên mang một vẻ đẹp thuần khiết và mỏng manh khiến người ta muốn bảo vệ. Nhưng cũng mang chút gì đó mạnh mẽ, đanh đá đến khác lạ!
Ánh lên trên khuôn mặt đang ngủ say kia là vẻ đẹp với ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn mịn màng. Chiếc mũi cao và đôi môi đỏ mọng, chưa kể đến thân hình nhỏ nhắn nhưng đầy đặn. Vòng eo thon thả, mảnh khảnh nhưng lại sở hữu vòng 1 và vòng 3 tròn đầy. Càng nhìn Bội Nghiên càng khiến Du Trạch Dương không nhịn được. Anh đã nhận ra từ khi Bội Nghiên còn nhỏ rằng cô rất xinh đẹp. Thế nhưng lại không hề để ý rằng cô mang một vẻ đẹp toàn diên như vậy. Nhìn từ xa Bội Nghiên cứ như một cô công chúa ngủ trong rừng thực thụ!
Bước lại gần Bội Nghiên, Du Trạch Dương dùng tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt đang say giấc. Anh cố gắng điều chỉnh lực đạo bàn tay thật nhẹ nhàng để không đánh thức cô công chúa nhỏ. Nhưng đời nào có như mơ! Dường như nhận ra có người đến gần cô gái nhỏ lập tức mở mắt, cô giật mình theo phản xạ nắm lấy tay người đàn ông đến lúc nhìn rõ gương mặt trước mắt mình mới chịu buông lỏng. Nhìn thấy người đến là Du Trạch Dương Bội Nghiên liền mỉm cười, cô ngồi dậy rồi nói:
- Chú làm việc xong rồi ạ? Xin lỗi, cháu ngủ quên mất! Chú có mệt lắm không? Có đói không? Có cần nghỉ ngơi một lát không?
Du Trạch Dương nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô công chúa nhỏ, anh dịu dàng nhìn cô rồi nói:
- Chú không mệt! Chú xin lỗi, để Nghiên Nghiên phải đợi lâu rồi! Công việc nhiều hơn chú nghĩ nên cuộc họp cũng dài hơn.
- Không sao ạ! Cháu đợi được mà!
Nhìn cô gái nhỏ hiểu chuyện trước mặt Du Trạch Dương thầm trách cuộc đời đã quá bất công với cô bé. Từ việc mất đi ba mẹ khi còn nhỏ, đến việc bị từ chối tình cảm rồi ra đi trong đau đớn. Tất cả đều thật sự quá tàn nhẫn! Mà người đã góp phần gây ra những bất công ấy lại không ai khác chính là anh.
Đang tự trách bỗng một dòng suy nghĩ chợt chạy ngang qua trong đầu Du Trạch Dương. Anh đột nhiên nhớ ra rằng vài ngày nữa là ngày giỗ của ba mẹ cô gái nhỏ. Nói chính xác hơn thì ngày kia chính là ngày giỗ của vợ chồng Bội Tử Hàn! Năm nào đến ngày ấy Bội Nghiên cũng rất buồn, cô bé thường sẽ không cười và tự nhốt mình trong phòng cả ngày hôm ấy. Nghĩ rồi Du Trạch Dương chợt nghĩ ra vài thứ, anh đề xuất với Bội Nghiên:
- Nghiên Nghiên, vài ngày nữa là đến ngày giỗ của ba mẹ con rồi! Chúng ta... năm nay đến viếng mộ hai người họ có được không?
Bội Nghiên đang cười nghe đến đây thì đột nhiên khựng lại, trên mặt cô bé mang một nét buồn rười rượi nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần đồng ý:
- Được ạ!
Phản ứng này khiến Du Trạch Dương có đôi chút bất ngờ, thấy anh thắc mắc cô công cháu nhỏ lại nói:
- Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi ạ! Chuyện đó đã xảy ra rất rất lâu rồi, thậm chí cháu còn không thể nhớ được bất kỳ thứ gì về nó. Chính vì như thế cháu nghĩ bản thân nên phấn chấn lên và không buồn nữa. Cháu không muốn chú lo lắng!
- Chú sai rồi, Nghiên Nghiên đừng giận! Nhưng việc kia chú thật sự rất cần bảo bối giúp. Nghiên Nghiên sẽ giúp chú chứ?
- Sao chú lại hỏi vậy chứ? Tất nhiên là cháu nhất định sẽ giúp ạ! Chỉ cần là việc chú cần Nghiên Nghiên sẽ không từ chối.
Dứt lời Bội Nghiên lại lần nữa cầm bát canh đưa cho người đàn ông, nhìn bát canh trên tay Du Trạch Dương cất giọng:
- Đây là do Nghiên Nghiên đích thân làm đúng không? Chắc là ngon lắm, chú phải thử ngay mới được! Cảm ơn bảo bối đã cất công vì chú!
Nói rồi Du Trạch Dương múc một muỗng lớn đưa lên miệng, vị nước canh đậm đà nhưng thanh ngọt ngay lập tức làm anh bị lôi cuốn. Thật ra Bội Nghiên dù còn nhỏ tuổi lại là cô công chúa được anh cưng chiều nhưng lại rất tháo vác. Cô bé thậm chí có khi còn nấu ăn ngon hơn các đầu bếp trong dinh thự Ái Nghiên ấy chứ! Nhìn vào cô công chúa nhỏ đang giương đôi mắt cún con hướng về mình anh liền phì cười bảo:
- Ngon lắm!
Bội Nghiên nghe xong vô cùng vui vẻ, cô bé cứ thế ngồi nhìn Du Trạch Dương ăn hết bát canh mới thôi. Sau khi dùng cơm xong cũng đã gần 1 giờ chiều, vì vừa ăn vừa trò chuyện nên thời gian trôi qua lúc nào không hay biết.
Vào lúc 2 giờ Du Trạch Dương có một cuộc họp quan trọng, trước đó anh cần gặp và trao đổi với vài đối tác thế nên để Bội Nghiên ngồi lại ở phòng mình. Du Trạch Dương định bụng buổi tối sẽ dẫn cô công chúa nhỏ ra ngoài chơi nên bảo cô ở lại.
Cuộc họp diễn ra khá lâu vì có khá nhiều việc cần Du Trạch Dương giải quyết, đến khi xong xuôi mọi thứ nhìn lại đã là gần 5 giờ. Sợ Bội Nghiên đợi lâu nên anh tức tốc chạy về văn phòng để đón cô gái nhỏ. Nào ngờ vừa mở cửa đã chứng kiến cảnh tượng động lòng người.
Khoảnh khắc vừa đẩy cửa bước vào đập vào mắt người đàn ông là hình ảnh một cô gái nhỏ đang ngủ quên trên ghế. Ánh nắng bên ngoài cửa kính chiếu vào rọi lên gương mặt cô gái. Chính nhờ thứ ánh sáng ấy Du Trạch Dương mới phát hiện công chúa nhỏ của mình xinh đẹp đến mức nào. Bội Nghiên mang một vẻ đẹp thuần khiết và mỏng manh khiến người ta muốn bảo vệ. Nhưng cũng mang chút gì đó mạnh mẽ, đanh đá đến khác lạ!
Ánh lên trên khuôn mặt đang ngủ say kia là vẻ đẹp với ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn mịn màng. Chiếc mũi cao và đôi môi đỏ mọng, chưa kể đến thân hình nhỏ nhắn nhưng đầy đặn. Vòng eo thon thả, mảnh khảnh nhưng lại sở hữu vòng 1 và vòng 3 tròn đầy. Càng nhìn Bội Nghiên càng khiến Du Trạch Dương không nhịn được. Anh đã nhận ra từ khi Bội Nghiên còn nhỏ rằng cô rất xinh đẹp. Thế nhưng lại không hề để ý rằng cô mang một vẻ đẹp toàn diên như vậy. Nhìn từ xa Bội Nghiên cứ như một cô công chúa ngủ trong rừng thực thụ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước lại gần Bội Nghiên, Du Trạch Dương dùng tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt đang say giấc. Anh cố gắng điều chỉnh lực đạo bàn tay thật nhẹ nhàng để không đánh thức cô công chúa nhỏ. Nhưng đời nào có như mơ! Dường như nhận ra có người đến gần cô gái nhỏ lập tức mở mắt, cô giật mình theo phản xạ nắm lấy tay người đàn ông đến lúc nhìn rõ gương mặt trước mắt mình mới chịu buông lỏng. Nhìn thấy người đến là Du Trạch Dương Bội Nghiên liền mỉm cười, cô ngồi dậy rồi nói:
- Chú làm việc xong rồi ạ? Xin lỗi, cháu ngủ quên mất! Chú có mệt lắm không? Có đói không? Có cần nghỉ ngơi một lát không?
Du Trạch Dương nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô công chúa nhỏ, anh dịu dàng nhìn cô rồi nói:
- Chú không mệt! Chú xin lỗi, để Nghiên Nghiên phải đợi lâu rồi! Công việc nhiều hơn chú nghĩ nên cuộc họp cũng dài hơn.
- Không sao ạ! Cháu đợi được mà!
Nhìn cô gái nhỏ hiểu chuyện trước mặt Du Trạch Dương thầm trách cuộc đời đã quá bất công với cô bé. Từ việc mất đi ba mẹ khi còn nhỏ, đến việc bị từ chối tình cảm rồi ra đi trong đau đớn. Tất cả đều thật sự quá tàn nhẫn! Mà người đã góp phần gây ra những bất công ấy lại không ai khác chính là anh.
Đang tự trách bỗng một dòng suy nghĩ chợt chạy ngang qua trong đầu Du Trạch Dương. Anh đột nhiên nhớ ra rằng vài ngày nữa là ngày giỗ của ba mẹ cô gái nhỏ. Nói chính xác hơn thì ngày kia chính là ngày giỗ của vợ chồng Bội Tử Hàn! Năm nào đến ngày ấy Bội Nghiên cũng rất buồn, cô bé thường sẽ không cười và tự nhốt mình trong phòng cả ngày hôm ấy. Nghĩ rồi Du Trạch Dương chợt nghĩ ra vài thứ, anh đề xuất với Bội Nghiên:
- Nghiên Nghiên, vài ngày nữa là đến ngày giỗ của ba mẹ con rồi! Chúng ta... năm nay đến viếng mộ hai người họ có được không?
Bội Nghiên đang cười nghe đến đây thì đột nhiên khựng lại, trên mặt cô bé mang một nét buồn rười rượi nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần đồng ý:
- Được ạ!
Phản ứng này khiến Du Trạch Dương có đôi chút bất ngờ, thấy anh thắc mắc cô công cháu nhỏ lại nói:
- Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi ạ! Chuyện đó đã xảy ra rất rất lâu rồi, thậm chí cháu còn không thể nhớ được bất kỳ thứ gì về nó. Chính vì như thế cháu nghĩ bản thân nên phấn chấn lên và không buồn nữa. Cháu không muốn chú lo lắng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro