Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người
Người đàn ông b...
2024-10-30 11:00:02
Vừa lên máy bay chẳng được bao lâu Bội Nghiên đã êm đểm chìm sâu vào giấc ngủ. Vé ghế mà Du Trạch Dương đặt là ghế hạng thương gia, nói đúng hơn cả một khoang hạng thương gia của chuyến bay đó anh đều bao trọn.
Chính vì thế chỉ có 2 người trong cả một khoang máy bay rộng lớn.
Bội Nghiên nằm gối đầu lên đùi Du Trạch Dương, còn anh thì tranh thủ lúc cô đang ngủ mà làm việc. Một tuần nghỉ phép trôi qua thật sự quá nhanh! Chớp mắt đã lại phải trở về với cuộc sống bận rộn, nếu có thể Du Trạch Dương cũng muốn chơi thêm nhưng thời gian và công việc chất đống không cho phép anh làm điều đó. Suốt một tuần qua chẳng động tay vào công việc, tài liệu mà anh cần xử lý sớm đã chất cao thành núi. Vì không muốn phải thức khuya tăng ca nên tranh thủ lúc trên máy bay Du Trạch Dương ráng làm xong việc gì hay việc ấy.
Công chúa nhỏ vẫn nằm ngủ ngon lành, hẳn là thời gian nghỉ dưỡng vừa qua đi chơi nhiều cũng đã khiến sức lực của cô tiêu tốn không ít. Vốn hôm nay là ngày cuối cùng Du Trạch Dương được nghỉ phép, ngày mai anh mới phải quay trở lại công ty. Tuy nhiên vì đột xuất có vài việc gấp, cụ thể là có một hợp đồng lớn cần ký kết nên anh chỉ đành bấm bụng đi làm.
Hợp đồng vài hôm trước Du Trạch Dương nhận là của Vũ gia, Đích thân Vũ Thiên - chủ tịch tập đoàn đến trước công ty anh nài nỉ. Chỉ bởi lúc còn trong kỳ nghỉ con gái ông ta - Vũ Thư Di đã lỡ làm phật lòng công chúa nhỏ. Vũ Thiên và con trai lớn của ông sợ Du Trạch Dương sẽ trút giận lên đầu công ty nên mới chấp nhận xuống nước.
Nói thật vài chiều trò vặt vãnh này trong thời gian lăn lộn thương trường Du Trạch Dương đã nhìn qua không ít.
Vốn anh cũng chẳng muốn tha nhưng sau khi Bội Nghiền biết chuyện đã nói đỡ cho họ. Cô gái nhỏ của anh hiền lành nên không muốn xảy ra va chạm mâu thuẫn, vì Bội Nghiên đã lên tiếng nên Du Trạch Dương cũng không cách nào từ chối được. Tuy nhiên anh vẫn sẽ cảnh cáo!
Chuyến bay dài 2 tiếng đồng hồ, suốt thời gian ấy Bội Nghiên đã ngủ ngon lành trên đùi người đàn ông nào đó.
Du Trạch Dương dù say sưa làm việc nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ ngó xuống cưng nựng cô công chúa nhỏ của mình vài cái. Sau khi máy bay đáp đất, Du Trạch Dương vì không muốn đánh thức bảo bối của mình nên đã bế
Bội Nghiên suốt quãng đường từ máy bay ra đến xe hơi về nhà.
Đặt cô xuống ghế xe hơi, anh cẩn thận ngồi vào bên cạnh. Du Trạch Dương đưa tay đỡ đầu Bội Nghiên cho cô tựa vào vai mình, tay còn lại của anh ôm lấy vai cô giữ cho cơ thể Bội Nghiên tránh bị lắc lư khi xe chạy. Trên đời này lấy đầu ra người đàn ông chu đáo như vậy cơ chứ? Tuy nhiền nhìn thấy quãng đường về của Du Trạch Dương và
Bội Nghiền yên bình như vậy nhưng không phải. Khoảng khắc anh đặt chần xuống khỏi máy bay, phía xa xa đã có một ánh nhìn dõi theo tự bao giờ.
Ánh mắt đó không của ai khác mà là của người đàn ông cả hai đã gặp trong khách sạn. Anh ta với vẻ ngoài là khách du lịch ung dung theo chân Du Trạch Dương và Bội Nghiên. Từ khi hai người lên máy bay người đàn ông đã luôn nhìn chằm chằm cho đến tận khi máy bay đáp đất. Anh ta nhìn theo bóng chiếc xe khẽ nở nụ cười nói:
- Cô gái, tôi nhất định phải có được em!
Quay lại với Du Trạch Dương và Bội Nghiên, khi chiếc xe dừng trước cửa dinh thự Ái Nghiên cũng là lúc cô công chúa nhỏ tỉnh giấc. Cô mơ màng dụi dụi mắt vài cái rồi mới bước xuống xe, trước cửa dinh thự quản gia và người hầu đã ra cửa đứng đợi sẵn. Vừa nhìn thấy hai người bước vào đã vui mừng chạy ra đón:
- Mừng hai vị về nhà!
- Mừng hai vị về nhà!
Du Trạch Dương khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi nói:
Nghiên Nghiên đi đường xa về mệt rồi, phiền chú dặn dò người hầu chuẩn bị nước tắm. Tôi còn có việc phải đến công ty ngay, trưa tôi sẽ về ăn cơm!Vầng!Bội Nghiên nghe Du Trạch Dương phải rời đi thì mặt buồn rười rượi, vừa về chưa kịp đặt chân vào nhà đã phải đi tiếp đúng là đáng giận! Thấy vẻ mặt hậm hực ấy Du Trạch Dương liền đưa tay khế ôm lấy vai cô. Anh hồn một cái lên chiếc má đang phồng phồng dỗ dành:
- Anh biết anh phải đến công ty làm bảo bối không vui, nhưng anh hứa trưa sẽ về ăn cơm với em được chứ?
Nghe Du Trạch Dương hỏi Bội Nghiên chỉ biết nén giận thở hắt ra một cái, nói sao thì nói công việc vẫn là điều quan trọng cần phải ưu tiên hàng đầu nên cô cũng chỉ đành chịu. Nghĩ rồi Bội Nghiên mỉm cười, cô ôm lấy cánh tay Du Trạch Dương nói:
Chú đừng lo, em chỉ có chút tiếc thôi chứ không giận gì cả. Em biết công việc của chú quan trọng nên sẽ luôn ủng hộ chú mà. Nhưng chú đã hứa trưa về ăn cơm thì phải nhớ đấy nhé! Không được nuốt lời!Anh hứa mà! Được rồi, bảo bối vào nhà tắm rửa, ăn uống rồi ngủ một giấc đi. Khi nào anh về anh sẽ gọi em được không?Bội Nghiên gật gật chiếc đầu nhỏ, đôi môi anh đào nở nụ cười:
Mà chú này, em muốn ăn bánh dưa lưới, chú về nhớ mua cho em nha!Được!
Chính vì thế chỉ có 2 người trong cả một khoang máy bay rộng lớn.
Bội Nghiên nằm gối đầu lên đùi Du Trạch Dương, còn anh thì tranh thủ lúc cô đang ngủ mà làm việc. Một tuần nghỉ phép trôi qua thật sự quá nhanh! Chớp mắt đã lại phải trở về với cuộc sống bận rộn, nếu có thể Du Trạch Dương cũng muốn chơi thêm nhưng thời gian và công việc chất đống không cho phép anh làm điều đó. Suốt một tuần qua chẳng động tay vào công việc, tài liệu mà anh cần xử lý sớm đã chất cao thành núi. Vì không muốn phải thức khuya tăng ca nên tranh thủ lúc trên máy bay Du Trạch Dương ráng làm xong việc gì hay việc ấy.
Công chúa nhỏ vẫn nằm ngủ ngon lành, hẳn là thời gian nghỉ dưỡng vừa qua đi chơi nhiều cũng đã khiến sức lực của cô tiêu tốn không ít. Vốn hôm nay là ngày cuối cùng Du Trạch Dương được nghỉ phép, ngày mai anh mới phải quay trở lại công ty. Tuy nhiên vì đột xuất có vài việc gấp, cụ thể là có một hợp đồng lớn cần ký kết nên anh chỉ đành bấm bụng đi làm.
Hợp đồng vài hôm trước Du Trạch Dương nhận là của Vũ gia, Đích thân Vũ Thiên - chủ tịch tập đoàn đến trước công ty anh nài nỉ. Chỉ bởi lúc còn trong kỳ nghỉ con gái ông ta - Vũ Thư Di đã lỡ làm phật lòng công chúa nhỏ. Vũ Thiên và con trai lớn của ông sợ Du Trạch Dương sẽ trút giận lên đầu công ty nên mới chấp nhận xuống nước.
Nói thật vài chiều trò vặt vãnh này trong thời gian lăn lộn thương trường Du Trạch Dương đã nhìn qua không ít.
Vốn anh cũng chẳng muốn tha nhưng sau khi Bội Nghiền biết chuyện đã nói đỡ cho họ. Cô gái nhỏ của anh hiền lành nên không muốn xảy ra va chạm mâu thuẫn, vì Bội Nghiên đã lên tiếng nên Du Trạch Dương cũng không cách nào từ chối được. Tuy nhiên anh vẫn sẽ cảnh cáo!
Chuyến bay dài 2 tiếng đồng hồ, suốt thời gian ấy Bội Nghiên đã ngủ ngon lành trên đùi người đàn ông nào đó.
Du Trạch Dương dù say sưa làm việc nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ ngó xuống cưng nựng cô công chúa nhỏ của mình vài cái. Sau khi máy bay đáp đất, Du Trạch Dương vì không muốn đánh thức bảo bối của mình nên đã bế
Bội Nghiên suốt quãng đường từ máy bay ra đến xe hơi về nhà.
Đặt cô xuống ghế xe hơi, anh cẩn thận ngồi vào bên cạnh. Du Trạch Dương đưa tay đỡ đầu Bội Nghiên cho cô tựa vào vai mình, tay còn lại của anh ôm lấy vai cô giữ cho cơ thể Bội Nghiên tránh bị lắc lư khi xe chạy. Trên đời này lấy đầu ra người đàn ông chu đáo như vậy cơ chứ? Tuy nhiền nhìn thấy quãng đường về của Du Trạch Dương và
Bội Nghiền yên bình như vậy nhưng không phải. Khoảng khắc anh đặt chần xuống khỏi máy bay, phía xa xa đã có một ánh nhìn dõi theo tự bao giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt đó không của ai khác mà là của người đàn ông cả hai đã gặp trong khách sạn. Anh ta với vẻ ngoài là khách du lịch ung dung theo chân Du Trạch Dương và Bội Nghiên. Từ khi hai người lên máy bay người đàn ông đã luôn nhìn chằm chằm cho đến tận khi máy bay đáp đất. Anh ta nhìn theo bóng chiếc xe khẽ nở nụ cười nói:
- Cô gái, tôi nhất định phải có được em!
Quay lại với Du Trạch Dương và Bội Nghiên, khi chiếc xe dừng trước cửa dinh thự Ái Nghiên cũng là lúc cô công chúa nhỏ tỉnh giấc. Cô mơ màng dụi dụi mắt vài cái rồi mới bước xuống xe, trước cửa dinh thự quản gia và người hầu đã ra cửa đứng đợi sẵn. Vừa nhìn thấy hai người bước vào đã vui mừng chạy ra đón:
- Mừng hai vị về nhà!
- Mừng hai vị về nhà!
Du Trạch Dương khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi nói:
Nghiên Nghiên đi đường xa về mệt rồi, phiền chú dặn dò người hầu chuẩn bị nước tắm. Tôi còn có việc phải đến công ty ngay, trưa tôi sẽ về ăn cơm!Vầng!Bội Nghiên nghe Du Trạch Dương phải rời đi thì mặt buồn rười rượi, vừa về chưa kịp đặt chân vào nhà đã phải đi tiếp đúng là đáng giận! Thấy vẻ mặt hậm hực ấy Du Trạch Dương liền đưa tay khế ôm lấy vai cô. Anh hồn một cái lên chiếc má đang phồng phồng dỗ dành:
- Anh biết anh phải đến công ty làm bảo bối không vui, nhưng anh hứa trưa sẽ về ăn cơm với em được chứ?
Nghe Du Trạch Dương hỏi Bội Nghiên chỉ biết nén giận thở hắt ra một cái, nói sao thì nói công việc vẫn là điều quan trọng cần phải ưu tiên hàng đầu nên cô cũng chỉ đành chịu. Nghĩ rồi Bội Nghiên mỉm cười, cô ôm lấy cánh tay Du Trạch Dương nói:
Chú đừng lo, em chỉ có chút tiếc thôi chứ không giận gì cả. Em biết công việc của chú quan trọng nên sẽ luôn ủng hộ chú mà. Nhưng chú đã hứa trưa về ăn cơm thì phải nhớ đấy nhé! Không được nuốt lời!Anh hứa mà! Được rồi, bảo bối vào nhà tắm rửa, ăn uống rồi ngủ một giấc đi. Khi nào anh về anh sẽ gọi em được không?Bội Nghiên gật gật chiếc đầu nhỏ, đôi môi anh đào nở nụ cười:
Mà chú này, em muốn ăn bánh dưa lưới, chú về nhớ mua cho em nha!Được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro