Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người
Người mẹ ngang...
2024-10-30 11:00:02
Sáng hôm sau khi dùng bữa xong, Bội Nghiên theo thói quen ra vườn hoa của Ái Nghiên để đi dạo. Dù tính tình cô tinh nghịch nhưng lại rất quan tâm bản thân. Từ khi còn nhỏ nàng công chúa đã luôn rất chú trọng sức khỏe, mỗi buổi sáng cô đều sẽ tập thể dục không thì cũng đi bộ, tập yoga. Càng huống hồ đêm qua vừa trải i qua một đêm bị hành hạ.
Vài hôm trước trong lúc cả hai đang đi du lịch Du Trạch Dương đã tạo cho cô gái nhỏ một bất ngờ lớn. Anh âm thầm bảo quản gia gọi người đến tân trang lại toàn bộ vườn hoa. Hôm nay Bội Nghiên mới có cơ hội được dạo vườn mới, vừa đi dạo quanh vườn cô nàng vừa không kiềm chế được sự thích thú của mình mà lên tiếng khen ngợi:
- Hoa thật đẹp! Vườn hoa này cũng quá lộng lẫy đi nhìn thật thích.
Nhìn thấy biểu cảm thích thú trên gương mặt công chúa nhỏ, quản gia đứng bên cạnh liền mỉm cười:
- Nghiên Nghiên, vườn hoa này là do Du thiếu đặc biệt vì con mà cải tạo đấy. Có thích không?
- Dạ thích! Nhưng con thấy vườn cũ cũng đẹp mà, sao lại cải tạo vậy ạ?
- Du thiếu nói con từ nhỏ đã rất thích các loại hoa đặc biệt là hoa hồng nên mới sai người hầu trồng thêm nhiều loại hoa hồng mới.
Nghe đến đây Bội Nghiên bất giác mỉm cười, trong lòng dấy lên cảm giác ấm áp. Dạo chơi quanh vườn hoa một vòng, cô gái nhỏ cũng thuận tay hái một số cành hoa để mang vào nhà cắm bình trang trí.
Đang say sưa cắm hoa bỗng một giọng nói từ đâu khiến Bội Nghiên giật mình:
- Cản cái gì mà cản? Tôi muốn tìm tiểu thư Bội Nghiên! Đừng cản tôi!
- Thưa bà, nếu bà còn làm loạn chúng tôi sẽ không nương tay nữa đâu đấy.
- Không nương tay thì các người tính làm gì? Đánh tôi chắc? Mau tránh ra, hôm nay tôi nhất định phải gặp Bội Nghiên.
Nghe ồn ào từ phía ngoài, cô gái nhỏ tò mò ngước nhìn về phía cửa lớn. Xuất hiện trước mắt cô là một người phụ nữ trung niên với gương mặt xa lạ. Trên người bà mặc một chiếc đầm màu đen, tay cầm túi xách, tóc búi gọn gàng trông rất giống với một phu nhân hào môn.
Vừa nhìn thấy cô, người phụ nữ đã liền vui mừng chạy lại:
- Tiểu thư Bội Nghiên! Gặp cô tôi mừng quá, tôi đã đợi để gặp cô rất lâu rồi đó.
- Bà là ai? Chúng ta quen biết nhau sao?
- Tiểu thư, chúng ta không quen biết! Để tôi tự giới thiệu, tôi là mẹ của Mục Thần Hạo.
Người phụ nữ nhẹ nhàng ngồi xuống vừa cười vừa ôm chầm lấy Bội Nghiên, mùi nước hoa nồng nặc trên cơ thể bà khiến cô nàng có chút khó chịu. Mục Thần Hạo là đối tác đã bị Du thị khai trừ sau vụ việc bê bối lần trước. Giờ anh ta đang ở trong tù để chuộc tội rồi, sao mẹ anh ta còn đến? Nghĩ thôi cũng đủ biết được ý đồ của người phụ nữ trước mặt nên Bội Nghiên cũng bắt đầu phòng hờ.
Sau một cái ôm, người phụ nữ cùng Bội Nghiên ngồi nói chuyện, nói đúng hơn là cô ngồi nghe bà ta kể khổ. Càng bất thường hơn là người phụ nữ ấy còn mang theo rất nhiều đồ đắt tiền để biếu tặng.
Sau khi ngồi khóc lóc kể lể một hồi, người phụ nữ cuối cùng cũng ra về, Bội Nghiên nhớ đến việc Du Trạch Dương vì cô mà xây dựng vườn hoa nên quyết định xuống bếp tự tay nấu cho anh một bàn ăn thịnh soạn. Sau đó trong bữa cơm sẽ thuận tiện nói lại với anh.
Dù lần trước nấu ăn bị bỏng nước sôi chân vẫn chưa khỏi, tuy nhiên Bội
Nghiên vẫn quyết định làm cơm cho Du Trạch Dương. Sau một lúc loay hoay cuối cùng bữa trưa cũng đã làm hoàn chỉnh. Cô bày đồ ăn ra bàn rồi ngồi chờ người nào đó.
11 giờ 30 phút trưa
Người đàn ông cuối cùng cũng về, anh bước vào nhà định hỏi người làm Bội Nghiên đang ở đâu thì bỗng ngửi được mùi đồ ăn thơm ngát.
Du Trạch Dương tò mò đi xuống bếp, thu vào mắt anh là hình ảnh cô gái nhỏ đang ngồi chờ anh với một bàn đồ ăn thịnh soạn. Thấy vậy anh khẽ mỉm cười:
- Bảo bối, anh về rồi đây!
Nghe tiếng gọi của anh, Bội Nghiên từ từ ngẩng đầu gọi:
- Chú về rồi! Mau vào ăn cơm đi!
- Được thôi!
- Chú, hôm nay em đã ra vườn hoa rồi.
- Có thích không? Anh nhớ em nói thích biển hoa nên anh đã tạo ra vườn hoa đó.
- Em thích lắm ạ! Cảm ơn chú!
Nghe đến đây Du Trạch Dương không giấu nổi nụ cười còn Bội Nghiên thì tủm tỉm. Tuy nhiên sau vài phút như nhớ ra cô nói;
- Chú, hôm nay mẹ của Mục Thần Hạo đã đến gặp em.
- Sao? Bà ta đến tìm em làm gì? Bà ta có làm gì em không?
- Dạ không ạ!
- Không thì tốt! Anh không muốn nhắc đến chuyện này nên dừng thôi.
Sau giờ ăn cơm trưa, Du Trạch Dương nắm tay Bội Nghiên dạo vòng quanh công viên, bỗng một đứa bé không biết từ đâu chạy đến. Đứa bé đâm trúng Bội Nghiên mất thăng bằng ngã xuống đất làm rơi cây kẹo bông gòn. Thấy rơi mất cây kẹo bông gòn, đứa bé liền khóc lớn khiến cô không biết phải làm sao.
Đang loay hoay thì mẹ của đứa bé chạy đến bắt cô gái nhỏ xin lỗi rồi lớn tiếng chửi mắng cô trước mặt nhiều người:
- Nè cô kia, cô làm con tôi khóc rồi! Mau xin lỗi nó đi!
- Sao tôi phải xin lỗi? Rõ ràng là con cô đụng tôi trước.
- Tôi không cần biết! Cô làm con tôi ngã rồi còn không xin lỗi.
Trước người phụ nữ ngang ngược không nói đạo lý như vậy nhất thời công chúa nhỏ không biết phải làm sao. Cũng may còn có Du Trạch Dương, anh nói:
- Con cô đụng trúng người khác không xin lỗi cô còn dám mắng người.
- Tôi không cần biết, hai người mau đền cho chúng tôi đi không là không yên với tôi đâu.
- Chúng tôi không sai, sẽ không xin lỗi! Cô định làm gì nào?
- Nói cho các người biết chồng tôi là phó giám đốc của tập đoàn Du thị, đắc tội tôi tôi nhất định không để các người yên.
Nghe đến đây người đàn ông nhếch mép:
- Vậy cô cứ về nói với chồng cô. Chúng tôi chờ!
Vài hôm trước trong lúc cả hai đang đi du lịch Du Trạch Dương đã tạo cho cô gái nhỏ một bất ngờ lớn. Anh âm thầm bảo quản gia gọi người đến tân trang lại toàn bộ vườn hoa. Hôm nay Bội Nghiên mới có cơ hội được dạo vườn mới, vừa đi dạo quanh vườn cô nàng vừa không kiềm chế được sự thích thú của mình mà lên tiếng khen ngợi:
- Hoa thật đẹp! Vườn hoa này cũng quá lộng lẫy đi nhìn thật thích.
Nhìn thấy biểu cảm thích thú trên gương mặt công chúa nhỏ, quản gia đứng bên cạnh liền mỉm cười:
- Nghiên Nghiên, vườn hoa này là do Du thiếu đặc biệt vì con mà cải tạo đấy. Có thích không?
- Dạ thích! Nhưng con thấy vườn cũ cũng đẹp mà, sao lại cải tạo vậy ạ?
- Du thiếu nói con từ nhỏ đã rất thích các loại hoa đặc biệt là hoa hồng nên mới sai người hầu trồng thêm nhiều loại hoa hồng mới.
Nghe đến đây Bội Nghiên bất giác mỉm cười, trong lòng dấy lên cảm giác ấm áp. Dạo chơi quanh vườn hoa một vòng, cô gái nhỏ cũng thuận tay hái một số cành hoa để mang vào nhà cắm bình trang trí.
Đang say sưa cắm hoa bỗng một giọng nói từ đâu khiến Bội Nghiên giật mình:
- Cản cái gì mà cản? Tôi muốn tìm tiểu thư Bội Nghiên! Đừng cản tôi!
- Thưa bà, nếu bà còn làm loạn chúng tôi sẽ không nương tay nữa đâu đấy.
- Không nương tay thì các người tính làm gì? Đánh tôi chắc? Mau tránh ra, hôm nay tôi nhất định phải gặp Bội Nghiên.
Nghe ồn ào từ phía ngoài, cô gái nhỏ tò mò ngước nhìn về phía cửa lớn. Xuất hiện trước mắt cô là một người phụ nữ trung niên với gương mặt xa lạ. Trên người bà mặc một chiếc đầm màu đen, tay cầm túi xách, tóc búi gọn gàng trông rất giống với một phu nhân hào môn.
Vừa nhìn thấy cô, người phụ nữ đã liền vui mừng chạy lại:
- Tiểu thư Bội Nghiên! Gặp cô tôi mừng quá, tôi đã đợi để gặp cô rất lâu rồi đó.
- Bà là ai? Chúng ta quen biết nhau sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiểu thư, chúng ta không quen biết! Để tôi tự giới thiệu, tôi là mẹ của Mục Thần Hạo.
Người phụ nữ nhẹ nhàng ngồi xuống vừa cười vừa ôm chầm lấy Bội Nghiên, mùi nước hoa nồng nặc trên cơ thể bà khiến cô nàng có chút khó chịu. Mục Thần Hạo là đối tác đã bị Du thị khai trừ sau vụ việc bê bối lần trước. Giờ anh ta đang ở trong tù để chuộc tội rồi, sao mẹ anh ta còn đến? Nghĩ thôi cũng đủ biết được ý đồ của người phụ nữ trước mặt nên Bội Nghiên cũng bắt đầu phòng hờ.
Sau một cái ôm, người phụ nữ cùng Bội Nghiên ngồi nói chuyện, nói đúng hơn là cô ngồi nghe bà ta kể khổ. Càng bất thường hơn là người phụ nữ ấy còn mang theo rất nhiều đồ đắt tiền để biếu tặng.
Sau khi ngồi khóc lóc kể lể một hồi, người phụ nữ cuối cùng cũng ra về, Bội Nghiên nhớ đến việc Du Trạch Dương vì cô mà xây dựng vườn hoa nên quyết định xuống bếp tự tay nấu cho anh một bàn ăn thịnh soạn. Sau đó trong bữa cơm sẽ thuận tiện nói lại với anh.
Dù lần trước nấu ăn bị bỏng nước sôi chân vẫn chưa khỏi, tuy nhiên Bội
Nghiên vẫn quyết định làm cơm cho Du Trạch Dương. Sau một lúc loay hoay cuối cùng bữa trưa cũng đã làm hoàn chỉnh. Cô bày đồ ăn ra bàn rồi ngồi chờ người nào đó.
11 giờ 30 phút trưa
Người đàn ông cuối cùng cũng về, anh bước vào nhà định hỏi người làm Bội Nghiên đang ở đâu thì bỗng ngửi được mùi đồ ăn thơm ngát.
Du Trạch Dương tò mò đi xuống bếp, thu vào mắt anh là hình ảnh cô gái nhỏ đang ngồi chờ anh với một bàn đồ ăn thịnh soạn. Thấy vậy anh khẽ mỉm cười:
- Bảo bối, anh về rồi đây!
Nghe tiếng gọi của anh, Bội Nghiên từ từ ngẩng đầu gọi:
- Chú về rồi! Mau vào ăn cơm đi!
- Được thôi!
- Chú, hôm nay em đã ra vườn hoa rồi.
- Có thích không? Anh nhớ em nói thích biển hoa nên anh đã tạo ra vườn hoa đó.
- Em thích lắm ạ! Cảm ơn chú!
Nghe đến đây Du Trạch Dương không giấu nổi nụ cười còn Bội Nghiên thì tủm tỉm. Tuy nhiên sau vài phút như nhớ ra cô nói;
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chú, hôm nay mẹ của Mục Thần Hạo đã đến gặp em.
- Sao? Bà ta đến tìm em làm gì? Bà ta có làm gì em không?
- Dạ không ạ!
- Không thì tốt! Anh không muốn nhắc đến chuyện này nên dừng thôi.
Sau giờ ăn cơm trưa, Du Trạch Dương nắm tay Bội Nghiên dạo vòng quanh công viên, bỗng một đứa bé không biết từ đâu chạy đến. Đứa bé đâm trúng Bội Nghiên mất thăng bằng ngã xuống đất làm rơi cây kẹo bông gòn. Thấy rơi mất cây kẹo bông gòn, đứa bé liền khóc lớn khiến cô không biết phải làm sao.
Đang loay hoay thì mẹ của đứa bé chạy đến bắt cô gái nhỏ xin lỗi rồi lớn tiếng chửi mắng cô trước mặt nhiều người:
- Nè cô kia, cô làm con tôi khóc rồi! Mau xin lỗi nó đi!
- Sao tôi phải xin lỗi? Rõ ràng là con cô đụng tôi trước.
- Tôi không cần biết! Cô làm con tôi ngã rồi còn không xin lỗi.
Trước người phụ nữ ngang ngược không nói đạo lý như vậy nhất thời công chúa nhỏ không biết phải làm sao. Cũng may còn có Du Trạch Dương, anh nói:
- Con cô đụng trúng người khác không xin lỗi cô còn dám mắng người.
- Tôi không cần biết, hai người mau đền cho chúng tôi đi không là không yên với tôi đâu.
- Chúng tôi không sai, sẽ không xin lỗi! Cô định làm gì nào?
- Nói cho các người biết chồng tôi là phó giám đốc của tập đoàn Du thị, đắc tội tôi tôi nhất định không để các người yên.
Nghe đến đây người đàn ông nhếch mép:
- Vậy cô cứ về nói với chồng cô. Chúng tôi chờ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro