Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người
Nội gián.
2024-10-30 11:00:02
Tang lễ kết thúc, Bội Nghiên được quản gia và mọi người tiễn đến nơi an nghỉ cuối cùng. Sau khi an táng thợ xây dựng cũng bắt đầu xây lên cho cô một căn nhà mới. Mộ phần của Bội Nghiên được Du Trạch Dương chi ra không ít, tất cả mọi thứ đều là vật liệu tốt nhất.
Tuy nhiên, không tiếc với cô bất cứ thứ gì là thế ấy vậy mà người đàn ông kia lại chẳng dám đến gặp cô dù chỉ một lần. Suốt tang lễ hôm đó dù đã được từ quản gia đến trợ lý khuyên nhủ nhưng... Du Trạch Dương vẫn nhất quyết không rời phòng nửa bước.
Lúc mọi người từ nghĩa trang trở về nhà trời đã tối, lo lắng cho sức khỏe của chủ nhân nên quản gia đã sai người hầu nấu một ít cháo trắng và một ít canh giải rượu. Còn riêng bản thân ông thì lên phòng Du Trạch Dương để kiểm tra! Đứng từ bên ngoài tiếng quản gia vọng vào kèm theo tiếng gõ cửa:
- Thiếu gia, ngài có ổn không? Thiếu gia!
- ...
Mặc cho quản gia đã kêu một lúc lâu vẫn chẳng có lấy một câu trả lời, điều này làm ông lo lắng! Nghĩ bụng hẳn đã có chuyện quản gia liền bạo dạng dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa. Ngay khi bước vào trong cảnh tượng trước mặt làm ông chết sững. Du Trạch Dương đang nằm trên sàn, xung quanh anh vẫn là những chai rượu chai bia nằm la liệt. Điều đáng chú ý là chiếc áo sơ mi màu trắng đã bị nhuốm đỏ.
Cũng chẳng biết là máu từ đâu, chỉ thấy nó đã lan ra và thấm đẫm một mảng áo. Thấy vậy vị quản gia già liền hốt hoảng, ông bắt đầu đỡ Du Trạch Dương dậy rồi gọi người đến giúp đưa anh vào viện.
Lúc Du Trạch Dương mở mắt tỉnh dậy đã là ngày thứ 2 sau khi anh được đưa vào viện. Quản gia vẫn luôn túc trực chăm sóc bên cạnh anh mỗi ngày, cũng từ đó cho thấy sự trân trọng và trung thành của ông đối với chủ. Trong lúc quản gia ra ngoài mua thêm ít đồ dùng thì trong phòng bệnh Du Trạch Dương đột nhiên nhận được điện thoại.
Từ ngày Bội Nghiên mất anh chẳng còn tâm trí làm việc, bản thân cũng mệt mỏi đến mức chỉ có thể nằm trong bệnh viện. Chính vì thế tất cả công việc thường ngày trừ những giấy tờ có độ bảo mật cao còn lại đều được giao cho trợ lý. Còn nhớ vào ngày an táng Bội Nghiên, Du Trạch Dương đã nhờ trợ lý điều tra một vài việc. Nhìn thấy dòng chữ hiển thị trên điện thoại là tên của trợ lý, anh biết đã điều tra được manh mối liền nhấn vào nút nghe rồi cất giọng:
- Cậu đã điều tra được rồi?
- Vâng!
- Kết quả thế nào?
- Thưa sếp, tôi đã điều tra thông qua camera từ các cột đèn giao thông tuy nhiên tất cả dữ liệu đều đã bị xóa. Sau đó tôi điều tra thông qua camera giám sát trước nhà lúc tiểu thư rời đi thì phát hiện bị cắt mất một đoạn. Hẳn kẻ ra tay đã động thủ để phi tang dấu vết.
- Vậy cậu đã điều tra được gì?
- Sau khi mang camera đi phục hồi dữ liệu tôi đã phát hiện được một chuyện là nơi tiểu thư bị bắt cóc thực chất chính là ngay trước nhà chúng ta.
- Sao? Trước Ái Nghiên?
- Dạ phải! Bọn bắt cóc đã canh sẵn thời cơ, ngay khi tiểu thư vừa khuất khỏi tầm mắt của vệ sĩ canh cửa liền bị đánh ngất.
- Có biết ai làm không?
- Theo điều tra thông qua biển số xe thì... người đứng tên của xe đó là một người dưới trướng của tập đoàn đối thủ - tập đoàn Mục thị.
- Mục thị?
- Dạ phải! Vài ngày trước chúng ta có xung đột khi đấu thầu dự án mới với Mục thị. Ngoài ra tôi còn điều tra được vài thứ nữa.
- Nói đi!
- Thư ký của ngài, cô Lệ Na thực ra cô ấy là nội gián của Mục thị.
- Sao?
- Dạ phải! Họ che giấu rất kỹ nên không ai phát hiện ra nhưng tôi lại vô tình phát hiện được một vài tấm ảnh cô ấy thân mật với chủ tịch Mục thị.
- Giỏi! Giỏi lắm! Không ngờ lại nuôi ong tay áo, vậy mà tôi còn nghe theo cô ta.
Càng nghĩ Du Trạch Dương càng tức giận, anh không ngờ rằng người mình tin tưởng lại dám ra tay đâm sau lưng mình một nhát. Thế mà chỉ vì tranh giành hợp đồng lại dám ra tay với bảo bối nhỏ mà anh trân trọng nhất. Nghĩ rồi đôi lông mày của Du Trạch Dương nhíu chặt lại, gân xanh nổi đầy trên trán trông vô cùng đáng sợ:
- Lập tức chuẩn bị xe cho tôi về công ty, mang tất cả bằng chứng cậu thu thập được đưa cho tôi.
Giọng điệu của Du Trạch Dương làm trợ lý thấy sống lưng lành lạnh, anh đã làm việc cho Du Trạch Dương được 10 năm rồi nên cũng hiểu. Đối với Du Trạch Dương, Bội Nghiên chính là trái tim, hại chết cô như là đâm vào tim hắn. Nghĩ rồi trợ lý đáp:
- Vâng!
Ngồi trên giường bệnh Du Trạch Dương nghiến răng nghiến lợi, anh dùng tay tự đấm vào mặt mình. Anh trừng phạt mình vì đã ngu muội, vì đã tin vào lời của một kẻ chỉ vừa quen biết chưa bao lâu. Vì sao vậy? Vì sao anh lại mù quáng nghe theo Lệ Na đến thế? Rõ ràng Bội Nghiên mới chính là người đã ở cạnh anh lâu hơn, hóa ra Du Trạch Dương anh lại mang 20 năm ở cạnh công chúa nhỏ ra trao đổi với vài năm quen biết. Thật là nực cười!
Nghĩ rồi hốc mắt Du Trạch Dương đỏ lên, cả cơ thể anh tỏa ra sát khi, gương mặt lạnh băng vô hồn nặng nề phun ra từng chữ:
- Lệ Na, tôi nhất định sẽ khiến cho cô chôn theo cùng Mục thị.
Tuy nhiên, không tiếc với cô bất cứ thứ gì là thế ấy vậy mà người đàn ông kia lại chẳng dám đến gặp cô dù chỉ một lần. Suốt tang lễ hôm đó dù đã được từ quản gia đến trợ lý khuyên nhủ nhưng... Du Trạch Dương vẫn nhất quyết không rời phòng nửa bước.
Lúc mọi người từ nghĩa trang trở về nhà trời đã tối, lo lắng cho sức khỏe của chủ nhân nên quản gia đã sai người hầu nấu một ít cháo trắng và một ít canh giải rượu. Còn riêng bản thân ông thì lên phòng Du Trạch Dương để kiểm tra! Đứng từ bên ngoài tiếng quản gia vọng vào kèm theo tiếng gõ cửa:
- Thiếu gia, ngài có ổn không? Thiếu gia!
- ...
Mặc cho quản gia đã kêu một lúc lâu vẫn chẳng có lấy một câu trả lời, điều này làm ông lo lắng! Nghĩ bụng hẳn đã có chuyện quản gia liền bạo dạng dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa. Ngay khi bước vào trong cảnh tượng trước mặt làm ông chết sững. Du Trạch Dương đang nằm trên sàn, xung quanh anh vẫn là những chai rượu chai bia nằm la liệt. Điều đáng chú ý là chiếc áo sơ mi màu trắng đã bị nhuốm đỏ.
Cũng chẳng biết là máu từ đâu, chỉ thấy nó đã lan ra và thấm đẫm một mảng áo. Thấy vậy vị quản gia già liền hốt hoảng, ông bắt đầu đỡ Du Trạch Dương dậy rồi gọi người đến giúp đưa anh vào viện.
Lúc Du Trạch Dương mở mắt tỉnh dậy đã là ngày thứ 2 sau khi anh được đưa vào viện. Quản gia vẫn luôn túc trực chăm sóc bên cạnh anh mỗi ngày, cũng từ đó cho thấy sự trân trọng và trung thành của ông đối với chủ. Trong lúc quản gia ra ngoài mua thêm ít đồ dùng thì trong phòng bệnh Du Trạch Dương đột nhiên nhận được điện thoại.
Từ ngày Bội Nghiên mất anh chẳng còn tâm trí làm việc, bản thân cũng mệt mỏi đến mức chỉ có thể nằm trong bệnh viện. Chính vì thế tất cả công việc thường ngày trừ những giấy tờ có độ bảo mật cao còn lại đều được giao cho trợ lý. Còn nhớ vào ngày an táng Bội Nghiên, Du Trạch Dương đã nhờ trợ lý điều tra một vài việc. Nhìn thấy dòng chữ hiển thị trên điện thoại là tên của trợ lý, anh biết đã điều tra được manh mối liền nhấn vào nút nghe rồi cất giọng:
- Cậu đã điều tra được rồi?
- Vâng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Kết quả thế nào?
- Thưa sếp, tôi đã điều tra thông qua camera từ các cột đèn giao thông tuy nhiên tất cả dữ liệu đều đã bị xóa. Sau đó tôi điều tra thông qua camera giám sát trước nhà lúc tiểu thư rời đi thì phát hiện bị cắt mất một đoạn. Hẳn kẻ ra tay đã động thủ để phi tang dấu vết.
- Vậy cậu đã điều tra được gì?
- Sau khi mang camera đi phục hồi dữ liệu tôi đã phát hiện được một chuyện là nơi tiểu thư bị bắt cóc thực chất chính là ngay trước nhà chúng ta.
- Sao? Trước Ái Nghiên?
- Dạ phải! Bọn bắt cóc đã canh sẵn thời cơ, ngay khi tiểu thư vừa khuất khỏi tầm mắt của vệ sĩ canh cửa liền bị đánh ngất.
- Có biết ai làm không?
- Theo điều tra thông qua biển số xe thì... người đứng tên của xe đó là một người dưới trướng của tập đoàn đối thủ - tập đoàn Mục thị.
- Mục thị?
- Dạ phải! Vài ngày trước chúng ta có xung đột khi đấu thầu dự án mới với Mục thị. Ngoài ra tôi còn điều tra được vài thứ nữa.
- Nói đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thư ký của ngài, cô Lệ Na thực ra cô ấy là nội gián của Mục thị.
- Sao?
- Dạ phải! Họ che giấu rất kỹ nên không ai phát hiện ra nhưng tôi lại vô tình phát hiện được một vài tấm ảnh cô ấy thân mật với chủ tịch Mục thị.
- Giỏi! Giỏi lắm! Không ngờ lại nuôi ong tay áo, vậy mà tôi còn nghe theo cô ta.
Càng nghĩ Du Trạch Dương càng tức giận, anh không ngờ rằng người mình tin tưởng lại dám ra tay đâm sau lưng mình một nhát. Thế mà chỉ vì tranh giành hợp đồng lại dám ra tay với bảo bối nhỏ mà anh trân trọng nhất. Nghĩ rồi đôi lông mày của Du Trạch Dương nhíu chặt lại, gân xanh nổi đầy trên trán trông vô cùng đáng sợ:
- Lập tức chuẩn bị xe cho tôi về công ty, mang tất cả bằng chứng cậu thu thập được đưa cho tôi.
Giọng điệu của Du Trạch Dương làm trợ lý thấy sống lưng lành lạnh, anh đã làm việc cho Du Trạch Dương được 10 năm rồi nên cũng hiểu. Đối với Du Trạch Dương, Bội Nghiên chính là trái tim, hại chết cô như là đâm vào tim hắn. Nghĩ rồi trợ lý đáp:
- Vâng!
Ngồi trên giường bệnh Du Trạch Dương nghiến răng nghiến lợi, anh dùng tay tự đấm vào mặt mình. Anh trừng phạt mình vì đã ngu muội, vì đã tin vào lời của một kẻ chỉ vừa quen biết chưa bao lâu. Vì sao vậy? Vì sao anh lại mù quáng nghe theo Lệ Na đến thế? Rõ ràng Bội Nghiên mới chính là người đã ở cạnh anh lâu hơn, hóa ra Du Trạch Dương anh lại mang 20 năm ở cạnh công chúa nhỏ ra trao đổi với vài năm quen biết. Thật là nực cười!
Nghĩ rồi hốc mắt Du Trạch Dương đỏ lên, cả cơ thể anh tỏa ra sát khi, gương mặt lạnh băng vô hồn nặng nề phun ra từng chữ:
- Lệ Na, tôi nhất định sẽ khiến cho cô chôn theo cùng Mục thị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro