Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người
Tỏ tình thành c...
2024-10-30 11:00:02
Chiều hôm đó Bội Nghiên trang điểm thật xinh đẹp, mặc lên bộ váy mà người đàn ông chuẩn bị sẵn. Kiều trang điểm hôm nay của cô chủ yếu là thiên hướng nhẹ nhàng nhưng tinh tế. Tóc cũng được bới lên một nửa trong rất thanh lịch! Chiếc váy Du Trạch Dương chuẩn bị là một chiếc váy trắng. Phía trên không có cổ áo mà là dạng cúp ngực, phần dưới váy gồm 2 lớp, một lớp vải trong và phủ thêm bên ngoài là một lớp ren trắng.
Phần thân váy ôm sát cơ thể tôn lên vòng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ, phần tùng váy xòe rộng dài đến ngang bắp chân càng làm Bội Nghiên trong giống một nàng công chúa. Đôi giày trắng búp bê trong suốt kết hợp thêm vào vừa giúp cô gái nhỏ trong thanh thoát hơn lại vừa hợp với bộ váy cô đang diện.
Khoảnh khắc Bội Nghiên bước xuống lầu đã thu hút ánh nhìn của không ít những khách du lịch đang có mặt tại khách sạn. Ngay cả Du Trạch Dương cũng phải ngước nhìn cô công chúa nhỏ của mình không thể rời mắt. Anh đưa tay nắm lấy tay cô gái nhỏ, cần thận đỡ cô xuống cầu thang. Khoảnh khắc ấy cặp đôi cứ hệt như công chúa và hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Du Trạch Dương cũng chẳng kém cạnh Bội Nghiên, anh diện một thân vest trắng trông vô cùng lịch lãm. Mái tóc vuốt ngược lên làm lộ ra vẻ trưởng thành chững chạc. Vẻ ngoài điển trai ấy ngay từ lúc xuất hiện đã khiến không ít các cô gái phải đổ gục. Tuy nhiên anh lại chẳng thèm liếc nhìn những cô gái kia dù chỉ là một cái.
Bội Nghiên khoác tay Du Trạch Dương đi thẳng ra xe bỏ qua những ánh mắt đang dòm ngó của những người bên cạnh. Anh mở cửa xe cho cô, tỉ mỉ chỉnh lại váy đề không bị vướng. Chỉ một vài hành động nhỏ ấy cũng đủ biết anh yêu người con gái này đến dường nào! Sau khi đóng cửa xe cho cô anh cũng vòng sang phía bên kia xe và ngồi vào chỗ của mình.
Chiếc xe chạy vun vút trên đường rồi dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, nhìn từ bên ngoài có thể thấy đây là một nhà hàng mang hơi hướng Châu Âu. Từ màu sơn đến cách trang trí đều vô cùng tinh tế! Du Trạch Dương mở cửa và đỡ cô gái nhỏ xuống rồi nắm tay cô đi thẳng một mạch vào thang máy.
Lên đến tầng thượng vì để làm cô bất ngờ Du Trạch Dương đã lấy từ trong túi áo ra một miếng vải màu trắng.
Anh dùng nó che mắt Bội Nghiên lại rồi nói:
Hôm nay chú đã chuẩn bị một bất ngờ cho em nên em phải chịu khó che mắt lại một chút.Bất ngờ gì vậy ạ?Đã gọi là bất ngờ sao mà tiết lộ được chứ? Em cứ đi theo chú đến nơi sẽ biết được đó là gì thôi!Vâng!Dứt lời cô gái nhỏ ngoan ngoãn đi theo người đàn ông, ra đến sân thượng anh từ từ cầm lấy bó hoa từ tay nhân viên nhà hàng rồi ra hiệu cho phục vụ mở khăn che mắt.
Khoảnh khắc khăn che mắt rơi xuống cũng là lúc bất ngờ ập đến với Bội Nghiên. Trước mắt cô Du Trạch Dương đanh ôm trên tay bó hoa hồng khổng lồ, anh đang quý dưới đất với tư thể nửa ngồi. Trên môi anh nở nụ cười tươi nói:
- Nghiên Nghiên, anh đã đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi nhưng mãi đến hôm nay mới có cơ hội. Lúc trước anh cứ mãi chần chừ không dám tiến gần về phía em, một phần vì sợ một phần lại vì cảm giác tội lỗi. Nhưng cũng chính vì sự hèn nhát ấy đã khiến anh mất đi em, hiện tại có cơ hội làm lại anh không muốn bỏ lỡ nữa. Còn nhớ khoảnh khắc mất đi em anh dường như đã không còn là chính mình nữa. Anh rơi vào trạng thái điên loạn và gần như bị cô đơn ăn mòn. Hôm nay được một lần nữa đứng trước mặt em anh muốn dũng cảm nói lên suy nghĩ của mình.
Nghiên Nghiên, anh yêu em! Em sẽ đồng ý làm bạn gái của anh chứ? Du anh biết phía trước vẫn còn vô vàn chông gai cần đối diện nhưng anh mong đoạn đường đó sẽ có em đi cùng.
Bội Nghiên nhìn thấy một màn này liền bất ngờ đến mức cả người đơ cứng, cô không nói được lời nào chỉ biết đứng đó nhìn anh. Sau vài phút thinh lặng bỗng khóe mắt cô hoe đỏ, một vài giọt lệ đã rơi trên gò má. Sự bất ngờ này thật sự đã cho cô quá nhiều cảm xúc, thì ra cảm giác được yêu, được tỏ tình lại có thể hạnh phúc đến thế.
Nghĩ rồi cô gái nhỏ khẽ gật đầu đáp:
- Em... em đồng ý!
Du Trạch Dương nghe được câu trả lời liền vui sướng như muốn phát điên lên, anh đứng dậy trao cho cô bó hồng rồi lấy khăn lau nước mắt cho cô gái nhỏ. Anh hôn lên má cô hỏi:
Em thích bất ngờ này chứ?Em thích lắm! Đây quả thực là một bất ngờ rất lớn, em không nghĩ chú sẽ làm vậy! Chú đã chuẩn bị từ bao giờ thế?Em thích là anh vui rồi! Mà còn có cái này nữa.Dứt lời Du Trạch Dương lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, là cặp nhẫn mà anh đã đặt mua khi sáng. Mở hộp ra, anh lấy chiếc nhẫn đeo vào tay Bội Nghiên nói:
Đây là minh chứng cho tình yêu của anh, cũng là thứ dùng để đánh dấu chủ quyền. Em không được tháo ra đâu biết chưa hả?Vâng!Nói rồi cô gái nhỏ cũng lấy chiếc nhẫn còn lại ra đeo vào tay Du Trạch Dương sau đó lại lấy thêm trong túi xách ra một chiếc hộp khác. Đưa chiếc hộp đến trước mặt người đàn ông Bội Nghiên nói:
- Đây là quà mà em mua để tặng cho chú! Hi vọng chú không chê!
Bên trong hộp là một chiếc đồng hồ làm bằng vàng, các con số bên trong đều được đính kim cương sáng lấp lánh. Viền ngoài của mặt đồng hồ cũng được thiết kế theo phong cách mới nhất. Nhìn chiếc đồng hồ Du Trạch Dương cảm động:
- Đương nhiên là rất thích! Cảm ơn em!
Phần thân váy ôm sát cơ thể tôn lên vòng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ, phần tùng váy xòe rộng dài đến ngang bắp chân càng làm Bội Nghiên trong giống một nàng công chúa. Đôi giày trắng búp bê trong suốt kết hợp thêm vào vừa giúp cô gái nhỏ trong thanh thoát hơn lại vừa hợp với bộ váy cô đang diện.
Khoảnh khắc Bội Nghiên bước xuống lầu đã thu hút ánh nhìn của không ít những khách du lịch đang có mặt tại khách sạn. Ngay cả Du Trạch Dương cũng phải ngước nhìn cô công chúa nhỏ của mình không thể rời mắt. Anh đưa tay nắm lấy tay cô gái nhỏ, cần thận đỡ cô xuống cầu thang. Khoảnh khắc ấy cặp đôi cứ hệt như công chúa và hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Du Trạch Dương cũng chẳng kém cạnh Bội Nghiên, anh diện một thân vest trắng trông vô cùng lịch lãm. Mái tóc vuốt ngược lên làm lộ ra vẻ trưởng thành chững chạc. Vẻ ngoài điển trai ấy ngay từ lúc xuất hiện đã khiến không ít các cô gái phải đổ gục. Tuy nhiên anh lại chẳng thèm liếc nhìn những cô gái kia dù chỉ là một cái.
Bội Nghiên khoác tay Du Trạch Dương đi thẳng ra xe bỏ qua những ánh mắt đang dòm ngó của những người bên cạnh. Anh mở cửa xe cho cô, tỉ mỉ chỉnh lại váy đề không bị vướng. Chỉ một vài hành động nhỏ ấy cũng đủ biết anh yêu người con gái này đến dường nào! Sau khi đóng cửa xe cho cô anh cũng vòng sang phía bên kia xe và ngồi vào chỗ của mình.
Chiếc xe chạy vun vút trên đường rồi dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, nhìn từ bên ngoài có thể thấy đây là một nhà hàng mang hơi hướng Châu Âu. Từ màu sơn đến cách trang trí đều vô cùng tinh tế! Du Trạch Dương mở cửa và đỡ cô gái nhỏ xuống rồi nắm tay cô đi thẳng một mạch vào thang máy.
Lên đến tầng thượng vì để làm cô bất ngờ Du Trạch Dương đã lấy từ trong túi áo ra một miếng vải màu trắng.
Anh dùng nó che mắt Bội Nghiên lại rồi nói:
Hôm nay chú đã chuẩn bị một bất ngờ cho em nên em phải chịu khó che mắt lại một chút.Bất ngờ gì vậy ạ?Đã gọi là bất ngờ sao mà tiết lộ được chứ? Em cứ đi theo chú đến nơi sẽ biết được đó là gì thôi!Vâng!Dứt lời cô gái nhỏ ngoan ngoãn đi theo người đàn ông, ra đến sân thượng anh từ từ cầm lấy bó hoa từ tay nhân viên nhà hàng rồi ra hiệu cho phục vụ mở khăn che mắt.
Khoảnh khắc khăn che mắt rơi xuống cũng là lúc bất ngờ ập đến với Bội Nghiên. Trước mắt cô Du Trạch Dương đanh ôm trên tay bó hoa hồng khổng lồ, anh đang quý dưới đất với tư thể nửa ngồi. Trên môi anh nở nụ cười tươi nói:
- Nghiên Nghiên, anh đã đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi nhưng mãi đến hôm nay mới có cơ hội. Lúc trước anh cứ mãi chần chừ không dám tiến gần về phía em, một phần vì sợ một phần lại vì cảm giác tội lỗi. Nhưng cũng chính vì sự hèn nhát ấy đã khiến anh mất đi em, hiện tại có cơ hội làm lại anh không muốn bỏ lỡ nữa. Còn nhớ khoảnh khắc mất đi em anh dường như đã không còn là chính mình nữa. Anh rơi vào trạng thái điên loạn và gần như bị cô đơn ăn mòn. Hôm nay được một lần nữa đứng trước mặt em anh muốn dũng cảm nói lên suy nghĩ của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiên Nghiên, anh yêu em! Em sẽ đồng ý làm bạn gái của anh chứ? Du anh biết phía trước vẫn còn vô vàn chông gai cần đối diện nhưng anh mong đoạn đường đó sẽ có em đi cùng.
Bội Nghiên nhìn thấy một màn này liền bất ngờ đến mức cả người đơ cứng, cô không nói được lời nào chỉ biết đứng đó nhìn anh. Sau vài phút thinh lặng bỗng khóe mắt cô hoe đỏ, một vài giọt lệ đã rơi trên gò má. Sự bất ngờ này thật sự đã cho cô quá nhiều cảm xúc, thì ra cảm giác được yêu, được tỏ tình lại có thể hạnh phúc đến thế.
Nghĩ rồi cô gái nhỏ khẽ gật đầu đáp:
- Em... em đồng ý!
Du Trạch Dương nghe được câu trả lời liền vui sướng như muốn phát điên lên, anh đứng dậy trao cho cô bó hồng rồi lấy khăn lau nước mắt cho cô gái nhỏ. Anh hôn lên má cô hỏi:
Em thích bất ngờ này chứ?Em thích lắm! Đây quả thực là một bất ngờ rất lớn, em không nghĩ chú sẽ làm vậy! Chú đã chuẩn bị từ bao giờ thế?Em thích là anh vui rồi! Mà còn có cái này nữa.Dứt lời Du Trạch Dương lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, là cặp nhẫn mà anh đã đặt mua khi sáng. Mở hộp ra, anh lấy chiếc nhẫn đeo vào tay Bội Nghiên nói:
Đây là minh chứng cho tình yêu của anh, cũng là thứ dùng để đánh dấu chủ quyền. Em không được tháo ra đâu biết chưa hả?Vâng!Nói rồi cô gái nhỏ cũng lấy chiếc nhẫn còn lại ra đeo vào tay Du Trạch Dương sau đó lại lấy thêm trong túi xách ra một chiếc hộp khác. Đưa chiếc hộp đến trước mặt người đàn ông Bội Nghiên nói:
- Đây là quà mà em mua để tặng cho chú! Hi vọng chú không chê!
Bên trong hộp là một chiếc đồng hồ làm bằng vàng, các con số bên trong đều được đính kim cương sáng lấp lánh. Viền ngoài của mặt đồng hồ cũng được thiết kế theo phong cách mới nhất. Nhìn chiếc đồng hồ Du Trạch Dương cảm động:
- Đương nhiên là rất thích! Cảm ơn em!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro