Chương 30 - Có Tiền Nên Tùy Hứng Như Vậy
Một Đời Này Cô...
Diệp Nịnh Manh
2024-08-10 22:03:10
Rõ ràng là bị người ta phản bội, kết quả anh ta mất hết thể diện, liên lụy đến gia tộc, còn bị xử phạt, mất đi tiền đồ, đến nơi vất vả như vậy chịu khổ.
Sau này Mạnh Phất Yên nghe nói anh ta sinh bệnh, bệnh chết ở nông trường.
Cả đời của anh ta, cũng không thể rửa sạch được oan khuất.
Lại sau này bị Mạnh Phất Yên biết được chuyện này Ngô Quốc Trụ và Ngô Tư Vũ cũng có tham dự, cô lập tức nghĩ mọi cách muốn báo thù thay Lục Tinh Minh.
Chỉ là đáng tiếc, tuy dưới trả thù của cô Ngô Quốc Trụ và Ngô Tư Vũ gặp xui xẻo, nhưng không thể khiến bọn họ chết.
“Anh ba…”
Nhớ tới mọi chuyện trước đây, nước mắt của Mạnh Phất Yên lập tức chảy ra, cô lúc ấy không cam lòng cỡ nào!
Cô còn có nhiều việc chưa làm xong, rất nhiều thù còn chưa báo!
Cũng may, một đời này cô đã trở lại.
Thấy cô khóc, Lục Tinh Minh lo lắng:
“Em đừng khóc! Đi, anh ba đi báo thù giúp em, hai tên khốn nạn đó. Vậy mà dám bắt nạt em, xem ra lần trước bị đánh còn nhẹ.”
Lục Tinh Minh kéo Mạnh Phất Yên muốn đến Mạnh gia.
Mạnh Phất Yên vội vàng giữ chặt anh ta: “Không cần đâu, em đã có biện pháp đối phó bọn họ.”
Lục Tinh Minh sửng sốt: “Biện pháp gì?”
“Em đều đăng ký cho bọn họ xuống nông thôn!”
Lục Tinh Minh: “…”
Thấy Lục Tinh Minh hơi ngây ngốc, Mạnh Phất Yên lau nước mắt, lộ ra tươi cười:
“Là thật, anh ba anh còn chưa biết đúng không, em bị mẹ kế lén đăng ký cho em xuống nông thôn, sáng nay văn kiện đã có em mới biết được. Lúc ấy em tức giận quá, lập tức đi tìm bọn họ tính sổ. Kết quả bọn họ hợp lực đánh em một trận, vết thương trên đầu em là bị bọn họ đánh.”
“Nhà chúng em có nhiều người, nhiều năm như thế không có một ai xuống nông thôn, cục đường phố tìm tới cửa, mẹ kế vì giữ được Ngô Thừa Nghiệp, đã ỷ vào mình mới sinh ba con trai, đăng ký cho em xuống nông thôn, muốn Ngô Thừa Nghiệp làm thay công việc của em.”
“Bị bắt xuống nông thôn còn bị đánh một trận, em không cam lòng nên nghĩ cách báo thù. Em không đánh lại được một đám người, nên tách từng người ra đánh. Hiện giờ trong nhà không có ai, bọn họ đều bị em đánh bị thương, tất cả đều đang ở bệnh viện!”
Lục Tinh Minh: “…”
Cố Đình Chi: “…”
Lục Tinh Minh vẫn cảm thấy tức giận: “Đáng đời, nếu anh ở đó chắc chắn sẽ đánh ác hơn. Công việc của em là nhà máy bồi thường cho em, bọn họ là cái thá gì?”
Mạnh Phất Yên trấn an anh ta: “Em biết mà! Cho nên em không cam lòng, dứt khoát lén trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký cho bọn họ xuống nông thôn hết luôn.”
“Nhưng mà lão đại ngô thừa gia em không động vào, em sợ cha em nổi điên sẽ hãm hại em, ông ta đối xử với ngô thừa gia còn tốt hơn cả em và em trai em.”
Lục Tinh Minh tức tới nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đồ không có lương tâm, nếu không có Mạnh gia ông ta sẽ có ngày hôm nay ư? Trong đầu cũng không biết nghĩ gì, đâu có ai đón con của chị gái bên nhà vợ về nuôi dưỡng? Đúng là có bệnh.”
Mạnh Phất Yên nhìn anh ta một cái, không giải thích nhiều.
Anh ba Lục gia còn trẻ, lòng dạ không sâu, nói nhiều sợ anh ta thiếu kiên nhẫn lại làm ra chuyện gì đó.
Cố Đình Chi ở bên cạnh đôi mắt sâu hơn, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Phất Yên, sâu trong mắt có nghi ngờ, bởi vì chuyện trước mắt không quá giống tình huống anh biết.
“Đây là em gái cậu sao?”
Cố Đình Chi vẫn luôn im lặng ở bên cạnh mở miệng hỏi.
Sau này Mạnh Phất Yên nghe nói anh ta sinh bệnh, bệnh chết ở nông trường.
Cả đời của anh ta, cũng không thể rửa sạch được oan khuất.
Lại sau này bị Mạnh Phất Yên biết được chuyện này Ngô Quốc Trụ và Ngô Tư Vũ cũng có tham dự, cô lập tức nghĩ mọi cách muốn báo thù thay Lục Tinh Minh.
Chỉ là đáng tiếc, tuy dưới trả thù của cô Ngô Quốc Trụ và Ngô Tư Vũ gặp xui xẻo, nhưng không thể khiến bọn họ chết.
“Anh ba…”
Nhớ tới mọi chuyện trước đây, nước mắt của Mạnh Phất Yên lập tức chảy ra, cô lúc ấy không cam lòng cỡ nào!
Cô còn có nhiều việc chưa làm xong, rất nhiều thù còn chưa báo!
Cũng may, một đời này cô đã trở lại.
Thấy cô khóc, Lục Tinh Minh lo lắng:
“Em đừng khóc! Đi, anh ba đi báo thù giúp em, hai tên khốn nạn đó. Vậy mà dám bắt nạt em, xem ra lần trước bị đánh còn nhẹ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tinh Minh kéo Mạnh Phất Yên muốn đến Mạnh gia.
Mạnh Phất Yên vội vàng giữ chặt anh ta: “Không cần đâu, em đã có biện pháp đối phó bọn họ.”
Lục Tinh Minh sửng sốt: “Biện pháp gì?”
“Em đều đăng ký cho bọn họ xuống nông thôn!”
Lục Tinh Minh: “…”
Thấy Lục Tinh Minh hơi ngây ngốc, Mạnh Phất Yên lau nước mắt, lộ ra tươi cười:
“Là thật, anh ba anh còn chưa biết đúng không, em bị mẹ kế lén đăng ký cho em xuống nông thôn, sáng nay văn kiện đã có em mới biết được. Lúc ấy em tức giận quá, lập tức đi tìm bọn họ tính sổ. Kết quả bọn họ hợp lực đánh em một trận, vết thương trên đầu em là bị bọn họ đánh.”
“Nhà chúng em có nhiều người, nhiều năm như thế không có một ai xuống nông thôn, cục đường phố tìm tới cửa, mẹ kế vì giữ được Ngô Thừa Nghiệp, đã ỷ vào mình mới sinh ba con trai, đăng ký cho em xuống nông thôn, muốn Ngô Thừa Nghiệp làm thay công việc của em.”
“Bị bắt xuống nông thôn còn bị đánh một trận, em không cam lòng nên nghĩ cách báo thù. Em không đánh lại được một đám người, nên tách từng người ra đánh. Hiện giờ trong nhà không có ai, bọn họ đều bị em đánh bị thương, tất cả đều đang ở bệnh viện!”
Lục Tinh Minh: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Đình Chi: “…”
Lục Tinh Minh vẫn cảm thấy tức giận: “Đáng đời, nếu anh ở đó chắc chắn sẽ đánh ác hơn. Công việc của em là nhà máy bồi thường cho em, bọn họ là cái thá gì?”
Mạnh Phất Yên trấn an anh ta: “Em biết mà! Cho nên em không cam lòng, dứt khoát lén trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký cho bọn họ xuống nông thôn hết luôn.”
“Nhưng mà lão đại ngô thừa gia em không động vào, em sợ cha em nổi điên sẽ hãm hại em, ông ta đối xử với ngô thừa gia còn tốt hơn cả em và em trai em.”
Lục Tinh Minh tức tới nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đồ không có lương tâm, nếu không có Mạnh gia ông ta sẽ có ngày hôm nay ư? Trong đầu cũng không biết nghĩ gì, đâu có ai đón con của chị gái bên nhà vợ về nuôi dưỡng? Đúng là có bệnh.”
Mạnh Phất Yên nhìn anh ta một cái, không giải thích nhiều.
Anh ba Lục gia còn trẻ, lòng dạ không sâu, nói nhiều sợ anh ta thiếu kiên nhẫn lại làm ra chuyện gì đó.
Cố Đình Chi ở bên cạnh đôi mắt sâu hơn, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Phất Yên, sâu trong mắt có nghi ngờ, bởi vì chuyện trước mắt không quá giống tình huống anh biết.
“Đây là em gái cậu sao?”
Cố Đình Chi vẫn luôn im lặng ở bên cạnh mở miệng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro