Mùi ghen
Thanh Thang Xuyến Hương Thái
2024-07-19 22:58:29
Trạng thái của Thẩm Ngôn Khanh khiến An Bạch rất lo lắng, cô ấy cứ yên lặng rót rượu không nói một lời.
"Thẩm Ngôn Khanh, cậu có ý gì?" An Bạch siết chặt cổ tay cô ấy, ngăn chặn hành động gần như tê dại của cô, "Đừng uống nữa!" Sau khi nhìn chằm chằm vào chai rượu rỗng trong tay hồi lâu cô ấy mới nói: "Tâm trạng không tốt."
Trực giác của phụ nữ, nếu là người khác nửa đêm say như vậy, ý nghĩ đầu tiên của An Bạch nhất định sẽ là tình yêu tan vỡ, nhưng đây chính là Thẩm Ngôn Khanh, trước giờ chỉ có cô ấy bỏ người khác.
An Bạch vẫn thử dò: "Bởi vì Kiều Ý sao?"
Hai chữ xuyên thấu trái tim khiến Thẩm Ngôn Khanh không kịp phòng bị, toàn bộ quá khứ với Kiều Ý hiện lên trước mắt, đúng thật là cô ấy không nghĩ tới con đường sau này sẽ đi như thế nào, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ tách ra.
"Thật sự vì em ấy?" Giọng nói của An Bạch từng phút đều muốn ăn thịt người, đây là mối quan hệ đầu tiên Thẩm Ngôn Khanh chủ động thừa nhận.
Thẩm Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn trần nhà, đôi mắt có chút đỏ lên, cũng không nhìn thẳng vào mắt An Bạch, những chi tiết nhỏ này đều bị An Bạch nhìn thấy, cô đau lòng: "Ngôn Khanh, cậu yêu em ấy rồi."
Yêu Kiều Ý, tuy là một việc đã sớm biết nhưng khi nghe được từ miệng của người khác vẫn có cảm giác lạ.
Cô ấy ngồi dưới đất dựa lưng vào sô pha, co chân rồi vùi đầu vào đầu gối.
An Bạch kéo cô ấy lên cho cô ấy một cái ôm, "Nói với mình, đã xảy ra chuyện gì?"
"Mình và em ấy ở bên nhau, có khả năng không?"
Thẩm Ngôn Khanh đang hỏi An Bạch, cũng là đang hỏi chính mình.
- --
Mười giờ ngày hôm sau, Thẩm Ngôn Khanh tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, phải tạm thời hủy cuộc họp buổi sáng, đây là lần đầu tiên kể từ khi tiếp nhận công ty cô ấy không đi làm đúng giờ.
Chỉ có cách trang điểm đậm mới có thể che đi vẻ hốc hác trên khuôn mặt cô ấy, hôm nay cô ấy phải gặp một người quan trọng.
Ngay khi Mễ Lam vừa nhìn thấy Thẩm Ngôn Khanh cũng không nhận ra, khí chất của một người sẽ không thay đổi.
Mễ Lam mới 29 tuổi đã là người đại diện nổi tiếng trong giới, mấy năm nay vẫn ở Mỹ phát triển, khó có thể tưởng tượng người phụ nữ cao chưa tới 1m65 như vậy lại nâng đỡ được hai siêu sao quốc tế không hề có chút hào quang nào.
"Hoan nghênh gia nhập Sâm Văn." Thẩm Ngôn Khanh lúc này mới phát hiện bản thân cười lên rất đơ.
Khi những người khác không để ý, Mễ Lam khẽ nói với Thẩm Ngôn Khanh, "Em thay đổi rồi."
Thẩm Ngôn Khanh vẫn thản nhiên mỉm cười, "Như trước thôi."
Mễ Lam gia nhập Sâm Văn là một sự kiện lớn, điều đó có nghĩa là trong tương lai không xa Sâm Văn có thể dẫn đầu ngành. Không ngoa khi nói Mễ Lam là người có nhiều mối quan hệ và nhiều tài nguyên, là kỳ tích trong ngành, nhiều diễn viên trẻ mong muốn có được một người tài năng như vậy để quảng bá cho mình.
Ngay cả Thụy Đạt bỏ nhiều tiền như vậy cũng không đón được người ta, mà vì Thẩm Ngôn Khanh thuận miệng nhắc tới, chị từ bỏ việc phát triển ở Mỹ quay lại gia nhập Sâm Văn.
Mễ Lam cũng đã tuyên bố một cách nghiêm túc với công ty ngay từ đầu rằng chị gia nhập Sâm Văn vì quan hệ giữa hai người, chính vì thế một vài lời đồn chậm rãi lan ra.
Kiều Ý từng gặp Mễ Lam hai lần.
Lần đầu tiên là ngẫu nhiên gặp được ở đại sảnh công ty, nhìn khí chất cô còn tưởng là đại minh tinh của công ty, lần thứ hai là do công ty giới thiệu.
Kiều Ý rất không thích người phụ nữ này, cao ngạo, khoa trương, không chút nào khiêm tốn. Có lẽ chủ yếu là do chị quá thân cận với Thẩm Ngôn Khanh, trước mặt toàn bộ nhân viên công ty còn ghé tai thì thầm, cố tỏ ra có quan hệ tốt với Thẩm Ngôn Khanh.
Hơn nữa, Thẩm Ngôn Khanh dường như vui vẻ chấp nhận tất cả những điều này.
Vô thức cô lại muốn ghen.
Kiều Ý tự khinh bỉ chính mình, rốt cuộc là muốn thế nào, chẳng phải đã nói về sau là người lạ, chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi sao?
8 giờ tối, công ty tổ chức tiệc chào mừng Mễ Lam, Kiều Ý có lẽ là diễn viên duy nhất không muốn tham dự, nhưng Kate lại nói với cô rằng cô phải tham dự.
Kiều Ý không hiểu tại sao cô lại phải đi, thành thật mà nói, cô không muốn nịnh bợ họ Mễ. Cô đã nghe nói về thủ đoạn của chị, Kiều Ý cảm thấy diễn viên thì nên kiên định mài giũa kỹ thuật diễn, dựa vào thực lực chiếm lấy vị trí trong giới nghệ sĩ mới là vương đạo.
Tới đó quả nhiên là ngột ngạt.
Thẩm Ngôn Khanh mặc một chiếc váy đen dài cổ chữ V, trông quý phái và quyến rũ, Mễ Lam mặc váy dạ hội màu trắng đứng bên cạnh Thẩm Ngôn Khanh nhìn như chim nhỏ nép vào người ta.
Kiều Ý tránh ở một góc uống rượu giải sầu nhưng không nhịn được nhìn lén Thẩm Ngôn Khanh, cô ấy hình như cách cô ngày càng xa.
Mọi người ồn ào, ai cũng nói Thẩm Ngôn Khanh và Mễ Lam hợp nhau, Mễ Lam trực tiếp vòng tay ôm eo Thẩm Ngôn Khanh, nhón chân hôn lên sườn mặt cô ấy, sau đó cao giọng nói: "Chúng tôi đúng là rất hợp, Ngôn Khanh, em nói có đúng không?"
Ai cũng ồ lên, Thẩm Ngôn Khanh ngại mặt mũi nên cũng phối hợp với Mễ Lam, cô ấy không lên tiếng nhưng lại cong môi cười.
Lúc này cả phòng tiệc còn ồ to hơn.
Kiều Ý uống một hơi hết ly rượu, khi nhìn thấy nụ cười của Thẩm Ngôn Khanh, cô càng cảm thấy khó chịu hơn, tại sao chị ấy có thể công khai cư xử như vậy với Mễ Lam mà không thể đón nhận mình?
Không ai để ý hôm nay Kiều Ý cũng mặc váy ngắn màu trắng, cũng chẳng ai sẽ ghép cô và Thẩm Ngôn Khanh thành một đôi.
Một giai điệu saxophone vang lên, ánh đèn mờ ảo và bầu không khí thay đổi ngay lập tức.
Nhìn thấy Thẩm Ngôn Khanh và Mễ Lam cùng nhau khiêu vũ, Kiều Ý cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chính cô đã đẩy Thẩm Ngôn Khanh đến với người khác, vậy tại sao cô lại buồn thế này?
Thẩm Ngôn Khanh nhất định là đang trả thù cô, Kiều Ý lại uống thêm hai ly rượu rồi bỏ chạy khỏi hiện trường, cho dù chia tay, cô cũng không chịu nổi, cô không thể chịu đựng được việc Thẩm Ngôn Khanh bị người khác ôm vào lòng.
Quả nhiên là ích kỷ.
Mọi hành động của Kiều Ý đều được Thẩm Ngôn Khanh để ý, giận dỗi, mất mát, rời đi.
Hai người nhất định phải làm loạn đến mức độ này sao...
"Xin lỗi, tôi phải rời đi một chút."
Mễ Lam không buông tay, ngược lại cười nói, "Dù sao thì cũng nên nhảy xong một điệu chứ."
Sau đó chị hạ thấp giọng nói: "Người mặc váy trắng kia là bạn gái em à?"
Cả buổi tiệc, ngoài Mễ Lam thì cũng chỉ có Kiều Ý mặc váy trắng.
Tuy có chút kinh ngạc nhưng Thẩm Ngôn Khanh vẫn giữ bình tĩnh, bước nhảy không lộn xộn, Mi Lan tiếp tục: "Từ lúc bước vào hội trường đến nay, ánh mắt em chưa bao giờ rời khỏi cô ấy."
"Chị nghĩ nhiều rồi."
Mễ Lam lắc đầu, phủ định Thẩm Ngôn Khanh, "Ngôn Khanh, phụ nữ rất nhạy cảm, huống chi chúng ta là đồng loại. Nếu chị không đoán sai thì... Mấy đứa đang giận nhau hả?"
"Một khúc kết thúc." Thẩm Ngôn Khanh lùi lại nửa bước cười nói: "Em không muốn chiếm quá nhiều thời gian của chị."
Mễ Lam hiểu ý của Thẩm Ngôn Khanh, chị nhìn diễn viên xung quanh nhìn chằm chằm vào mình như hổ rình mồi, cười khổ đáp: "Ngôn Khanh, em cứ vậy mà mặc kệ chị sao?"
"Tôi tin tưởng năng lực của Mễ tiểu thư."
Dứt lời, Thẩm Ngôn Khanh vội vã đi ra cửa, dọc theo con đường Kiều Ý đi ra, Thẩm Ngôn Khanh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi ghen của người nào đó còn sót lại.
"Thẩm Ngôn Khanh, cậu có ý gì?" An Bạch siết chặt cổ tay cô ấy, ngăn chặn hành động gần như tê dại của cô, "Đừng uống nữa!" Sau khi nhìn chằm chằm vào chai rượu rỗng trong tay hồi lâu cô ấy mới nói: "Tâm trạng không tốt."
Trực giác của phụ nữ, nếu là người khác nửa đêm say như vậy, ý nghĩ đầu tiên của An Bạch nhất định sẽ là tình yêu tan vỡ, nhưng đây chính là Thẩm Ngôn Khanh, trước giờ chỉ có cô ấy bỏ người khác.
An Bạch vẫn thử dò: "Bởi vì Kiều Ý sao?"
Hai chữ xuyên thấu trái tim khiến Thẩm Ngôn Khanh không kịp phòng bị, toàn bộ quá khứ với Kiều Ý hiện lên trước mắt, đúng thật là cô ấy không nghĩ tới con đường sau này sẽ đi như thế nào, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ tách ra.
"Thật sự vì em ấy?" Giọng nói của An Bạch từng phút đều muốn ăn thịt người, đây là mối quan hệ đầu tiên Thẩm Ngôn Khanh chủ động thừa nhận.
Thẩm Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn trần nhà, đôi mắt có chút đỏ lên, cũng không nhìn thẳng vào mắt An Bạch, những chi tiết nhỏ này đều bị An Bạch nhìn thấy, cô đau lòng: "Ngôn Khanh, cậu yêu em ấy rồi."
Yêu Kiều Ý, tuy là một việc đã sớm biết nhưng khi nghe được từ miệng của người khác vẫn có cảm giác lạ.
Cô ấy ngồi dưới đất dựa lưng vào sô pha, co chân rồi vùi đầu vào đầu gối.
An Bạch kéo cô ấy lên cho cô ấy một cái ôm, "Nói với mình, đã xảy ra chuyện gì?"
"Mình và em ấy ở bên nhau, có khả năng không?"
Thẩm Ngôn Khanh đang hỏi An Bạch, cũng là đang hỏi chính mình.
- --
Mười giờ ngày hôm sau, Thẩm Ngôn Khanh tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, phải tạm thời hủy cuộc họp buổi sáng, đây là lần đầu tiên kể từ khi tiếp nhận công ty cô ấy không đi làm đúng giờ.
Chỉ có cách trang điểm đậm mới có thể che đi vẻ hốc hác trên khuôn mặt cô ấy, hôm nay cô ấy phải gặp một người quan trọng.
Ngay khi Mễ Lam vừa nhìn thấy Thẩm Ngôn Khanh cũng không nhận ra, khí chất của một người sẽ không thay đổi.
Mễ Lam mới 29 tuổi đã là người đại diện nổi tiếng trong giới, mấy năm nay vẫn ở Mỹ phát triển, khó có thể tưởng tượng người phụ nữ cao chưa tới 1m65 như vậy lại nâng đỡ được hai siêu sao quốc tế không hề có chút hào quang nào.
"Hoan nghênh gia nhập Sâm Văn." Thẩm Ngôn Khanh lúc này mới phát hiện bản thân cười lên rất đơ.
Khi những người khác không để ý, Mễ Lam khẽ nói với Thẩm Ngôn Khanh, "Em thay đổi rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Ngôn Khanh vẫn thản nhiên mỉm cười, "Như trước thôi."
Mễ Lam gia nhập Sâm Văn là một sự kiện lớn, điều đó có nghĩa là trong tương lai không xa Sâm Văn có thể dẫn đầu ngành. Không ngoa khi nói Mễ Lam là người có nhiều mối quan hệ và nhiều tài nguyên, là kỳ tích trong ngành, nhiều diễn viên trẻ mong muốn có được một người tài năng như vậy để quảng bá cho mình.
Ngay cả Thụy Đạt bỏ nhiều tiền như vậy cũng không đón được người ta, mà vì Thẩm Ngôn Khanh thuận miệng nhắc tới, chị từ bỏ việc phát triển ở Mỹ quay lại gia nhập Sâm Văn.
Mễ Lam cũng đã tuyên bố một cách nghiêm túc với công ty ngay từ đầu rằng chị gia nhập Sâm Văn vì quan hệ giữa hai người, chính vì thế một vài lời đồn chậm rãi lan ra.
Kiều Ý từng gặp Mễ Lam hai lần.
Lần đầu tiên là ngẫu nhiên gặp được ở đại sảnh công ty, nhìn khí chất cô còn tưởng là đại minh tinh của công ty, lần thứ hai là do công ty giới thiệu.
Kiều Ý rất không thích người phụ nữ này, cao ngạo, khoa trương, không chút nào khiêm tốn. Có lẽ chủ yếu là do chị quá thân cận với Thẩm Ngôn Khanh, trước mặt toàn bộ nhân viên công ty còn ghé tai thì thầm, cố tỏ ra có quan hệ tốt với Thẩm Ngôn Khanh.
Hơn nữa, Thẩm Ngôn Khanh dường như vui vẻ chấp nhận tất cả những điều này.
Vô thức cô lại muốn ghen.
Kiều Ý tự khinh bỉ chính mình, rốt cuộc là muốn thế nào, chẳng phải đã nói về sau là người lạ, chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi sao?
8 giờ tối, công ty tổ chức tiệc chào mừng Mễ Lam, Kiều Ý có lẽ là diễn viên duy nhất không muốn tham dự, nhưng Kate lại nói với cô rằng cô phải tham dự.
Kiều Ý không hiểu tại sao cô lại phải đi, thành thật mà nói, cô không muốn nịnh bợ họ Mễ. Cô đã nghe nói về thủ đoạn của chị, Kiều Ý cảm thấy diễn viên thì nên kiên định mài giũa kỹ thuật diễn, dựa vào thực lực chiếm lấy vị trí trong giới nghệ sĩ mới là vương đạo.
Tới đó quả nhiên là ngột ngạt.
Thẩm Ngôn Khanh mặc một chiếc váy đen dài cổ chữ V, trông quý phái và quyến rũ, Mễ Lam mặc váy dạ hội màu trắng đứng bên cạnh Thẩm Ngôn Khanh nhìn như chim nhỏ nép vào người ta.
Kiều Ý tránh ở một góc uống rượu giải sầu nhưng không nhịn được nhìn lén Thẩm Ngôn Khanh, cô ấy hình như cách cô ngày càng xa.
Mọi người ồn ào, ai cũng nói Thẩm Ngôn Khanh và Mễ Lam hợp nhau, Mễ Lam trực tiếp vòng tay ôm eo Thẩm Ngôn Khanh, nhón chân hôn lên sườn mặt cô ấy, sau đó cao giọng nói: "Chúng tôi đúng là rất hợp, Ngôn Khanh, em nói có đúng không?"
Ai cũng ồ lên, Thẩm Ngôn Khanh ngại mặt mũi nên cũng phối hợp với Mễ Lam, cô ấy không lên tiếng nhưng lại cong môi cười.
Lúc này cả phòng tiệc còn ồ to hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Ý uống một hơi hết ly rượu, khi nhìn thấy nụ cười của Thẩm Ngôn Khanh, cô càng cảm thấy khó chịu hơn, tại sao chị ấy có thể công khai cư xử như vậy với Mễ Lam mà không thể đón nhận mình?
Không ai để ý hôm nay Kiều Ý cũng mặc váy ngắn màu trắng, cũng chẳng ai sẽ ghép cô và Thẩm Ngôn Khanh thành một đôi.
Một giai điệu saxophone vang lên, ánh đèn mờ ảo và bầu không khí thay đổi ngay lập tức.
Nhìn thấy Thẩm Ngôn Khanh và Mễ Lam cùng nhau khiêu vũ, Kiều Ý cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chính cô đã đẩy Thẩm Ngôn Khanh đến với người khác, vậy tại sao cô lại buồn thế này?
Thẩm Ngôn Khanh nhất định là đang trả thù cô, Kiều Ý lại uống thêm hai ly rượu rồi bỏ chạy khỏi hiện trường, cho dù chia tay, cô cũng không chịu nổi, cô không thể chịu đựng được việc Thẩm Ngôn Khanh bị người khác ôm vào lòng.
Quả nhiên là ích kỷ.
Mọi hành động của Kiều Ý đều được Thẩm Ngôn Khanh để ý, giận dỗi, mất mát, rời đi.
Hai người nhất định phải làm loạn đến mức độ này sao...
"Xin lỗi, tôi phải rời đi một chút."
Mễ Lam không buông tay, ngược lại cười nói, "Dù sao thì cũng nên nhảy xong một điệu chứ."
Sau đó chị hạ thấp giọng nói: "Người mặc váy trắng kia là bạn gái em à?"
Cả buổi tiệc, ngoài Mễ Lam thì cũng chỉ có Kiều Ý mặc váy trắng.
Tuy có chút kinh ngạc nhưng Thẩm Ngôn Khanh vẫn giữ bình tĩnh, bước nhảy không lộn xộn, Mi Lan tiếp tục: "Từ lúc bước vào hội trường đến nay, ánh mắt em chưa bao giờ rời khỏi cô ấy."
"Chị nghĩ nhiều rồi."
Mễ Lam lắc đầu, phủ định Thẩm Ngôn Khanh, "Ngôn Khanh, phụ nữ rất nhạy cảm, huống chi chúng ta là đồng loại. Nếu chị không đoán sai thì... Mấy đứa đang giận nhau hả?"
"Một khúc kết thúc." Thẩm Ngôn Khanh lùi lại nửa bước cười nói: "Em không muốn chiếm quá nhiều thời gian của chị."
Mễ Lam hiểu ý của Thẩm Ngôn Khanh, chị nhìn diễn viên xung quanh nhìn chằm chằm vào mình như hổ rình mồi, cười khổ đáp: "Ngôn Khanh, em cứ vậy mà mặc kệ chị sao?"
"Tôi tin tưởng năng lực của Mễ tiểu thư."
Dứt lời, Thẩm Ngôn Khanh vội vã đi ra cửa, dọc theo con đường Kiều Ý đi ra, Thẩm Ngôn Khanh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi ghen của người nào đó còn sót lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro