Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Bổ mắt hại thân
2024-11-21 22:18:29
Khi Thiên Di trở về, trời đã khuya. Sau khi ăn nhẹ, cô vội chạy lên phòng tìm Vương Kỳ Nam. Cô thấy anh đang tựa lưng trên giường, mắt chăm chú nhìn vào điện thoại, dường như chuẩn bị gọi cho ai đó, nhưng vừa thấy cô bước vào thì anh liền tắt màn hình.
"'Cuối cùng cũng chịu về rồi à?" Anh nhướng mày, nửa đùa nửa thật. Tối nay anh về nhà và ăn cơm một mình, thiếu tiếng mắng mỏ thường ngày của cô, không khỏi cảm thấy trống vắng. Ánh mắt anh dừng lại ở chiếc túi giấy trên tay cô, có vẻ khá to Và nặng.
" Cầm cái gì đấy?" Anh hỏi, tò mò.
Thiên Di mỉm cười, bước chậm rãi đến gần anh, đôi mắt sáng lên đầy bí ẩn. "Quà cho anh," cô đáp, giọng đầy hào hứng, như thể mong chờ từng chút phản ứng của anh.
Khi Vương Kỳ Nam mở túi quà ra, bên trong là một bộ trang phục gồm áo trong, áo khoác và quần, thiết kế có vẻ phức tạp và cầu kỳ. Anh nhìn một lúc lâu, khó mà hình dung các phần sẽ kết hợp ra sao.
"Sao mà rối mắt thế này, bộ này mặc kiểu gì đây?" Anh nhíu mày, tỏ vẻ hoang mang.
Thiên Di bật cười, hăng hái giải thích. "Ai da, không rối đâu! Lúc mặc trên ma-nơ-canh trông đẹp lắm rồi, nhưng cái này may theo số đo của anh, mặc lên sẽ còn đẹp hơn nữa! Mau thay thử đi!"
Cô vừa nói vừa hối thúc, ánh mắt sáng rực đầy kỳ vọng, như thể tưởng tượng sẵn phản ứng của anh khi nhìn thấy bản thân trong bộ trang phục cô tâm huyết thiết kế.
Nói thay là thay, Vương Kỳ Nam cởi cúc chiếc áo ngủ màu xanh sẩm ra cứ mặc cô đứng đó anh rất thản nhiên mà thay quần áo. Ánh mắt Thiên Di nhanh chóng đảo đến đường nhân như quyến rũ của anh, lại thêm cơ bụng lúc hít thở lại phập phồng làm cho khí huyết của Thiên Di sôi sục. Vương Kỳ Nam nhanh chóng mặc xong phần áo cổ lọ mỏng bên trong, cơ ngực của anh... vô cùng căn tràn.
Vừa kịp mặc xong chiếc áo cổ lọ mỏng bên trong, Vương Kỳ Nam chuẩn bị kéo quần ngủ xuống thì Thiên Di hoảng hốt kêu lên: "Anh... anh định làm gì đấy? Vào phòng tắm thay chứ!"
Vương Kỳ Nam bật cười, nhướng mày khiêu khích. "Tôi vào phòng tắm cô cũng tìm cách nhìn lén, vậy thì ở đây cho cô nhìn cho thỏa mắt luôn." I)
Nói xong, anh dứt khoát cởi hẳn quần, khiến Thiên Di giật mình quay vội mặt đi. Nhưng chỗ cô đang đứng vô tình phản chiếu qua tấm gương lớn, để lộ toàn bộ cảnh tượng thay đồ của anh. Dù anh còn mặc quần lớt, nhưng... thứ bên trong dày dặn kia vẫn khiến cô không khỏi đỏ bừng mặt. @
"Xong rồi," giọng anh trầm ấm vang lên phía sau, kéo cô về hiện thực.
Thiên Di hít một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch, mặt vẫn ửng đỏ, trái tim chưa thể yên ổn trở lại.
" Cái áo khoác này rắc rối quá, mặc thế nào ?" anh nhìn chiếc áo khoác, vẫn chưa rỏ cách mặc
" Để tôi giúp anh" Cô nói giọng hơi khan, rõ ràng là bị một màn vừa nãy làm cho yếu thế.
Thiên Di bước lại gần, cầm lấy chiếc áo khoác phức tạp rồi cẩn thận khoác lên cho Vương Kỳ Nam. Cô chầm chậm kéo phần tay áo lên vai anh, bàn tay khẽ chạm vào làn da ấm áp khiến nhịp tim cô bất giác loạn nhịp. Vương Kỳ Nam cũng chẳng di chuyển, đôi mắt sâu thằm quan sát từng động tác của cô, ánh nhìn thoáng tia thích thú khi thấy khuôn mặt cô dần đỏ lên.
"Đứng im chút đi." Thiên Di lầm bầm, cố che giấu sự bối rối, tập trung chỉnh lại từng nếp áo cho thật ngay ngắn.
Cô khẽ vươn tay chạm lên ngực anh để điều chỉnh phần ve áo, nhưng khoảng cách quá gần khiến hơi thở của hai
ngudi gan nhu hoa vao nhau.
Khi cô ngước mắt lên, vừa khéo đối diện ánh mắt của anh. Một sự căng thẳng lấp đầy không gian, và trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Vương Kỳ Nam khẽ cúi đầu, giọng trầm thấp, "Bận tâm thế này, có phải cô lo tôi không vừa ý không ? "
Thiên Di cười gượng gạo, giấu đi nhịp tim đang đập thình thịch. "Thì cũng phải cho anh thấy tâm huyết của tôi chứ. Bộ trang phục này... chỉ mình anh mới có được thôi."
Anh nhìn cô một thoáng, rồi mỉm cười nửa miệng, "Vậy thì tôi sẽ trân trọng nó."
Vương Kỳ Nam nhìn mình trong gương, còn Thiên Di cũng chăm chú quan sát.
Bộ trang phục anh mặc mang phong cách hiện đại nhưng vẫn tối giản, kết hợp màu sắc trung tính và thiết kế tinh tế. Chiếc áo khoác dài màu xám nhạt với đường cắt gọn ghẽ, điểm xuyết phần nắp túi và chi tiết cài khuy lệch, tạo nên nét độc đáo riêng biệt. Bên trong, chiếc áo len xám nhạt với họa tiết nhẹ nhàng tôn lên sự thanh lịch, hài hòa với màu sắc áo khoác. Điểm nhấn hiện đại của bộ trang Phục nằm ở chiếc quần âu tối màu, vừa tạo sự cân bằng vừa giúp tôn dáng, hoàn thiện phong cách thanh lịch của anh.
Thiên Di không sao rời mắt khỏi Vương Kỳ Nam được. Cô đứng đó, cứ ngắm nhìn mãi, đôi mắt thoáng ngạc nhiên lần say mê. (Mình thật chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta lại có thể đẹp đến thế này...] - cô tự nhủ, và bất giác cảm thấy nhịp tim có chút rối loạn, đến mức không thể ngăn bản thân mình nhìn thêm vài giây nữa.
Ý thức được rằng mình đã ngẩn ngơ quá lâu, Thiên Di khẽ vỗ nhẹ vào mặt để lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt lại lén nhìn anh lần cuối trước khi bật ra lời nhắc nhở:
"Nhớ kết hợp với đôi giày thể thao xám và kính râm... như vậy sẽ hoàn hảo hơn."
Vừa nói xong, cô đột ngột quay người chạy vào nhà vệ sinh, hai tay áp lên mặt, cảm nhận má mình nóng bừng.
Cô tựa người vào tường, trong lòng thầm cười khổ, thì thầm một mình, "Thật sự là bổ mắt, nhưng lại hại đến sức khỏe quá..."
Cô không ngờ vẻ điền trai của anh lại có sức công phá lớn đến mức khiến cô không chỉ xao động mà còn suýt... lại chảy máu mũi nữa rồi.
"'Cuối cùng cũng chịu về rồi à?" Anh nhướng mày, nửa đùa nửa thật. Tối nay anh về nhà và ăn cơm một mình, thiếu tiếng mắng mỏ thường ngày của cô, không khỏi cảm thấy trống vắng. Ánh mắt anh dừng lại ở chiếc túi giấy trên tay cô, có vẻ khá to Và nặng.
" Cầm cái gì đấy?" Anh hỏi, tò mò.
Thiên Di mỉm cười, bước chậm rãi đến gần anh, đôi mắt sáng lên đầy bí ẩn. "Quà cho anh," cô đáp, giọng đầy hào hứng, như thể mong chờ từng chút phản ứng của anh.
Khi Vương Kỳ Nam mở túi quà ra, bên trong là một bộ trang phục gồm áo trong, áo khoác và quần, thiết kế có vẻ phức tạp và cầu kỳ. Anh nhìn một lúc lâu, khó mà hình dung các phần sẽ kết hợp ra sao.
"Sao mà rối mắt thế này, bộ này mặc kiểu gì đây?" Anh nhíu mày, tỏ vẻ hoang mang.
Thiên Di bật cười, hăng hái giải thích. "Ai da, không rối đâu! Lúc mặc trên ma-nơ-canh trông đẹp lắm rồi, nhưng cái này may theo số đo của anh, mặc lên sẽ còn đẹp hơn nữa! Mau thay thử đi!"
Cô vừa nói vừa hối thúc, ánh mắt sáng rực đầy kỳ vọng, như thể tưởng tượng sẵn phản ứng của anh khi nhìn thấy bản thân trong bộ trang phục cô tâm huyết thiết kế.
Nói thay là thay, Vương Kỳ Nam cởi cúc chiếc áo ngủ màu xanh sẩm ra cứ mặc cô đứng đó anh rất thản nhiên mà thay quần áo. Ánh mắt Thiên Di nhanh chóng đảo đến đường nhân như quyến rũ của anh, lại thêm cơ bụng lúc hít thở lại phập phồng làm cho khí huyết của Thiên Di sôi sục. Vương Kỳ Nam nhanh chóng mặc xong phần áo cổ lọ mỏng bên trong, cơ ngực của anh... vô cùng căn tràn.
Vừa kịp mặc xong chiếc áo cổ lọ mỏng bên trong, Vương Kỳ Nam chuẩn bị kéo quần ngủ xuống thì Thiên Di hoảng hốt kêu lên: "Anh... anh định làm gì đấy? Vào phòng tắm thay chứ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Kỳ Nam bật cười, nhướng mày khiêu khích. "Tôi vào phòng tắm cô cũng tìm cách nhìn lén, vậy thì ở đây cho cô nhìn cho thỏa mắt luôn." I)
Nói xong, anh dứt khoát cởi hẳn quần, khiến Thiên Di giật mình quay vội mặt đi. Nhưng chỗ cô đang đứng vô tình phản chiếu qua tấm gương lớn, để lộ toàn bộ cảnh tượng thay đồ của anh. Dù anh còn mặc quần lớt, nhưng... thứ bên trong dày dặn kia vẫn khiến cô không khỏi đỏ bừng mặt. @
"Xong rồi," giọng anh trầm ấm vang lên phía sau, kéo cô về hiện thực.
Thiên Di hít một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch, mặt vẫn ửng đỏ, trái tim chưa thể yên ổn trở lại.
" Cái áo khoác này rắc rối quá, mặc thế nào ?" anh nhìn chiếc áo khoác, vẫn chưa rỏ cách mặc
" Để tôi giúp anh" Cô nói giọng hơi khan, rõ ràng là bị một màn vừa nãy làm cho yếu thế.
Thiên Di bước lại gần, cầm lấy chiếc áo khoác phức tạp rồi cẩn thận khoác lên cho Vương Kỳ Nam. Cô chầm chậm kéo phần tay áo lên vai anh, bàn tay khẽ chạm vào làn da ấm áp khiến nhịp tim cô bất giác loạn nhịp. Vương Kỳ Nam cũng chẳng di chuyển, đôi mắt sâu thằm quan sát từng động tác của cô, ánh nhìn thoáng tia thích thú khi thấy khuôn mặt cô dần đỏ lên.
"Đứng im chút đi." Thiên Di lầm bầm, cố che giấu sự bối rối, tập trung chỉnh lại từng nếp áo cho thật ngay ngắn.
Cô khẽ vươn tay chạm lên ngực anh để điều chỉnh phần ve áo, nhưng khoảng cách quá gần khiến hơi thở của hai
ngudi gan nhu hoa vao nhau.
Khi cô ngước mắt lên, vừa khéo đối diện ánh mắt của anh. Một sự căng thẳng lấp đầy không gian, và trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Vương Kỳ Nam khẽ cúi đầu, giọng trầm thấp, "Bận tâm thế này, có phải cô lo tôi không vừa ý không ? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Di cười gượng gạo, giấu đi nhịp tim đang đập thình thịch. "Thì cũng phải cho anh thấy tâm huyết của tôi chứ. Bộ trang phục này... chỉ mình anh mới có được thôi."
Anh nhìn cô một thoáng, rồi mỉm cười nửa miệng, "Vậy thì tôi sẽ trân trọng nó."
Vương Kỳ Nam nhìn mình trong gương, còn Thiên Di cũng chăm chú quan sát.
Bộ trang phục anh mặc mang phong cách hiện đại nhưng vẫn tối giản, kết hợp màu sắc trung tính và thiết kế tinh tế. Chiếc áo khoác dài màu xám nhạt với đường cắt gọn ghẽ, điểm xuyết phần nắp túi và chi tiết cài khuy lệch, tạo nên nét độc đáo riêng biệt. Bên trong, chiếc áo len xám nhạt với họa tiết nhẹ nhàng tôn lên sự thanh lịch, hài hòa với màu sắc áo khoác. Điểm nhấn hiện đại của bộ trang Phục nằm ở chiếc quần âu tối màu, vừa tạo sự cân bằng vừa giúp tôn dáng, hoàn thiện phong cách thanh lịch của anh.
Thiên Di không sao rời mắt khỏi Vương Kỳ Nam được. Cô đứng đó, cứ ngắm nhìn mãi, đôi mắt thoáng ngạc nhiên lần say mê. (Mình thật chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta lại có thể đẹp đến thế này...] - cô tự nhủ, và bất giác cảm thấy nhịp tim có chút rối loạn, đến mức không thể ngăn bản thân mình nhìn thêm vài giây nữa.
Ý thức được rằng mình đã ngẩn ngơ quá lâu, Thiên Di khẽ vỗ nhẹ vào mặt để lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt lại lén nhìn anh lần cuối trước khi bật ra lời nhắc nhở:
"Nhớ kết hợp với đôi giày thể thao xám và kính râm... như vậy sẽ hoàn hảo hơn."
Vừa nói xong, cô đột ngột quay người chạy vào nhà vệ sinh, hai tay áp lên mặt, cảm nhận má mình nóng bừng.
Cô tựa người vào tường, trong lòng thầm cười khổ, thì thầm một mình, "Thật sự là bổ mắt, nhưng lại hại đến sức khỏe quá..."
Cô không ngờ vẻ điền trai của anh lại có sức công phá lớn đến mức khiến cô không chỉ xao động mà còn suýt... lại chảy máu mũi nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro