Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản
Vẫn chưa chơi đ...
2024-11-21 22:18:29
Vương Kỳ Nam khẽ nhếch môi, ánh mắt chăm chú dõi theo từng bước đi của các người mẫu trên sàn diễn, nơi mà những thiết kế của Thiên Di đang được phô diễn đầy kiêu hãnh. Anh đáp lại lời mẹ bằng giọng điểm tĩnh nhưng không giấu nổi nét tự hào:
" Cũng xem như là có chút thực lực, không làm nhà họ Vương mất mặt. "
Dương Niệm Thu nghe vậy liền bật cười, vừa vỗ vai anh vừa trêu:
"Thằng con này, nói chuyện cứ như đang xem xét nhân viên vậy. Có chút thành tựu thế mà không khen một câu cho vợ à?"
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi sân khấu. Trong lòng anh, Thiên Di đã khẳng định được mình theo cách chẳng cần bất cứ lời khen nào.
Cuoi cing, khi ngudi mau cuoi cing buic vao hau trudng, anh den san khau lai mot lan nua tat han. Mot khoang
lặng bao trùm lấy không gian, và rồi, Thiên Di xuất hiện, cô bước ra từ cánh gà trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, nụ cười nhẹ nhàng mà tự tin. Bộ váy xanh pastel trên người cô toát lên vẻ thanh nhã, vừa dịu dàng lại vừa cuốn hút.
Phần trễ vai làm tôn lên bờ vai mềm mại của cô, trong khi lớp vải xếp lượn sóng từ ngực đổ xuống, như dòng suối dịu dàng chảy dài qua từng bước chân.
Mỗi cử động của cô khiến những chi tiết ánh kim nhỏ xíu trên váy khẽ lấp lánh dưới ánh đèn, tựa như những vì sao lấp lánh trên nền trời đêm. Không khí trong khán phòng như lắng lại, rồi vỡ òa khi cô cúi chào khán giả, đôi mắt long lanh chứa đầy niềm vui và tự hào.
Vương Kỳ Nam ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi hình bóng Thiên Di. Dù chỉ im lặng quan sát, lòng anh dầng lên niềm tự hào khó tả. Những lời chúc mừng, tiếng vỗ tay và cả ánh nhìn ngưỡng mộ từ xung quanh khiến anh như cảm nhận rõ ràng hơn sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô.
Thiên Di cúi đầu chào khán giả, xúc động lên tiếng: "Cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây hôm nay và ủng hộ bộ sưu tập của tôi. Mỗi một thiết kế trên sân khấu đều là kết quả của sự cố gắng, là đam mê và tình yêu tôi dành cho thời trang. Hy vọng rằng qua từng bộ trang phục, mọi người có thể cảm nhận được tâm huyết mà tôi đã gửi gắm vào đó."
Thiên Di hít một hơi thật sâu, ánh mắt dừng lại nơi hàng ghế khán giả, nơi Vương Kỳ Nam đang ngồi. Cô mỉm cười, giọng dịu dàng và xúc động: "Có được ngày hôm nay, tôi thật lòng biết ơn bố mẹ chồng vì luôn hết lòng ủng hộ tôi, không chỉ trong công việc mà còn cả về tinh thần. Và cuối cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến ông xã của tôi, Vương Kỳ Nam. Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh, và vì đã có mặt ở đây hôm nay."
Lời cảm ơn của Thiên Di khiến cả hội trường im lặng trong khoảnh khắc, mọi ánh nhìn đồ dồn về phía cô và
Vương Kỳ Nam. Anh nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dịu dàng pha Lẫn niềm tự hào, như muốn nói với cô rằng mọi nỗ lực của cô đều đáng giá. Nụ cười ấm áp của anh trao về phía cô khiến trái tim Thiên Di như rung lên từng nhịp.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường, bao trùm không khí tràn ngập sự yêu thương và xúc động. Buổi ra mắt bộ sưu tập không chỉ là thành công của Thiên Di mà còn là một dấu ấn tốt đẹp mà cô để lại trong lòng những người thân bên cạnh.
Cuối buổi, khi mọi người tập trung lại để chụp ảnh, các phóng viên nhanh chóng vây quanh Thiên Di. Ánh đèn flash lóe lên liên tục, từng góc độ đẹp nhất của họ được ghi lại trong sự tán dương không ngớt.
Một phóng viên vui vẻ điều chỉnh, "Cô Phạm, xích lại một chút, khoác tay Vương tổng nhé!"
Vương Kỳ Nam khẽ nhướn mày, nhìn sang Thiên Di, đôi mắt chứa ý cười tinh nghịch. "Nghe chưa? Họ bảo cô khoác tay tôi đấy."
Thiên Di ngượng ngùng nhưng vẫn chậm rãi khoác tay lên vai anh, chưa kịp ổn định thì lại có một giọng khác hô lên, "Vương tổng, ôm phu nhân cho khung hình thêm ngọt ngào nào!"
Không chút ngại ngùng, Vương Kỳ Nam tự nhiên đưa tay ôm nhẹ eo Thiên Di, kéo cô sát vào mình. "Thế này ổn chưa?" Anh hỏi, đôi mắt không rời khỏi gương mặt đang đỏ bừng của cô. Cử chỉ gần gũi của cá hai làm không khí bỗng chốc rộn ràng hơn, tiếng cười khẽ vang lên xung quanh.
"Cảm ơn Vương phu nhân và Vương tổng!" Một phóng viên cười nói, "Hai người thật sự rất đẹp đôi, cứ như bước ra từ bức tranh vậy!"
Thiên Di cười nhẹ, cố giữ bình tĩnh, nhưng sự ngọt ngào và tình cảm của họ đã khiến những người chứng kiến không thể rời mắt. Cô nhìn sang Vương Kỳ Nam, ánh mắt đong đầy hàm ý, cảm thấy anh rất giỏi diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc.
Từ xa, Lâm Thiên Vũ đứng lặng lẽ giữa đám đông đang dần tản đi sau buổi trình diễn. Ánh mắt anh trầm buồn, dõi theo hình ảnh Thiên Di và Vương Kỳ Nam khoác tay nhau, nụ cười ngọt ngào và ánh mắt đầy yêu thương của họ không ngừng đập vào mắt anh.
Bàn tay anh vô thức siết chặt lại, cảm giác cay đắng len lỏi trong lòng. Một phần trong anh muốn bước tới, muốn nói điều gì đó với Thiên Di, nhưng lý trí lại nhắc nhở rằng khoảng cách giữa họ đã quá xa. Không thuộc về thế giới của cô nữa, anh đành quay lưng, từng bước lặng lẽ rời đi.
Khi bước ra khỏi hội trường, Lâm Thiên Vũ khẽ dừng bước, ngước nhìn lên bầu trời đêm tối mịt, không một vì sao lấp lánh. Anh cười nhạt, nỗi cô đơn xen lần chút cay Đắng dâng tràn trong ánh mắt.
"Em vẫn chưa chơi đủ sao?" anh lầm bẩm như tự hỏi mình, giọng nói khàn đi giữa không gian vắng lặng. "Lâu như
vay roi.. em van muon tiep tuc tro dua nay ?"
" Cũng xem như là có chút thực lực, không làm nhà họ Vương mất mặt. "
Dương Niệm Thu nghe vậy liền bật cười, vừa vỗ vai anh vừa trêu:
"Thằng con này, nói chuyện cứ như đang xem xét nhân viên vậy. Có chút thành tựu thế mà không khen một câu cho vợ à?"
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi sân khấu. Trong lòng anh, Thiên Di đã khẳng định được mình theo cách chẳng cần bất cứ lời khen nào.
Cuoi cing, khi ngudi mau cuoi cing buic vao hau trudng, anh den san khau lai mot lan nua tat han. Mot khoang
lặng bao trùm lấy không gian, và rồi, Thiên Di xuất hiện, cô bước ra từ cánh gà trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, nụ cười nhẹ nhàng mà tự tin. Bộ váy xanh pastel trên người cô toát lên vẻ thanh nhã, vừa dịu dàng lại vừa cuốn hút.
Phần trễ vai làm tôn lên bờ vai mềm mại của cô, trong khi lớp vải xếp lượn sóng từ ngực đổ xuống, như dòng suối dịu dàng chảy dài qua từng bước chân.
Mỗi cử động của cô khiến những chi tiết ánh kim nhỏ xíu trên váy khẽ lấp lánh dưới ánh đèn, tựa như những vì sao lấp lánh trên nền trời đêm. Không khí trong khán phòng như lắng lại, rồi vỡ òa khi cô cúi chào khán giả, đôi mắt long lanh chứa đầy niềm vui và tự hào.
Vương Kỳ Nam ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi hình bóng Thiên Di. Dù chỉ im lặng quan sát, lòng anh dầng lên niềm tự hào khó tả. Những lời chúc mừng, tiếng vỗ tay và cả ánh nhìn ngưỡng mộ từ xung quanh khiến anh như cảm nhận rõ ràng hơn sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô.
Thiên Di cúi đầu chào khán giả, xúc động lên tiếng: "Cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây hôm nay và ủng hộ bộ sưu tập của tôi. Mỗi một thiết kế trên sân khấu đều là kết quả của sự cố gắng, là đam mê và tình yêu tôi dành cho thời trang. Hy vọng rằng qua từng bộ trang phục, mọi người có thể cảm nhận được tâm huyết mà tôi đã gửi gắm vào đó."
Thiên Di hít một hơi thật sâu, ánh mắt dừng lại nơi hàng ghế khán giả, nơi Vương Kỳ Nam đang ngồi. Cô mỉm cười, giọng dịu dàng và xúc động: "Có được ngày hôm nay, tôi thật lòng biết ơn bố mẹ chồng vì luôn hết lòng ủng hộ tôi, không chỉ trong công việc mà còn cả về tinh thần. Và cuối cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến ông xã của tôi, Vương Kỳ Nam. Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh, và vì đã có mặt ở đây hôm nay."
Lời cảm ơn của Thiên Di khiến cả hội trường im lặng trong khoảnh khắc, mọi ánh nhìn đồ dồn về phía cô và
Vương Kỳ Nam. Anh nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dịu dàng pha Lẫn niềm tự hào, như muốn nói với cô rằng mọi nỗ lực của cô đều đáng giá. Nụ cười ấm áp của anh trao về phía cô khiến trái tim Thiên Di như rung lên từng nhịp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường, bao trùm không khí tràn ngập sự yêu thương và xúc động. Buổi ra mắt bộ sưu tập không chỉ là thành công của Thiên Di mà còn là một dấu ấn tốt đẹp mà cô để lại trong lòng những người thân bên cạnh.
Cuối buổi, khi mọi người tập trung lại để chụp ảnh, các phóng viên nhanh chóng vây quanh Thiên Di. Ánh đèn flash lóe lên liên tục, từng góc độ đẹp nhất của họ được ghi lại trong sự tán dương không ngớt.
Một phóng viên vui vẻ điều chỉnh, "Cô Phạm, xích lại một chút, khoác tay Vương tổng nhé!"
Vương Kỳ Nam khẽ nhướn mày, nhìn sang Thiên Di, đôi mắt chứa ý cười tinh nghịch. "Nghe chưa? Họ bảo cô khoác tay tôi đấy."
Thiên Di ngượng ngùng nhưng vẫn chậm rãi khoác tay lên vai anh, chưa kịp ổn định thì lại có một giọng khác hô lên, "Vương tổng, ôm phu nhân cho khung hình thêm ngọt ngào nào!"
Không chút ngại ngùng, Vương Kỳ Nam tự nhiên đưa tay ôm nhẹ eo Thiên Di, kéo cô sát vào mình. "Thế này ổn chưa?" Anh hỏi, đôi mắt không rời khỏi gương mặt đang đỏ bừng của cô. Cử chỉ gần gũi của cá hai làm không khí bỗng chốc rộn ràng hơn, tiếng cười khẽ vang lên xung quanh.
"Cảm ơn Vương phu nhân và Vương tổng!" Một phóng viên cười nói, "Hai người thật sự rất đẹp đôi, cứ như bước ra từ bức tranh vậy!"
Thiên Di cười nhẹ, cố giữ bình tĩnh, nhưng sự ngọt ngào và tình cảm của họ đã khiến những người chứng kiến không thể rời mắt. Cô nhìn sang Vương Kỳ Nam, ánh mắt đong đầy hàm ý, cảm thấy anh rất giỏi diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc.
Từ xa, Lâm Thiên Vũ đứng lặng lẽ giữa đám đông đang dần tản đi sau buổi trình diễn. Ánh mắt anh trầm buồn, dõi theo hình ảnh Thiên Di và Vương Kỳ Nam khoác tay nhau, nụ cười ngọt ngào và ánh mắt đầy yêu thương của họ không ngừng đập vào mắt anh.
Bàn tay anh vô thức siết chặt lại, cảm giác cay đắng len lỏi trong lòng. Một phần trong anh muốn bước tới, muốn nói điều gì đó với Thiên Di, nhưng lý trí lại nhắc nhở rằng khoảng cách giữa họ đã quá xa. Không thuộc về thế giới của cô nữa, anh đành quay lưng, từng bước lặng lẽ rời đi.
Khi bước ra khỏi hội trường, Lâm Thiên Vũ khẽ dừng bước, ngước nhìn lên bầu trời đêm tối mịt, không một vì sao lấp lánh. Anh cười nhạt, nỗi cô đơn xen lần chút cay Đắng dâng tràn trong ánh mắt.
"Em vẫn chưa chơi đủ sao?" anh lầm bẩm như tự hỏi mình, giọng nói khàn đi giữa không gian vắng lặng. "Lâu như
vay roi.. em van muon tiep tuc tro dua nay ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro