Không Còn Ham Muốn Trần Tục (3)
Bất Phóng Tâm Du Điều
2024-06-29 20:00:03
Một đêm tĩnh lặng.
Ánh mặt trời sáng lên nhưng nhiệt độ không khí vẫn chưa tăng nhiều, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Du Tử Thanh lạnh đến mức toàn thân cứng đờ, hắn đứng dậy đun chút nước nóng, ngâm chiếc bánh nướng khô như hòn đá rồi ăn. Hơn nửa canh giờ sau, hắn mới cảm thấy ấm lên đôi chút.
Nhìn xem, đây cũng là một nguyên nhân khác khiến hắn không định giết chết những cường giả đó vội, có bốn cái lò sưởi hình người ở bên cạnh cũng dễ chịu hơn nhiều.
Dư Tử Thanh kiểm kê một phần chiến lợi phẩm không nhiều lắm, vùi chôn dưới tảng đá. Cứ có thêm kế hoạch là tốt.
Trời sáng choang, dưới ánh nắng mờ, đoàn người tiếp tục xuất phát. Bầy dê ngơ ngác đi theo phía sau, dãy núi phía xa càng ngày càng gần, sau khi tiến vào dãy núi liên miên, nhiệt độ không khí đột nhiên tăng lên đôi chút.
Dư Tử Thanh phấn khích, vội vàng leo lên một đỉnh núi, trông ra bốn phía rồi kiếm tìm trong khe núi một lúc.
"Lão tiên sinh, ta thấy xung quanh nơi này toàn là núi non, một địa hình khép kín. Dưới lòng đất hình như có địa nhiệt, vẫn có người sống ở quặng mỏ này, chỉ sợ cũng có nguyên nhân."
Vừa tiến vào dãy núi đã nhận được một tin vui hiếm có. Trong thời tiết ngày càng lạnh giá này, tìm được một nơi ấm áp thật sự quá khó khăn.
Tuy nhiên, sau khi đoàn người vào núi, đi theo đường nhỏ thấp thoáng và vượt qua ba đỉnh núi, Dư Tử Thanh cảm thấy không khí dường như có gì đó không ổn.
Hắn thấy một màu xanh biếc ở đây.
Hai bên đều có sườn núi, sườn núi bên trái rải rác những cây chết héo, phía trên là một vách núi nhô ra, tiếp theo là một khe sâu không lường được.
Phía bên phải được bao phủ bởi những gốc cây hòe vô cùng chỉnh tề, cành lá xum xuê, có cả những chùm hoa màu xám rũ xuống, mặt đất phủ một lớp lá rụng dày.
Nhìn từ xa, toàn bộ khu rừng trông giống như đoàn binh lính xếp hàng.
Dư Tử Thanh cau mày, theo lý thuyết, cho dù trong núi rõ ràng ấm áp hơn chút, cơ mà mấy cái cây này chưa chết thì lá cũng phải rụng sạch rồi chứ, làm sao có thể tiếp tục nở hoa được?
Cho dù điều kiện tự nhiên nơi này cho phép thì cũng làm gì có chuyện hoa lá không có dấu vết bị gặm nhấm chứ? Bọn động vật chạy trốn không chạy qua đây hay sao?
Du Tử Thanh còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đàn dê đi theo phía sau đã hỗn loạn, lũ dê vừa gầy gò vừa ngơ ngác, nhìn thấy cành cây và chùm hoa suýt rơi xuống đất, chúng chạy thẳng về sườn núi bên phải.
"Muốn chết thì đi đi."
Dư Tử Thanh đứng tại chỗ, khuyên.
Thấy một số con dê có vẻ hiểu, chúng chần chừ không dám bước tới, trong khi một số on khác lại lao tới gặm lá hoa như điên.
Tuy nhiên, không có gì xảy ra cả.
Chỉ có những tiếng be be vui vẻ, kèm theo những tiếng nhấm nháp vang lên đan xen.
Nhìn thấy mấy con dê đầu đàn trong đó không sao, cái bụng teo tóp phình ra với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, trong đàn lại có con không nhịn được nữa lao về phía trước.
Một lúc sau, đàn dê ăn đến mức tròn bụng sung sướng mới dừng lại, một đám ngồi phịch dưới tàng cây, dường như còn nở nụ cười vô cùng hài lòng.
Lúc này, thân thể bọn chúng từ từ chìm vào đám lá trên mặt đất. Chỗ lá rụng như cát lún, nuốt chửng bọn họ từng chút một.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.
Những con dê còn lại chưa ăn no, dường như cũng chưa nhìn thấy gì, vẫn đang vui vẻ ăn lá và hoa.
Mọi thứ thoạt nhìn như hài hòa nhưng Dư Tử Thanh nổi hết da gà lên.
Hắn kiên quyết tóm lấy lão Dương đã có chút mơ hồ, ngăn cản ông ấy đi vào rừng cây hòe, kéo lão Dương đi dọc đường mòn theo khe núi, tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này, trên sườn núi bên trái chỉ có vài cây khô thưa thớt, một thiếu nữ trẻ mặc áo dài, thân hình mờ ảo dần trở nên chân thật hơn, từ từ bước ra từ phía sau thân cây khô.
Nàng thò đầu ra từ phía sau cái cây khô, trong mắt có chút nóng vội, liếc nhìn đàn dê rồi vẫy tay với Dư Tử Thanh.
"Đi hướng này, bên kia nguy hiểm lắm."
Dư Tử Thanh nghiêng đầu nhìn qua, rồi cúi đầu nói với lão Dương:
"Lão tiên sinh, ngươi nói xem có phải là người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này xem ta như chày gỗ không?"
Lão Dương nhìn trái ngó phải rồi nghiêm túc gật đầu với Dư Tử Thanh.
Dư Tử Thanh thở dài, siết chặt chiếc áo choàng rách rưới quanh người.
Hắn còn quét mắt nhìn người phụ nữ. Thời tiết lạnh giá chết người, nàng lại mặc một chiếc áo dài mỏng manh và có phần rách rưới, theo tiêu chuẩn mà lão tiên sinh đưa ra, nếu đây là một nơi phồn hoa, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều lão háo sắc.
“Em gái, đừng tạo dáng nữa, cái thời tiết chết tiệt này đã sớm khiến người ta mất đi dục vọng trần tục rồi.”
Nói xong, Dư Tử Thanh chuẩn bị bước dọc lối mòn ở giữa, tiếp tục tiến về phía trước.
Hắn chẳng muốn qua trái hay phải, bên nào cũng không ổn.
Một bên sẽ phải chết trong yên lặng quỷ dị, một bên chắc chắn không phải con người.
Tuy nhiên, ngay sau đó, khi chân Dư Tử Thanh sắp chạm đất, hắn vô thức nhìn thì thấy người phụ nữ vẫn đang lo lắng chặn lại như cũ, hành động như đang lặp lại, lòng hắn trùng xuống.
Hỏng rồi, mình bị lừa.
Rõ ràng kẻ này muốn mình đi con đường ở giữa.
Ánh mặt trời sáng lên nhưng nhiệt độ không khí vẫn chưa tăng nhiều, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Du Tử Thanh lạnh đến mức toàn thân cứng đờ, hắn đứng dậy đun chút nước nóng, ngâm chiếc bánh nướng khô như hòn đá rồi ăn. Hơn nửa canh giờ sau, hắn mới cảm thấy ấm lên đôi chút.
Nhìn xem, đây cũng là một nguyên nhân khác khiến hắn không định giết chết những cường giả đó vội, có bốn cái lò sưởi hình người ở bên cạnh cũng dễ chịu hơn nhiều.
Dư Tử Thanh kiểm kê một phần chiến lợi phẩm không nhiều lắm, vùi chôn dưới tảng đá. Cứ có thêm kế hoạch là tốt.
Trời sáng choang, dưới ánh nắng mờ, đoàn người tiếp tục xuất phát. Bầy dê ngơ ngác đi theo phía sau, dãy núi phía xa càng ngày càng gần, sau khi tiến vào dãy núi liên miên, nhiệt độ không khí đột nhiên tăng lên đôi chút.
Dư Tử Thanh phấn khích, vội vàng leo lên một đỉnh núi, trông ra bốn phía rồi kiếm tìm trong khe núi một lúc.
"Lão tiên sinh, ta thấy xung quanh nơi này toàn là núi non, một địa hình khép kín. Dưới lòng đất hình như có địa nhiệt, vẫn có người sống ở quặng mỏ này, chỉ sợ cũng có nguyên nhân."
Vừa tiến vào dãy núi đã nhận được một tin vui hiếm có. Trong thời tiết ngày càng lạnh giá này, tìm được một nơi ấm áp thật sự quá khó khăn.
Tuy nhiên, sau khi đoàn người vào núi, đi theo đường nhỏ thấp thoáng và vượt qua ba đỉnh núi, Dư Tử Thanh cảm thấy không khí dường như có gì đó không ổn.
Hắn thấy một màu xanh biếc ở đây.
Hai bên đều có sườn núi, sườn núi bên trái rải rác những cây chết héo, phía trên là một vách núi nhô ra, tiếp theo là một khe sâu không lường được.
Phía bên phải được bao phủ bởi những gốc cây hòe vô cùng chỉnh tề, cành lá xum xuê, có cả những chùm hoa màu xám rũ xuống, mặt đất phủ một lớp lá rụng dày.
Nhìn từ xa, toàn bộ khu rừng trông giống như đoàn binh lính xếp hàng.
Dư Tử Thanh cau mày, theo lý thuyết, cho dù trong núi rõ ràng ấm áp hơn chút, cơ mà mấy cái cây này chưa chết thì lá cũng phải rụng sạch rồi chứ, làm sao có thể tiếp tục nở hoa được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù điều kiện tự nhiên nơi này cho phép thì cũng làm gì có chuyện hoa lá không có dấu vết bị gặm nhấm chứ? Bọn động vật chạy trốn không chạy qua đây hay sao?
Du Tử Thanh còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đàn dê đi theo phía sau đã hỗn loạn, lũ dê vừa gầy gò vừa ngơ ngác, nhìn thấy cành cây và chùm hoa suýt rơi xuống đất, chúng chạy thẳng về sườn núi bên phải.
"Muốn chết thì đi đi."
Dư Tử Thanh đứng tại chỗ, khuyên.
Thấy một số con dê có vẻ hiểu, chúng chần chừ không dám bước tới, trong khi một số on khác lại lao tới gặm lá hoa như điên.
Tuy nhiên, không có gì xảy ra cả.
Chỉ có những tiếng be be vui vẻ, kèm theo những tiếng nhấm nháp vang lên đan xen.
Nhìn thấy mấy con dê đầu đàn trong đó không sao, cái bụng teo tóp phình ra với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, trong đàn lại có con không nhịn được nữa lao về phía trước.
Một lúc sau, đàn dê ăn đến mức tròn bụng sung sướng mới dừng lại, một đám ngồi phịch dưới tàng cây, dường như còn nở nụ cười vô cùng hài lòng.
Lúc này, thân thể bọn chúng từ từ chìm vào đám lá trên mặt đất. Chỗ lá rụng như cát lún, nuốt chửng bọn họ từng chút một.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.
Những con dê còn lại chưa ăn no, dường như cũng chưa nhìn thấy gì, vẫn đang vui vẻ ăn lá và hoa.
Mọi thứ thoạt nhìn như hài hòa nhưng Dư Tử Thanh nổi hết da gà lên.
Hắn kiên quyết tóm lấy lão Dương đã có chút mơ hồ, ngăn cản ông ấy đi vào rừng cây hòe, kéo lão Dương đi dọc đường mòn theo khe núi, tiếp tục tiến về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, trên sườn núi bên trái chỉ có vài cây khô thưa thớt, một thiếu nữ trẻ mặc áo dài, thân hình mờ ảo dần trở nên chân thật hơn, từ từ bước ra từ phía sau thân cây khô.
Nàng thò đầu ra từ phía sau cái cây khô, trong mắt có chút nóng vội, liếc nhìn đàn dê rồi vẫy tay với Dư Tử Thanh.
"Đi hướng này, bên kia nguy hiểm lắm."
Dư Tử Thanh nghiêng đầu nhìn qua, rồi cúi đầu nói với lão Dương:
"Lão tiên sinh, ngươi nói xem có phải là người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này xem ta như chày gỗ không?"
Lão Dương nhìn trái ngó phải rồi nghiêm túc gật đầu với Dư Tử Thanh.
Dư Tử Thanh thở dài, siết chặt chiếc áo choàng rách rưới quanh người.
Hắn còn quét mắt nhìn người phụ nữ. Thời tiết lạnh giá chết người, nàng lại mặc một chiếc áo dài mỏng manh và có phần rách rưới, theo tiêu chuẩn mà lão tiên sinh đưa ra, nếu đây là một nơi phồn hoa, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều lão háo sắc.
“Em gái, đừng tạo dáng nữa, cái thời tiết chết tiệt này đã sớm khiến người ta mất đi dục vọng trần tục rồi.”
Nói xong, Dư Tử Thanh chuẩn bị bước dọc lối mòn ở giữa, tiếp tục tiến về phía trước.
Hắn chẳng muốn qua trái hay phải, bên nào cũng không ổn.
Một bên sẽ phải chết trong yên lặng quỷ dị, một bên chắc chắn không phải con người.
Tuy nhiên, ngay sau đó, khi chân Dư Tử Thanh sắp chạm đất, hắn vô thức nhìn thì thấy người phụ nữ vẫn đang lo lắng chặn lại như cũ, hành động như đang lặp lại, lòng hắn trùng xuống.
Hỏng rồi, mình bị lừa.
Rõ ràng kẻ này muốn mình đi con đường ở giữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro