Lòng Trắc Ẩn (2)
Bất Phóng Tâm Du Điều
2024-06-29 20:00:03
Chỉ một canh giờ, toàn thân Dư Tử Thanh lạnh đến mức run rẩy, sờ vào lồng ngực, chỉ còn lại mấy miếng thịt bò khô lén giấu, là hàng để cứu đói.
"Đại muội tử, ngươi mau thả ta ra đi, ngươi cược một lần rằng những gì ta nói là đúng, dù sao cũng không có hại với ngươi.
Nếu ngươi trì hoãn lâu hơn nữa, có thể ngươi sẽ vĩnh viễn không trả thù được, chuyện này tuyệt đối là sự thật."
Thuyết phục cũng vô ích, đối phương vẫn không để ý đến hắn, nhưng sau khi xem đi xem lại, Dư Tử Thanh cũng không còn lời nào để nói, không còn muốn khuyên đối phương thả hắn đi nữa.
Hắn chỉ cảm thấy mình sắp chết cóng, trời đất này tràn ngập tuyệt vọng.
Sự tuyệt vọng không có chỗ cho lòng trắc ẩn.
Việc này không đúng lắm, không nên như vậy.
Không nên...
Đầu óc Dư Tử Thanh chợt động, hắn buộc mình phải bình tĩnh lại, khi đoạn phim mới bắt đầu, hắn lặng lẽ cảm nhận, lặng lẽ tham gia vào trong đó.
Đặc biệt là khi người phụ nữ ném đứa bé xuống vực, cảm giác tuyệt vọng giống như nước biển từ biển sâu từ mọi hướng tràn vào khiến hắn ngạt thở.
Cảm nhận và suy nghĩ lại một lần nữa, Dư Tử Thanh dường như hiểu ra, hắn tựa như đã sai ngay từ đầu.
Ngay từ đầu, hắn đã nghĩ con quỷ này xấu xa, ngay từ đầu đã cảm thấy nữ quỷ này muốn hãm hại hắn.
Nếu là tiền đề này thì bản thân hắn sai, mọi điều tiếp theo có khả năng đều sai.
Nữ quỷ này có thể không phải cố ý nhốt hắn ở đây, cũng không có ý hại hắn, đứng ở góc độ một người bình thường, đây là một vấn đề tâm lý hết sức bình thường.
Không ai muốn phơi bày vết sẹo tuyệt vọng nhất của mình cho người khác xem đi xem lại, hơn nữa còn ép buộc người khác tới xem.
Nếu nàng ta không muốn làm hại người, thậm chí còn phớt lờ người đến, nàng ta cũng không đến mức là một trong số rất ít những kẻ biến thái tâm lý vặn vẹo, nhìn nàng ta cũng không giống vậy.
Vì vậy, nếu không phải đối phương muốn lừa gạt thì mục đích ngay từ đầu là nhắc nhở hắn, khu rừng bên phải rất nguy hiểm, đi bên này mới an toàn.
Chuyện này…
Dư Tử Thanh run run rụt tay lại, không ngừng giậm chân tại chỗ hoạt động cơ thể, cố gắng không chết cóng trong khi tiếp tục suy nghĩ.
Nếu không phải nữ quỷ muốn hại hắn, vậy thì vấn đề là ở địa điểm dưới chân hắn.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua vách núi đen cuối sườn núi, Dư Tử Thanh chợt có suy đoán.
Địa điểm dưới chân hắn giống như một vực thẳm, một vực thẳm tuyệt vọng, bất cứ ai bước vào đó đều sẽ rơi vào và bị mắc kẹt ở đây, bao gồm cả nữ quỷ kia có thể cũng như thế, nàng ta vực thẳm tuyệt vọng mà mình đã vô tình tạo ra nhốt lại.
Nghĩ đến đây, khi khung cảnh mới lại bắt đầu, Dư Tử Thanh lấy một chiếc túi vải nhỏ cỡ nửa lòng bàn tay từ trong lòng ra, sau khi mở ra, hắn hơi đâu lòng lấy một miếng thịt bò khô dài không quá một ngón út ra, run rẩy lao tới bên cạnh nữ quỷ, nhét vào tay đối phương.
Người phụ nữ hơi giật mình, cúi đầu nhìn miếng thịt bò khô trong tay, ngẩn ngơ.
"Cầm lấy, ăn một ít, chắc chắn có thể chịu đựng được."
Môi trường xung quanh cũng đồng thời thay đổi, sự thay đổi không lấy nữ quỷ làm trung tâm mà tập trung vào Dư Tử Thanh.
Ánh mắt nàng ta hơi bất ngờ, cũng có hơi phức tạp. Ngay sau đó, những hoa văn như nước gợn lấy Dư Tử Thanh làm trung tâm, mở ra lan rộng.
Dư Tử Thanh cảm giác được có chút không trọng lượng, trong nháy mắt, hết thảy đều khôi phục trạng thái ban đầu, hắn đang đứng trên sườn núi, nữ quỷ đã biến mất, đàn dê dưới sườn núi cũng xuất hiện lần nữa.
Cảm giác tuyệt vọng đè nặng trong lòng khiến người ta khó thở cũng biến mất.
Trên người Dư Tử Thanh có gì đó phức tạp, thầm than một tiếng, đúng như phỏng đoán của hắn, ảo ảnh không ngừng phát lại kia là một vực sâu tuyệt vọng, một nơi quỷ quái không thể dung nạp một tia trắc ẩn.
Trước khi bị tuyệt vọng lấn át, hắn cảm thấy có chút cảm thông không biết có phải là chân thành hay không, vậy mà lại bị phun ra.
Lão Dương đứng cạnh Dư Tử Thanh, liên tục dùng đầu huých hắn, kéo Dư Tử Thanh thoát khỏi trạng thái ngơ ngác.
"Lão tiên sinh, ta không sao, chúng ta đi thôi."
Đi được hai bước, Dư Tử Thanh dừng lại, sau khi dừng lại hai hơi, hắn quả quyết quay người lại, rút đoản kiếm ra, đi đến chỗ gốc cây khô, khắc mấy chữ xiêu vẹo trên thân cây khô.
"Mộ Trắc Trắc*, Tử Thanh lập.”
*恻恻, Hán Việt là Trắc Trắc, nghĩa là xót xa.
Sau khi suy nghĩ, Dư Tử Thanh lại thêm một hàng khác bên cạnh.
Mộ con Trắc Trắc, Tử Thanh lập.
“Ta còn chưa biết tên ngươi, đến sức lực để nói chuyện ta gần như cũng không có chứ đừng nói đến việc đào đá làm bia, ta đặt cho ngươi một biệt danh, lấy cây khô làm bia mộ, nghĩa là “được”, đừng ghét bỏ."
"Ngươi xem, đúng không, chuyện nhỡ đâu ta đã nói cũng làm được."
"Ngoài ra, đừng tự trách. Con ngươi chắc chắn không trách ngươi, thật sự."
Nếu không làm gì, Dư Tử Thanh luôn cảm thấy lòng dạ không yên, nơi chết tiệt này không chấp nhận một chút thương hại nào từ người ngoài mặc kệ thật hay giả, lại cố tình dùng lòng trắc ẩn xót xa tra tấn nàng ta, nếu nàng ta thật sự hoàn toàn hắc hóa, có lẽ đã sớm thoát ra rồi.
Đây là cái địa phương khốn nạn gì chứ.
Quỷ không hại người, tất cả đều là người hại người.
Dư Tử Thanh xoay người rời đi, lão Dương vươn cổ nhìn chữ viết với ánh mắt kỳ quái, cuối cùng không đành lòng nhìn thẳng vào, lắc đầu đi theo.
Dư Tử Thanh hơi tức giận:
"Trong lục văn ngươi dạy ta căn bản không có chữ này. Ta đổi một chữ ý nghĩa không khác lắm, có gì không đúng? Hơn nữa, chữ xấu đâu phải là lỗi của ta, ta vừa lạnh vừa đói, run tay."
Lão Dương lắc đầu, tỏ ý không có ý đó, lại bĩu môi với ngực Dư Tử Thanh.
"Ngươi nói ta keo kiệt? Chỉ cho một miếng nhỏ nhất? Ngươi thì biết gì, đây là ** của ta, mạng của ta giữ được là nhờ mấy miếng bò khô này đó..."
Thấy Dư Tử Thanh có vẻ không hiểu, lão Dương cũng ngừng ra hiệu, chỉ cười toe toét, nghe Dư Tử Thanh bực tức giải thích.
Đợi đến khi Dư Tử Thanh và những con dê còn lại dần dần rời đi, biến mất trên con đường nhỏ.
Người phụ nữ nhẹ nhàng đi ra khỏi hốc cây phía sau gốc cây khô, một tay nhẹ nhàng chạm vào chữ viết mới khắc, một tay cầm miếng thịt bò khô nhỏ do Dư Tử Thanh để lại, lặng lẽ nhìn hồi lâu.
Một lát sau, khi vực sâu lại ập đến lần nữa, một tay người phụ nữ nắm chặt miếng thịt bò khô, lại bị kéo xuống.
Lần này, có vẻ hơi khác một chút.
"Đại muội tử, ngươi mau thả ta ra đi, ngươi cược một lần rằng những gì ta nói là đúng, dù sao cũng không có hại với ngươi.
Nếu ngươi trì hoãn lâu hơn nữa, có thể ngươi sẽ vĩnh viễn không trả thù được, chuyện này tuyệt đối là sự thật."
Thuyết phục cũng vô ích, đối phương vẫn không để ý đến hắn, nhưng sau khi xem đi xem lại, Dư Tử Thanh cũng không còn lời nào để nói, không còn muốn khuyên đối phương thả hắn đi nữa.
Hắn chỉ cảm thấy mình sắp chết cóng, trời đất này tràn ngập tuyệt vọng.
Sự tuyệt vọng không có chỗ cho lòng trắc ẩn.
Việc này không đúng lắm, không nên như vậy.
Không nên...
Đầu óc Dư Tử Thanh chợt động, hắn buộc mình phải bình tĩnh lại, khi đoạn phim mới bắt đầu, hắn lặng lẽ cảm nhận, lặng lẽ tham gia vào trong đó.
Đặc biệt là khi người phụ nữ ném đứa bé xuống vực, cảm giác tuyệt vọng giống như nước biển từ biển sâu từ mọi hướng tràn vào khiến hắn ngạt thở.
Cảm nhận và suy nghĩ lại một lần nữa, Dư Tử Thanh dường như hiểu ra, hắn tựa như đã sai ngay từ đầu.
Ngay từ đầu, hắn đã nghĩ con quỷ này xấu xa, ngay từ đầu đã cảm thấy nữ quỷ này muốn hãm hại hắn.
Nếu là tiền đề này thì bản thân hắn sai, mọi điều tiếp theo có khả năng đều sai.
Nữ quỷ này có thể không phải cố ý nhốt hắn ở đây, cũng không có ý hại hắn, đứng ở góc độ một người bình thường, đây là một vấn đề tâm lý hết sức bình thường.
Không ai muốn phơi bày vết sẹo tuyệt vọng nhất của mình cho người khác xem đi xem lại, hơn nữa còn ép buộc người khác tới xem.
Nếu nàng ta không muốn làm hại người, thậm chí còn phớt lờ người đến, nàng ta cũng không đến mức là một trong số rất ít những kẻ biến thái tâm lý vặn vẹo, nhìn nàng ta cũng không giống vậy.
Vì vậy, nếu không phải đối phương muốn lừa gạt thì mục đích ngay từ đầu là nhắc nhở hắn, khu rừng bên phải rất nguy hiểm, đi bên này mới an toàn.
Chuyện này…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Tử Thanh run run rụt tay lại, không ngừng giậm chân tại chỗ hoạt động cơ thể, cố gắng không chết cóng trong khi tiếp tục suy nghĩ.
Nếu không phải nữ quỷ muốn hại hắn, vậy thì vấn đề là ở địa điểm dưới chân hắn.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua vách núi đen cuối sườn núi, Dư Tử Thanh chợt có suy đoán.
Địa điểm dưới chân hắn giống như một vực thẳm, một vực thẳm tuyệt vọng, bất cứ ai bước vào đó đều sẽ rơi vào và bị mắc kẹt ở đây, bao gồm cả nữ quỷ kia có thể cũng như thế, nàng ta vực thẳm tuyệt vọng mà mình đã vô tình tạo ra nhốt lại.
Nghĩ đến đây, khi khung cảnh mới lại bắt đầu, Dư Tử Thanh lấy một chiếc túi vải nhỏ cỡ nửa lòng bàn tay từ trong lòng ra, sau khi mở ra, hắn hơi đâu lòng lấy một miếng thịt bò khô dài không quá một ngón út ra, run rẩy lao tới bên cạnh nữ quỷ, nhét vào tay đối phương.
Người phụ nữ hơi giật mình, cúi đầu nhìn miếng thịt bò khô trong tay, ngẩn ngơ.
"Cầm lấy, ăn một ít, chắc chắn có thể chịu đựng được."
Môi trường xung quanh cũng đồng thời thay đổi, sự thay đổi không lấy nữ quỷ làm trung tâm mà tập trung vào Dư Tử Thanh.
Ánh mắt nàng ta hơi bất ngờ, cũng có hơi phức tạp. Ngay sau đó, những hoa văn như nước gợn lấy Dư Tử Thanh làm trung tâm, mở ra lan rộng.
Dư Tử Thanh cảm giác được có chút không trọng lượng, trong nháy mắt, hết thảy đều khôi phục trạng thái ban đầu, hắn đang đứng trên sườn núi, nữ quỷ đã biến mất, đàn dê dưới sườn núi cũng xuất hiện lần nữa.
Cảm giác tuyệt vọng đè nặng trong lòng khiến người ta khó thở cũng biến mất.
Trên người Dư Tử Thanh có gì đó phức tạp, thầm than một tiếng, đúng như phỏng đoán của hắn, ảo ảnh không ngừng phát lại kia là một vực sâu tuyệt vọng, một nơi quỷ quái không thể dung nạp một tia trắc ẩn.
Trước khi bị tuyệt vọng lấn át, hắn cảm thấy có chút cảm thông không biết có phải là chân thành hay không, vậy mà lại bị phun ra.
Lão Dương đứng cạnh Dư Tử Thanh, liên tục dùng đầu huých hắn, kéo Dư Tử Thanh thoát khỏi trạng thái ngơ ngác.
"Lão tiên sinh, ta không sao, chúng ta đi thôi."
Đi được hai bước, Dư Tử Thanh dừng lại, sau khi dừng lại hai hơi, hắn quả quyết quay người lại, rút đoản kiếm ra, đi đến chỗ gốc cây khô, khắc mấy chữ xiêu vẹo trên thân cây khô.
"Mộ Trắc Trắc*, Tử Thanh lập.”
*恻恻, Hán Việt là Trắc Trắc, nghĩa là xót xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi suy nghĩ, Dư Tử Thanh lại thêm một hàng khác bên cạnh.
Mộ con Trắc Trắc, Tử Thanh lập.
“Ta còn chưa biết tên ngươi, đến sức lực để nói chuyện ta gần như cũng không có chứ đừng nói đến việc đào đá làm bia, ta đặt cho ngươi một biệt danh, lấy cây khô làm bia mộ, nghĩa là “được”, đừng ghét bỏ."
"Ngươi xem, đúng không, chuyện nhỡ đâu ta đã nói cũng làm được."
"Ngoài ra, đừng tự trách. Con ngươi chắc chắn không trách ngươi, thật sự."
Nếu không làm gì, Dư Tử Thanh luôn cảm thấy lòng dạ không yên, nơi chết tiệt này không chấp nhận một chút thương hại nào từ người ngoài mặc kệ thật hay giả, lại cố tình dùng lòng trắc ẩn xót xa tra tấn nàng ta, nếu nàng ta thật sự hoàn toàn hắc hóa, có lẽ đã sớm thoát ra rồi.
Đây là cái địa phương khốn nạn gì chứ.
Quỷ không hại người, tất cả đều là người hại người.
Dư Tử Thanh xoay người rời đi, lão Dương vươn cổ nhìn chữ viết với ánh mắt kỳ quái, cuối cùng không đành lòng nhìn thẳng vào, lắc đầu đi theo.
Dư Tử Thanh hơi tức giận:
"Trong lục văn ngươi dạy ta căn bản không có chữ này. Ta đổi một chữ ý nghĩa không khác lắm, có gì không đúng? Hơn nữa, chữ xấu đâu phải là lỗi của ta, ta vừa lạnh vừa đói, run tay."
Lão Dương lắc đầu, tỏ ý không có ý đó, lại bĩu môi với ngực Dư Tử Thanh.
"Ngươi nói ta keo kiệt? Chỉ cho một miếng nhỏ nhất? Ngươi thì biết gì, đây là ** của ta, mạng của ta giữ được là nhờ mấy miếng bò khô này đó..."
Thấy Dư Tử Thanh có vẻ không hiểu, lão Dương cũng ngừng ra hiệu, chỉ cười toe toét, nghe Dư Tử Thanh bực tức giải thích.
Đợi đến khi Dư Tử Thanh và những con dê còn lại dần dần rời đi, biến mất trên con đường nhỏ.
Người phụ nữ nhẹ nhàng đi ra khỏi hốc cây phía sau gốc cây khô, một tay nhẹ nhàng chạm vào chữ viết mới khắc, một tay cầm miếng thịt bò khô nhỏ do Dư Tử Thanh để lại, lặng lẽ nhìn hồi lâu.
Một lát sau, khi vực sâu lại ập đến lần nữa, một tay người phụ nữ nắm chặt miếng thịt bò khô, lại bị kéo xuống.
Lần này, có vẻ hơi khác một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro