Một Tay Đầu Bếp Gà Mờ (3)
Bất Phóng Tâm Du Điều
2024-06-29 20:00:03
Nhoáng một cái trời đã sáng, Dư Tử Thanh bị gọi dậy.
Phải tiếp tục lên đường rồi.
Hắn đảo mắt một vòng. Quả nhiên, mấy tên đen đúa gầy gò còn lại hôm qua đều đã biến mất.
Lại đến đêm, khi chuẩn bị tìm chỗ dừng chân, nghỉ ngơi, gã xăm hình rắn như thở phào một hơi, chỉ về phía dãy núi mờ mờ ở phương xa, cười toét miệng, nói: "Sắp tới quặng mỏ rồi."
Dư Tử Thanh cũng thở phào, toét miệng cười.
Theo những gì hắn nghe đám này trao đổi bằng tiếng địa phương, sau khi nơi này chịu thiên tai cho đến này, tính ra nghìn dặm quanh đây chỉ có quặng mỏ này còn người sống.
Hoặc do chỉ có mỗi nơi này là tương đối an toàn, tối thiểu là còn được ăn, được uống, có chỗ che chắn tránh gió tránh tuyết.
Quặng mỏ này có thể khai thác được một loại khoáng thạch tên là Cẩm Lam, sản lượng phải đạt hơn một nửa tổng sản lượng toàn thiên hạ, non nửa còn lại thì rải rác ở nhiều nơi.
Nó có tác dụng cụ thể là gì thì Dư Tử Thanh không biết, hắn chỉ nghe nói thứ này có địa vị cực cao ở Đại Càn thần triều phía Nam. Với những tu đạo giả, đây là nhu yếu phẩm, thậm chí luôn trong trạng thái cung không đủ cầu.
Lợi ích như thế thì nơi này không thể không có người được.
Chỉ là hơn nghìn dặm quanh đây lại là chốn hoang vu không người, vì các lý do mà Dư Tử Thanh vẫn chưa biết hết, thậm chí nó còn không nằm trong bản đồ Đại Càn thần triều.
Dư Tử Thanh suy đoán, có thể vì thế mới giúp mấy tên kia có cơ sở bắt người, buôn bán.
Tiếc này hoàn cảnh nơi đây ngày càng tệ, ngay cả mấy tên này cũng định xong vụ này sẽ đến chỗ khác. Nơi này hết "chất dinh dưỡng" rồi, lần này đây, tốn thời gian "chăn dê" nhiều nhất nhưng lại được ít nhất.
Đi mấy chục dặm chẳng thấy con thỏ nào, thực vật ăn được thì không đông cứng cũng chết héo, có cây nào khô héo nhưng miễn cưỡng sống được, cắm rễ sâu xuống đất cũng phần lớn không thoát được vận mệnh bị động vật chạy nạn ăn sạch.
Dọc con đường, trừ xương khô ra thì khổ cực nào cũng gặp rồi, trước kia ít nhất cũng không đến mức đó.
Đêm về.
Dư Tử Thanh đứng ngay cạnh bầy dê, quay lưng về phía bốn tên kia, tay cầm một chiếc bánh nang to cỡ bàn tay, đưa cho lão Dương, thì thào nói:
"Ăn chút đi, phải sống trước thì mới có hy vọng."
Lão Dương kêu be be, gặm mấy cái bánh bột ngô, uống chút nước Dư Tử Thanh đưa cho.
Đúng lúc này, gã xăm hình rắn đi đến, chỉ lão Dương gầy trơ, sốt ruột bảo Dư Tử Thanh:
"Nhanh lên, dắt đi."
Dư Tử Thanh sững người, ánh mắt thay đổi lập tức.
Tiếc là hắn luôn híp mắt, mặt dính dớp tro đen lâu không rửa nên bệt vào da, thêm mũ da chó nên không ai thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Dư Tử Thanh thở dài một tiếng rồi xoay người, nói khẽ: "Con dê này vừa già vừa gầy, không mổ được nổi hai cân thịt, không ăn được. Mà chẳng phải vẫn còn mấy con dê mập hơn sao?"
Nói thật, bình thường đúng là Dư Tử Thanh không thể phân biệt được trong bầy dê con nào là người bị tà pháp Tạo Súc hại, con nào là dê thật.
Nhưng ở đây thì hắn thật sự có thể phân biệt được.
Ở cánh đồng hoang giữa trời đông giá rét hiện giờ, trừ mấy kẻ cướp cao lớn thì chẳng có người bình thường nào có da thịt chút cả.
Mấy tháng qua, không cần biết trước đó hình thể ra sao, không biết giờ còn sống hay đã chết, chắc chắn họ đều gầy rộc.
Người không gầy thì cũng không lưu lạc đến nước bị hóa thành súc vật.
Gã xăm hình rắn nghe vậy thì toét miệng, chỉ vào Dư Tử Thanh rồi cười ha hả: "Nói chuẩn đấy, ở đây có con béo phết."
Khi đang nói, dây thừng đen mà gã cột bên hông chẳng biết đã biến mất tự bao giờ.
Nghe nói như thế, Dư Tử Thanh hiểu ngay là gã này cố ý.
Sắp đến nơi cần đến rồi, giá trị của một đầu bếp như mình đã thua xa lũ dê.
Hắn vốn định tìm một nơi tương đối yên ổn để trú chân rồi mới trù tính kế hoạch, cuối cùng lại không thể tiến hành một cách thuận lợi rồi.
Dư Tử Thanh đẩy lão Dương ra, nói thẳng: "Lão tiên sinh, tránh xa ra kẻo lát nữa máu dính lên người, với cái tiết trời chết tiệt này thì dính dớp cái gì đều ghê chết."
Lão Dương be be hai tiếng. Ông ấy thấy trong mắt Dư Tử Thanh thoáng vẻ đau thương, thế là be be ầm lên. Ông hiểu lầm rằng Dư Tử Thanh trước khi chết vẫn không muốn mình bị liên lụy.
Tiếc là ông ấy không thể thay đổi được quyết định của Dư Tử Thanh, bị Dư Tử Thanh đẩy vào giữa bầy dê, bị bầy dê cuốn ra xa.
Dư Tử Thanh quay đầu lại, chậm rãi dạo bước ra ngoài, một tay từ từ móc thanh đoản kiếm gỉ từ trong ngực ra.
Gã xăm hình rắn không nhịn nổi cười. Gã cũng không sợ Dư Tử Thanh nhận ra gì bất thường, thậm chí còn không muốn che giấu.
Dây thừng đen kia đã kéo một tấm da dê, mò đến sau lưng sau lưng Dư Tử Thanh.
Dây thừng đen lao về phía trước, Dư Tử Thanh rũ mắt, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải cầm đoản kiếm, gắng sức rút ra.
Thoắt cái đã thấy kiếm quang hiện lên trên thanh kiếm đầy vết gỉ. Đoản kiếm kéo theo tàn ảnh, chém thẳng về phía dây thừng khiến nó đứt làm đôi.
Dây thừng đen như vật thể sống, nó giãy dụa, gào rú thảm thiết.
Vết gỉ trên đoản kiếm tróc ra, thoắt cái biến thành một thanh kiếm bạc phủ đầy vân nước, tỏa ra ánh kiếm lạnh thấu xương.
Dư Tử Thanh đang hơi khom người giờ đây đứng thẳng dậy, trong thân xác yếu ớt là một sát khí rét lạnh, bật ra cùng với khí huyết sôi trào.
Đôi mắt híp bỗng mở ra, như chứa đầy sao trời, cũng như có ánh lửa bừng cháy.
Dư Tử Thanh không nói một lời, rút kiếm rồi vọt lên, thân hình như lợi kiếm vừa rời vỏ, nhanh đến mức vừa thấy ánh kiếm thì người đã lao đến.
Một cái đầu người phóng lên tận trời cùng với thứ máu tanh tưởi hôi hám.
Trên mặt gã xăm hình rắn vẫn còn vẻ kinh ngạc và khó hiểu trước khi chết.
Đến chết gã vẫn chưa hiểu, sao một tên đầu bếp tạm thời thiếu máu yếu đuối, người gầy rộc như que củi, tay trói gà không chặt, lại đột nhiên có được sức mạnh đáng sợ như vậy?
Đã đi cùng nhau biết bao nhiêu lâu nay, vậy mà chẳng ai trong số chúng phát hiện ra chút bất thường nào.
Phải tiếp tục lên đường rồi.
Hắn đảo mắt một vòng. Quả nhiên, mấy tên đen đúa gầy gò còn lại hôm qua đều đã biến mất.
Lại đến đêm, khi chuẩn bị tìm chỗ dừng chân, nghỉ ngơi, gã xăm hình rắn như thở phào một hơi, chỉ về phía dãy núi mờ mờ ở phương xa, cười toét miệng, nói: "Sắp tới quặng mỏ rồi."
Dư Tử Thanh cũng thở phào, toét miệng cười.
Theo những gì hắn nghe đám này trao đổi bằng tiếng địa phương, sau khi nơi này chịu thiên tai cho đến này, tính ra nghìn dặm quanh đây chỉ có quặng mỏ này còn người sống.
Hoặc do chỉ có mỗi nơi này là tương đối an toàn, tối thiểu là còn được ăn, được uống, có chỗ che chắn tránh gió tránh tuyết.
Quặng mỏ này có thể khai thác được một loại khoáng thạch tên là Cẩm Lam, sản lượng phải đạt hơn một nửa tổng sản lượng toàn thiên hạ, non nửa còn lại thì rải rác ở nhiều nơi.
Nó có tác dụng cụ thể là gì thì Dư Tử Thanh không biết, hắn chỉ nghe nói thứ này có địa vị cực cao ở Đại Càn thần triều phía Nam. Với những tu đạo giả, đây là nhu yếu phẩm, thậm chí luôn trong trạng thái cung không đủ cầu.
Lợi ích như thế thì nơi này không thể không có người được.
Chỉ là hơn nghìn dặm quanh đây lại là chốn hoang vu không người, vì các lý do mà Dư Tử Thanh vẫn chưa biết hết, thậm chí nó còn không nằm trong bản đồ Đại Càn thần triều.
Dư Tử Thanh suy đoán, có thể vì thế mới giúp mấy tên kia có cơ sở bắt người, buôn bán.
Tiếc này hoàn cảnh nơi đây ngày càng tệ, ngay cả mấy tên này cũng định xong vụ này sẽ đến chỗ khác. Nơi này hết "chất dinh dưỡng" rồi, lần này đây, tốn thời gian "chăn dê" nhiều nhất nhưng lại được ít nhất.
Đi mấy chục dặm chẳng thấy con thỏ nào, thực vật ăn được thì không đông cứng cũng chết héo, có cây nào khô héo nhưng miễn cưỡng sống được, cắm rễ sâu xuống đất cũng phần lớn không thoát được vận mệnh bị động vật chạy nạn ăn sạch.
Dọc con đường, trừ xương khô ra thì khổ cực nào cũng gặp rồi, trước kia ít nhất cũng không đến mức đó.
Đêm về.
Dư Tử Thanh đứng ngay cạnh bầy dê, quay lưng về phía bốn tên kia, tay cầm một chiếc bánh nang to cỡ bàn tay, đưa cho lão Dương, thì thào nói:
"Ăn chút đi, phải sống trước thì mới có hy vọng."
Lão Dương kêu be be, gặm mấy cái bánh bột ngô, uống chút nước Dư Tử Thanh đưa cho.
Đúng lúc này, gã xăm hình rắn đi đến, chỉ lão Dương gầy trơ, sốt ruột bảo Dư Tử Thanh:
"Nhanh lên, dắt đi."
Dư Tử Thanh sững người, ánh mắt thay đổi lập tức.
Tiếc là hắn luôn híp mắt, mặt dính dớp tro đen lâu không rửa nên bệt vào da, thêm mũ da chó nên không ai thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Dư Tử Thanh thở dài một tiếng rồi xoay người, nói khẽ: "Con dê này vừa già vừa gầy, không mổ được nổi hai cân thịt, không ăn được. Mà chẳng phải vẫn còn mấy con dê mập hơn sao?"
Nói thật, bình thường đúng là Dư Tử Thanh không thể phân biệt được trong bầy dê con nào là người bị tà pháp Tạo Súc hại, con nào là dê thật.
Nhưng ở đây thì hắn thật sự có thể phân biệt được.
Ở cánh đồng hoang giữa trời đông giá rét hiện giờ, trừ mấy kẻ cướp cao lớn thì chẳng có người bình thường nào có da thịt chút cả.
Mấy tháng qua, không cần biết trước đó hình thể ra sao, không biết giờ còn sống hay đã chết, chắc chắn họ đều gầy rộc.
Người không gầy thì cũng không lưu lạc đến nước bị hóa thành súc vật.
Gã xăm hình rắn nghe vậy thì toét miệng, chỉ vào Dư Tử Thanh rồi cười ha hả: "Nói chuẩn đấy, ở đây có con béo phết."
Khi đang nói, dây thừng đen mà gã cột bên hông chẳng biết đã biến mất tự bao giờ.
Nghe nói như thế, Dư Tử Thanh hiểu ngay là gã này cố ý.
Sắp đến nơi cần đến rồi, giá trị của một đầu bếp như mình đã thua xa lũ dê.
Hắn vốn định tìm một nơi tương đối yên ổn để trú chân rồi mới trù tính kế hoạch, cuối cùng lại không thể tiến hành một cách thuận lợi rồi.
Dư Tử Thanh đẩy lão Dương ra, nói thẳng: "Lão tiên sinh, tránh xa ra kẻo lát nữa máu dính lên người, với cái tiết trời chết tiệt này thì dính dớp cái gì đều ghê chết."
Lão Dương be be hai tiếng. Ông ấy thấy trong mắt Dư Tử Thanh thoáng vẻ đau thương, thế là be be ầm lên. Ông hiểu lầm rằng Dư Tử Thanh trước khi chết vẫn không muốn mình bị liên lụy.
Tiếc là ông ấy không thể thay đổi được quyết định của Dư Tử Thanh, bị Dư Tử Thanh đẩy vào giữa bầy dê, bị bầy dê cuốn ra xa.
Dư Tử Thanh quay đầu lại, chậm rãi dạo bước ra ngoài, một tay từ từ móc thanh đoản kiếm gỉ từ trong ngực ra.
Gã xăm hình rắn không nhịn nổi cười. Gã cũng không sợ Dư Tử Thanh nhận ra gì bất thường, thậm chí còn không muốn che giấu.
Dây thừng đen kia đã kéo một tấm da dê, mò đến sau lưng sau lưng Dư Tử Thanh.
Dây thừng đen lao về phía trước, Dư Tử Thanh rũ mắt, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải cầm đoản kiếm, gắng sức rút ra.
Thoắt cái đã thấy kiếm quang hiện lên trên thanh kiếm đầy vết gỉ. Đoản kiếm kéo theo tàn ảnh, chém thẳng về phía dây thừng khiến nó đứt làm đôi.
Dây thừng đen như vật thể sống, nó giãy dụa, gào rú thảm thiết.
Vết gỉ trên đoản kiếm tróc ra, thoắt cái biến thành một thanh kiếm bạc phủ đầy vân nước, tỏa ra ánh kiếm lạnh thấu xương.
Dư Tử Thanh đang hơi khom người giờ đây đứng thẳng dậy, trong thân xác yếu ớt là một sát khí rét lạnh, bật ra cùng với khí huyết sôi trào.
Đôi mắt híp bỗng mở ra, như chứa đầy sao trời, cũng như có ánh lửa bừng cháy.
Dư Tử Thanh không nói một lời, rút kiếm rồi vọt lên, thân hình như lợi kiếm vừa rời vỏ, nhanh đến mức vừa thấy ánh kiếm thì người đã lao đến.
Một cái đầu người phóng lên tận trời cùng với thứ máu tanh tưởi hôi hám.
Trên mặt gã xăm hình rắn vẫn còn vẻ kinh ngạc và khó hiểu trước khi chết.
Đến chết gã vẫn chưa hiểu, sao một tên đầu bếp tạm thời thiếu máu yếu đuối, người gầy rộc như que củi, tay trói gà không chặt, lại đột nhiên có được sức mạnh đáng sợ như vậy?
Đã đi cùng nhau biết bao nhiêu lâu nay, vậy mà chẳng ai trong số chúng phát hiện ra chút bất thường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro