Quỷ Đạo Tu Tiên: Ta Có Thể Miễn Trừ Đại Giới! (Dịch)
. Gặp Tĩnh Vươn...
Thực Chúc Đệ Trung Chi Đệ
2024-08-26 22:38:44
Dạ Kinh Đường cũng không nghe được tiếng bước chân, trong lòng kinh ngạc, đảo mắt nhìn lại —— phía trước thị nữ dẫn đường, đã có thêm một vị nữ tử.
Đầu nữ tử đội ngọc quan, thân mang áo mãng bào, bên hông đai lưng hoàng kim khảm ngọc, treo một khối ngọc bội du long màu xanh biếc.
Kiểu dáng quần áo nữ tử này rõ ràng là đồ của nam, nhưng hơi cải tạo qua, tương đối bó vào thân, thắt eo rất căng, vạt áo thì rất lớn, bị hai ngọn núi đẩy căng ra ngoài, ngay cả kim mãng ngũ trảo phía trên, đều bị căng tràn biến thành đầu rồng Béo.
Nữ tử dáng người rất cao, ước chừng tới mắt Dạ Kinh Đường, đặt ở trong những nữ nhân khác có thể nói hạc giữa bầy gà.
Nhưng dáng người nữ tử này lại rất cân đối, tỷ lệ đầu và thân đạt tiêu chiaaru 1:9, tay chân thon dài, kích thước vòng eo vừa đúng, chõ nào nên nhỏ thì sẽ vô cfung tinh tế, cho nào nên nở nang, mười phần nở nang!
Về phần dung mạo, đường nét rõ ràng, da trắng như tuyết, cặp mi giống như lá liễu, sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng còn thêm một chút son đỏ, cực kì chói mắt lại không hiện nửa phần yêu mị. Có thể nói đẹp một cách đường đường chính chính, đại khí bàng bạc, dùng từ Mỹ để hình dung thì bị nhu hòa quá, cảm giác dùng từ Tuấn để hình dung sẽ chuẩn xác hơn, đẹp kiểu phi giới tính.
Dạ Kinh Đường đảo mắt nhìn thấy một mỹ nhân môi đỏ nóng bỏng như thế đúng là có lực trùng kích cực mạnh, quả thực ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá thất thố, đưa tay thi lễ:
"Tại hạ Dạ Kinh Đường, bái kiến Tĩnh Vương điện hạ."
Đông Phương Ly Nhân cách rất gần, liền đứng tại phía sau Dạ Kinh Đường, thấy hắn ngoái nhìn mình một chút, nhìn thấy mình lại không có bất kỳ dị sắc gì, ánh mắt có chút khen ngợi:
"Gặp nguy không loạn, không quan tâm hơn thua, tâm trí không tệ. Miễn lễ."
Dạ Kinh Đường từ áo mãng bào nhận ra thân phận nữ tử, nhưng xác thực không nghĩ tới Tĩnh Vương còn trẻ như vậy, hắn thu tay lại đứng thẳng, không có dò xét dung mạo Tĩnh Vương, mà là nhìn về phía Minh Long thương, trả lời vấn đề vừa rồi:
"Tại hạ chỉ là hiếu kì, mới dừng lại nhìn xem, tại hạ không biết thương pháp, thích thì chưa nói tới."
Đông Phương Ly Nhân đem trường thương lấy ra đặt ở trong tay dò xét:
"Minh Long thương là cổ vật mấy trăm năm trước, năm đó lợi hại hơn nữa, trải qua sát phạt truyền đến bây giờ, cũng không chịu nổi thời gian tàn phá, hiện giờ đặt ở hoàng thành đại nội để làm trang trí. Cây thương này là hàng giả, nhưng mà chất liệu so sánh với chính phẩm, chỉ có hơn chứ không kém."
Nói xong nàng một tay nắm thương, đưa cho Dạ Kinh Đường:
"Thử một chút?"
Dạ Kinh Đường không có tiếp, hổ thẹn nói:
"Tại hạ không biết thương pháp, thực sự không dám phung phí của trời, xin điện hạ thứ lỗi."
Đông Phương Ly Nhân thu hồi trường thương, thả lại trên bàn trang trí, bắt đầu đi tiếp:
"Bản vương thượng võ, bên trong tầng lầu này không chỉ có cất giấu binh khí có tiếng trong thiên hạ, còn có không ít bí tịch võ công truyền thừa qua các đời, thuở nhỏ muốn tập hợp võ công trăm họ vào trong bản thân mình. Đáng tiếc, người giang hồ nặng quy củ, công phu thật chỉ truyền đồ đệ, không dạy cho người ngoài, ngay cả mặt mũi bản vương cũng không cho."
Dạ Kinh Đường đi theo phía sau, hơi suy nghĩ:
"Tĩnh Vương muốn học đao pháp của ta?"
Đông Phương Ly Nhân dừng bước chân lại, đảo mắt nhìn về phía Dạ Kinh Đường:
"Ngươi ngược lại là rất thông minh. Có được hay không?"
Dạ Kinh Đường tự nhiên bỏ được, mục tiêu của hắn là đi vào trong cung đào « Minh Long Đồ », cùng « Minh Long Đồ » cộng thêm giao thiệp với Tĩnh Vương phủ sánh, một chiêu đao pháp thì tính là gì?
"Đao cho dù tốt, cũng phải xem đặt ở trong tay ai. Công phu thật không dám dạy người ngoài, đơn giản sợ người ngoài giỏi hơn mình; ta đã dùng một đao kia ra ngoài, không thể làm tuyệt chiêu áp đáy hòm, dạy cho người ngoài, nếu họ có thể dùng chiêu này tốt hơn ta, thì dùng chiêu thức khác cũng có thể thắng ta; nếu không tốt bằng ta, thì dùng đao này cũng không địch lại được ta, dạy cho người trong thiên hạ thì có làm sao?"
Đông Phương Ly Nhân khẽ vuốt cằm:
"Trẻ nhỏ dễ dạy. Vũ Tiên Nhân Phụng Quan Thành, đối với việc Tông Sư đến nhà thỉnh giáo thì ai đến cũng không có cự tuyệt, chỉ sợ đối phương nghe không hiểu, khả năng là cũng ôm tâm tư giống như ngươi, đáng tiếc, đến nay không một người có thể cùng Phụng Quan Thành lên đài tranh chấp, hi vọng ngươi ngày sau cũng có thể như thế."
"Tĩnh Vương quá để mắt tại hạ, ta không có khát vọng lớn như thế, chỉ là có chút tư tâm. Ta sẽ chỉ một đao kia, nếu là Tĩnh Vương để ý, sau đó có thể dạy ta một chiêu nửa thức khác. . ."
Đông Phương Ly Nhân hiểu ý —— lấy vật đổi vật —— nàng xoay người lại:
"Không dám. Quân Sơn Đài « Đồ Long Lệnh », ngươi có thể sẽ muốn học chứ?"
?
Đầu nữ tử đội ngọc quan, thân mang áo mãng bào, bên hông đai lưng hoàng kim khảm ngọc, treo một khối ngọc bội du long màu xanh biếc.
Kiểu dáng quần áo nữ tử này rõ ràng là đồ của nam, nhưng hơi cải tạo qua, tương đối bó vào thân, thắt eo rất căng, vạt áo thì rất lớn, bị hai ngọn núi đẩy căng ra ngoài, ngay cả kim mãng ngũ trảo phía trên, đều bị căng tràn biến thành đầu rồng Béo.
Nữ tử dáng người rất cao, ước chừng tới mắt Dạ Kinh Đường, đặt ở trong những nữ nhân khác có thể nói hạc giữa bầy gà.
Nhưng dáng người nữ tử này lại rất cân đối, tỷ lệ đầu và thân đạt tiêu chiaaru 1:9, tay chân thon dài, kích thước vòng eo vừa đúng, chõ nào nên nhỏ thì sẽ vô cfung tinh tế, cho nào nên nở nang, mười phần nở nang!
Về phần dung mạo, đường nét rõ ràng, da trắng như tuyết, cặp mi giống như lá liễu, sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng còn thêm một chút son đỏ, cực kì chói mắt lại không hiện nửa phần yêu mị. Có thể nói đẹp một cách đường đường chính chính, đại khí bàng bạc, dùng từ Mỹ để hình dung thì bị nhu hòa quá, cảm giác dùng từ Tuấn để hình dung sẽ chuẩn xác hơn, đẹp kiểu phi giới tính.
Dạ Kinh Đường đảo mắt nhìn thấy một mỹ nhân môi đỏ nóng bỏng như thế đúng là có lực trùng kích cực mạnh, quả thực ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá thất thố, đưa tay thi lễ:
"Tại hạ Dạ Kinh Đường, bái kiến Tĩnh Vương điện hạ."
Đông Phương Ly Nhân cách rất gần, liền đứng tại phía sau Dạ Kinh Đường, thấy hắn ngoái nhìn mình một chút, nhìn thấy mình lại không có bất kỳ dị sắc gì, ánh mắt có chút khen ngợi:
"Gặp nguy không loạn, không quan tâm hơn thua, tâm trí không tệ. Miễn lễ."
Dạ Kinh Đường từ áo mãng bào nhận ra thân phận nữ tử, nhưng xác thực không nghĩ tới Tĩnh Vương còn trẻ như vậy, hắn thu tay lại đứng thẳng, không có dò xét dung mạo Tĩnh Vương, mà là nhìn về phía Minh Long thương, trả lời vấn đề vừa rồi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại hạ chỉ là hiếu kì, mới dừng lại nhìn xem, tại hạ không biết thương pháp, thích thì chưa nói tới."
Đông Phương Ly Nhân đem trường thương lấy ra đặt ở trong tay dò xét:
"Minh Long thương là cổ vật mấy trăm năm trước, năm đó lợi hại hơn nữa, trải qua sát phạt truyền đến bây giờ, cũng không chịu nổi thời gian tàn phá, hiện giờ đặt ở hoàng thành đại nội để làm trang trí. Cây thương này là hàng giả, nhưng mà chất liệu so sánh với chính phẩm, chỉ có hơn chứ không kém."
Nói xong nàng một tay nắm thương, đưa cho Dạ Kinh Đường:
"Thử một chút?"
Dạ Kinh Đường không có tiếp, hổ thẹn nói:
"Tại hạ không biết thương pháp, thực sự không dám phung phí của trời, xin điện hạ thứ lỗi."
Đông Phương Ly Nhân thu hồi trường thương, thả lại trên bàn trang trí, bắt đầu đi tiếp:
"Bản vương thượng võ, bên trong tầng lầu này không chỉ có cất giấu binh khí có tiếng trong thiên hạ, còn có không ít bí tịch võ công truyền thừa qua các đời, thuở nhỏ muốn tập hợp võ công trăm họ vào trong bản thân mình. Đáng tiếc, người giang hồ nặng quy củ, công phu thật chỉ truyền đồ đệ, không dạy cho người ngoài, ngay cả mặt mũi bản vương cũng không cho."
Dạ Kinh Đường đi theo phía sau, hơi suy nghĩ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tĩnh Vương muốn học đao pháp của ta?"
Đông Phương Ly Nhân dừng bước chân lại, đảo mắt nhìn về phía Dạ Kinh Đường:
"Ngươi ngược lại là rất thông minh. Có được hay không?"
Dạ Kinh Đường tự nhiên bỏ được, mục tiêu của hắn là đi vào trong cung đào « Minh Long Đồ », cùng « Minh Long Đồ » cộng thêm giao thiệp với Tĩnh Vương phủ sánh, một chiêu đao pháp thì tính là gì?
"Đao cho dù tốt, cũng phải xem đặt ở trong tay ai. Công phu thật không dám dạy người ngoài, đơn giản sợ người ngoài giỏi hơn mình; ta đã dùng một đao kia ra ngoài, không thể làm tuyệt chiêu áp đáy hòm, dạy cho người ngoài, nếu họ có thể dùng chiêu này tốt hơn ta, thì dùng chiêu thức khác cũng có thể thắng ta; nếu không tốt bằng ta, thì dùng đao này cũng không địch lại được ta, dạy cho người trong thiên hạ thì có làm sao?"
Đông Phương Ly Nhân khẽ vuốt cằm:
"Trẻ nhỏ dễ dạy. Vũ Tiên Nhân Phụng Quan Thành, đối với việc Tông Sư đến nhà thỉnh giáo thì ai đến cũng không có cự tuyệt, chỉ sợ đối phương nghe không hiểu, khả năng là cũng ôm tâm tư giống như ngươi, đáng tiếc, đến nay không một người có thể cùng Phụng Quan Thành lên đài tranh chấp, hi vọng ngươi ngày sau cũng có thể như thế."
"Tĩnh Vương quá để mắt tại hạ, ta không có khát vọng lớn như thế, chỉ là có chút tư tâm. Ta sẽ chỉ một đao kia, nếu là Tĩnh Vương để ý, sau đó có thể dạy ta một chiêu nửa thức khác. . ."
Đông Phương Ly Nhân hiểu ý —— lấy vật đổi vật —— nàng xoay người lại:
"Không dám. Quân Sơn Đài « Đồ Long Lệnh », ngươi có thể sẽ muốn học chứ?"
?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro