Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Cục Liên Hợp Đi...
Lục Cá Hồ Lô
2024-09-18 18:37:16
“Ngươi muốn đánh nhau à?”
“Sợ ngươi chắc!”
Người đàn ông trung niên nhìn mọi người náo loạn, mặt không cảm xúc.
Hiển nhiên hắn ta đã quá quen với phong cách của đám người này.
Người đàn ông trung niên tên Vương Đức Hải, là cục trưởng cục điều tra thành phố Lục Đằng, nhưng hắn ta không phải ngự linh sư mà là một người bình thường.
Có điều người bình thường này lại phải quản lý một đám ngự linh sư.
Gần như cục điều tra của tất cả thành phố đều được sắp xếp như thế, bởi vì tỉ lệ tử vong của ngự linh sư quá cao, họ thuộc về cương vị chiến đấu chứ không phải quản lý, cũng không ai muốn ném ngự linh sư vào việc quản lý chuyện vụn vặt, quá lãng phí tài nguyên.
Mà bởi vì sức mạnh quỷ dị nhiễm vào tâm linh nên phần lớn ngự linh sư đều có tính tình kỳ quặc, thậm chí còn có người hung tàn.
Đủ loại nguyên nhân dẫn đến việc ngự linh sư không thể đảm nhận chức cục trưởng.
Có điều trong đám ngự linh sư có đội trưởng, đội trưởng phối hợp với cục trưởng cùng quản lý.
“Đủ rồi!” Vương Đức Hải đập mạnh xuống bàn, giận dữ quát: “Nếu ai còn làm lơ kỷ luật của hội nghị, vật liệu linh tính ngự linh sư tháng sau sẽ giảm một nửa.”
Một câu nói, cả hiện trường yên tĩnh.
Hiển nhiên tất cả ngự linh sư đều rất để ý đến cái gọi là vật liệu linh tính.
Thân làm ngự linh sư, sở hữu tố chất thân thể vượt qua người thường, có năng lực vượt qua lẽ thường, những người như họ muốn kiếm tiền rất dễ nên nhu cầu về tiền bạc không cao.
Có điều họ lại cần vật liệu linh tính, chuyện này liên quan đến tính mạng bản thân họ.
Đồng thời đây cũng là điểm mấu chốt giúp cục điều tra có thể lôi kéo một đám ngự linh sư, suy cho cùng rất ít người vì yêu mà cống hiến, muốn ngự linh sư dùng mạng đối phó với quỷ dị, bắt buộc phải có thẻ đánh bạc đủ nặng.
Thấy hội trường yên tĩnh lại, Vương Đức Hải sắp xếp cảm xúc lần nữa.
“Tiểu Lâm, lấy camera giám sát gần Thư Viện Bách Liễu đến dây.”
“Vâng thưa cục trưởng Vương.”
Một nữ thư ký trẻ tuổi ăn mặc có vẻ lão luyện, đeo cặp kính gọng vàng, chiếu camera giám sát lên màn chiếu của phòng hội nghị.
Mọi người đều nhìn màn chiếu, bên trên là camera giám sát xung quanh Thư Viện Bách Liễu, không có camera nội bộ.
Nói chính xác thì không phải không có, camera giám sát nội bộ như bị sức mạnh quỷ dị nào đó gặm nhấm, dẫn đến toàn bộ máy móc đều bị hỏng.
Cảnh tượng trong camera bắt đầu dao động.
Quang cảnh con đường chính dẫn đến Thư Viện Bách Liễu hiện lên.
Trên con đường chính trống không, chỉ có cây hai bên đường bị gió thổi xào xạc.
“Tua đi.” Vương Đức Hải ra lệnh.
Nữ thư ký Tiểu Lâm bắt đầu tua nhanh.
“Dừng lại.”
Cảnh tượng dừng lại rồi bắt đầu được chiếu.
Sau đó chỉ thấy trong con đường chính, không khí đột nhiên vặn vẹo, hai bóng người xuất hiện từ không trung.
Đó chính là Phương Hưu và Triệu Hạo.
“Hai người này là người sống sót từ trong quỷ vực của Thư Viện Bách Liễu, người đẹp hơn kia là Phương Hưu, cái người hèn mọn kia là Triệu Hạo, họ đều là nhân viên trong văn phòng bất động sản của Thư Viện Bách Liễu, Tiểu Lâm, ngươi đọc tư liệu của hai người đó đi.”
Tiểu Lâm lập tức mở tập văn kiện trong tay ra, bắt đầu đọc.
“Phương Hưu, tuổi 20, giới tính nam, người thành phố Lục Đằng, là trẻ mồ côi, tốt nghiệp trường...”
Triệu Hạo...
Trải qua điều tra, hai người này đều bình thường, chẳng có gì đặc biệt, có lẽ trước khi tiến vào quỷ vực của Thư Viện Bách Liễu, họ đều là người thường.”
“Các ngươi thấy sao?” Vương Đức Hải hỏi mọi người.
Một nam thanh niên mặc áo da gắn đinh tán khinh khỉnh nói: “Đến cả người bình thường cũng có thể sống sót ra khỏi quỷ vực, có lẽ độ nguy hiểm cũng chỉ ở cấp D, quỷ vực ở trình độ này, phái bừa một người qua không phải là đánh được rồi sao.”
“Ta không cho rằng như thế, các ngươi nhìn cảnh tượng trong camera xem, cái người Phương Hưu kia biểu hiện rất bình tĩnh, đây vốn không phải vẻ mặt mà người bình thường thể hiện khi thoát khỏi quỷ vực, không có niềm vui khi sống sót sau tai nạn, cũng không sợ hãi khi nhìn thấy quỷ dị, bình tĩnh đến bất thường. Nếu như trước đó hắn là người bình thường thì có khả năng hắn đã trở thành ngự linh sư ở trong quỷ vực.” Một người đàn ông mặc âu phục đeo kính gọng vàng phản bác.
Chàng trai mặc áo đính đinh tán vẫn khinh thường: “Một ngự linh sư mới vừa thắp sáng linh tính cũng có thể sống sót thoát ra khỏi quỷ vực, vậy có lẽ trình độ nguy hiểm cũng chỉ ở cấp C, quỷ vực ở trình độ này, phái bừa một ngự linh sư có kinh nghiệm đi không phải được rồi sao.”
“Chưa từng đi qua quỷ vực thì đừng có kết luận mù quáng, có lẽ độ nguy hiểm của quỷ vực kia rất cao, hai người này chỉ dựa vào may mắn mới sống được.”
“Sợ ngươi chắc!”
Người đàn ông trung niên nhìn mọi người náo loạn, mặt không cảm xúc.
Hiển nhiên hắn ta đã quá quen với phong cách của đám người này.
Người đàn ông trung niên tên Vương Đức Hải, là cục trưởng cục điều tra thành phố Lục Đằng, nhưng hắn ta không phải ngự linh sư mà là một người bình thường.
Có điều người bình thường này lại phải quản lý một đám ngự linh sư.
Gần như cục điều tra của tất cả thành phố đều được sắp xếp như thế, bởi vì tỉ lệ tử vong của ngự linh sư quá cao, họ thuộc về cương vị chiến đấu chứ không phải quản lý, cũng không ai muốn ném ngự linh sư vào việc quản lý chuyện vụn vặt, quá lãng phí tài nguyên.
Mà bởi vì sức mạnh quỷ dị nhiễm vào tâm linh nên phần lớn ngự linh sư đều có tính tình kỳ quặc, thậm chí còn có người hung tàn.
Đủ loại nguyên nhân dẫn đến việc ngự linh sư không thể đảm nhận chức cục trưởng.
Có điều trong đám ngự linh sư có đội trưởng, đội trưởng phối hợp với cục trưởng cùng quản lý.
“Đủ rồi!” Vương Đức Hải đập mạnh xuống bàn, giận dữ quát: “Nếu ai còn làm lơ kỷ luật của hội nghị, vật liệu linh tính ngự linh sư tháng sau sẽ giảm một nửa.”
Một câu nói, cả hiện trường yên tĩnh.
Hiển nhiên tất cả ngự linh sư đều rất để ý đến cái gọi là vật liệu linh tính.
Thân làm ngự linh sư, sở hữu tố chất thân thể vượt qua người thường, có năng lực vượt qua lẽ thường, những người như họ muốn kiếm tiền rất dễ nên nhu cầu về tiền bạc không cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều họ lại cần vật liệu linh tính, chuyện này liên quan đến tính mạng bản thân họ.
Đồng thời đây cũng là điểm mấu chốt giúp cục điều tra có thể lôi kéo một đám ngự linh sư, suy cho cùng rất ít người vì yêu mà cống hiến, muốn ngự linh sư dùng mạng đối phó với quỷ dị, bắt buộc phải có thẻ đánh bạc đủ nặng.
Thấy hội trường yên tĩnh lại, Vương Đức Hải sắp xếp cảm xúc lần nữa.
“Tiểu Lâm, lấy camera giám sát gần Thư Viện Bách Liễu đến dây.”
“Vâng thưa cục trưởng Vương.”
Một nữ thư ký trẻ tuổi ăn mặc có vẻ lão luyện, đeo cặp kính gọng vàng, chiếu camera giám sát lên màn chiếu của phòng hội nghị.
Mọi người đều nhìn màn chiếu, bên trên là camera giám sát xung quanh Thư Viện Bách Liễu, không có camera nội bộ.
Nói chính xác thì không phải không có, camera giám sát nội bộ như bị sức mạnh quỷ dị nào đó gặm nhấm, dẫn đến toàn bộ máy móc đều bị hỏng.
Cảnh tượng trong camera bắt đầu dao động.
Quang cảnh con đường chính dẫn đến Thư Viện Bách Liễu hiện lên.
Trên con đường chính trống không, chỉ có cây hai bên đường bị gió thổi xào xạc.
“Tua đi.” Vương Đức Hải ra lệnh.
Nữ thư ký Tiểu Lâm bắt đầu tua nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dừng lại.”
Cảnh tượng dừng lại rồi bắt đầu được chiếu.
Sau đó chỉ thấy trong con đường chính, không khí đột nhiên vặn vẹo, hai bóng người xuất hiện từ không trung.
Đó chính là Phương Hưu và Triệu Hạo.
“Hai người này là người sống sót từ trong quỷ vực của Thư Viện Bách Liễu, người đẹp hơn kia là Phương Hưu, cái người hèn mọn kia là Triệu Hạo, họ đều là nhân viên trong văn phòng bất động sản của Thư Viện Bách Liễu, Tiểu Lâm, ngươi đọc tư liệu của hai người đó đi.”
Tiểu Lâm lập tức mở tập văn kiện trong tay ra, bắt đầu đọc.
“Phương Hưu, tuổi 20, giới tính nam, người thành phố Lục Đằng, là trẻ mồ côi, tốt nghiệp trường...”
Triệu Hạo...
Trải qua điều tra, hai người này đều bình thường, chẳng có gì đặc biệt, có lẽ trước khi tiến vào quỷ vực của Thư Viện Bách Liễu, họ đều là người thường.”
“Các ngươi thấy sao?” Vương Đức Hải hỏi mọi người.
Một nam thanh niên mặc áo da gắn đinh tán khinh khỉnh nói: “Đến cả người bình thường cũng có thể sống sót ra khỏi quỷ vực, có lẽ độ nguy hiểm cũng chỉ ở cấp D, quỷ vực ở trình độ này, phái bừa một người qua không phải là đánh được rồi sao.”
“Ta không cho rằng như thế, các ngươi nhìn cảnh tượng trong camera xem, cái người Phương Hưu kia biểu hiện rất bình tĩnh, đây vốn không phải vẻ mặt mà người bình thường thể hiện khi thoát khỏi quỷ vực, không có niềm vui khi sống sót sau tai nạn, cũng không sợ hãi khi nhìn thấy quỷ dị, bình tĩnh đến bất thường. Nếu như trước đó hắn là người bình thường thì có khả năng hắn đã trở thành ngự linh sư ở trong quỷ vực.” Một người đàn ông mặc âu phục đeo kính gọng vàng phản bác.
Chàng trai mặc áo đính đinh tán vẫn khinh thường: “Một ngự linh sư mới vừa thắp sáng linh tính cũng có thể sống sót thoát ra khỏi quỷ vực, vậy có lẽ trình độ nguy hiểm cũng chỉ ở cấp C, quỷ vực ở trình độ này, phái bừa một ngự linh sư có kinh nghiệm đi không phải được rồi sao.”
“Chưa từng đi qua quỷ vực thì đừng có kết luận mù quáng, có lẽ độ nguy hiểm của quỷ vực kia rất cao, hai người này chỉ dựa vào may mắn mới sống được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro