Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )
Ngươi Rất Hiểu...
Lục Cá Hồ Lô
2024-09-18 18:37:16
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy con dao phẫu thuật sáng bóng cắm thẳng vào cái cổ thô to của Ngô Đại Hải.
Mà bàn tay đang nắm chặt cán dao là của Phương Hưu.
Ánh mắt bình tĩnh của Phương Hưu nhìn thẳng vào đôi mắt trợn tròn căm giận của Ngô Đại Hải, hắn thản nhiên nói: “Không phải bây giờ ngươi chết rồi sao?”
Phương Hưu rút dao phẫu thuật ra.
Rầm!
Cơ thể mập mạp của Ngô Đại Hải ngã xuống đất.
Lúc này những đồng nghiệp khác đột nhiên bất động, ai ai cũng như cương thi đứng thẳng tưng lại chỗ, sắc mặt trắng bệch như người chết, thậm chí cả Triệu Hạo cũng thế.
Sau đó các đồng nghiệp cùng cử động, cơ thể mọi người bắt đầu vặn vẹo đầy quái dị, cổ với xương sống cong vẹo đến mức không còn là người.
Bắp thịt cả cũng bánh trướng, rục rịch như nước đang sôi.
“Sắp biến hình sao?” Phương Hưu lẩm bẩm một mình: “Vậy thì làm gián đoạn thôi.”
Hắn sẽ không ngây ngốc đứng im đợi chúng biến hình như trong phim truyền hình đâu.
Chỉ thấy Phương Hưu triển khai toàn lực, cùng với sự góp sức của linh tính, cả người hắn đột nhiên lao về đám người kia như con báo.
Một dao, hai dao, ba dao...
Ánh bạc loe lóe trong hiện trường.
Khi Phương Hưu dừng chân, cả người hắn đã đến đầu bên kia của phòng làm việc.
Trong một giây ngắn ngủi, hắn đã xuyên qua cả phòng làm việc, hơn nữa còn chọc một lỗ trên cổ của từng người.
Rầm rầm rầm...
Tiếng thi thể ngã xuống vang lên không ngớt.
Lúc này âm thanh lạch cạch vang lên phía sau lưng Phương Hưu.
“Nữ bác sĩ sao? Đợi thêm lát nữa.”
Hắn quay người lại, nữ bác sĩ quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở phía sau, tứ chi dài ngoẵng bám trên trần nhà, mái tóc đen dày xõa xuống, cái miệng máu không ngừng chảy nước miếng tí tách, đôi mắt trắng dã nhìn Phương Hưu chằm chằm.
Đột nhiên nữ bác sĩ lao vào Phương Hưu như ma quỷ.
Nhưng lần này Phương Hưu không chống cự mà bình thản đứng nguyên tại chỗ, im lặng chờ đợi nữ bác sĩ tấn công.
Soạt!
Bán tay trắng bệch của nữ bác sĩ chụp mạnh vào cổ Phương Hưu.
Thế nhưng sau đó, chuyện kỳ lạ đã xảy ra, tay nữ bác sĩ trực tiếp xuyên qua cổ Phương Hưu giống như xuyên qua không khí.
“Chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì ra đi.” Phương Hưu quan sát xung quanh với vẻ mặt bình tĩnh.
Đột nhiên nữ bác sĩ biến mất, thi thể đầy đất cũng biến mất, cả văn phòng bất động sản cũng vỡ tan như mặt kính.
Mà phía sau mặt kính là con đường trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Biển báo lối thoát hiểm rõ ràng còn treo trên tường.
Mà bên cạnh Phương Hưu, ba người Triệu Hạo nằm xiên xẹo trên mặt đất, mặt ai cũng sợ hãi vặn vẹo, còn có rất nhiều vết thương lộn xộn, không hô hấp nữa.
Phương Hưu chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, trong bóng tối, đôi mắt đỏ au của quỷ nhãn nhìn hắn chằm chằm.
Quỷ nhãn kia như không có hình thể thực sự, hắn ta bị một làn khói đen vô hình không ngừng cuồn cuộn bao quanh.
“Mộng cảnh sao? Xem ra đây chính là năng lực của ngươi.” Phương Hưu bình tĩnh.
Trong làn khói đen bao quanh quỷ nhãn, âm thanh quỷ dị khàn khàn khiến người ta ê răng phát ra.
“Sao ngươi nhìn thấu được mộng cảnh?”
“Mộng cảnh của ngươi rất chân thực, hơn nữa ngươi cũng rất hiểu nhân loại nhưng tiếc là ngươi không hiểu khoa học.”
“Khoa học?” Mắt quỷ có vẻ nghe không hiểu.
Hắn ta lại hỏi: “Tại sao ngươi không sợ?”
“Hả?” Phương Hưu chế nhạo: “Xem ra ngươi dựa vào nỗi sợ để giết người phải không? Trong mộng cảnh của ngươi, càng sợ hãi thì sẽ chết càng nhanh, chẳng trách danh sách tử vong lại xuất hiện, người đã chết thì sống lại gọi ta đi làm.”
“Nói thực lòng, nhìn thấy một quỷ dị hoàn toàn mới lần nữa, ta rất vui nhưng ta không thích mộng cảnh ngươi vừa tạo ra, thế mà ngươi lại cả gan tạo ra một thế giới không có quỷ dị, đây là chuyện mà một quỷ dị như ngươi nên làm sao?”
Quỷ nhãn trong làn khói đen không nói gì mà chỉ nhìn Phương Hưu chằm chằm giống như đang ghi nhớ dáng vẻ hắn.
Sau đó hắn ta bắt đầu chậm rãi ẩn mình, biến mất không thấy đâu nữa.
Phương Hưu nhìn ba người Triệu Hạo chết thảm, hắn đã hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Đây là một quỷ dị có thể điều khiển giấc mộng, cũng là kẻ đã dọa nữ bác sĩ chạy đi.
Nếu như hắn đoán không sai, có lẽ nữ bác sĩ là quỷ dị yếu nhất trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Bởi vì cách nàng ta trở thành quỷ dị khác với những quỷ dị khác.
Có lẽ những quỷ dị khác trải qua thí nghiệm rồi từ người chuyển hóa thành quỷ dị.
Mà nữ bác sĩ chưa từng tiến hành thí nghiệm, nàng ta chỉ bị dao phẫu thuật cảm nhiễm, biến thành quỷ dị, giữa hai loại này có khác biệt về chất.
Từ chuyện nữ bác sĩ không có năng lực đặc thù, giết người cũng theo quy luật cực kỳ máy móc là có thể nhìn ra được.
À đúng rồi, không phải nữ bác sĩ không có năng lực đặc thù, ít nhất thì chân nàng ta dài, phải dài hơn hai mét.
Mà bàn tay đang nắm chặt cán dao là của Phương Hưu.
Ánh mắt bình tĩnh của Phương Hưu nhìn thẳng vào đôi mắt trợn tròn căm giận của Ngô Đại Hải, hắn thản nhiên nói: “Không phải bây giờ ngươi chết rồi sao?”
Phương Hưu rút dao phẫu thuật ra.
Rầm!
Cơ thể mập mạp của Ngô Đại Hải ngã xuống đất.
Lúc này những đồng nghiệp khác đột nhiên bất động, ai ai cũng như cương thi đứng thẳng tưng lại chỗ, sắc mặt trắng bệch như người chết, thậm chí cả Triệu Hạo cũng thế.
Sau đó các đồng nghiệp cùng cử động, cơ thể mọi người bắt đầu vặn vẹo đầy quái dị, cổ với xương sống cong vẹo đến mức không còn là người.
Bắp thịt cả cũng bánh trướng, rục rịch như nước đang sôi.
“Sắp biến hình sao?” Phương Hưu lẩm bẩm một mình: “Vậy thì làm gián đoạn thôi.”
Hắn sẽ không ngây ngốc đứng im đợi chúng biến hình như trong phim truyền hình đâu.
Chỉ thấy Phương Hưu triển khai toàn lực, cùng với sự góp sức của linh tính, cả người hắn đột nhiên lao về đám người kia như con báo.
Một dao, hai dao, ba dao...
Ánh bạc loe lóe trong hiện trường.
Khi Phương Hưu dừng chân, cả người hắn đã đến đầu bên kia của phòng làm việc.
Trong một giây ngắn ngủi, hắn đã xuyên qua cả phòng làm việc, hơn nữa còn chọc một lỗ trên cổ của từng người.
Rầm rầm rầm...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng thi thể ngã xuống vang lên không ngớt.
Lúc này âm thanh lạch cạch vang lên phía sau lưng Phương Hưu.
“Nữ bác sĩ sao? Đợi thêm lát nữa.”
Hắn quay người lại, nữ bác sĩ quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở phía sau, tứ chi dài ngoẵng bám trên trần nhà, mái tóc đen dày xõa xuống, cái miệng máu không ngừng chảy nước miếng tí tách, đôi mắt trắng dã nhìn Phương Hưu chằm chằm.
Đột nhiên nữ bác sĩ lao vào Phương Hưu như ma quỷ.
Nhưng lần này Phương Hưu không chống cự mà bình thản đứng nguyên tại chỗ, im lặng chờ đợi nữ bác sĩ tấn công.
Soạt!
Bán tay trắng bệch của nữ bác sĩ chụp mạnh vào cổ Phương Hưu.
Thế nhưng sau đó, chuyện kỳ lạ đã xảy ra, tay nữ bác sĩ trực tiếp xuyên qua cổ Phương Hưu giống như xuyên qua không khí.
“Chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì ra đi.” Phương Hưu quan sát xung quanh với vẻ mặt bình tĩnh.
Đột nhiên nữ bác sĩ biến mất, thi thể đầy đất cũng biến mất, cả văn phòng bất động sản cũng vỡ tan như mặt kính.
Mà phía sau mặt kính là con đường trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Biển báo lối thoát hiểm rõ ràng còn treo trên tường.
Mà bên cạnh Phương Hưu, ba người Triệu Hạo nằm xiên xẹo trên mặt đất, mặt ai cũng sợ hãi vặn vẹo, còn có rất nhiều vết thương lộn xộn, không hô hấp nữa.
Phương Hưu chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, trong bóng tối, đôi mắt đỏ au của quỷ nhãn nhìn hắn chằm chằm.
Quỷ nhãn kia như không có hình thể thực sự, hắn ta bị một làn khói đen vô hình không ngừng cuồn cuộn bao quanh.
“Mộng cảnh sao? Xem ra đây chính là năng lực của ngươi.” Phương Hưu bình tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong làn khói đen bao quanh quỷ nhãn, âm thanh quỷ dị khàn khàn khiến người ta ê răng phát ra.
“Sao ngươi nhìn thấu được mộng cảnh?”
“Mộng cảnh của ngươi rất chân thực, hơn nữa ngươi cũng rất hiểu nhân loại nhưng tiếc là ngươi không hiểu khoa học.”
“Khoa học?” Mắt quỷ có vẻ nghe không hiểu.
Hắn ta lại hỏi: “Tại sao ngươi không sợ?”
“Hả?” Phương Hưu chế nhạo: “Xem ra ngươi dựa vào nỗi sợ để giết người phải không? Trong mộng cảnh của ngươi, càng sợ hãi thì sẽ chết càng nhanh, chẳng trách danh sách tử vong lại xuất hiện, người đã chết thì sống lại gọi ta đi làm.”
“Nói thực lòng, nhìn thấy một quỷ dị hoàn toàn mới lần nữa, ta rất vui nhưng ta không thích mộng cảnh ngươi vừa tạo ra, thế mà ngươi lại cả gan tạo ra một thế giới không có quỷ dị, đây là chuyện mà một quỷ dị như ngươi nên làm sao?”
Quỷ nhãn trong làn khói đen không nói gì mà chỉ nhìn Phương Hưu chằm chằm giống như đang ghi nhớ dáng vẻ hắn.
Sau đó hắn ta bắt đầu chậm rãi ẩn mình, biến mất không thấy đâu nữa.
Phương Hưu nhìn ba người Triệu Hạo chết thảm, hắn đã hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Đây là một quỷ dị có thể điều khiển giấc mộng, cũng là kẻ đã dọa nữ bác sĩ chạy đi.
Nếu như hắn đoán không sai, có lẽ nữ bác sĩ là quỷ dị yếu nhất trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Bởi vì cách nàng ta trở thành quỷ dị khác với những quỷ dị khác.
Có lẽ những quỷ dị khác trải qua thí nghiệm rồi từ người chuyển hóa thành quỷ dị.
Mà nữ bác sĩ chưa từng tiến hành thí nghiệm, nàng ta chỉ bị dao phẫu thuật cảm nhiễm, biến thành quỷ dị, giữa hai loại này có khác biệt về chất.
Từ chuyện nữ bác sĩ không có năng lực đặc thù, giết người cũng theo quy luật cực kỳ máy móc là có thể nhìn ra được.
À đúng rồi, không phải nữ bác sĩ không có năng lực đặc thù, ít nhất thì chân nàng ta dài, phải dài hơn hai mét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro