Cực Khổ Chỉ Là...
2024-08-20 23:33:30
"Ví dụ như Tiểu Đỗ, khi hắn bị Nhật Lịch lựa chọn, tình huống phải trải qua chính là kỵ nhập trạch cấp bậc cực khổ, cũng chính là chuyển nhà."
"Loại kỵ này đã tạo thành những phiền phức kinh khủng cho hắn, các loại chướng ngại cấp độ hiện thực cứ dồn dập phát sinh, khiến cho hắn gần như không có nhà để về."
"Loại ảnh hưởng này không phải một ngày hai ngày là có thể chấm dứt được. Như chưởng ngại cấp độ vặn vẹo, sau khi vặn vẹo biến mất, nó cũng biến mất theo, nhưng chướng ngại trong hiện thực, lại thường là một sự kiện khiến cho người ta nhung nhớ thật lâu."
"Khi Đỗ Khắc chuyển nhà, có một vị lão Vương cách vách yêu đương vụng trộm, đã đứng lên cục điều hòa ngoài cửa sổ nhưng không vững cuối cùng ngã chết, vậy mà người nhà của lão Vương nọ lại cho rằng lúc Đỗ Khắc chuyển nhà, đã làm lão Vương hoảng sợ, mới khiến cho đối phương đứng không vững. Tới tận bây giờ, người nhà bọn họ vẫn còn qua tìm Đỗ Khắc tranh cãi đó."
"Cả đám người thường xuyên chạy vào trong nhà Đỗ Khắc vừa khóc lóc vừa làm loạn, anh nói xem, kiểu này có tính là cực khổ hay không?"
"Cho nên anh phải nhớ kỹ, có lẽ loại cực khổ này sẽ kéo dài thật lâu."
"Về phần tuyệt vọng, thường là muốn mang cái mạng của anh đi cùng."
"Nói một cách đơn giản dễ hiểu, thì tuyệt vọng là uy hiếp trí mạng, khi gặp phải chướng ngại này, anh sẽ không cảm nhận được cực khổ, bởi vì chính bản thân anh đã rơi vào hiểm cảnh chí tử, trong lòng chân chính cảm nhận được cái gọi là tuyệt vọng không thể cầu sinh."
"Cho nên nói, cực khổ, tuyệt vọng, vặn vẹo, buông xuống, mộ binh, đúng là năm loại mức độ khó khăn khác biệt."
"Nhưng xét về bản chất, chúng lại là năm loại hình chướng ngại khác nhau. Và rất có thể, loại thống khổ do cực khổ mang đến sẽ không thể loại bỏ được, nếu rơi vào tình trạng này, chẳng phải mức độ khó khăn của cực khổ còn lớn hơn cả mộ binh ư? Đương nhiên, loại cực khổ ấy thực sự rất ít khi phát sinh. Bởi vậy, cứ hạn chế gặp nó là được."
"Có lẽ xu hợp kiêng kị, sẽ khiến tốc độ trưởng thành của anh chậm chạp hơn, nhưng nói thật, sống vui vui vẻ vẻ, sung sung sướng sướng không tốt hơn sao?"
Tần Trạch hỏi:
"Nhưng hẳn phải có biện pháp nghịch chuyển cực khổ và tuyệt vọng chứ? Chỉ cần tôi chuẩn bị sung túc, ứng phó thích đáng là được mà?"
"Ví dụ như khi tôi gặp phải một cô gái có khả năng mang đến cho tôi cực khổ, nhưng trong trường hợp tôi xử lý thỏa đáng, có thể biến loại cực khổ này thành trợ lực hay không?"
"Cũng giống như Đỗ Khắc, thông qua một loại thủ đoạn nào đó, khiến cho người nhà lão Vương không còn tới kiếm chuyện với hắn nữa, mà ngược lại, bọn họ lựa chọn trợ giúp hắn chẳng hạn?"
Tần Trạch muốn hỏi vấn đề này, chủ yếu là vì lúc đêm khuya hắn vừa gặp được Lê Lộ.
Thầy tướng số · Hoắc Kiều trả lời:
"Đúng là có thể. Cực khổ chính là bắt đầu, nhưng nó lại không có nghĩa là kết quả của quá trình ấy."
"Nhật Lịch chỉ phụ trách ra đề mục, đề mục đó sẽ gây khó khăn cho anh, nhưng lại không có nghĩa là nó sẽ vĩnh viễn bắt anh phải hứng chịu loại khó khăn ấy. Mấu chốt vẫn phải nhìn xem anh sẽ giải quyết mọi chuyện như thế nào."
"Nhưng tôi phải nói với anh một điều, Tần Trạch à, phải nhớ kỹ cực khổ, không thể tiếp nhận nó, cũng không thể hoàn toàn phớt lờ nó."
"Nhật Lịch của chúng ta có trang bìa màu bạch kim, điều này đã đủ để chứng minh rằng theo ý nghĩa bình thường, chúng ta là người tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà trong hiện thực này, chúng ta có rất nhiều mối uy hiếp, càng có rất nhiều thứ mà bản thân quan tâm..."
"Có lẽ ở thời điểm một người hoàn toàn không đếm xỉa tới khó khăn và tuyệt vọng, thì chính bản thân đối phương đã bị thay đổi thành máu lạnh mất rồi. Phạm huý lâu dài, sẽ làm cho anh mất đi hứng thú với cuộc sống bình thản thường ngày."
"Giá trị giới hạn càng rút càng cao, tới lúc đó, anh chỉ biết khát cầu những loại kích thích trong cuộc sống kia thôi. Mà trong trường hợp, ngay cả loại cảm nhận do cực khổ mang đến, anh cũng dần dần không quan tâm tới nữa..."
"Nếu loại trạng thái này kéo dài thật lâu, tới lúc ấy, anh còn có thể tính là một người bình thường nữa hay không?"
Tần Trạch chân thành tiếp nhận lời nói của Hoắc Kiều rồi bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Hắn cảm thấy có lẽ tuổi tác của Hoắc Kiều còn lớn hơn trong tưởng tượng của mình.
Và sau khi ngẫm nghĩ một lát, có vẻ như trong lòng hắn đã xuất hiện một chút đồng cảm và chấp nhận đối với phương thức sinh tồn xu hợp kiêng kị của bọn họ.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là như thế mà thôi.
"Lúc đêm khuya, chỉ vì ta gửi qua một lời tỏ tình đã khiến đối phương biết được ta là người nắm giữ Nhật Lịch, còn đang sở hữu bản thảo lịch Hoàng Kim nữa."
"Qua chuyện này, có thể hiểu được rằng, trên hế giới, có rất nhiều người nắm giữ lực lượng quỷ dị, bởi vậy ta phải nghĩ biện pháp thu hoạch đủ lực lượng mạnh mẽ, làm như vậy, mới có thể bảo vệ chính mình, mới có thể gặp lại Kiều Vi."
Đúng là lời nói của Hoắc Kiều đã giúp Tần Trạch hiểu được nhiều hơn vài phần về xu hợp kiêng kị, nhưng chính nó cũng khiến cho hắn càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng mình.
"Loại kỵ này đã tạo thành những phiền phức kinh khủng cho hắn, các loại chướng ngại cấp độ hiện thực cứ dồn dập phát sinh, khiến cho hắn gần như không có nhà để về."
"Loại ảnh hưởng này không phải một ngày hai ngày là có thể chấm dứt được. Như chưởng ngại cấp độ vặn vẹo, sau khi vặn vẹo biến mất, nó cũng biến mất theo, nhưng chướng ngại trong hiện thực, lại thường là một sự kiện khiến cho người ta nhung nhớ thật lâu."
"Khi Đỗ Khắc chuyển nhà, có một vị lão Vương cách vách yêu đương vụng trộm, đã đứng lên cục điều hòa ngoài cửa sổ nhưng không vững cuối cùng ngã chết, vậy mà người nhà của lão Vương nọ lại cho rằng lúc Đỗ Khắc chuyển nhà, đã làm lão Vương hoảng sợ, mới khiến cho đối phương đứng không vững. Tới tận bây giờ, người nhà bọn họ vẫn còn qua tìm Đỗ Khắc tranh cãi đó."
"Cả đám người thường xuyên chạy vào trong nhà Đỗ Khắc vừa khóc lóc vừa làm loạn, anh nói xem, kiểu này có tính là cực khổ hay không?"
"Cho nên anh phải nhớ kỹ, có lẽ loại cực khổ này sẽ kéo dài thật lâu."
"Về phần tuyệt vọng, thường là muốn mang cái mạng của anh đi cùng."
"Nói một cách đơn giản dễ hiểu, thì tuyệt vọng là uy hiếp trí mạng, khi gặp phải chướng ngại này, anh sẽ không cảm nhận được cực khổ, bởi vì chính bản thân anh đã rơi vào hiểm cảnh chí tử, trong lòng chân chính cảm nhận được cái gọi là tuyệt vọng không thể cầu sinh."
"Cho nên nói, cực khổ, tuyệt vọng, vặn vẹo, buông xuống, mộ binh, đúng là năm loại mức độ khó khăn khác biệt."
"Nhưng xét về bản chất, chúng lại là năm loại hình chướng ngại khác nhau. Và rất có thể, loại thống khổ do cực khổ mang đến sẽ không thể loại bỏ được, nếu rơi vào tình trạng này, chẳng phải mức độ khó khăn của cực khổ còn lớn hơn cả mộ binh ư? Đương nhiên, loại cực khổ ấy thực sự rất ít khi phát sinh. Bởi vậy, cứ hạn chế gặp nó là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có lẽ xu hợp kiêng kị, sẽ khiến tốc độ trưởng thành của anh chậm chạp hơn, nhưng nói thật, sống vui vui vẻ vẻ, sung sung sướng sướng không tốt hơn sao?"
Tần Trạch hỏi:
"Nhưng hẳn phải có biện pháp nghịch chuyển cực khổ và tuyệt vọng chứ? Chỉ cần tôi chuẩn bị sung túc, ứng phó thích đáng là được mà?"
"Ví dụ như khi tôi gặp phải một cô gái có khả năng mang đến cho tôi cực khổ, nhưng trong trường hợp tôi xử lý thỏa đáng, có thể biến loại cực khổ này thành trợ lực hay không?"
"Cũng giống như Đỗ Khắc, thông qua một loại thủ đoạn nào đó, khiến cho người nhà lão Vương không còn tới kiếm chuyện với hắn nữa, mà ngược lại, bọn họ lựa chọn trợ giúp hắn chẳng hạn?"
Tần Trạch muốn hỏi vấn đề này, chủ yếu là vì lúc đêm khuya hắn vừa gặp được Lê Lộ.
Thầy tướng số · Hoắc Kiều trả lời:
"Đúng là có thể. Cực khổ chính là bắt đầu, nhưng nó lại không có nghĩa là kết quả của quá trình ấy."
"Nhật Lịch chỉ phụ trách ra đề mục, đề mục đó sẽ gây khó khăn cho anh, nhưng lại không có nghĩa là nó sẽ vĩnh viễn bắt anh phải hứng chịu loại khó khăn ấy. Mấu chốt vẫn phải nhìn xem anh sẽ giải quyết mọi chuyện như thế nào."
"Nhưng tôi phải nói với anh một điều, Tần Trạch à, phải nhớ kỹ cực khổ, không thể tiếp nhận nó, cũng không thể hoàn toàn phớt lờ nó."
"Nhật Lịch của chúng ta có trang bìa màu bạch kim, điều này đã đủ để chứng minh rằng theo ý nghĩa bình thường, chúng ta là người tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà trong hiện thực này, chúng ta có rất nhiều mối uy hiếp, càng có rất nhiều thứ mà bản thân quan tâm..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có lẽ ở thời điểm một người hoàn toàn không đếm xỉa tới khó khăn và tuyệt vọng, thì chính bản thân đối phương đã bị thay đổi thành máu lạnh mất rồi. Phạm huý lâu dài, sẽ làm cho anh mất đi hứng thú với cuộc sống bình thản thường ngày."
"Giá trị giới hạn càng rút càng cao, tới lúc đó, anh chỉ biết khát cầu những loại kích thích trong cuộc sống kia thôi. Mà trong trường hợp, ngay cả loại cảm nhận do cực khổ mang đến, anh cũng dần dần không quan tâm tới nữa..."
"Nếu loại trạng thái này kéo dài thật lâu, tới lúc ấy, anh còn có thể tính là một người bình thường nữa hay không?"
Tần Trạch chân thành tiếp nhận lời nói của Hoắc Kiều rồi bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Hắn cảm thấy có lẽ tuổi tác của Hoắc Kiều còn lớn hơn trong tưởng tượng của mình.
Và sau khi ngẫm nghĩ một lát, có vẻ như trong lòng hắn đã xuất hiện một chút đồng cảm và chấp nhận đối với phương thức sinh tồn xu hợp kiêng kị của bọn họ.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là như thế mà thôi.
"Lúc đêm khuya, chỉ vì ta gửi qua một lời tỏ tình đã khiến đối phương biết được ta là người nắm giữ Nhật Lịch, còn đang sở hữu bản thảo lịch Hoàng Kim nữa."
"Qua chuyện này, có thể hiểu được rằng, trên hế giới, có rất nhiều người nắm giữ lực lượng quỷ dị, bởi vậy ta phải nghĩ biện pháp thu hoạch đủ lực lượng mạnh mẽ, làm như vậy, mới có thể bảo vệ chính mình, mới có thể gặp lại Kiều Vi."
Đúng là lời nói của Hoắc Kiều đã giúp Tần Trạch hiểu được nhiều hơn vài phần về xu hợp kiêng kị, nhưng chính nó cũng khiến cho hắn càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro