Đây Là Nguyền R...
2024-08-20 23:33:30
Khi gã vừa chuyển vào nhà mới, suốt cả quá trình, các loại sự cố ngoài ý muốn đều không ngừng phát sinh ——
Lão Vương hàng xóm và vợ của khổ chủ yêu đương vụng trộm, cuối cùng ngã chết ngay dưới lầu khu chung cư gã vừa chuyển vào nhà mới. Trên đường trở về, công nhân chuyển nhà phát bệnh hiểm nghèo. Anh chàng giao đồ ăn nhanh cầm dao chém hộ gia đình trên lầu bị thương. Thang máy tiểu khu trục trặc, lao ầm ầm xuống dưới. Thời tiết tồi tệ...
Có thể nói, tất cả những chuyện không thuận lợi cứ chồng chất vào cùng một chỗ.
Nhưng đó chỉ là tầng thấp nhất "Cực khổ" mà thôi.
Tới tận lúc này, người đàn ông nọ vẫn cảm thấy thực may mắn vì tư chất của mình không cao, ngày hôm đó không gặp phải tầng thứ hai "Tuyệt vọng" .
Dù cấp bậc kiêng kị càng cao, khen thưởng khi sống sót càng dày, nhưng điều kiện tiên quyết để nhận được khen thưởng, lại là có thể sống sót.
Về phần những tầng cao hơn là "Vặn vẹo", "Buông xuống", "Mộ binh", đã thoát ly cấp độ khó khăn tại hiện thực rồi.
Loại tình huống này cực kỳ thưa thớt.
Suy nghĩ trong đầu người đàn ông nọ lại trở về hiện tại: "Chúng ta tới quá muộn, chuyện này đã không còn khoảng trống để bù đắp, càng không còn đường sống để cứu giúp, chỉ có thể đè chuyện này xuống trước đã."
Ở trước mắt bao người, cô dâu chú rể lại ly kỳ biến mất.
Chuyện này thật quỷ dị.
Nhưng đương nhiên với những người như bọn họ, thì tìm cái cớ, hoặc nói tìm một tên tội phạm nào đó tới cõng cái nồi này, vốn không phải chuyện khó.
Và cả người đàn ông cao lớn kia hay thiếu niên gầy yếu nọ, đều nhận định một sự kiện rằng —— Chú rể Tần Trạch và cô dâu Kiều Vi đều tử vong rồi.
Tuy cái thế giới kia có vô số bí bảo, nhưng người thường bị mộ binh tiến vào thế giới tràn ngập quy tắc quỷ dị như thế, khả năng sống sót gần như bằng không.
Có điều, không bao lâu sau khi hai người này rời khỏi giáo đường, bỗng nhiên thiếu niên nọ nhận được một cú điện thoại.
Sau khi cúp máy, thiếu niên kia im lặng vài giây, mới từ từ tỉnh táo trở lại, nói:
"Chúng ta cần phải thay đổi hành trình, thật khó mà tin được... Chú rể còn sống!"
...
...
Đúng là Tần Trạch còn sống.
Những cái bóng và đám ‘Người’ không thể diễn tả được trong giáo đường kia, đã sớm không còn hình dáng giống nhân loại nữa rồi.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, máu thịt của từng "Người" đều đang bành trướng, tựa như có một thứ gì đó vừa phá thể ra ngoài, để phối hợp chặt chẽ với tiết tấu mấp máy của cái bóng kia.
Ngay cả bản thân giáo đường, cũng giống như một thanh chocolate bị hòa tan, bắt đầu mềm ra, đặc sệt, dấp dính.
"Đừng trả lời, không chỉ đừng nói, càng đừng lên tiếng." Trực giác nói cho Tần Trạch biết, đây là một quy tắc. Và hắn đã rơi vào bên trong một khu vực không bình thường nào đó rồi, nhất định phải tìm được biện pháp thoát đi.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại biết quy tắc này.
Hắn chỉ biết rằng, không tìm đường chết thì sẽ không chết.
Trong một chớp mắt, khi bước chân rời khỏi giáo đường, hắn nghe được một tiếng nói quen thuộc:
"Anh yêu, hãy tha thứ cho em không thể giải đáp toàn bộ những hoang mang đang nảy sinh trong lòng anh, mong anh hãy tìm được bản Nhật Lịch (cuốn lịch ngày) trong phòng ngủ kia. Đây là nguyền rủa, cũng là thần tích."
"Chờ đến lúc anh hoàn toàn nắm giữ được nó, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Sau đó, Tần Trạch mở to hai mắt, giống như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.
Những hình ảnh ánh vào trong mắt hắn, không còn là giáo đường vặn vẹo và quái vật nữa, mà là trần nhà u ám bên trong phòng ngủ.
Rất nhanh, hắn đã tìm được bản Nhật Lịch với lớp bìa màu bạch kim có kích cỡ bằng một cuốn nhật ký, đang nhẹ nhàng lay động trên cửa sổ phòng ngủ kia.
Đây là một quyển Hoàng Lịch [1] cũ.
[1] : Nông lịch, thường gọi là âm lịch, là một loại âm dương lịch hiện vẫn còn được sử dụng ở các quốc gia và khu vực chịu ảnh hưởng của nền văn minh lúa nước. Về thực chất, nó là một loại âm dương lịch tạo ra bởi sự kết hợp của âm lịch thuần túy với thời điểm xảy ra tiết khí, là những cái được tính theo dương lịch.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng có vẻ như hắn đã cảm nhận được sự quái dị của thứ này.
Không rõ ngọn nguồn càng không biết vì sao, nhưng cuốn Nhật Linh này sẽ làm cho người ta cảm nhận được bên trong nó có sẵn một thứ ma lực hùng mạnh nào đó.
Tần Trạch áp chế tất cả suy nghĩ trong đầu, nhanh chóng mở cuốn Hoàng Lịch nọ ra. Ở thời điểm nhìn thấy trang đầu tiên, cả người hắn lập tức cứng lại.
"Ngày mùng ba tháng tư, tháng Đinh Tị ngày Kỷ Mão. Hợp cắt tóc, trang hoàng, tắm rửa, khai trương."
"Kỵ kết hôn."
Trang đầu tiên của Hoàng Lịch lại không phải ngày một tháng một, mà rõ ràng là hôm nay.
Tần Trạch nhìn thấy ba chữ "Kỵ kết hôn" ở dòng cuối cùng, lập tức có cảm giác da đầu mình run lên, lạnh lẽo đến nổi da gà.
Vì sao lại như vậy?
Trên thực tế, dù hắn vốn là người theo thuyết vô thần, nhưng đối với chuyện kết hôn, xuất phát từ tập tục hoặc là người thân bạn bè đề nghị, hắn vẫn quyết định chọn một ngày tốt để cử hành hôn lễ.
Lão Vương hàng xóm và vợ của khổ chủ yêu đương vụng trộm, cuối cùng ngã chết ngay dưới lầu khu chung cư gã vừa chuyển vào nhà mới. Trên đường trở về, công nhân chuyển nhà phát bệnh hiểm nghèo. Anh chàng giao đồ ăn nhanh cầm dao chém hộ gia đình trên lầu bị thương. Thang máy tiểu khu trục trặc, lao ầm ầm xuống dưới. Thời tiết tồi tệ...
Có thể nói, tất cả những chuyện không thuận lợi cứ chồng chất vào cùng một chỗ.
Nhưng đó chỉ là tầng thấp nhất "Cực khổ" mà thôi.
Tới tận lúc này, người đàn ông nọ vẫn cảm thấy thực may mắn vì tư chất của mình không cao, ngày hôm đó không gặp phải tầng thứ hai "Tuyệt vọng" .
Dù cấp bậc kiêng kị càng cao, khen thưởng khi sống sót càng dày, nhưng điều kiện tiên quyết để nhận được khen thưởng, lại là có thể sống sót.
Về phần những tầng cao hơn là "Vặn vẹo", "Buông xuống", "Mộ binh", đã thoát ly cấp độ khó khăn tại hiện thực rồi.
Loại tình huống này cực kỳ thưa thớt.
Suy nghĩ trong đầu người đàn ông nọ lại trở về hiện tại: "Chúng ta tới quá muộn, chuyện này đã không còn khoảng trống để bù đắp, càng không còn đường sống để cứu giúp, chỉ có thể đè chuyện này xuống trước đã."
Ở trước mắt bao người, cô dâu chú rể lại ly kỳ biến mất.
Chuyện này thật quỷ dị.
Nhưng đương nhiên với những người như bọn họ, thì tìm cái cớ, hoặc nói tìm một tên tội phạm nào đó tới cõng cái nồi này, vốn không phải chuyện khó.
Và cả người đàn ông cao lớn kia hay thiếu niên gầy yếu nọ, đều nhận định một sự kiện rằng —— Chú rể Tần Trạch và cô dâu Kiều Vi đều tử vong rồi.
Tuy cái thế giới kia có vô số bí bảo, nhưng người thường bị mộ binh tiến vào thế giới tràn ngập quy tắc quỷ dị như thế, khả năng sống sót gần như bằng không.
Có điều, không bao lâu sau khi hai người này rời khỏi giáo đường, bỗng nhiên thiếu niên nọ nhận được một cú điện thoại.
Sau khi cúp máy, thiếu niên kia im lặng vài giây, mới từ từ tỉnh táo trở lại, nói:
"Chúng ta cần phải thay đổi hành trình, thật khó mà tin được... Chú rể còn sống!"
...
...
Đúng là Tần Trạch còn sống.
Những cái bóng và đám ‘Người’ không thể diễn tả được trong giáo đường kia, đã sớm không còn hình dáng giống nhân loại nữa rồi.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, máu thịt của từng "Người" đều đang bành trướng, tựa như có một thứ gì đó vừa phá thể ra ngoài, để phối hợp chặt chẽ với tiết tấu mấp máy của cái bóng kia.
Ngay cả bản thân giáo đường, cũng giống như một thanh chocolate bị hòa tan, bắt đầu mềm ra, đặc sệt, dấp dính.
"Đừng trả lời, không chỉ đừng nói, càng đừng lên tiếng." Trực giác nói cho Tần Trạch biết, đây là một quy tắc. Và hắn đã rơi vào bên trong một khu vực không bình thường nào đó rồi, nhất định phải tìm được biện pháp thoát đi.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại biết quy tắc này.
Hắn chỉ biết rằng, không tìm đường chết thì sẽ không chết.
Trong một chớp mắt, khi bước chân rời khỏi giáo đường, hắn nghe được một tiếng nói quen thuộc:
"Anh yêu, hãy tha thứ cho em không thể giải đáp toàn bộ những hoang mang đang nảy sinh trong lòng anh, mong anh hãy tìm được bản Nhật Lịch (cuốn lịch ngày) trong phòng ngủ kia. Đây là nguyền rủa, cũng là thần tích."
"Chờ đến lúc anh hoàn toàn nắm giữ được nó, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Sau đó, Tần Trạch mở to hai mắt, giống như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.
Những hình ảnh ánh vào trong mắt hắn, không còn là giáo đường vặn vẹo và quái vật nữa, mà là trần nhà u ám bên trong phòng ngủ.
Rất nhanh, hắn đã tìm được bản Nhật Lịch với lớp bìa màu bạch kim có kích cỡ bằng một cuốn nhật ký, đang nhẹ nhàng lay động trên cửa sổ phòng ngủ kia.
Đây là một quyển Hoàng Lịch [1] cũ.
[1] : Nông lịch, thường gọi là âm lịch, là một loại âm dương lịch hiện vẫn còn được sử dụng ở các quốc gia và khu vực chịu ảnh hưởng của nền văn minh lúa nước. Về thực chất, nó là một loại âm dương lịch tạo ra bởi sự kết hợp của âm lịch thuần túy với thời điểm xảy ra tiết khí, là những cái được tính theo dương lịch.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng có vẻ như hắn đã cảm nhận được sự quái dị của thứ này.
Không rõ ngọn nguồn càng không biết vì sao, nhưng cuốn Nhật Linh này sẽ làm cho người ta cảm nhận được bên trong nó có sẵn một thứ ma lực hùng mạnh nào đó.
Tần Trạch áp chế tất cả suy nghĩ trong đầu, nhanh chóng mở cuốn Hoàng Lịch nọ ra. Ở thời điểm nhìn thấy trang đầu tiên, cả người hắn lập tức cứng lại.
"Ngày mùng ba tháng tư, tháng Đinh Tị ngày Kỷ Mão. Hợp cắt tóc, trang hoàng, tắm rửa, khai trương."
"Kỵ kết hôn."
Trang đầu tiên của Hoàng Lịch lại không phải ngày một tháng một, mà rõ ràng là hôm nay.
Tần Trạch nhìn thấy ba chữ "Kỵ kết hôn" ở dòng cuối cùng, lập tức có cảm giác da đầu mình run lên, lạnh lẽo đến nổi da gà.
Vì sao lại như vậy?
Trên thực tế, dù hắn vốn là người theo thuyết vô thần, nhưng đối với chuyện kết hôn, xuất phát từ tập tục hoặc là người thân bạn bè đề nghị, hắn vẫn quyết định chọn một ngày tốt để cử hành hôn lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro