Người Đàn Ông V...
2024-08-20 23:33:30
Cố An Tuân đến thành phố Lâm Tương vào lúc đêm khuya, sau đó bắt đầu tìm tòi tư liệu về Tần Trạch.
Đương nhiên là những tư liệu này rất khó tìm.
Tuy tổ chức chính phủ đã chặt đứt toàn bộ đầu mối tiếp sau về Tần Trạch, nhưng Cố An Tuân vốn là người biết được một phần diện mạo chân thực của Kiều Vi, cho nên gã tin tưởng rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Hơn nữa, sự kiện lần ấy cũng có không ít người chứng kiến tận mắt mà.
Lúc này, Cố An Tuân đang nhìn chằm chằm vào căn nhà số mười ba lầu mười ba của Tần Trạch.
"Trong nhà mày chỉ có một mình mày, kiểu gì mày cũng phải ra khỏi cửa thôi!" Cố An Tuân đã lên sẵn kế hoạch cho hết thảy những chuyện sắp diễn ra rồi.
Tần Trạch kia chỉ là một người bình thường, nếu so sánh với một người có chức nghiệp lịch cũ là nhạc trưởng như gã, hắn chẳng khác gì một kẻ yếu như sên.
Nếu gã muốn bắt cóc Tần Trạch, căn bản không cần tốn quá nhiều sức lực, và đương nhiên là Tần Trạch không có lấy một chút xíu khả năng nào có thể thoát khỏi rồi.
Đến lúc đó, gã sẽ nghiêm hình tra tấn kẻ này một phen, cần phải biết rõ ràng rốt cuộc trên người Tần Trạch này có điểm gì hấp dẫn được Kiều Vi trước, sau đó lại báo thù cho cô ấy cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong đầu Cố An Tuân lại nhớ tới đến câu nói kia của Kiều Vi:
"Người yêu của tôi rất thú vị, nói không chừng khi hai người gặp mặt nhau, các anh còn có thể trở thành bạn bè nữa."
Cố An Tuân dùng tư thái đẹp trai nhất lắc lắc đầu: "Không có khả năng, Kiều Vi à, bởi vì dục vọng chiếm hữu của anh đối với em, cả quá trình giáo dục mà anh được nhận nữa, chúng đều không cho phép anh làm ra loại chuyện như vậy!"
Cứ như vậy, gã họ Cố nào đó luôn kiên định với tín niệm trong lòng mình, lại tiếp tục gắt gao nhìn chằm chằm vào một tòa lầu độc lập thuộc khu chung cư nhỏ kia.
Phía sau, một người trẻ tuổi với mái tóc dài, cả người đầy những hình xăm, đang bình thản đi vào tòa lầu độc lập ấy.
Tuy vị trí của Cố An Tuân còn cách cửa vào nhà số mười ba chừng mấy chục mét, nhưng ngay trong nháy mắt khi gã nhìn thấy người đàn ông xăm mình kia, con ngươi lập tức nở to ra.
Không biết vì sao, gã cứ có cảm giác những hình xăm trên thân thể người nọ vô cùng sống động, giống như chúng là vật sống vậy.
Hơn nữa cùng với sự xuất hiện của người nọ, là một loại cảm giác nguy cơ.
Người đàn ông bên kia mang theo nụ cười nhã nhặn, còn xách theo một chút rau dưa và trái cây, thoạt nhìn cực kỳ hòa hợp với hoàn cảnh chung quanh.
Nếu đối phương không phải đàn ông, nếu trên cơ thể đối phương không có những hình xăm vô cùng đáng chú ý kia, thì dáng vẻ bề ngoài ấy chẳng khác gì một bà thím buổi sáng đi chợ mua đồ ăn về nhà cả.
Đương nhiên —— người nọ không già, thoạt nhìn khuôn mặt cũng không tính là đặc biệt đẹp trai, tuấn tú, nhưng lại mang theo một loại cảm giác điềm tĩnh, thanh thản, cuộc sống an bình.
Cố An Tuân đứng từ xa xa nhìn thoáng qua người nọ, cảm giác nguy hiểm vừa rồi qua đi, lại có cảm giác... vô cùng tĩnh lặng.
...
...
Ngày mùng 6 tháng 4, 13-5, số nhà mười ba, lầu mười ba khu chung cư nhỏ Hữu Khoa Tân Thành.
Tần Trạch nghe được tiếng đập cửa, cũng nghe được người bên ngoài gọi tên mình, chất giọng và ngữ điệu lại tương tự như những gì hắn tưởng tượng, mới đứng lên ra mở cửa.
Ánh vào mi mắt, chính là nụ cười nhã nhặn của Giản Nhất Nhất kia.
Giản Nhất Nhất mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, quần tây màu trắng, đi một đôi giày bóng rổ không biết tên, ăn mặc khá trẻ trung, sau lưng đeo một cái ba lô có chút cũ nát.
"Chắc là anh còn chưa ăn cơm hả? Bình thường anh đều tự mình nấu cơm ở nhà sao? Không cần gọi giao đồ nhanh đâu, giao đồ ăn nhanh có chút không sạch sẽ, sẽ làm ảnh hưởng tới hệ tiêu hóa."
"Ăn no mới có sức lực làm việc nha, đợi chút nữa nếu gặp được nguy hiểm, cũng có khí lực phản kháng. Được rồi, tôi đã mua tiêu xanh, rau cần, gốc của rau diếp cá, bông cải xanh, khoai lang tím, còn có thịt bò và trứng gà, để tôi đến nấu cơm cho anh đi."
"Tay nghề của tôi rất tốt đó, đừng thấy tôi toàn làm những món ăn thanh đạm, nhưng mà ăn ngon lắm nha."
Tiến thêm một bước... Tần Trạch lập tức nghe được những lời nói liên miên không dứt này, hắn lập tức hiểu được vì sao nặc danh A lại gọi tổ trưởng Giản là Giản ma ma.
Loại thái độ đầy thiện ý này, những lời nói đầy quan tâm kia, cả giỏ rau xanh vô cùng phù hợp với cuộc sống của một người bình thường kia nữa, nếu vị tổ trưởng Giản này mà mặc đồ phụ nữ, nói không chừng hắn còn cho rằng đối phương chính là mẹ của mình khi còn sống đó.
Nhưng đương nhiên, đống hình xăm trên người Giản Nhất Nhất mang đến một loại cảm giác tương phản rất mạnh với thiết lập nhân vật của bản thân Giản Nhất Nhất...
Loại tương phản này không khác gì trên bụng của một người phụ nữ có hình xăm mị ma [1], nhưng trên thực tế, cô ấy lại là một vị liệt nữ trinh tiết, còn thánh khiết vô cùng.
[1] : nguyên văn 魅魔银纹, mn có thể lên google search để biết cụ thể nó là hình gì.
Đến đây, trong lòng Tần Trạch lập tức sinh ra dục vọng muốn chửi thề một câu.
Đương nhiên là những tư liệu này rất khó tìm.
Tuy tổ chức chính phủ đã chặt đứt toàn bộ đầu mối tiếp sau về Tần Trạch, nhưng Cố An Tuân vốn là người biết được một phần diện mạo chân thực của Kiều Vi, cho nên gã tin tưởng rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Hơn nữa, sự kiện lần ấy cũng có không ít người chứng kiến tận mắt mà.
Lúc này, Cố An Tuân đang nhìn chằm chằm vào căn nhà số mười ba lầu mười ba của Tần Trạch.
"Trong nhà mày chỉ có một mình mày, kiểu gì mày cũng phải ra khỏi cửa thôi!" Cố An Tuân đã lên sẵn kế hoạch cho hết thảy những chuyện sắp diễn ra rồi.
Tần Trạch kia chỉ là một người bình thường, nếu so sánh với một người có chức nghiệp lịch cũ là nhạc trưởng như gã, hắn chẳng khác gì một kẻ yếu như sên.
Nếu gã muốn bắt cóc Tần Trạch, căn bản không cần tốn quá nhiều sức lực, và đương nhiên là Tần Trạch không có lấy một chút xíu khả năng nào có thể thoát khỏi rồi.
Đến lúc đó, gã sẽ nghiêm hình tra tấn kẻ này một phen, cần phải biết rõ ràng rốt cuộc trên người Tần Trạch này có điểm gì hấp dẫn được Kiều Vi trước, sau đó lại báo thù cho cô ấy cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong đầu Cố An Tuân lại nhớ tới đến câu nói kia của Kiều Vi:
"Người yêu của tôi rất thú vị, nói không chừng khi hai người gặp mặt nhau, các anh còn có thể trở thành bạn bè nữa."
Cố An Tuân dùng tư thái đẹp trai nhất lắc lắc đầu: "Không có khả năng, Kiều Vi à, bởi vì dục vọng chiếm hữu của anh đối với em, cả quá trình giáo dục mà anh được nhận nữa, chúng đều không cho phép anh làm ra loại chuyện như vậy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ như vậy, gã họ Cố nào đó luôn kiên định với tín niệm trong lòng mình, lại tiếp tục gắt gao nhìn chằm chằm vào một tòa lầu độc lập thuộc khu chung cư nhỏ kia.
Phía sau, một người trẻ tuổi với mái tóc dài, cả người đầy những hình xăm, đang bình thản đi vào tòa lầu độc lập ấy.
Tuy vị trí của Cố An Tuân còn cách cửa vào nhà số mười ba chừng mấy chục mét, nhưng ngay trong nháy mắt khi gã nhìn thấy người đàn ông xăm mình kia, con ngươi lập tức nở to ra.
Không biết vì sao, gã cứ có cảm giác những hình xăm trên thân thể người nọ vô cùng sống động, giống như chúng là vật sống vậy.
Hơn nữa cùng với sự xuất hiện của người nọ, là một loại cảm giác nguy cơ.
Người đàn ông bên kia mang theo nụ cười nhã nhặn, còn xách theo một chút rau dưa và trái cây, thoạt nhìn cực kỳ hòa hợp với hoàn cảnh chung quanh.
Nếu đối phương không phải đàn ông, nếu trên cơ thể đối phương không có những hình xăm vô cùng đáng chú ý kia, thì dáng vẻ bề ngoài ấy chẳng khác gì một bà thím buổi sáng đi chợ mua đồ ăn về nhà cả.
Đương nhiên —— người nọ không già, thoạt nhìn khuôn mặt cũng không tính là đặc biệt đẹp trai, tuấn tú, nhưng lại mang theo một loại cảm giác điềm tĩnh, thanh thản, cuộc sống an bình.
Cố An Tuân đứng từ xa xa nhìn thoáng qua người nọ, cảm giác nguy hiểm vừa rồi qua đi, lại có cảm giác... vô cùng tĩnh lặng.
...
...
Ngày mùng 6 tháng 4, 13-5, số nhà mười ba, lầu mười ba khu chung cư nhỏ Hữu Khoa Tân Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Trạch nghe được tiếng đập cửa, cũng nghe được người bên ngoài gọi tên mình, chất giọng và ngữ điệu lại tương tự như những gì hắn tưởng tượng, mới đứng lên ra mở cửa.
Ánh vào mi mắt, chính là nụ cười nhã nhặn của Giản Nhất Nhất kia.
Giản Nhất Nhất mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, quần tây màu trắng, đi một đôi giày bóng rổ không biết tên, ăn mặc khá trẻ trung, sau lưng đeo một cái ba lô có chút cũ nát.
"Chắc là anh còn chưa ăn cơm hả? Bình thường anh đều tự mình nấu cơm ở nhà sao? Không cần gọi giao đồ nhanh đâu, giao đồ ăn nhanh có chút không sạch sẽ, sẽ làm ảnh hưởng tới hệ tiêu hóa."
"Ăn no mới có sức lực làm việc nha, đợi chút nữa nếu gặp được nguy hiểm, cũng có khí lực phản kháng. Được rồi, tôi đã mua tiêu xanh, rau cần, gốc của rau diếp cá, bông cải xanh, khoai lang tím, còn có thịt bò và trứng gà, để tôi đến nấu cơm cho anh đi."
"Tay nghề của tôi rất tốt đó, đừng thấy tôi toàn làm những món ăn thanh đạm, nhưng mà ăn ngon lắm nha."
Tiến thêm một bước... Tần Trạch lập tức nghe được những lời nói liên miên không dứt này, hắn lập tức hiểu được vì sao nặc danh A lại gọi tổ trưởng Giản là Giản ma ma.
Loại thái độ đầy thiện ý này, những lời nói đầy quan tâm kia, cả giỏ rau xanh vô cùng phù hợp với cuộc sống của một người bình thường kia nữa, nếu vị tổ trưởng Giản này mà mặc đồ phụ nữ, nói không chừng hắn còn cho rằng đối phương chính là mẹ của mình khi còn sống đó.
Nhưng đương nhiên, đống hình xăm trên người Giản Nhất Nhất mang đến một loại cảm giác tương phản rất mạnh với thiết lập nhân vật của bản thân Giản Nhất Nhất...
Loại tương phản này không khác gì trên bụng của một người phụ nữ có hình xăm mị ma [1], nhưng trên thực tế, cô ấy lại là một vị liệt nữ trinh tiết, còn thánh khiết vô cùng.
[1] : nguyên văn 魅魔银纹, mn có thể lên google search để biết cụ thể nó là hình gì.
Đến đây, trong lòng Tần Trạch lập tức sinh ra dục vọng muốn chửi thề một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro