Xu Hợp Kiêng Kỵ...
2024-08-20 23:33:30
Tần Trạch vuốt cằm, trong lòng đã có kết luận:
“Trình Vãn và Đỗ Khắc kia cũng giống như đại đa số người lịch cũ khác, sẽ không phạm húy, bởi vì điều này sẽ mang tới nguy hiểm đến tính mạng.”
“Bọn họ lựa chọn là ‘Xu hợp kiêng kỵ [1]’. Chuyện này cũng không có bất cứ vấn đề gì.”
[1] : nghiêng về phía hợp mà né tránh kỵ.
“Và nó cũng chỉ rõ ra rằng, kể cả khi bản thân không phạm húy, chỉ cần bảo đảm chính mình còn sống sót, thì Nhật Lịch sẽ tự mình gia tăng ‘Chức năng’ cho người nắm giữ.”
“Nhưng phạm húy lại có thể thúc đẩy loại gia tăng này lên, thậm chí sau mỗi một lần phạm húy, người nắm giữ Nhật Lịch sẽ có thêm rất nhiều chỗ tốt khác.”
“Có điều chủ trương của ‘Công ty’ kia cũng là không cần phạm húy. Bởi vì phạm húy rất có khả năng sẽ khiến cho một ngày nào đó của người phạm húy trải qua vô cùng không thuận lợi.”
“Khi các loại bất hạnh cứ lần lượt nối đuôi nhau kéo đến, con người ta sẽ có khả năng bị nó đánh bại.”
“Ở đây, ta có thể mạnh dạn mà đưa ra giả thiết rằng, rất có thể người lịch đen mà Trình Vãn và Đỗ Khắc từng nhắc đến kia, chính là người đã bị Nhật Lịch ăn mòn sau khi bị các loại bất hạnh do nó mang đến đánh bại.”
“Nhật Lịch của bọn họ sẽ biến thành màu đen, khác với màu bạch kim bình thường...”
Tuy Tần Trạch không có hỏi mấy vấn đề này, nhưng từ lúc ban đầu khi nghe được mấy chữ người lịch đen này, hắn cũng đoán được đại khái rồi.
“Cho nên, chỗ xấu của việc phạm húy ––––– chính là nó liên tục đưa đến bất hạnh, khiến cho người lịch cũ có khả năng sẽ sa đọa thành người lịch đen. Thêm nữa, chính bản thân việc phạm húy cũng rất nguy hiểm.”
“Mà chỗ tốt của việc phạm húy là sẽ đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của bản thân người lịch cũ trên diện rộng. Hơn nữa, nó cũng trợ giúp bọn họ đạt được càng nhiều chất hơn, để chủ động làm cho bản thân trở nên mạnh hơn.”
Suy luận đến chỗ này, trong lòng Tần Trạch cũng đã có phán đoán của chính mình rồi.
“Hợp và kỵ ảnh hưởng đến các mặt, và rất có khả năng, chúng cũng sẽ ảnh hưởng đến ‘Chức nghiệp’ mà Nhật Lịch dành cho ta ở sáu ngày sau.”
“Nếu trong quá trình này, ta có thể lần lượt sống sót từ trong ‘Kỵ’, hẳn là loại chuyện này sẽ góp phần làm cho đánh giá của Nhật Lịch đối với ta tăng lên.”
“Đến cuối cùng, chức năng mà ta nhận được sẽ càng thêm hiếm thấy, càng thêm mạnh mẽ.”
Sự nguy hiểm của hai lần phạm húy trước vẫn hiện ra rõ ràng ngay trước mắt.
Cái nơi bị gọi là thế giới lịch cũ kia, ẩn chứa rất nhiều thứ quỷ dị.
Nhưng Tần Trạch lại cho rằng, trốn tránh là sai lầm.
Hắn luôn có cảm giác rằng, bản thân sự xuất hiện của cuốn Nhật Lịch quỷ dị ấy đã đủ để nói cho bọn họ biết rằng khoảng cách giữ hai thế giới này cũng không còn quá mức xa xôi.
Có lẽ vào một ngày nào đó, nhân loại sẽ không thể tiếp tục trốn tránh thế giới lịch cũ kia nữa.
Và e rằng đến lúc đó, chỉ những người đủ mạnh mẽ mới có thể sống sót ở một nơi tràn ngập vặn vẹo kia.
Đây là điều thứ nhất.
“Thứ hai, Kiều Vi cũng là người nắm giữ Nhật Lịch, với tính tình của Kiều Vi, khẳng định là cô ấy sẽ không ngoan ngoãn lựa chọn ‘Xu nghi kiêng kỵ’ đâu.”
“Cô ấy càng giống một người phụ nữ vừa đến mười hai giờ đêm, sẽ nhìn chằm chằm vào Nhật Lịch, và khát khao một loại kích thích mới nảy sinh hơn...”
Vừa nghĩ đến Kiều Vi, khóe miệng Tần Trạch lập tức cong lên.
“Ta muốn đuổi theo Kiều Vi, muốn vượt qua cô ấy, thậm chí còn muốn hoàn toàn nắm giữ Nhật Lịch, vậy thì không thể trốn tránh kỵ được.”
“Hơn nữa, ta cũng không sợ mất đi thứ gì. Cha mẹ đã sớm qua đời, xã giao thì ít đến đáng thương. Ngay cả Kiều Vi cũng tạm thời rời khỏi ta rồi.”
Tần Trạch cười tự giễu: “Dựa theo tình huống khách quan, ta vốn là một người hoàn toàn không đủ điều kiện để hắc hóa, cho nên, có vẻ như phạm húy chính là một loại phương thức không tồi để ta trở nên mạnh mẽ.”
Trên thực tế, tất cả những phỏng đoán bên trên đều là dữ kiện để Tần Trạch đưa ra sự lựa chọn cho chính mình, hoặc có thể nói là phong cách hành sự cũng như quan điểm chủ đạo của bản thân trong tương lai.
Nói đơn giản một chút là giữa ‘Xu hợp kiêng kỵ’ và ‘Nghênh kỵ mà lên’, hắn đã lựa chọn vế sau.
...
...
Trong khoảng thời gian một buổi chiều, Tần Trạch đã hàn huyên, tán gẫu với Đỗ Khắc và Trình Vãn không ít chuyện, coi như hắn cũng bù lại được không ít kiến thức về người lịch cũ.
Đương nhiên, đó đều là một ít thứ mà chính bản thân người lịch cũ cũng có thể sờ soạng ra được.
Ngược lại, Trình Vãn và Đỗ Khắc cũng không có nói quá nhiều về những tin tức có đề cập đến ‘Công ty’ với vị “Lao động thời vụ” – Tần Trạch này.
Thi thoảng nhóm thành viên nặc danh khác cũng xuất hiện, nhưng bọn họ đều nói những chuyện không có liên quan đến Nhật Lịch.
Dựa theo cách nói của Trình Vãn, ở thời điểm thích hợp, bọn họ sẽ cung cấp cho Tần Trạch một chút trợ giúp tương ứng.
Mà trong quá trình nói chuyện phiếm này, Tần Trạch đã bước đầu xác định được các loại phán đoán của mình đều là chính xác.
Phạm húy, sẽ mang đến lợi nhuận kếch xù.
“Trình Vãn và Đỗ Khắc kia cũng giống như đại đa số người lịch cũ khác, sẽ không phạm húy, bởi vì điều này sẽ mang tới nguy hiểm đến tính mạng.”
“Bọn họ lựa chọn là ‘Xu hợp kiêng kỵ [1]’. Chuyện này cũng không có bất cứ vấn đề gì.”
[1] : nghiêng về phía hợp mà né tránh kỵ.
“Và nó cũng chỉ rõ ra rằng, kể cả khi bản thân không phạm húy, chỉ cần bảo đảm chính mình còn sống sót, thì Nhật Lịch sẽ tự mình gia tăng ‘Chức năng’ cho người nắm giữ.”
“Nhưng phạm húy lại có thể thúc đẩy loại gia tăng này lên, thậm chí sau mỗi một lần phạm húy, người nắm giữ Nhật Lịch sẽ có thêm rất nhiều chỗ tốt khác.”
“Có điều chủ trương của ‘Công ty’ kia cũng là không cần phạm húy. Bởi vì phạm húy rất có khả năng sẽ khiến cho một ngày nào đó của người phạm húy trải qua vô cùng không thuận lợi.”
“Khi các loại bất hạnh cứ lần lượt nối đuôi nhau kéo đến, con người ta sẽ có khả năng bị nó đánh bại.”
“Ở đây, ta có thể mạnh dạn mà đưa ra giả thiết rằng, rất có thể người lịch đen mà Trình Vãn và Đỗ Khắc từng nhắc đến kia, chính là người đã bị Nhật Lịch ăn mòn sau khi bị các loại bất hạnh do nó mang đến đánh bại.”
“Nhật Lịch của bọn họ sẽ biến thành màu đen, khác với màu bạch kim bình thường...”
Tuy Tần Trạch không có hỏi mấy vấn đề này, nhưng từ lúc ban đầu khi nghe được mấy chữ người lịch đen này, hắn cũng đoán được đại khái rồi.
“Cho nên, chỗ xấu của việc phạm húy ––––– chính là nó liên tục đưa đến bất hạnh, khiến cho người lịch cũ có khả năng sẽ sa đọa thành người lịch đen. Thêm nữa, chính bản thân việc phạm húy cũng rất nguy hiểm.”
“Mà chỗ tốt của việc phạm húy là sẽ đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của bản thân người lịch cũ trên diện rộng. Hơn nữa, nó cũng trợ giúp bọn họ đạt được càng nhiều chất hơn, để chủ động làm cho bản thân trở nên mạnh hơn.”
Suy luận đến chỗ này, trong lòng Tần Trạch cũng đã có phán đoán của chính mình rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hợp và kỵ ảnh hưởng đến các mặt, và rất có khả năng, chúng cũng sẽ ảnh hưởng đến ‘Chức nghiệp’ mà Nhật Lịch dành cho ta ở sáu ngày sau.”
“Nếu trong quá trình này, ta có thể lần lượt sống sót từ trong ‘Kỵ’, hẳn là loại chuyện này sẽ góp phần làm cho đánh giá của Nhật Lịch đối với ta tăng lên.”
“Đến cuối cùng, chức năng mà ta nhận được sẽ càng thêm hiếm thấy, càng thêm mạnh mẽ.”
Sự nguy hiểm của hai lần phạm húy trước vẫn hiện ra rõ ràng ngay trước mắt.
Cái nơi bị gọi là thế giới lịch cũ kia, ẩn chứa rất nhiều thứ quỷ dị.
Nhưng Tần Trạch lại cho rằng, trốn tránh là sai lầm.
Hắn luôn có cảm giác rằng, bản thân sự xuất hiện của cuốn Nhật Lịch quỷ dị ấy đã đủ để nói cho bọn họ biết rằng khoảng cách giữ hai thế giới này cũng không còn quá mức xa xôi.
Có lẽ vào một ngày nào đó, nhân loại sẽ không thể tiếp tục trốn tránh thế giới lịch cũ kia nữa.
Và e rằng đến lúc đó, chỉ những người đủ mạnh mẽ mới có thể sống sót ở một nơi tràn ngập vặn vẹo kia.
Đây là điều thứ nhất.
“Thứ hai, Kiều Vi cũng là người nắm giữ Nhật Lịch, với tính tình của Kiều Vi, khẳng định là cô ấy sẽ không ngoan ngoãn lựa chọn ‘Xu nghi kiêng kỵ’ đâu.”
“Cô ấy càng giống một người phụ nữ vừa đến mười hai giờ đêm, sẽ nhìn chằm chằm vào Nhật Lịch, và khát khao một loại kích thích mới nảy sinh hơn...”
Vừa nghĩ đến Kiều Vi, khóe miệng Tần Trạch lập tức cong lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta muốn đuổi theo Kiều Vi, muốn vượt qua cô ấy, thậm chí còn muốn hoàn toàn nắm giữ Nhật Lịch, vậy thì không thể trốn tránh kỵ được.”
“Hơn nữa, ta cũng không sợ mất đi thứ gì. Cha mẹ đã sớm qua đời, xã giao thì ít đến đáng thương. Ngay cả Kiều Vi cũng tạm thời rời khỏi ta rồi.”
Tần Trạch cười tự giễu: “Dựa theo tình huống khách quan, ta vốn là một người hoàn toàn không đủ điều kiện để hắc hóa, cho nên, có vẻ như phạm húy chính là một loại phương thức không tồi để ta trở nên mạnh mẽ.”
Trên thực tế, tất cả những phỏng đoán bên trên đều là dữ kiện để Tần Trạch đưa ra sự lựa chọn cho chính mình, hoặc có thể nói là phong cách hành sự cũng như quan điểm chủ đạo của bản thân trong tương lai.
Nói đơn giản một chút là giữa ‘Xu hợp kiêng kỵ’ và ‘Nghênh kỵ mà lên’, hắn đã lựa chọn vế sau.
...
...
Trong khoảng thời gian một buổi chiều, Tần Trạch đã hàn huyên, tán gẫu với Đỗ Khắc và Trình Vãn không ít chuyện, coi như hắn cũng bù lại được không ít kiến thức về người lịch cũ.
Đương nhiên, đó đều là một ít thứ mà chính bản thân người lịch cũ cũng có thể sờ soạng ra được.
Ngược lại, Trình Vãn và Đỗ Khắc cũng không có nói quá nhiều về những tin tức có đề cập đến ‘Công ty’ với vị “Lao động thời vụ” – Tần Trạch này.
Thi thoảng nhóm thành viên nặc danh khác cũng xuất hiện, nhưng bọn họ đều nói những chuyện không có liên quan đến Nhật Lịch.
Dựa theo cách nói của Trình Vãn, ở thời điểm thích hợp, bọn họ sẽ cung cấp cho Tần Trạch một chút trợ giúp tương ứng.
Mà trong quá trình nói chuyện phiếm này, Tần Trạch đã bước đầu xác định được các loại phán đoán của mình đều là chính xác.
Phạm húy, sẽ mang đến lợi nhuận kếch xù.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro