Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường, Hoàng Đế Không Trêu Được
Chương 24
Lạc Thúc Thúc
2024-09-10 16:31:58
Hiên Viên Linh tay dài chụp tới, ôm lấy Thẩm Khanh: “Xác thực không quá tinh thông, nhưng là biết sai?”
“Thần thiếp biết sai.”
“Đã biết sai, nhưng có tự mình dụng tâm học?”
Thẩm Khanh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Thần thiếp, thần thiếp đã tự học tập.”
Yết hầu của Hiên Viên Linh trên dưới đảo một hồi: “Để trẫm nhìn một cái, xem đã học được những gì."
Thẩm Khanh học cái gì đâu?
Dù sao cũng là người hiện đại, có câu nói, chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, một hoàng đế cổ đại như Hiên Viên Linh làm sao hiểu thủ đoạn của Thẩm Khanh?
Nhưng Thẩm Khanh rốt cuộc cũng không thể quá buông thả mình, nàng nếu như buông thả, Hiên Viên Linh hiển nhiên có thể bị dọa tới.
Hơn nữa nàng hiện tại cũng là nghĩ đối với Hiên Viên Linh không thể chỉ câu nhân mà còn phải lưu lại một ít tâm tư. Nam nhân nha, một mặt vừa thích một nữ nhân phóng khoáng, một mặt lại khinh thường nữ nhân như vậy, Thẩm Khanh đều rõ ràng.
Cho nên hiện tại cũng phải có mức độ, ít nhất là vào lúc này.
Hiên Viên Linh một hồi túc ở Chiêu Hoa cung, cùng Thẩm Khanh nằm ở một cái giường thượng, Thẩm Khanh mệt mỏi nhưng cũng phải đợi Hiên Viên Linh mới được đi ngủ.
Khó khăn bố trí ổn thoả cho Hiên Viên Linh, nàng nằm xuống bên cạnh Hiên Viên Linh nhưng nằm cũng không an phận, tiến đến bên cạnh hắn nghĩ nghĩ một ít, ngập ngừng ôm cánh tay hắn. Như thể rất vui vẻ, ngay cả khi ngủ say cũng không định buông.
Hiên Viên Linh trong lòng có chút mâu thuẫn, hắn chưa từng thấy qua nữ nhân nào dính người như vậy hoặc là nói, dù cho có ý định thân thiết, cũng không có cung phi to gan tới vậy, dám trắng trợn dính người. Nữ nhân trong cung đương nhiên đều mong chờ sự sủng ái của hắn, sự kinh hỷ khi thấy hắn đều là thật, thế nhưng chưa từng có thuần khiết như sự thân thiết của nàng ấy.
Có thể quyến luyến hắn như vậy?
Dương như hắn là chỗ dựa lớn nhất của nàng trong hậu cung này.
Xem như là nơi duy nhất có thể dựa vào đi? Rốt cuộc nàng không giống các tần phi khác, gần gũi với nhà ngoại, trong nhà lại có gia thế tốt.
Hiên Viên Linh hơi mềm lòng, cũng không có ý tứ ghét bỏ.
Nàng không có gia thế tốt, phụ mẫu lại được đặc biệt ở xa, trong cung một người giúp cũng không có. Thấy nàng khóe miệng cong cong, lại cũng không nói gì cả liền tùy nàng đi.
A, không có cự tuyệt a.
Nghĩ như vậy, liền thấy nàng lại nhìn qua đây một chút.
Nam nhân cũng không nghĩ tới việc mình còn chưa rút tay áo ra, hiện tại tiếp xúc, thử một chút, sau lại quen dần, hắn tự nhiên sẽ không cho rằng một số hành động quá phận của nàng là không tốt.
Sự thân thiết sẽ ngày càng trở nên tự nhiên hơn.
Đôi khi thói quen thực sự là điều khủng khiếp đến mức ngay cả hoàng đế cũng không miễn trừ.
Chỉ là Thẩm Khanh không ngờ tới sau khi ngủ say sẽ có phản ứng như vậy.
Hiện tại trời mùa hè càng vào đêm càng lạnh, nàng chưa từng cảm thấy lạnh khi ngủ một mình, nhưng khi Hiên Viên Linh, một nam nhân trưởng thành ngủ cạnh nàng liền cảm thấy hơi lạnh, sau đó nàng quấn chăn, cọ vào người nam nhân.
Hiên Viên Linh nửa đêm tỉnh lại, phát hiện phần lớn chăn bông trên người đã bị Thẩm Khanh cuộn lại.
Hiên Viên Linh: “……”
Thật sự tức giận cười hừ. Không có người nữ nhân nào dám giật chăn của hắn. Sau đó Hiên Viên Linh liền giật lại.
Lúc đầu, hắn cảm thấy Thẩm Khanh quá mức càn rỡ, nghĩ rằng nên dạy dỗ nàng ấy, hoặc ít nhất là cho nàng biết hắn ta là hoàng đế, chung sống với hắn không giống như đối với người bình thường.
Thẩm Khanh không biết hắn lại lạnh lùng như vậy, khi bị nam nhân giật chăn khỏi người, nhưng lại không mạnh bằng Hiên Viên Linh nên lẩm bẩm, bò vào trong ngực hắn.
Hiên Viên Lăng từng nhìn thấy sự chủ động của nàng trên giường nhưng hắn chưa bao giờ thấy nàng giống như một đứa trẻ đang đòi sữa, còn ôm hắn.
Hắn sửng sốt khi thấy Thẩm Thanh đã ôm tới, còn tìm một tư thế thoải mái rồi nằm trong lòng hắn.
Thực sự càn rỡ.
Trong bóng tối, Hiên Viên Linh vỗ mông nhỏ, thấy nàng cau mày dùng tay nắm chặt tay áo của hắn, lẩm bẩm: “Ôm ôm.”
Thanh âm thật là ngọt đến tận tâm khảm.
Này đâu giống tư thái của một tần phi, nhân gian đều là nói nữ tử sau khi hoan ái sẽ trở nên thành thục. Nàng cũng là làm mấy lần, không thành thục trái lại nhìn còn giống một cái bảo bảo kiều nhuyễn.
Hắn cũng không tức giận. Xét đến cùng tuổi còn nhỏ lại quá mệt mỏi, đến cùng không có đẩy người xuống, đơn giản nàng cũng không nặng, một lát sau thẳng thắn ôm nàng liền cứ như thế ngủ.
“Thần thiếp biết sai.”
“Đã biết sai, nhưng có tự mình dụng tâm học?”
Thẩm Khanh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Thần thiếp, thần thiếp đã tự học tập.”
Yết hầu của Hiên Viên Linh trên dưới đảo một hồi: “Để trẫm nhìn một cái, xem đã học được những gì."
Thẩm Khanh học cái gì đâu?
Dù sao cũng là người hiện đại, có câu nói, chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, một hoàng đế cổ đại như Hiên Viên Linh làm sao hiểu thủ đoạn của Thẩm Khanh?
Nhưng Thẩm Khanh rốt cuộc cũng không thể quá buông thả mình, nàng nếu như buông thả, Hiên Viên Linh hiển nhiên có thể bị dọa tới.
Hơn nữa nàng hiện tại cũng là nghĩ đối với Hiên Viên Linh không thể chỉ câu nhân mà còn phải lưu lại một ít tâm tư. Nam nhân nha, một mặt vừa thích một nữ nhân phóng khoáng, một mặt lại khinh thường nữ nhân như vậy, Thẩm Khanh đều rõ ràng.
Cho nên hiện tại cũng phải có mức độ, ít nhất là vào lúc này.
Hiên Viên Linh một hồi túc ở Chiêu Hoa cung, cùng Thẩm Khanh nằm ở một cái giường thượng, Thẩm Khanh mệt mỏi nhưng cũng phải đợi Hiên Viên Linh mới được đi ngủ.
Khó khăn bố trí ổn thoả cho Hiên Viên Linh, nàng nằm xuống bên cạnh Hiên Viên Linh nhưng nằm cũng không an phận, tiến đến bên cạnh hắn nghĩ nghĩ một ít, ngập ngừng ôm cánh tay hắn. Như thể rất vui vẻ, ngay cả khi ngủ say cũng không định buông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiên Viên Linh trong lòng có chút mâu thuẫn, hắn chưa từng thấy qua nữ nhân nào dính người như vậy hoặc là nói, dù cho có ý định thân thiết, cũng không có cung phi to gan tới vậy, dám trắng trợn dính người. Nữ nhân trong cung đương nhiên đều mong chờ sự sủng ái của hắn, sự kinh hỷ khi thấy hắn đều là thật, thế nhưng chưa từng có thuần khiết như sự thân thiết của nàng ấy.
Có thể quyến luyến hắn như vậy?
Dương như hắn là chỗ dựa lớn nhất của nàng trong hậu cung này.
Xem như là nơi duy nhất có thể dựa vào đi? Rốt cuộc nàng không giống các tần phi khác, gần gũi với nhà ngoại, trong nhà lại có gia thế tốt.
Hiên Viên Linh hơi mềm lòng, cũng không có ý tứ ghét bỏ.
Nàng không có gia thế tốt, phụ mẫu lại được đặc biệt ở xa, trong cung một người giúp cũng không có. Thấy nàng khóe miệng cong cong, lại cũng không nói gì cả liền tùy nàng đi.
A, không có cự tuyệt a.
Nghĩ như vậy, liền thấy nàng lại nhìn qua đây một chút.
Nam nhân cũng không nghĩ tới việc mình còn chưa rút tay áo ra, hiện tại tiếp xúc, thử một chút, sau lại quen dần, hắn tự nhiên sẽ không cho rằng một số hành động quá phận của nàng là không tốt.
Sự thân thiết sẽ ngày càng trở nên tự nhiên hơn.
Đôi khi thói quen thực sự là điều khủng khiếp đến mức ngay cả hoàng đế cũng không miễn trừ.
Chỉ là Thẩm Khanh không ngờ tới sau khi ngủ say sẽ có phản ứng như vậy.
Hiện tại trời mùa hè càng vào đêm càng lạnh, nàng chưa từng cảm thấy lạnh khi ngủ một mình, nhưng khi Hiên Viên Linh, một nam nhân trưởng thành ngủ cạnh nàng liền cảm thấy hơi lạnh, sau đó nàng quấn chăn, cọ vào người nam nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiên Viên Linh nửa đêm tỉnh lại, phát hiện phần lớn chăn bông trên người đã bị Thẩm Khanh cuộn lại.
Hiên Viên Linh: “……”
Thật sự tức giận cười hừ. Không có người nữ nhân nào dám giật chăn của hắn. Sau đó Hiên Viên Linh liền giật lại.
Lúc đầu, hắn cảm thấy Thẩm Khanh quá mức càn rỡ, nghĩ rằng nên dạy dỗ nàng ấy, hoặc ít nhất là cho nàng biết hắn ta là hoàng đế, chung sống với hắn không giống như đối với người bình thường.
Thẩm Khanh không biết hắn lại lạnh lùng như vậy, khi bị nam nhân giật chăn khỏi người, nhưng lại không mạnh bằng Hiên Viên Linh nên lẩm bẩm, bò vào trong ngực hắn.
Hiên Viên Lăng từng nhìn thấy sự chủ động của nàng trên giường nhưng hắn chưa bao giờ thấy nàng giống như một đứa trẻ đang đòi sữa, còn ôm hắn.
Hắn sửng sốt khi thấy Thẩm Thanh đã ôm tới, còn tìm một tư thế thoải mái rồi nằm trong lòng hắn.
Thực sự càn rỡ.
Trong bóng tối, Hiên Viên Linh vỗ mông nhỏ, thấy nàng cau mày dùng tay nắm chặt tay áo của hắn, lẩm bẩm: “Ôm ôm.”
Thanh âm thật là ngọt đến tận tâm khảm.
Này đâu giống tư thái của một tần phi, nhân gian đều là nói nữ tử sau khi hoan ái sẽ trở nên thành thục. Nàng cũng là làm mấy lần, không thành thục trái lại nhìn còn giống một cái bảo bảo kiều nhuyễn.
Hắn cũng không tức giận. Xét đến cùng tuổi còn nhỏ lại quá mệt mỏi, đến cùng không có đẩy người xuống, đơn giản nàng cũng không nặng, một lát sau thẳng thắn ôm nàng liền cứ như thế ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro