Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường, Hoàng Đế Không Trêu Được
Chương 39
Lạc Thúc Thúc
2024-09-10 16:31:58
Một đêm này đều trằn trọc khó ngủ, cái gọi là “hạn đích hạn tử, lạo đích lạo tử”*, Thẩm Khanh lúc này thật sự minh bạch.
Nguyên văn câu tục ngữ là 旱的旱死涝的涝死: Chết khô vì hạn hán, chết đuối vì ngập lụt, ý chỉ hai hiện tượng thời tiết cực đoan trái ngược nhau. Nghĩa đen muốn nói tới “kẻ thừa người thiếu”.
Ai có thể nghĩ đến nàng ăn xong rồi hoàng đế còn có thể lại tới một hồi?
Nàng thật mệt đến ngủ thế nào cũng không biết, tỉnh lại bên ngoài trời đều nắng to, mặt trời đã lên cao.
Bản thân hơi kinh ngạc, gọi Phương Vận vào: "Hoàng thượng đâu?"
Phương Vận nói: "Hoàng thượng dặn bảo bọn nô tỳ hầu hạ người thật tốt liền vào triều sớm." Nàng cười nói: "Là hoàng thượng chính miệng nói không cần đánh thức người hầu hạ mặc triều phục."
Phương Vận đích thực vui vẻ, hoàng thượng chính miệng nói không cần đánh thức, đây là chuyện tốt. Hôm qua vì trận phạt kia bị làm cho dọa sợ, Thẩm Khanh nói không có chuyện gì quả thực liền không có chuyện gì.
Thẩm Khanh trái lại yên tâm, hắn chính miệng nói thì tốt, cả người thả lỏng, trên người đều đau nhức, vừa ngồi dậy nàng lần nữa ngã trở lại.
"Đã bôi dược chưa?"
Phương Vận nói: "Còn chưa, sáng sớm hôm nay Tiểu Hạ Tử công công đưa tới cao dược, nói là bôi ngoài da, nô tì không dám tự chủ trương."
"Bôi đi bôi đi, ta thực sự khó chịu chết mất."
Cẩu hoàng đế một hồi hai hồi đều điên như thế, nàng cũng hiếu kỳ trong cung những nữ nhân kia lẽ nào không uy no hắn ư? Thực như chó dữ vồ mồi, đến cùng là tình huống như thế nào?
Phàn nàn thì phàn nàn, rốt cuộc cuộc sống yêu tinh hài hòa vẫn có lợi cho việc phát triển tình cảm, Thẩm Khanh không phải ngu ngốc, chắc chắn sẽ không cự tuyệt, vô nghĩa, cũng không định tự tìm đường chết.
Bất quá suy nghĩ một chút, lần này bị lăn lộn thành như vậy, lần tới nàng trái lại có thể xin khoan dung đi. Có lẽ sẽ khiến hắn từ tận đáy lòng mà thương xót nàng, cũng nghĩ nàng mảnh mai, với nàng đều có lợi.
Thẩm Khanh mặc dù khó chịu, nhưng đêm qua tâm tình tốt kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Tới buổi trưa, Xuân Hoa ở bên ngoài nghe được tin tức.
"Nghe nói Du phi nương nương ra ngoài tản bộ thời điểm gặp được Phương quý nhân, không biết thế nào Phương quý nhân đụng phải nương nương, khiến cho Du phi nương nương phạt quỳ đủ hai canh giờ mới thôi."
Thẩm Khanh vừa nghe, phạt quỳ a, đúng là thủ đoạn phạt người tiêu chuẩn của nhân vật phản diện trong tiểu thuyết cung đấu, Du phi quả thực xứng đáng với danh hiệu nhân vật phản diện của mình. Còn tưởng rằng mang thai có thể yên tĩnh.
Lần này cũng là Phương quý nhân xui xẻo, hai canh giờ, chân chắc chắn không thể duỗi thẳng a?
Còn không phải là Hiên Viên Linh mười ngày nửa tháng không đến hậu cung, vừa đến liền lật bài tử của Phương quý nhân, Du phi xếp sau Phương quý nhân tất nhiên trong lòng nàng ta sinh khí cũng là bình thường.
Cho nên a, may mắn Hiên Viên Linh không đến tìm nàng trước tiên, nếu không cái quỳ này xác định chắc chắn chính là nàng.
Nguyên văn câu tục ngữ là 旱的旱死涝的涝死: Chết khô vì hạn hán, chết đuối vì ngập lụt, ý chỉ hai hiện tượng thời tiết cực đoan trái ngược nhau. Nghĩa đen muốn nói tới “kẻ thừa người thiếu”.
Ai có thể nghĩ đến nàng ăn xong rồi hoàng đế còn có thể lại tới một hồi?
Nàng thật mệt đến ngủ thế nào cũng không biết, tỉnh lại bên ngoài trời đều nắng to, mặt trời đã lên cao.
Bản thân hơi kinh ngạc, gọi Phương Vận vào: "Hoàng thượng đâu?"
Phương Vận nói: "Hoàng thượng dặn bảo bọn nô tỳ hầu hạ người thật tốt liền vào triều sớm." Nàng cười nói: "Là hoàng thượng chính miệng nói không cần đánh thức người hầu hạ mặc triều phục."
Phương Vận đích thực vui vẻ, hoàng thượng chính miệng nói không cần đánh thức, đây là chuyện tốt. Hôm qua vì trận phạt kia bị làm cho dọa sợ, Thẩm Khanh nói không có chuyện gì quả thực liền không có chuyện gì.
Thẩm Khanh trái lại yên tâm, hắn chính miệng nói thì tốt, cả người thả lỏng, trên người đều đau nhức, vừa ngồi dậy nàng lần nữa ngã trở lại.
"Đã bôi dược chưa?"
Phương Vận nói: "Còn chưa, sáng sớm hôm nay Tiểu Hạ Tử công công đưa tới cao dược, nói là bôi ngoài da, nô tì không dám tự chủ trương."
"Bôi đi bôi đi, ta thực sự khó chịu chết mất."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩu hoàng đế một hồi hai hồi đều điên như thế, nàng cũng hiếu kỳ trong cung những nữ nhân kia lẽ nào không uy no hắn ư? Thực như chó dữ vồ mồi, đến cùng là tình huống như thế nào?
Phàn nàn thì phàn nàn, rốt cuộc cuộc sống yêu tinh hài hòa vẫn có lợi cho việc phát triển tình cảm, Thẩm Khanh không phải ngu ngốc, chắc chắn sẽ không cự tuyệt, vô nghĩa, cũng không định tự tìm đường chết.
Bất quá suy nghĩ một chút, lần này bị lăn lộn thành như vậy, lần tới nàng trái lại có thể xin khoan dung đi. Có lẽ sẽ khiến hắn từ tận đáy lòng mà thương xót nàng, cũng nghĩ nàng mảnh mai, với nàng đều có lợi.
Thẩm Khanh mặc dù khó chịu, nhưng đêm qua tâm tình tốt kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Tới buổi trưa, Xuân Hoa ở bên ngoài nghe được tin tức.
"Nghe nói Du phi nương nương ra ngoài tản bộ thời điểm gặp được Phương quý nhân, không biết thế nào Phương quý nhân đụng phải nương nương, khiến cho Du phi nương nương phạt quỳ đủ hai canh giờ mới thôi."
Thẩm Khanh vừa nghe, phạt quỳ a, đúng là thủ đoạn phạt người tiêu chuẩn của nhân vật phản diện trong tiểu thuyết cung đấu, Du phi quả thực xứng đáng với danh hiệu nhân vật phản diện của mình. Còn tưởng rằng mang thai có thể yên tĩnh.
Lần này cũng là Phương quý nhân xui xẻo, hai canh giờ, chân chắc chắn không thể duỗi thẳng a?
Còn không phải là Hiên Viên Linh mười ngày nửa tháng không đến hậu cung, vừa đến liền lật bài tử của Phương quý nhân, Du phi xếp sau Phương quý nhân tất nhiên trong lòng nàng ta sinh khí cũng là bình thường.
Cho nên a, may mắn Hiên Viên Linh không đến tìm nàng trước tiên, nếu không cái quỳ này xác định chắc chắn chính là nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro