Quý Phi Kiều Nhuyễn Thủ Đoạn Cao Cường, Hoàng Đế Không Trêu Được
Chương 50
Lạc Thúc Thúc
2024-09-10 16:31:58
Ấn theo quy củ trong cung đều là phải chuẩn bị một phen, bất quá Đoan Ngọ cũng không phải tết âm lịch hay sinh thần, vì vậy không cần quá long trọng, nhiều nhất chính là để hoàng đế cùng các phi tần tổ chức một yến hội gặp mặt nho nhỏ.
Thẩm Khanh trước đó được hoàng hậu ban thưởng hai kiện y phục, nàng liền mặc tới yến hội, chính là muốn cho hoàng hậu xem một chút tâm ý “nhất nhất nghe lời” của nàng.
Một thân này quả thực có chút chói mắt, thêm vào đó dáng người của Thẩm Khanh đều là băng cơ ngọc cốt, lúc này nhìn liền càng chói mắt hơn.
Ánh mắt của Du phi lại bay tới trên người Thẩm Khanh.
Du phi bị Hiên Viên Linh nói một câu, vài ngày đều không có ra cửa, trong lòng nghẹn đến khó chịu, hôm nay ra cửa liền tỉ mỉ trang điểm qua.
Nàng ta nguyên bản vốn cũng minh diễm, hiện tại mang thai nhưng thân hình vẫn chưa có gì khác biệt. Hai ngày này hiển nhiên là dưỡng tốt, khí sắc cũng không tệ. Hôm nay liền mặc một bộ cung trang màu sắc nổi bật, trang điểm cũng đặc biệt xuất chúng, rất có khí thế tới áp những hoa thơm cỏ lạ kia.
Thẩm Khanh thích nhìn mỹ nhân, nàng nếu có thể cũng cam tâm tình nguyện nhìn nhiều Du phi hai lần, nhưng chính là dù sao điều kiện không cho phép.
Du phi nhìn nàng như muốn chọi gà.
Thẩm Khanh thật muốn chửi thề, nàng không biết là nên nói Du phi quả thực kiên nhẫn đối đầu với nàng hay vẫn là nói bản thân quả thực là một bia đỡ đạn đủ tiêu chuẩn.
Cũng may, lúc này Phương quý nhân tới.
Trước đó chân của Phương quý nhân bị thương nên phải ở trong cung tĩnh dưỡng mấy ngày. Hiện tại xuống giường đi đứng còn chưa khỏi hẳn, nhưng tốt xấu vẫn có thể đi được.
Mà Du phi bên này nhìn thấy Phương quý nhân, ánh mắt không chỉ đơn thuần là đố kỵ với nàng ta khi được Hiên Viên Linh sủng ái.
Trong mắt nhiều hơn chút hận ý.
Du phi đã hầu hạ bên người Hiên Viên Linh được nhiều năm, ngang ngược cũng không ngày một ngày hai, bị răn dạy vẫn là lần đầu tiên, làm sao có thể không ghi hận?
Thẩm Khanh trong lòng nói rất tốt, hai vị đấu đi, cũng không thể để ý tới người khác, ta xem liền tốt.
Hoàng đế từ trước đến nay đều là nhân vật chính, nhưng nhân vật chính lên sân khấu đều là đến cuối cùng. Lúc này hiển nhiên vẫn chưa đến.
Các tần phi lại phải bái kiến hoàng hậu trước. Bên này hoàng hậu nhìn một cái liền thấy Thẩm Khanh mặc trên người chính là kiện y phục trước đó được nàng ta ban thưởng, trên mặt không khỏi mang tiếu ý.
Hoàng hậu mỉm cười nhìn cả đám tần phi, thập phần có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ, chỉ chốc lát sau Hiên Viên Linh cũng đã tới.
Đế hậu gặp nhau, cũng nhìn không ra trước đó hai người tan hợp trong không vui.
Hiên Viên Linh nên cấp thể diện cho hoàng hậu vẫn là không thiếu.
Thẩm Khanh nhìn đều đau mắt, thật là ra vẻ, liền cứ như thế ở bên ngoài xem.
Du phi hiện tại còn đang trừng mắt nhìn Phương quý nhân, cũng không rảnh quan tâm tới nàng, Thẩm Khanh liền biểu hiện giống trước đó trong tiệc sinh thần của đại hoàng tử, mặc dù mặc trên mình y phục hoa lệ nhưng ăn uống vẫn là điệu thấp.
Trên yến hội không thể trông chờ có món ăn ngon gì, dù sao cũng là làm theo quy củ, cũng không phải sở thích của Thẩm Khanh. Hơn nữa nếu như có, thì mục đích tham gia yến hội cũng không phải là để ăn uống. Ngươi làm sao có thể lấy chân giò tới gặm, vẫn có thể ngụm lớn ăn thịt, ngụm lớn uống rượu a, tất nhiên không thể, muốn ăn no cũng là không được, cho nên trước khi đến đây mới cần ăn qua một ít điểm tâm lót dạ. Lúc này liền hướng về món khai vị.
Hiên Viên Linh ngồi ở trên cao, tầm mắt đảo qua vị trí của Thẩm Khanh, liền thấy nàng đang ăn hoa quả.
Đột nhiên nghĩ tới vật nhỏ này lần trước trong sinh thần của đại hoàng tử cũng chỉ ăn chút rau.
Cũng không phải là loại thực yếu ớt, hiển nhiên là thức ăn trên bàn không hợp khẩu vị.
Hiên Viên Linh cũng không thấy trên mặt nàng tỏ vẻ ghét bỏ, bất quá trên mặt không chê, miệng chính là ghét bỏ, nhìn qua đúng là cực kỳ có ý tứ. Cùng nữ nhân khác so sánh, liền có vẻ đặc biệt xinh đẹp?
Hiên Viên Linh trong lòng thầm nghĩ, đột nhiên một tần phi trong đó che miệng nôn khan một tiếng.
Một tiếng nôn khan này, chính là thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.
Thẩm Khanh cũng nhìn sang, chỉ thấy lại là Phương quý nhân.
Phương quý nhân che miệng, mắt trừng lớn, bỗng nhiên nhìn lên Hiên Viên Linh, thấy hoàng đế cũng nhìn qua liền vội vàng tạ tội: “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp, thần thiếp không biết thế nào, đột nhiên liền…....”
Thẩm Khanh trước đó được hoàng hậu ban thưởng hai kiện y phục, nàng liền mặc tới yến hội, chính là muốn cho hoàng hậu xem một chút tâm ý “nhất nhất nghe lời” của nàng.
Một thân này quả thực có chút chói mắt, thêm vào đó dáng người của Thẩm Khanh đều là băng cơ ngọc cốt, lúc này nhìn liền càng chói mắt hơn.
Ánh mắt của Du phi lại bay tới trên người Thẩm Khanh.
Du phi bị Hiên Viên Linh nói một câu, vài ngày đều không có ra cửa, trong lòng nghẹn đến khó chịu, hôm nay ra cửa liền tỉ mỉ trang điểm qua.
Nàng ta nguyên bản vốn cũng minh diễm, hiện tại mang thai nhưng thân hình vẫn chưa có gì khác biệt. Hai ngày này hiển nhiên là dưỡng tốt, khí sắc cũng không tệ. Hôm nay liền mặc một bộ cung trang màu sắc nổi bật, trang điểm cũng đặc biệt xuất chúng, rất có khí thế tới áp những hoa thơm cỏ lạ kia.
Thẩm Khanh thích nhìn mỹ nhân, nàng nếu có thể cũng cam tâm tình nguyện nhìn nhiều Du phi hai lần, nhưng chính là dù sao điều kiện không cho phép.
Du phi nhìn nàng như muốn chọi gà.
Thẩm Khanh thật muốn chửi thề, nàng không biết là nên nói Du phi quả thực kiên nhẫn đối đầu với nàng hay vẫn là nói bản thân quả thực là một bia đỡ đạn đủ tiêu chuẩn.
Cũng may, lúc này Phương quý nhân tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó chân của Phương quý nhân bị thương nên phải ở trong cung tĩnh dưỡng mấy ngày. Hiện tại xuống giường đi đứng còn chưa khỏi hẳn, nhưng tốt xấu vẫn có thể đi được.
Mà Du phi bên này nhìn thấy Phương quý nhân, ánh mắt không chỉ đơn thuần là đố kỵ với nàng ta khi được Hiên Viên Linh sủng ái.
Trong mắt nhiều hơn chút hận ý.
Du phi đã hầu hạ bên người Hiên Viên Linh được nhiều năm, ngang ngược cũng không ngày một ngày hai, bị răn dạy vẫn là lần đầu tiên, làm sao có thể không ghi hận?
Thẩm Khanh trong lòng nói rất tốt, hai vị đấu đi, cũng không thể để ý tới người khác, ta xem liền tốt.
Hoàng đế từ trước đến nay đều là nhân vật chính, nhưng nhân vật chính lên sân khấu đều là đến cuối cùng. Lúc này hiển nhiên vẫn chưa đến.
Các tần phi lại phải bái kiến hoàng hậu trước. Bên này hoàng hậu nhìn một cái liền thấy Thẩm Khanh mặc trên người chính là kiện y phục trước đó được nàng ta ban thưởng, trên mặt không khỏi mang tiếu ý.
Hoàng hậu mỉm cười nhìn cả đám tần phi, thập phần có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ, chỉ chốc lát sau Hiên Viên Linh cũng đã tới.
Đế hậu gặp nhau, cũng nhìn không ra trước đó hai người tan hợp trong không vui.
Hiên Viên Linh nên cấp thể diện cho hoàng hậu vẫn là không thiếu.
Thẩm Khanh nhìn đều đau mắt, thật là ra vẻ, liền cứ như thế ở bên ngoài xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du phi hiện tại còn đang trừng mắt nhìn Phương quý nhân, cũng không rảnh quan tâm tới nàng, Thẩm Khanh liền biểu hiện giống trước đó trong tiệc sinh thần của đại hoàng tử, mặc dù mặc trên mình y phục hoa lệ nhưng ăn uống vẫn là điệu thấp.
Trên yến hội không thể trông chờ có món ăn ngon gì, dù sao cũng là làm theo quy củ, cũng không phải sở thích của Thẩm Khanh. Hơn nữa nếu như có, thì mục đích tham gia yến hội cũng không phải là để ăn uống. Ngươi làm sao có thể lấy chân giò tới gặm, vẫn có thể ngụm lớn ăn thịt, ngụm lớn uống rượu a, tất nhiên không thể, muốn ăn no cũng là không được, cho nên trước khi đến đây mới cần ăn qua một ít điểm tâm lót dạ. Lúc này liền hướng về món khai vị.
Hiên Viên Linh ngồi ở trên cao, tầm mắt đảo qua vị trí của Thẩm Khanh, liền thấy nàng đang ăn hoa quả.
Đột nhiên nghĩ tới vật nhỏ này lần trước trong sinh thần của đại hoàng tử cũng chỉ ăn chút rau.
Cũng không phải là loại thực yếu ớt, hiển nhiên là thức ăn trên bàn không hợp khẩu vị.
Hiên Viên Linh cũng không thấy trên mặt nàng tỏ vẻ ghét bỏ, bất quá trên mặt không chê, miệng chính là ghét bỏ, nhìn qua đúng là cực kỳ có ý tứ. Cùng nữ nhân khác so sánh, liền có vẻ đặc biệt xinh đẹp?
Hiên Viên Linh trong lòng thầm nghĩ, đột nhiên một tần phi trong đó che miệng nôn khan một tiếng.
Một tiếng nôn khan này, chính là thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.
Thẩm Khanh cũng nhìn sang, chỉ thấy lại là Phương quý nhân.
Phương quý nhân che miệng, mắt trừng lớn, bỗng nhiên nhìn lên Hiên Viên Linh, thấy hoàng đế cũng nhìn qua liền vội vàng tạ tội: “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp, thần thiếp không biết thế nào, đột nhiên liền…....”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro