Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Cha Dùng Mỹ Sắc...
2024-10-29 15:15:15
Tần Vũ giữ nguyên nụ cười cứng đờ, cố gắng nặn ra một biểu cảm vui vẻ.
"Tiểu tỷ tỷ, làn da của ngươi cũng rất đẹp."
"Tiểu tỷ tỷ?"
Nữ nhân khựng lại một chút, sau đó bật cười khanh khách.
"Tiểu nha đầu, miệng lưỡi ngọt thật đấy. Ta lớn tuổi ngang với cha ngươi rồi, mà ngươi lại gọi ta là tiểu tỷ tỷ. Nào, lại đây, tỷ tỷ có quà cho ngươi."
Nói xong, tay nàng ta khẽ lật một cái, một con bọ cạp đỏ dài bảy tám centimet rơi xuống mu bàn tay Tần Vũ.
Con bọ cạp ấy vô cùng xinh đẹp, từ đầu đến đuôi trông như được điêu khắc từ bảo thạch.
Đôi càng của nó có màu đỏ thẫm, đến mức ánh lên màu tím, giống như được chế tạo từ kim loại lạnh lẽo.
Tần Vũ: "..."
"Á a a…"
Một tiếng hét xé trời vang lên.
Người hét lên lại là một nam nhân.
Trước giờ người đó vẫn núp sau bức màn, thấy con bọ cạp đỏ mới nhảy ra ngoài.
Tần Vũ và vị mỹ nhân xinh đẹp kia cùng lúc nhìn về phía nam nhân mặc bạch y.
Bạch y nhân này chính là Tần Thất, thân cha của Tần Vũ.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của ông đỏ bừng, đầy lo lắng.
Vừa hét lên, ông vừa lao ra, định dùng tay áo để gạt con bọ cạp đang bò trên mu bàn tay Tần Vũ xuống.
Mỹ nhân xinh đẹp ngăn ông lại.
"Ngươi muốn chết à? Đừng có động vào."
Nàng ta trừng mắt nhìn ông, mặt đầy khó chịu.
"Không phải đã nói rồi sao? Ngươi chỉ cần đứng đằng sau quan sát thôi. Ngươi đột nhiên nhảy ra làm gì?"
"Ngươi còn dám nói à?"
Tần Thất gầm lên, trông chẳng khác gì nam chính tình cảm mãnh liệt trong phim ngôn tình.
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cứ từ từ, đừng có dọa con bé. Nó vẫn còn nhỏ lắm."
"Ngươi thì sao? Ngươi vừa tới đã thả con bọ cạp to tướng này ra để cắn nó!"
"Trời ơi, ta nhìn còn sợ, huống chi là đứa bé gái yếu ớt như con ta."
Trong khi hai người đang tranh cãi, Tần Vũ ngồi dưới ánh đèn, không nhúc nhích.
Tay bị con bọ cạp bò lên vẫn giữ vững, không hề động đậy.
Nàng thật sự phải cảm ơn Dung Trạm.
Kể từ sau khi nhìn thấy vô số con rắn nhỏ bò lổm ngổm khắp sân, và thỉnh thoảng Dung Trạm còn lấy một con ra dọa nàng, Tần Vũ đã quen dần và không còn là cô bé sợ hãi đến phát khóc khi nhìn thấy một con rắn nhỏ như xưa nữa.
Con bọ cạp đỏ trên mu bàn tay Tần Vũ từ từ bò một vòng, như đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Cảm giác nó để lại là một luồng khí lạnh buốt.
Tần Vũ thậm chí còn đủ bình tĩnh để quan sát nó.
Nàng phát hiện, toàn thân nó có màu đỏ, nhưng đôi càng và đuôi thì đặc biệt đậm hơn, đỏ thẫm như pha lẫn màu tím, chất liệu cũng dày hơn những chỗ khác.
Chắc chắn con này có độc.
"Tiểu tỷ tỷ, làn da của ngươi cũng rất đẹp."
"Tiểu tỷ tỷ?"
Nữ nhân khựng lại một chút, sau đó bật cười khanh khách.
"Tiểu nha đầu, miệng lưỡi ngọt thật đấy. Ta lớn tuổi ngang với cha ngươi rồi, mà ngươi lại gọi ta là tiểu tỷ tỷ. Nào, lại đây, tỷ tỷ có quà cho ngươi."
Nói xong, tay nàng ta khẽ lật một cái, một con bọ cạp đỏ dài bảy tám centimet rơi xuống mu bàn tay Tần Vũ.
Con bọ cạp ấy vô cùng xinh đẹp, từ đầu đến đuôi trông như được điêu khắc từ bảo thạch.
Đôi càng của nó có màu đỏ thẫm, đến mức ánh lên màu tím, giống như được chế tạo từ kim loại lạnh lẽo.
Tần Vũ: "..."
"Á a a…"
Một tiếng hét xé trời vang lên.
Người hét lên lại là một nam nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước giờ người đó vẫn núp sau bức màn, thấy con bọ cạp đỏ mới nhảy ra ngoài.
Tần Vũ và vị mỹ nhân xinh đẹp kia cùng lúc nhìn về phía nam nhân mặc bạch y.
Bạch y nhân này chính là Tần Thất, thân cha của Tần Vũ.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của ông đỏ bừng, đầy lo lắng.
Vừa hét lên, ông vừa lao ra, định dùng tay áo để gạt con bọ cạp đang bò trên mu bàn tay Tần Vũ xuống.
Mỹ nhân xinh đẹp ngăn ông lại.
"Ngươi muốn chết à? Đừng có động vào."
Nàng ta trừng mắt nhìn ông, mặt đầy khó chịu.
"Không phải đã nói rồi sao? Ngươi chỉ cần đứng đằng sau quan sát thôi. Ngươi đột nhiên nhảy ra làm gì?"
"Ngươi còn dám nói à?"
Tần Thất gầm lên, trông chẳng khác gì nam chính tình cảm mãnh liệt trong phim ngôn tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cứ từ từ, đừng có dọa con bé. Nó vẫn còn nhỏ lắm."
"Ngươi thì sao? Ngươi vừa tới đã thả con bọ cạp to tướng này ra để cắn nó!"
"Trời ơi, ta nhìn còn sợ, huống chi là đứa bé gái yếu ớt như con ta."
Trong khi hai người đang tranh cãi, Tần Vũ ngồi dưới ánh đèn, không nhúc nhích.
Tay bị con bọ cạp bò lên vẫn giữ vững, không hề động đậy.
Nàng thật sự phải cảm ơn Dung Trạm.
Kể từ sau khi nhìn thấy vô số con rắn nhỏ bò lổm ngổm khắp sân, và thỉnh thoảng Dung Trạm còn lấy một con ra dọa nàng, Tần Vũ đã quen dần và không còn là cô bé sợ hãi đến phát khóc khi nhìn thấy một con rắn nhỏ như xưa nữa.
Con bọ cạp đỏ trên mu bàn tay Tần Vũ từ từ bò một vòng, như đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Cảm giác nó để lại là một luồng khí lạnh buốt.
Tần Vũ thậm chí còn đủ bình tĩnh để quan sát nó.
Nàng phát hiện, toàn thân nó có màu đỏ, nhưng đôi càng và đuôi thì đặc biệt đậm hơn, đỏ thẫm như pha lẫn màu tím, chất liệu cũng dày hơn những chỗ khác.
Chắc chắn con này có độc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro