Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Cử Động Nữa Ngư...
2024-10-29 15:15:15
Làm loạn một hồi, vết thương của hắn lại rách ra, máu thấm ướt lớp áo trắng, nhưng rõ ràng tâm trạng hắn đã khá hơn.
Hắn hừ lạnh:
“Ngươi đã làm gì với ta, giờ ta sẽ làm điều tương tự với ngươi.”
…
Tần Vũ bước ra khỏi màn trướng với bộ dạng như một con mèo lông dài bị vò nát, trông như sắp rụng hết lông vì bị hành hạ.
Quá đau, toàn thân đều đau!
Nàng đã làm gì hắn? Nàng đã giả vờ tình cảm, gọi hắn là bảo bối, lục soát trên người hắn để tìm chìa khóa cho nữ chính thôi.
Còn hắn thì sao? Hắn túm lấy nàng, nhéo từ trên xuống dưới.
Da Tần Vũ trắng mịn, cổ, ngực và cánh tay của nàng đều bị véo đến đỏ bừng.
Có thể tưởng tượng được, chắc chắn sáng mai sẽ bầm tím.
Tên biến thái chết tiệt này, hãy sớm bị tiêu diệt đi!
Mộ Dung Thương bị thương nặng, tinh thần cũng bắt đầu không chịu nổi, hắn kéo Tần Vũ lại, ôm vào lòng làm gối ôm.
Trên người nàng có mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, khiến hắn cảm thấy an tĩnh.
“Được rồi, ngủ thôi.”
Mộ Dung Thương vung tay, ánh nến lập tức bị tắt.
Tần Vũ mở to mắt, cảm nhận cánh tay hắn đặt ngang qua eo nàng.
Chiếc giường rất rộng, nàng có thể ngửi thấy mùi máu và thuốc trên người hắn.
“Như vậy không tốt lắm đâu, ta ngủ không yên, sợ đè lên vết thương của ngươi.”
Nàng nói khẽ, cố gắng dịch người ra xa.
Mộ Dung Thương nhắm mắt lại:
“Cử động nữa ngươi sẽ trở thành một cái xác.”
Tần Vũ cảm thấy con rắn vàng trên cổ tay mình khẽ động, nàng lập tức cứng người lại.
Mộ Dung Thương nằm ngay bên cạnh.
Có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người hắn.
Có lẽ vì trời quá tối, không nhìn thấy gương mặt hắn, cũng có thể vì hắn bị thương, khí thế yếu đi.
Tần Vũ gan to tày trời, nàng nhẹ nhàng chọc vào eo hắn.
“Ngươi có thể bỏ thứ đó ra không… dù sao cũng đã hỏi xong rồi mà…”
Mộ Dung Thương nằm im không đáp.
Tần Vũ không ngừng kiên trì chọc, chọc, chọc.
“Ta không ngủ được…”
Mộ Dung Thương thô bạo túm lấy con rắn nhỏ trên tay nàng, nó khẽ giật lên, rõ ràng bị kéo đau.
Nhưng không dám nói lời nào, ấm ức rút vào tay hắn rồi biến mất, không rõ bị giấu ở đâu.
Tần Vũ ngạc nhiên.
Nàng không nhịn được tò mò:
“Làm sao để nó biết được người khác có nói thật hay không vậy?”
Trong phòng tối đen như mực.
Không thấy được biểu cảm của Mộ Dung Thương, nhưng nàng nghe rõ hắn bật cười.
“Nó không biết đâu.”
Tần Vũ mở to mắt:
“Cái gì? Rõ ràng ngươi đã nói…”
“Haha, ta lừa ngươi đấy. Thứ đó chỉ là một món đồ chơi nhỏ, làm sao quản được chuyện người ta nói thật hay không?”
Tần Vũ: “…”
Ngươi là con người thật à? Sao ngươi lại lừa một cô nương đơn thuần như thế?
Hắn hừ lạnh:
“Ngươi đã làm gì với ta, giờ ta sẽ làm điều tương tự với ngươi.”
…
Tần Vũ bước ra khỏi màn trướng với bộ dạng như một con mèo lông dài bị vò nát, trông như sắp rụng hết lông vì bị hành hạ.
Quá đau, toàn thân đều đau!
Nàng đã làm gì hắn? Nàng đã giả vờ tình cảm, gọi hắn là bảo bối, lục soát trên người hắn để tìm chìa khóa cho nữ chính thôi.
Còn hắn thì sao? Hắn túm lấy nàng, nhéo từ trên xuống dưới.
Da Tần Vũ trắng mịn, cổ, ngực và cánh tay của nàng đều bị véo đến đỏ bừng.
Có thể tưởng tượng được, chắc chắn sáng mai sẽ bầm tím.
Tên biến thái chết tiệt này, hãy sớm bị tiêu diệt đi!
Mộ Dung Thương bị thương nặng, tinh thần cũng bắt đầu không chịu nổi, hắn kéo Tần Vũ lại, ôm vào lòng làm gối ôm.
Trên người nàng có mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, khiến hắn cảm thấy an tĩnh.
“Được rồi, ngủ thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Dung Thương vung tay, ánh nến lập tức bị tắt.
Tần Vũ mở to mắt, cảm nhận cánh tay hắn đặt ngang qua eo nàng.
Chiếc giường rất rộng, nàng có thể ngửi thấy mùi máu và thuốc trên người hắn.
“Như vậy không tốt lắm đâu, ta ngủ không yên, sợ đè lên vết thương của ngươi.”
Nàng nói khẽ, cố gắng dịch người ra xa.
Mộ Dung Thương nhắm mắt lại:
“Cử động nữa ngươi sẽ trở thành một cái xác.”
Tần Vũ cảm thấy con rắn vàng trên cổ tay mình khẽ động, nàng lập tức cứng người lại.
Mộ Dung Thương nằm ngay bên cạnh.
Có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người hắn.
Có lẽ vì trời quá tối, không nhìn thấy gương mặt hắn, cũng có thể vì hắn bị thương, khí thế yếu đi.
Tần Vũ gan to tày trời, nàng nhẹ nhàng chọc vào eo hắn.
“Ngươi có thể bỏ thứ đó ra không… dù sao cũng đã hỏi xong rồi mà…”
Mộ Dung Thương nằm im không đáp.
Tần Vũ không ngừng kiên trì chọc, chọc, chọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta không ngủ được…”
Mộ Dung Thương thô bạo túm lấy con rắn nhỏ trên tay nàng, nó khẽ giật lên, rõ ràng bị kéo đau.
Nhưng không dám nói lời nào, ấm ức rút vào tay hắn rồi biến mất, không rõ bị giấu ở đâu.
Tần Vũ ngạc nhiên.
Nàng không nhịn được tò mò:
“Làm sao để nó biết được người khác có nói thật hay không vậy?”
Trong phòng tối đen như mực.
Không thấy được biểu cảm của Mộ Dung Thương, nhưng nàng nghe rõ hắn bật cười.
“Nó không biết đâu.”
Tần Vũ mở to mắt:
“Cái gì? Rõ ràng ngươi đã nói…”
“Haha, ta lừa ngươi đấy. Thứ đó chỉ là một món đồ chơi nhỏ, làm sao quản được chuyện người ta nói thật hay không?”
Tần Vũ: “…”
Ngươi là con người thật à? Sao ngươi lại lừa một cô nương đơn thuần như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro