Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Dỗ Dành Thân Ch...
2024-10-29 15:15:15
Một hồi náo loạn đã thu hút sự chú ý của bữa tiệc bên bờ suối.
Không ít người nhìn về phía này, có người còn hét lên:
“Tần lang quân, là tiểu nương tử xinh đẹp nào mà khiến ngài kích động như vậy?”
Tần Thất phớt lờ, chỉ chăm chăm nhìn con gái mình.
Tần Vũ nhức đầu.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm.”
Nàng nhìn Mộ Dung Thương:
“Hay là ngươi đi trước một bước? Cha ta đang khóc quá, để ta dỗ.”
“Không được! Không ai được đi đâu cả!”
Tần Thất lau nước mắt, ánh mắt sắc lạnh quét qua người Mộ Dung Thương.
“Có chuyện gì thì nói rõ cho ta.”
...
Bên bờ suối, trong lục giác đình.
“Người này là ai?”
“Hắn tên Dung Trạm, là bằng hữu của con.”
Ha, bằng hữu.
Tần Thất cười nhạt, tạm gác lại, hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Tần Thất: “Hắn là người ở đâu?”
Tần Vũ: “À... người Bắc Yến?”
Tần Thất nhíu mày:
“Xa vậy sao? Vậy các con quen nhau thế nào?”
Tần Vũ: “...Ở phủ Nhiếp Chính Vương?”
Đại khái là thế.
Tần Thất: “Hắn làm nghề gì?”
Tần Vũ: “...”
Không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa.
Hắn làm thái giám, lương cao, đãi ngộ tốt, có tiền đồ, rất được đại kim chủ là Nhan Thái Phi trọng dụng.
Sợ rằng nếu cha nàng nghe thấy hai chữ "thái giám", thì bệnh tim sẽ tái phát mất.
Mộ Dung Thương còn đứng đó làm gì? Trên người hắn bị thương, không đau à? Không mau kiếm phòng mà nghỉ đi!
Bên kia, Tần Thất coi sự im lặng của Tần Vũ là có gì khó nói.
Hắn hừ lạnh, sờ vào chòm râu ngắn được cắt tỉa cẩn thận dưới cằm.
“Nhìn hắn kìa, da dẻ tái nhợt, yếu ớt thế này, thiếu nam tính, chắc là vẫn phải sống nhờ vào gia đình nuôi dưỡng?”
Những lời trách móc liên tục ném vào mặt Mộ Dung Thương.
Tần Thất hoàn toàn không nhận ra mình cũng là một chiếc “gối thêu hoa” nổi tiếng khắp thiên hạ, trong mắt mọi người, chẳng có tí nam tính nào, còn sống nhờ vào gia đình nữa.
Tần Vũ bật dậy, kéo tay cha mình.
Đừng nói nữa, đừng nói nữa, mấy câu này đã đủ để "chết ngay tại chỗ" rồi.
Nào là tái nhợt yếu ớt, thiếu nam tính.
Không hổ là cha nàng, tâm linh tương thông, nói đúng hết những điều nàng muốn nói, nhưng những lời này không thể nói ra được!
Đây là tên biến thái bệnh hoạn! Hắn rắc thuốc độc mà không tiếc tiền!
“Dung công tử, hay là ngươi đi trước, để ta ở lại tâm sự với cha?”
Mộ Dung Thương ngồi trong lương đình, dựa lưng vào lan can gỗ, xoa chiếc nhẫn ngọc trong tay.
Lạnh lùng nói: “Không vội.”
Ngươi không vội nhưng ta vội!
Tần Vũ kéo tay cha mình.
“Cha, con có chuyện riêng muốn nói với cha.”
Nói xong, nàng không để ý đến Tần Thất, người vẫn đang định tra hỏi gia thế của Mộ Dung Thương, vội vàng kéo cha mình ra khỏi lương đình.
Không ít người nhìn về phía này, có người còn hét lên:
“Tần lang quân, là tiểu nương tử xinh đẹp nào mà khiến ngài kích động như vậy?”
Tần Thất phớt lờ, chỉ chăm chăm nhìn con gái mình.
Tần Vũ nhức đầu.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm.”
Nàng nhìn Mộ Dung Thương:
“Hay là ngươi đi trước một bước? Cha ta đang khóc quá, để ta dỗ.”
“Không được! Không ai được đi đâu cả!”
Tần Thất lau nước mắt, ánh mắt sắc lạnh quét qua người Mộ Dung Thương.
“Có chuyện gì thì nói rõ cho ta.”
...
Bên bờ suối, trong lục giác đình.
“Người này là ai?”
“Hắn tên Dung Trạm, là bằng hữu của con.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ha, bằng hữu.
Tần Thất cười nhạt, tạm gác lại, hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Tần Thất: “Hắn là người ở đâu?”
Tần Vũ: “À... người Bắc Yến?”
Tần Thất nhíu mày:
“Xa vậy sao? Vậy các con quen nhau thế nào?”
Tần Vũ: “...Ở phủ Nhiếp Chính Vương?”
Đại khái là thế.
Tần Thất: “Hắn làm nghề gì?”
Tần Vũ: “...”
Không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa.
Hắn làm thái giám, lương cao, đãi ngộ tốt, có tiền đồ, rất được đại kim chủ là Nhan Thái Phi trọng dụng.
Sợ rằng nếu cha nàng nghe thấy hai chữ "thái giám", thì bệnh tim sẽ tái phát mất.
Mộ Dung Thương còn đứng đó làm gì? Trên người hắn bị thương, không đau à? Không mau kiếm phòng mà nghỉ đi!
Bên kia, Tần Thất coi sự im lặng của Tần Vũ là có gì khó nói.
Hắn hừ lạnh, sờ vào chòm râu ngắn được cắt tỉa cẩn thận dưới cằm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhìn hắn kìa, da dẻ tái nhợt, yếu ớt thế này, thiếu nam tính, chắc là vẫn phải sống nhờ vào gia đình nuôi dưỡng?”
Những lời trách móc liên tục ném vào mặt Mộ Dung Thương.
Tần Thất hoàn toàn không nhận ra mình cũng là một chiếc “gối thêu hoa” nổi tiếng khắp thiên hạ, trong mắt mọi người, chẳng có tí nam tính nào, còn sống nhờ vào gia đình nữa.
Tần Vũ bật dậy, kéo tay cha mình.
Đừng nói nữa, đừng nói nữa, mấy câu này đã đủ để "chết ngay tại chỗ" rồi.
Nào là tái nhợt yếu ớt, thiếu nam tính.
Không hổ là cha nàng, tâm linh tương thông, nói đúng hết những điều nàng muốn nói, nhưng những lời này không thể nói ra được!
Đây là tên biến thái bệnh hoạn! Hắn rắc thuốc độc mà không tiếc tiền!
“Dung công tử, hay là ngươi đi trước, để ta ở lại tâm sự với cha?”
Mộ Dung Thương ngồi trong lương đình, dựa lưng vào lan can gỗ, xoa chiếc nhẫn ngọc trong tay.
Lạnh lùng nói: “Không vội.”
Ngươi không vội nhưng ta vội!
Tần Vũ kéo tay cha mình.
“Cha, con có chuyện riêng muốn nói với cha.”
Nói xong, nàng không để ý đến Tần Thất, người vẫn đang định tra hỏi gia thế của Mộ Dung Thương, vội vàng kéo cha mình ra khỏi lương đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro