Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương

Đỡ Ta Dậy, Ta C...

2024-09-18 16:43:39

Không biết bao lâu sau, Tần Vũ mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một mật thất.

Trên tường có hai ngọn đèn dầu, cả không gian ẩm thấp và tối tăm.

Trong góc thỉnh thoảng vang lên những âm thanh kỳ lạ.

Nàng nghĩ mình vẫn đang mơ, nhưng hai điều kiện trong ý thức thì vô cùng rõ ràng.

Hóa ra thoát khỏi cái chết không phải là vấn đề, mà nhiệm vụ hòa giải mới đáng sợ.

Đúng là vô lý hết sức!

Nữ chính Ân Tiểu Tiểu coi mình như một trà xanh xấu xa, thấy mình là như gặp quái vật.

Còn nam chính Sở Tiêu Việt, mình vừa mới tặng hắn một chiếc nón xanh mới tinh, muốn hủy bỏ hôn ước êm đẹp á?

Hủy bỏ một cách yên bình còn khó hơn cả việc hắn đào mộ cho mình.

Biết vậy, sao phải lăn lộn đến thế?

Nằm xuống uống một bát thuốc độc có phải dễ chịu hơn không?

Tần Vũ chán nản, định ở lại mật thất này chờ kết thúc.

... Khoan đã, mật thất?

Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy nữ chính Ân Tiểu Tiểu bị xích bằng nhiều sợi xích, trói vào tận sâu trong mật thất.

Trong nguyên tác, sư huynh đeo mặt nạ đã bắt cóc nữ chính từ Vương phủ và giam cầm nàng ta trong một căn phòng kín.

Tuy nhiên, sư huynh không làm gì quá đáng với nữ chính, chỉ dùng nàng ta để thử thuốc và sau đó giải độc, cứ lặp đi lặp lại.

Nhưng mỗi khi nữ chính tỉnh lại, lại phải đối diện với chiếc mặt nạ ác quỷ, và giọng nói dịu dàng hỏi:

“Ngươi biết lỗi chưa? Còn dám phản bội sư huynh nữa không?”

Điều này tạo ra vết thương tâm lý rất lớn cho nữ chính.

Tần Vũ ngơ ngác một lúc, không thể nào? Một nữ phụ pháo hôi như nàng, sao có thể hưởng đặc quyền giống nữ chính chứ?

Tần Vũ ngồi dậy từ bậc thang đá, cảm nhận xem mình có bị thương không.

May thay, chỉ có vết cắn của rắn trên cánh tay nhỏ, ngoài ra không có phản ứng sinh lý kỳ lạ nào.

Có vẻ như độc đã được giải.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mật thất, nữ chính đáng thương bị giam giữ sắp trải qua hàng chục ngày khổ nạn.

Đây chẳng phải là thời cơ tốt để mình tăng điểm thiện cảm sao?

Đỡ ta dậy, ta còn cố được!



Ân Tiểu Tiểu nhíu mày, cảm thấy khó chịu rồi từ từ mở mắt.

Thấy nàng ta tỉnh lại, nữ nhân ngồi gần đó khẽ nhếch môi cười, để lộ hàm răng trắng và đôi mắt thoáng như có ánh đỏ lóe lên.

“Tỉnh rồi à?”

Nữ nhân hỏi. Giọng nói ngọt ngào như mật.

Chính giọng nói này đã kéo Ân Tiểu Tiểu về với hiện thực.

Là nàng, vị hôn thê trên danh nghĩa của Sở Tiêu Việt.

Ân Tiểu Tiểu không biểu cảm, rũ mi mắt, phát hiện tay chân mình bị xích chặt, cử động khó khăn.

“Ngươi muốn làm gì?”

Ân Tiểu Tiểu lạnh lùng hỏi.

Nữ nhân cầm đèn chiếu xung quanh nàng, nụ cười càng tươi hơn.

“Đừng sợ, ta không phải là người tốt.”

Từ đâu đó, nàng rút ra một cái búa sắt, cười hì hì, vung mạnh về phía Ân Tiểu Tiểu.

Tiếng búa đập ầm ầm trong mật thất, vang vọng khắp nơi, âm thanh chói tai nhức óc.

Ân Tiểu Tiểu sợ đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, không chịu nổi nữa, hét lên:

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Tần Vũ không ngẩng đầu:

“Dọa ngươi.”

Ân Tiểu Tiểu: “…”

Nữ chính trong nguyên tác khi không tiếp xúc với nam chính thì có chỉ số thông minh rất bình thường, là một mỹ nhân lạnh lùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng ta có làn da trắng, đôi mắt đen tuyền, hàng mi dài rũ xuống, tạo nên vẻ yếu đuối nhưng thanh nhã.

Tất nhiên, nàng ta còn có những đặc điểm tiêu biểu của nữ chính ngôn tình cổ điển là ngực phẳng, tính thánh mẫu và hay gây phiền phức.

Nhưng một khi tiếp xúc với nam chính, cả hai như bị phản ứng hóa học, trí thông minh tụt dốc không phanh.

Trong mật thất tối tăm ẩm ướt, một mỹ nhân bị xích vào tường, ánh đèn lay động, tiếng búa vang lên không ngừng.

Hiệu ứng ánh sáng này khiến Tần Vũ trông như một kẻ biến thái thực thụ.



Sau khi đập mười mấy nhát búa, Tần Vũ dừng lại, cúi xuống kiểm tra vết lõm trên chiếc xích của Ân Tiểu Tiểu.

Nhưng dường như chỉ có một chút mờ nhạt trên xích.

Đó không phải là loại xích tầm thường, mà ít nhất phải là một món bảo vật phẩm chất cao.

Tần Vũ quăng chiếc búa sang một bên, ngước đầu lên, nhìn thấy mặt Ân Tiểu Tiểu đã tái nhợt hoàn toàn, nàng ta quay mặt đi, không buồn nhìn Tần Vũ, cũng chẳng nói thêm lời nào.

Nếu không nhầm, chiếc chìa khóa để mở những chiếc xích trên người Ân Tiểu Tiểu đang được tên sư huynh biến thái đeo mặt nạ giữ bên mình.

Tần Vũ đứng giữa mật thất, suy nghĩ một lúc.

Mặc dù đã đọc cuốn tiểu thuyết này từ vài năm trước, nàng vẫn không thể nhớ hết từng chi tiết.

Nhưng… nếu nhớ không lầm...

Ánh mắt Tần Vũ bắt đầu đảo quanh căn phòng.

Nơi này không chỉ là một mật thất, mà còn là một phòng giam, một nơi tra tấn và thí nghiệm.

Trên tường có nhiều kệ đá, bày la liệt đủ loại bình lọ.

Trong số đó, có một chiếc bình trắng cổ dài, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng khi nàng cố cầm lấy nó, bình không nhấc lên được.

Thay vào đó, khi nàng xoay chiếc bình, một âm thanh trầm đục vang lên, và một cánh cửa đá từ bức tường xám dần lộ ra.

Ân Tiểu Tiểu, bị xích treo ở sâu trong mật thất, nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu hiện lên hai dấu chấm hỏi.

... Nữ nhân này, rốt cuộc có quan hệ gì với sư huynh?

Bên ngoài mật thất là một hành lang dài, cuối hành lang có một cầu thang bằng đá nghiêng lên phía trên.

Khi Tần Vũ đẩy cánh cửa gỗ ở cuối hành lang, ánh sáng chói lòa như dòng nước đổ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương

Số ký tự: 0