Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Quả Nhiên Là Rấ...
2024-10-29 15:15:15
Trong nguyên tác, người đeo mặt nạ ác quỷ bị hủy dung vì nghiên cứu độc dược, gương mặt hắn cực kỳ xấu xí, chưa bao giờ để lộ chân dung.
Cũng vì điều này, dù hắn thầm yêu nữ chính nhưng lại vô cùng tự ti, chưa từng thổ lộ tình cảm, chỉ dùng cách giam cầm để ép nữ chính ở bên mình.
Hắn là một nhân vật không thường xuất hiện, nhưng gây ấn tượng mạnh mẽ bởi sự biến thái.
"Tiểu Tiểu đang ở đây, ban ngày ta đã đưa thuốc cho nàng. Đừng hiểu lầm, đó là thuốc an thai, giúp dưỡng sức khỏe!"
Tần Vũ và người đeo mặt nạ đang ngồi trên mái nhà đối diện với thư phòng của Sở Tiêu Việt.
Cửa sổ thư phòng mở toang, ánh đèn sáng rực.
Ân Tiểu Tiểu đang tranh cãi với Sở Tiêu Việt.
Nữ chính trong các tiểu thuyết cổ điển đều mạnh mẽ, độc lập và đặc biệt.
Ân Tiểu Tiểu: "Ngươi đã sắp thành thân, hãy để ta đi. Những chuyện trước đây của chúng ta thì coi như ta bị chó cắn đi."
Sở Tiêu Việt cười lạnh:
"Muốn đi? Đừng mơ! Cả đời này ngươi là của ta."
"Ngươi khốn nạn! Ta không đời nào chung phu với người khác, ngươi có được thân xác ta nhưng không thể có được trái tim ta!"
"Ta cần trái tim ngươi làm gì? Ta chỉ cần ngươi hầu hạ ta trên giường là đủ."
"Ngươi thật ghê tởm, bỉ ổi!"
Cuộc tranh cãi nhanh chóng chuyển thành những âm thanh không thể diễn tả, tiếng khóc đầy xấu hổ và bị ép buộc của Ân Tiểu Tiểu vang lên từ thư phòng.
Tần Vũ ngồi không yên, lo lắng tên biến thái bên cạnh sẽ bị kích thích quá mức, mất kiểm soát và trút giận lên mình.
Nhưng vị sư huynh này lại quá bình tĩnh, hắn chống cằm nhìn vào thư phòng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.
Bình tĩnh đến kỳ lạ và đáng sợ.
Tần Vũ ôm chặt lấy mình, thầm niệm câu gì đó để bình tâm lại.
Không biết từ lúc nào, một lớp sương mỏng xanh lam bao phủ khắp sân, mùi tanh nhè nhẹ trong gió đêm thoảng đến.
Tiếng xào xạc nhẹ nhàng vang lên, như thể trời bắt đầu mưa.
Sau khi xuyên không, thị lực của Tần Vũ vô cùng tốt, cả hai mắt đều đạt 1.5.
Nàng nhìn rõ ràng, dưới ánh trăng sáng tỏ, có những vệt dài ngắn không đều đang bò nhanh về phía thư phòng.
Hửm? Những vệt ấy càng bò càng gần, đã bao quanh toàn bộ thư phòng.
Những con vật màu xanh, đỏ, loang lổ, thè lưỡi rắn, không thể nhìn nổi.
Tần Vũ: "..."
Thứ nàng sợ nhất chính là loài động vật máu lạnh trơn nhẫy này, bất giác nàng lại gần sư huynh đeo mặt nạ.
Người kia đang cầm một ống sáo ngọc màu xanh giữa những ngón tay trắng muốt.
Cảm nhận được hơi ấm của Tần Vũ, hắn quay đầu nhìn nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Vũ tái nhợt, mắt nàng mở to nhìn chằm chằm phía trước, đôi môi mấp máy, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Người đeo mặt nạ:
"Ngươi đang lẩm bẩm gì thế?"
Tần Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, lặp lại một đoạn câu từ vô nghĩa.
"Mùa xuân đã đến, vạn vật sinh sôi. Trong bụi cỏ ẩm ướt, những con rắn đực đang phô diễn sự quyến rũ của mình, thu hút rắn cái..."
… Mình cũng không biết mình vừa nói cái gì nữa.
Khóe môi ẩn dưới mặt nạ khẽ cong lên.
"Sợ à?"
Giọng thiếu niên trong trẻo hỏi.
Tần Vũ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Người đeo mặt nạ khẽ cười, đưa tay xoa đầu nàng.
"Không sao đâu. Ngươi có muốn xem cái này không?"
Một con rắn nhỏ màu vàng, dài bằng đôi đũa bất chợt thò ra từ tay áo của hắn, thè lưỡi phì phì, lao thẳng về phía Tần Vũ.
"Không phải rất đáng yêu sao?"
Hắn nói, đưa con rắn nhỏ màu vàng ấy đến gần mặt Tần Vũ.
Đôi mắt Tần Vũ bỗng mở to.
Nàng nhớ rõ con rắn độc này, trong nguyên tác từng đề cập rằng trước đây Sở Tiêu Việt đã bị trúng độc từ chính loài rắn này.
Độc của nó rất khó giải, chỉ có nữ chính mới là thuốc giải.
Khi tiếng thét chói tai chuẩn bị thoát ra khỏi miệng, người đeo mặt nạ đã nhanh chóng bịt chặt miệng nàng lại.
Con rắn nhỏ màu vàng từ tay hắn vọt ra như một mũi tên, lao thẳng xuống dưới!
Cửa sổ thư phòng mở toang, con rắn nhỏ màu vàng phóng thẳng vào bên trong, rơi trúng ngay người Sở Tiêu Việt.
Ân Tiểu Tiểu hét lên một tiếng thất thanh.
Con rắn nhỏ bám chặt lấy Sở Tiêu Việt,
không nhúc nhích, như thể đã bám dính vào hắn.
Sở Tiêu Việt giận dữ, đưa tay cố gỡ con rắn ra.
Ân Tiểu Tiểu: "Đừng! Đây là Huyết Đồng Kim Giao, sát khí cực mạnh, không thể dùng sức để kéo ra!"
Nhưng đã quá muộn, Sở Tiêu Việt dùng lực mạnh xé đứt nửa thân con rắn, nhưng đầu rắn vẫn bám chặt lấy hắn, càng ngày càng cắn sâu hơn.
Ân Tiểu Tiểu: "..."
Nàng ta khép áo lại, ngước mắt ra ngoài nhìn, không ngạc nhiên khi nhìn thấy sư huynh đeo mặt nạ và Tần Vũ đang ngồi xem kịch.
Dù gì thì ngồi trên mái nhà đối diện cũng là nơi có tầm nhìn tốt nhất.
"Đại sư huynh!"
Giọng Ân Tiểu Tiểu nghẹn ngào pha lẫn vui mừng.
Người đeo mặt nạ khẽ cười, đưa ống sáo ngọc lên thổi.
Chỉ trong tích tắc, hàng trăm con rắn nhỏ màu sắc khác nhau bò vào thư phòng.
Dù Sở Tiêu Việt rất mạnh, nhưng khi bị một con rắn cắn lúc trước, hắn chỉ bị trúng độc do mất cảnh giác.
Lúc này tỉnh táo lại, hắn vung tay đẩy những con rắn đang bò loạn, ôm lấy Ân Tiểu Tiểu, lao qua cửa sổ, nhảy lên mái nhà.
Ánh trăng bao phủ khắp sân, làn sương lam mỏng nhẹ bao trùm, từ phía xa, bọn họ đối diện với Tần Vũ và người đeo mặt nạ.
Tần Vũ đờ đẫn nhìn những con rắn nhỏ đang cố sức bò lên mái nhà, biểu cảm của nàng có chút nhiệt tình lạ lùng.
"Ngươi đang nghĩ gì thế?"
Bất chợt, giọng thiếu niên vang lên bên tai.
Cũng vì điều này, dù hắn thầm yêu nữ chính nhưng lại vô cùng tự ti, chưa từng thổ lộ tình cảm, chỉ dùng cách giam cầm để ép nữ chính ở bên mình.
Hắn là một nhân vật không thường xuất hiện, nhưng gây ấn tượng mạnh mẽ bởi sự biến thái.
"Tiểu Tiểu đang ở đây, ban ngày ta đã đưa thuốc cho nàng. Đừng hiểu lầm, đó là thuốc an thai, giúp dưỡng sức khỏe!"
Tần Vũ và người đeo mặt nạ đang ngồi trên mái nhà đối diện với thư phòng của Sở Tiêu Việt.
Cửa sổ thư phòng mở toang, ánh đèn sáng rực.
Ân Tiểu Tiểu đang tranh cãi với Sở Tiêu Việt.
Nữ chính trong các tiểu thuyết cổ điển đều mạnh mẽ, độc lập và đặc biệt.
Ân Tiểu Tiểu: "Ngươi đã sắp thành thân, hãy để ta đi. Những chuyện trước đây của chúng ta thì coi như ta bị chó cắn đi."
Sở Tiêu Việt cười lạnh:
"Muốn đi? Đừng mơ! Cả đời này ngươi là của ta."
"Ngươi khốn nạn! Ta không đời nào chung phu với người khác, ngươi có được thân xác ta nhưng không thể có được trái tim ta!"
"Ta cần trái tim ngươi làm gì? Ta chỉ cần ngươi hầu hạ ta trên giường là đủ."
"Ngươi thật ghê tởm, bỉ ổi!"
Cuộc tranh cãi nhanh chóng chuyển thành những âm thanh không thể diễn tả, tiếng khóc đầy xấu hổ và bị ép buộc của Ân Tiểu Tiểu vang lên từ thư phòng.
Tần Vũ ngồi không yên, lo lắng tên biến thái bên cạnh sẽ bị kích thích quá mức, mất kiểm soát và trút giận lên mình.
Nhưng vị sư huynh này lại quá bình tĩnh, hắn chống cằm nhìn vào thư phòng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.
Bình tĩnh đến kỳ lạ và đáng sợ.
Tần Vũ ôm chặt lấy mình, thầm niệm câu gì đó để bình tâm lại.
Không biết từ lúc nào, một lớp sương mỏng xanh lam bao phủ khắp sân, mùi tanh nhè nhẹ trong gió đêm thoảng đến.
Tiếng xào xạc nhẹ nhàng vang lên, như thể trời bắt đầu mưa.
Sau khi xuyên không, thị lực của Tần Vũ vô cùng tốt, cả hai mắt đều đạt 1.5.
Nàng nhìn rõ ràng, dưới ánh trăng sáng tỏ, có những vệt dài ngắn không đều đang bò nhanh về phía thư phòng.
Hửm? Những vệt ấy càng bò càng gần, đã bao quanh toàn bộ thư phòng.
Những con vật màu xanh, đỏ, loang lổ, thè lưỡi rắn, không thể nhìn nổi.
Tần Vũ: "..."
Thứ nàng sợ nhất chính là loài động vật máu lạnh trơn nhẫy này, bất giác nàng lại gần sư huynh đeo mặt nạ.
Người kia đang cầm một ống sáo ngọc màu xanh giữa những ngón tay trắng muốt.
Cảm nhận được hơi ấm của Tần Vũ, hắn quay đầu nhìn nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Vũ tái nhợt, mắt nàng mở to nhìn chằm chằm phía trước, đôi môi mấp máy, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Người đeo mặt nạ:
"Ngươi đang lẩm bẩm gì thế?"
Tần Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, lặp lại một đoạn câu từ vô nghĩa.
"Mùa xuân đã đến, vạn vật sinh sôi. Trong bụi cỏ ẩm ướt, những con rắn đực đang phô diễn sự quyến rũ của mình, thu hút rắn cái..."
… Mình cũng không biết mình vừa nói cái gì nữa.
Khóe môi ẩn dưới mặt nạ khẽ cong lên.
"Sợ à?"
Giọng thiếu niên trong trẻo hỏi.
Tần Vũ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Người đeo mặt nạ khẽ cười, đưa tay xoa đầu nàng.
"Không sao đâu. Ngươi có muốn xem cái này không?"
Một con rắn nhỏ màu vàng, dài bằng đôi đũa bất chợt thò ra từ tay áo của hắn, thè lưỡi phì phì, lao thẳng về phía Tần Vũ.
"Không phải rất đáng yêu sao?"
Hắn nói, đưa con rắn nhỏ màu vàng ấy đến gần mặt Tần Vũ.
Đôi mắt Tần Vũ bỗng mở to.
Nàng nhớ rõ con rắn độc này, trong nguyên tác từng đề cập rằng trước đây Sở Tiêu Việt đã bị trúng độc từ chính loài rắn này.
Độc của nó rất khó giải, chỉ có nữ chính mới là thuốc giải.
Khi tiếng thét chói tai chuẩn bị thoát ra khỏi miệng, người đeo mặt nạ đã nhanh chóng bịt chặt miệng nàng lại.
Con rắn nhỏ màu vàng từ tay hắn vọt ra như một mũi tên, lao thẳng xuống dưới!
Cửa sổ thư phòng mở toang, con rắn nhỏ màu vàng phóng thẳng vào bên trong, rơi trúng ngay người Sở Tiêu Việt.
Ân Tiểu Tiểu hét lên một tiếng thất thanh.
Con rắn nhỏ bám chặt lấy Sở Tiêu Việt,
không nhúc nhích, như thể đã bám dính vào hắn.
Sở Tiêu Việt giận dữ, đưa tay cố gỡ con rắn ra.
Ân Tiểu Tiểu: "Đừng! Đây là Huyết Đồng Kim Giao, sát khí cực mạnh, không thể dùng sức để kéo ra!"
Nhưng đã quá muộn, Sở Tiêu Việt dùng lực mạnh xé đứt nửa thân con rắn, nhưng đầu rắn vẫn bám chặt lấy hắn, càng ngày càng cắn sâu hơn.
Ân Tiểu Tiểu: "..."
Nàng ta khép áo lại, ngước mắt ra ngoài nhìn, không ngạc nhiên khi nhìn thấy sư huynh đeo mặt nạ và Tần Vũ đang ngồi xem kịch.
Dù gì thì ngồi trên mái nhà đối diện cũng là nơi có tầm nhìn tốt nhất.
"Đại sư huynh!"
Giọng Ân Tiểu Tiểu nghẹn ngào pha lẫn vui mừng.
Người đeo mặt nạ khẽ cười, đưa ống sáo ngọc lên thổi.
Chỉ trong tích tắc, hàng trăm con rắn nhỏ màu sắc khác nhau bò vào thư phòng.
Dù Sở Tiêu Việt rất mạnh, nhưng khi bị một con rắn cắn lúc trước, hắn chỉ bị trúng độc do mất cảnh giác.
Lúc này tỉnh táo lại, hắn vung tay đẩy những con rắn đang bò loạn, ôm lấy Ân Tiểu Tiểu, lao qua cửa sổ, nhảy lên mái nhà.
Ánh trăng bao phủ khắp sân, làn sương lam mỏng nhẹ bao trùm, từ phía xa, bọn họ đối diện với Tần Vũ và người đeo mặt nạ.
Tần Vũ đờ đẫn nhìn những con rắn nhỏ đang cố sức bò lên mái nhà, biểu cảm của nàng có chút nhiệt tình lạ lùng.
"Ngươi đang nghĩ gì thế?"
Bất chợt, giọng thiếu niên vang lên bên tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro