Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Thỏ Có Dễ Thươn...
2024-10-29 15:15:15
Khi Mộ Dung Thương quay lại, hắn nhìn quanh phòng một vòng.
Tốt lắm, rất thông minh, không hề có ý định bỏ trốn.
Hắn đi vào mật thất, nơi có vài ngọn đèn đang cháy.
Người “sư muội" trên danh nghĩa của hắn, đang bị khóa bởi những sợi xích, vẻ mặt trông chẳng còn thiết sống nữa.
Phía trước, một chiếc rương nhỏ đang được một cô gái mặc cung trang ngồi lên, nàng đang vẽ vời gì đó.
Chiếc rương vốn để đựng đồ trong mật thất, nhưng được nàng dùng làm ghế, trông cũng khá hợp lý.
“Ta nói này, ngươi có thể biểu cảm phong phú một chút được không? Bây giờ trông rất thiếu cảm xúc, không có tính nghệ thuật. Khóc được không? Nếu không được, ta có thể cho ngươi uống thuốc.”
Tần Vũ hỏi.
Một ngọn đèn dầu được đặt trên vai Ân Tiểu Tiểu.
Một ngọn đèn khác được đặt ở chân nàng ta.
Trong ánh sáng lay động, Tần Vũ ngậm một cây bút, ngồi cách Ân Tiểu Tiểu khoảng một mét rưỡi.
Trước mặt nàng có một chiếc bảng vẽ tạm thời.
Giấy và mực đều được lấy từ thư phòng.
Tần Vũ cau mày, không hài lòng lắm với người mẫu trước mắt.
Ân Tiểu Tiểu quay mặt sang một bên, không nói lời nào.
Tần Vũ nói: “Nghe lời một chút, ta sẽ thả ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn bị nhốt ở đây mãi sao?”
Ân Tiểu Tiểu nhắm mắt lại:
“Ngươi đừng mơ khiến ta khuất phục!”
Tần Vũ vẫn không ngừng vẽ:
“Ngươi không muốn ăn sao?”
Ân Tiểu Tiểu vẫn im lặng.
“Ồ, ngươi không muốn ăn. Vậy ngươi không muốn đi vệ sinh à?”
Cả tay và chân đều bị xích chặt thế này, tư thế này thật sự không tiện cho các sinh hoạt hàng ngày.
Cơ thể Ân Tiểu Tiểu hơi run lên.
Tần Vũ tiếp tục:
“Hôm nay không muốn, ngày mai không muốn, vậy ngày kia cũng không muốn?”
Phải rồi, nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình đều là tiên nữ, không bao giờ cần đi vệ sinh.
Ánh mắt nàng lướt qua người Ân Tiểu Tiểu, khẽ cười hai tiếng, đúng chuẩn nữ phụ độc ác.
Ân Tiểu Tiểu bị nàng chọc tức, chỉ muốn đập nát đầu nàng ngay lập tức.
Trên đời sao lại có nữ nhân đáng ghét như vậy!
...
Mộ Dung Thương cầm lấy tờ giấy Tần Vũ đang vẽ dở.
Tần Vũ bị ngắt mạch sáng tạo, định buông lời chửi thề, nhưng khi nhìn thấy hắn, nàng lập tức nở nụ cười.
Nụ cười ngọt ngào và thân thiện vô cùng.
Phải sống sót, hình tượng kẻ liếm cẩu hèn mọn không thể sụp đổ!
“Sư huynh, ta mới vẽ xong vài bức tranh để dùng trong các bức thư sắp tới, huynh thấy thế nào?”
Mộ Dung Thương nhìn qua vài giây.
"Rất tốt."
Sau khi được nghệ thuật hóa, bức tranh này có thể khiến người khác phải giật mình, tất nhiên là tốt rồi.
Mộ Dung Thương đứng cạnh, khiến Tần Vũ không thể tiếp tục vẽ.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng tâm trạng của tên biến thái này hôm nay rất tệ, không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng khí tức trên người hắn nặng nề hơn trước nhiều.
Tốt lắm, rất thông minh, không hề có ý định bỏ trốn.
Hắn đi vào mật thất, nơi có vài ngọn đèn đang cháy.
Người “sư muội" trên danh nghĩa của hắn, đang bị khóa bởi những sợi xích, vẻ mặt trông chẳng còn thiết sống nữa.
Phía trước, một chiếc rương nhỏ đang được một cô gái mặc cung trang ngồi lên, nàng đang vẽ vời gì đó.
Chiếc rương vốn để đựng đồ trong mật thất, nhưng được nàng dùng làm ghế, trông cũng khá hợp lý.
“Ta nói này, ngươi có thể biểu cảm phong phú một chút được không? Bây giờ trông rất thiếu cảm xúc, không có tính nghệ thuật. Khóc được không? Nếu không được, ta có thể cho ngươi uống thuốc.”
Tần Vũ hỏi.
Một ngọn đèn dầu được đặt trên vai Ân Tiểu Tiểu.
Một ngọn đèn khác được đặt ở chân nàng ta.
Trong ánh sáng lay động, Tần Vũ ngậm một cây bút, ngồi cách Ân Tiểu Tiểu khoảng một mét rưỡi.
Trước mặt nàng có một chiếc bảng vẽ tạm thời.
Giấy và mực đều được lấy từ thư phòng.
Tần Vũ cau mày, không hài lòng lắm với người mẫu trước mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Tiểu Tiểu quay mặt sang một bên, không nói lời nào.
Tần Vũ nói: “Nghe lời một chút, ta sẽ thả ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn bị nhốt ở đây mãi sao?”
Ân Tiểu Tiểu nhắm mắt lại:
“Ngươi đừng mơ khiến ta khuất phục!”
Tần Vũ vẫn không ngừng vẽ:
“Ngươi không muốn ăn sao?”
Ân Tiểu Tiểu vẫn im lặng.
“Ồ, ngươi không muốn ăn. Vậy ngươi không muốn đi vệ sinh à?”
Cả tay và chân đều bị xích chặt thế này, tư thế này thật sự không tiện cho các sinh hoạt hàng ngày.
Cơ thể Ân Tiểu Tiểu hơi run lên.
Tần Vũ tiếp tục:
“Hôm nay không muốn, ngày mai không muốn, vậy ngày kia cũng không muốn?”
Phải rồi, nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình đều là tiên nữ, không bao giờ cần đi vệ sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt nàng lướt qua người Ân Tiểu Tiểu, khẽ cười hai tiếng, đúng chuẩn nữ phụ độc ác.
Ân Tiểu Tiểu bị nàng chọc tức, chỉ muốn đập nát đầu nàng ngay lập tức.
Trên đời sao lại có nữ nhân đáng ghét như vậy!
...
Mộ Dung Thương cầm lấy tờ giấy Tần Vũ đang vẽ dở.
Tần Vũ bị ngắt mạch sáng tạo, định buông lời chửi thề, nhưng khi nhìn thấy hắn, nàng lập tức nở nụ cười.
Nụ cười ngọt ngào và thân thiện vô cùng.
Phải sống sót, hình tượng kẻ liếm cẩu hèn mọn không thể sụp đổ!
“Sư huynh, ta mới vẽ xong vài bức tranh để dùng trong các bức thư sắp tới, huynh thấy thế nào?”
Mộ Dung Thương nhìn qua vài giây.
"Rất tốt."
Sau khi được nghệ thuật hóa, bức tranh này có thể khiến người khác phải giật mình, tất nhiên là tốt rồi.
Mộ Dung Thương đứng cạnh, khiến Tần Vũ không thể tiếp tục vẽ.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng rằng tâm trạng của tên biến thái này hôm nay rất tệ, không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng khí tức trên người hắn nặng nề hơn trước nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro