Chương 30 - Hi Vọng Đêm Nay Gia Được Vào Giấc Mơ Của Ngươi
Đáp Trả Lý Thị
Thiên Phương Nguỵ Tử
2024-08-12 12:47:35
"Lớn lên cũng không thế nào sao?"
Câu nói này như đang chê bai Lam Yến lớn lên không xinh đẹp, không xứng đáng hầu hạ Tứ gia.
Lý trắc phúc tấn liếc nhìn quanh phòng, thấy Lam Yến muốn nói gì đó, liền nói thêm: "Ngươi này mặt mũi còn không bằng của An thị thiếp này đâu."
Lý trắc phúc tấn đây là đang cố ý nhục nhã Lam Yến. An thị nghe được lời nói của Lý trắc phúc tấn, lập tức lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, còn có chút đắc ý. Có lẽ là do đắc ý vì chính mình đã tuyển Việt Lan làm cung nữ.
Tuy nhiên, An thị không hề phát hiện ra ánh mắt sáng rực của Việt Lan.
Lam Yến hiện giờ đã là thị thiếp danh chính ngôn thuận của Tứ gia, cũng coi như là một chủ tử. Nhưng Lý trắc phúc tấn lại so sánh Lam Yến với cung nữ của An thị, còn nói Lam Yến không bằng cung nữ của An thị, đây là một sự nhục nhã vô cùng lớn đối với Lam Yến.
Nếu là người khác sợ là chịu không nổi như vậy nhục nhã, nhưng Lam Yến ở trong cung đương quá thô sử cung nữ, gì đó nhục nhã nàng không chịu quá, cho nên nàng chịu nổi. Bất quá nàng cũng sẽ không nhận không không phản kích, Lam Yến vẫn duy trì phụng trà tư thế nói:
Nếu là người khác, có lẽ đã không chịu nổi sự nhục nhã như vậy. Nhưng Lam Yến từng trải qua những ngày tháng khó khăn trong cung, đã từng bị đối xử thô bạo như cung nữ, nên nàng không dễ dàng bị khuất phục bởi những lời nói nhục mạ. Tuy nhiên, nàng cũng không cam chịu để yên, Lam Yến vẫn giữ nguyên tư thế dâng trà và nói:
“Tì thiếp dung mạo mỏng manh, tự nhiên không thể sánh bằng nhan sắc lộng lẫy của trắc phúc tấn, càng không thể so sánh với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô nương và cung nữ của An cô nương. Kỳ thật, tì thiếp cũng tự cảm thấy buồn bã vì dung nhan bình thường của mình. Tì thiếp không hiểu được vì sao Đức phi nương nương lại chọn tì thiếp ban cho Bối Lặc gia. Tì thiếp suy nghĩ mãi cũng không ra, cũng không biết bản thân có ưu điểm gì khiến Đức phi nương nương nhìn trúng. Sau đó, tì thiếp nghĩ rằng có lẽ tì thiếp có những ưu điểm mà bản thân không nhận ra, nên mới được Đức phi nương nương với con mắt tinh tường chọn lựa. Nhờ phúc đức của Đức phi nương nương, tì thiếp mới có được may mắn này để cùng trắc phúc tấn phụng dưỡng Bối Lặc gia.”
Lam Yến nói với vẻ mặt ngây thơ, không hề nói một lời nào xúc phạm ai, chỉ nói về sự bình thường của bản thân. Nàng khen ngợi Lý trắc phúc tấn, đồng thời nâng An thị và cung nữ của An thị, cuối cùng lôi Đức phi ra để khen ngợi. Lam Yến chính là muốn mượn danh tiếng của Đức phi để áp đảo Lý trắc phúc tấn.
Lý trắc phúc tấn nhìn Lam Yến với ánh mắt không vui, mang theo vẻ mỉa mai nói:
"Không ngờ ngươi lớn lên không ra gì, nhưng miệng lưỡi lại rất lanh lợi."
Lam Yến nghe vậy lại vui vẻ, nở nụ cười rạng rỡ.
"Phải không ạ? Tạ ơn trắc phúc tấn khen ngợi. Khi tì thiếp còn ở trong cung, mọi người đều nói tì thiếp vụng về, không biết nói chuyện, không ngờ trắc phúc tấn lại thấy tì thiếp lanh lợi. Tì thiếp thật cao hứng. Bọn họ nói không sai, trắc phúc tấn quả nhiên là người thân thiện. Trắc phúc tấn, xin mời uống trà."
Lam Yến giả vờ như không hiểu sự mỉa mai của Lý trắc phúc tấn, liên tục nịnh hót bà ta. Đây là chiến lược mà Lam Yến đã định ra để đối phó với những người phụ nữ trong hậu viện.
Nàng biết mình không thể nghĩ ra mưu mô quỷ kế gì, vì vậy khi đối phó với các thê thiếp của Tứ gia, nàng quyết định sử dụng chiến lược khen ngợi, khen ngợi hết lời. Vừa nãy nàng đã khen Tứ phúc tấn, giờ đây khen Lý trắc phúc tấn, dù sao chỉ cần cần thiết, nàng sẽ khen ngợi hết lời.
Lý trắc phúc tấn nghe xong lời nói của Lam Yến, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái rồi mới tiếp nhận chén trà do Lam Yến dâng. Lam Yến khen Lý trắc phúc tấn thân thiện, nếu bà ta không tiếp nhận chén trà, chẳng phải là không thân thiện sao?
Sau khi giả vờ uống trà, Lý trắc phúc tấn rút một cây trâm bạc mạ vàng từ trên đầu xuống trao cho Lam Yến làm quà gặp mặt, sau đó nói:
"Bổn trắc phúc tấn sẽ nhìn ngươi."
Lam Yến vẫn nở nụ cười tươi tắn: "Tạ ơn trắc phúc tấn ban thưởng."
Lý trắc phúc tấn sau đó tiếp đón vài vị khách khác, họ đều tặng quà gặp mặt cho Lam Yến. Có lẽ vì phúc tấn và Lý trắc phúc tấn đều ở đó, nên các vị khách chưa nói gì nhiều.
Sau khi bái kiến các vị cách cách, Lam Yến cùng các thị thiếp cô nương khác được phép lui.
"Được rồi, không có việc gì thì tan đi."
Chờ Lam Yến hoàn thành nghi lễ, Tứ phúc tấn không nói gì mà trực tiếp đuổi các nàng đi. Sau khi trở về, Tứ phúc tấn liền đi thẳng đến Phật đường thắp hương: "Lấy kinh Phật đến đây, ta phải cầu phúc cho Hoằng Huy."
Sắc mặt của Tứ phúc tấn không tốt lắm, có lẽ là do những lời nói trước đó của Lý trắc phúc tấn.
Ra khỏi chính viện, Lý trắc phúc tấn hất khăn, hừ lạnh một tiếng rồi lắc mông bỏ đi.
Tống cách cách nhìn Lam Yến, châm chọc nói: "Ngươi giả vờ rất giống."
Nói xong, Tống cách cách cũng đi rồi. Sau đó là Võ cách cách.
Võ cách cách đánh giá Lam Yến, lại nhìn An thị thiếp: "Tối hôm qua là muội muội, đêm nay nên đến lượt An muội muội. Bổn cách cách xin chúc mừng muội muội trước. Muội muội xinh đẹp như vậy, tất nhiên sẽ càng được sủng ái."
Võ cách cách nhướng mày nhìn Lam Yến, đây là lời nói châm ngòi.
An thị thiếp cảm thấy Võ cách cách đang khen mình, nên vô cùng vui mừng: "Muội muội tạ ơn tỷ tỷ lời cát tường."
An thị thiếp rất tự tin vào nhan sắc của mình, nên nàng rất vui mừng và đắc ý.
Lam Yến lại nhìn ra vẻ mặt không vui và ghét bỏ của Võ cách cách khi An thị thiếp gọi nàng là tỷ tỷ. Rõ ràng Võ cách cách khinh thường An thị thiếp, không thích An thị thiếp gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng đáng tiếc An thị thiếp lại không nhận ra.
Võ cách cách rời đi, Trương cách cách cũng đi theo sau.
Tiếp theo là Nữu Hỗ Lộc cách cách và Cảnh cách cách, hai người mới vào phủ hai năm nhưng không được sủng ái, giống như Trương cách cách đều thiếu tự tin. Hai người họ rất hòa khí chào mừng Lam Yến, sau đó liền rời đi.
"Ô Tô muội muội, An muội muội, chúng ta cùng nhau trở về đi."
Trước đây lạnh nhạt với Lam Yến, giờ đây vài vị thị thiếp cô nương lại đột nhiên trở nên nhiệt tình, nịnh bợ khiến Lam Yến cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng cũng tiễn được các vị thị thiếp cô nương, An thị thiếp lại theo đến cửa phòng của nàng.
An thị thiếp: "Hừ, Ô Tô thị, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Chờ ta thị tẩm lúc sau, liền không đến lượt ngươi." An thị thiếp ghen ghét Lam Yến vì được thị tẩm trước nàng.
Câu nói này như đang chê bai Lam Yến lớn lên không xinh đẹp, không xứng đáng hầu hạ Tứ gia.
Lý trắc phúc tấn liếc nhìn quanh phòng, thấy Lam Yến muốn nói gì đó, liền nói thêm: "Ngươi này mặt mũi còn không bằng của An thị thiếp này đâu."
Lý trắc phúc tấn đây là đang cố ý nhục nhã Lam Yến. An thị nghe được lời nói của Lý trắc phúc tấn, lập tức lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, còn có chút đắc ý. Có lẽ là do đắc ý vì chính mình đã tuyển Việt Lan làm cung nữ.
Tuy nhiên, An thị không hề phát hiện ra ánh mắt sáng rực của Việt Lan.
Lam Yến hiện giờ đã là thị thiếp danh chính ngôn thuận của Tứ gia, cũng coi như là một chủ tử. Nhưng Lý trắc phúc tấn lại so sánh Lam Yến với cung nữ của An thị, còn nói Lam Yến không bằng cung nữ của An thị, đây là một sự nhục nhã vô cùng lớn đối với Lam Yến.
Nếu là người khác sợ là chịu không nổi như vậy nhục nhã, nhưng Lam Yến ở trong cung đương quá thô sử cung nữ, gì đó nhục nhã nàng không chịu quá, cho nên nàng chịu nổi. Bất quá nàng cũng sẽ không nhận không không phản kích, Lam Yến vẫn duy trì phụng trà tư thế nói:
Nếu là người khác, có lẽ đã không chịu nổi sự nhục nhã như vậy. Nhưng Lam Yến từng trải qua những ngày tháng khó khăn trong cung, đã từng bị đối xử thô bạo như cung nữ, nên nàng không dễ dàng bị khuất phục bởi những lời nói nhục mạ. Tuy nhiên, nàng cũng không cam chịu để yên, Lam Yến vẫn giữ nguyên tư thế dâng trà và nói:
“Tì thiếp dung mạo mỏng manh, tự nhiên không thể sánh bằng nhan sắc lộng lẫy của trắc phúc tấn, càng không thể so sánh với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô nương và cung nữ của An cô nương. Kỳ thật, tì thiếp cũng tự cảm thấy buồn bã vì dung nhan bình thường của mình. Tì thiếp không hiểu được vì sao Đức phi nương nương lại chọn tì thiếp ban cho Bối Lặc gia. Tì thiếp suy nghĩ mãi cũng không ra, cũng không biết bản thân có ưu điểm gì khiến Đức phi nương nương nhìn trúng. Sau đó, tì thiếp nghĩ rằng có lẽ tì thiếp có những ưu điểm mà bản thân không nhận ra, nên mới được Đức phi nương nương với con mắt tinh tường chọn lựa. Nhờ phúc đức của Đức phi nương nương, tì thiếp mới có được may mắn này để cùng trắc phúc tấn phụng dưỡng Bối Lặc gia.”
Lam Yến nói với vẻ mặt ngây thơ, không hề nói một lời nào xúc phạm ai, chỉ nói về sự bình thường của bản thân. Nàng khen ngợi Lý trắc phúc tấn, đồng thời nâng An thị và cung nữ của An thị, cuối cùng lôi Đức phi ra để khen ngợi. Lam Yến chính là muốn mượn danh tiếng của Đức phi để áp đảo Lý trắc phúc tấn.
Lý trắc phúc tấn nhìn Lam Yến với ánh mắt không vui, mang theo vẻ mỉa mai nói:
"Không ngờ ngươi lớn lên không ra gì, nhưng miệng lưỡi lại rất lanh lợi."
Lam Yến nghe vậy lại vui vẻ, nở nụ cười rạng rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phải không ạ? Tạ ơn trắc phúc tấn khen ngợi. Khi tì thiếp còn ở trong cung, mọi người đều nói tì thiếp vụng về, không biết nói chuyện, không ngờ trắc phúc tấn lại thấy tì thiếp lanh lợi. Tì thiếp thật cao hứng. Bọn họ nói không sai, trắc phúc tấn quả nhiên là người thân thiện. Trắc phúc tấn, xin mời uống trà."
Lam Yến giả vờ như không hiểu sự mỉa mai của Lý trắc phúc tấn, liên tục nịnh hót bà ta. Đây là chiến lược mà Lam Yến đã định ra để đối phó với những người phụ nữ trong hậu viện.
Nàng biết mình không thể nghĩ ra mưu mô quỷ kế gì, vì vậy khi đối phó với các thê thiếp của Tứ gia, nàng quyết định sử dụng chiến lược khen ngợi, khen ngợi hết lời. Vừa nãy nàng đã khen Tứ phúc tấn, giờ đây khen Lý trắc phúc tấn, dù sao chỉ cần cần thiết, nàng sẽ khen ngợi hết lời.
Lý trắc phúc tấn nghe xong lời nói của Lam Yến, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái rồi mới tiếp nhận chén trà do Lam Yến dâng. Lam Yến khen Lý trắc phúc tấn thân thiện, nếu bà ta không tiếp nhận chén trà, chẳng phải là không thân thiện sao?
Sau khi giả vờ uống trà, Lý trắc phúc tấn rút một cây trâm bạc mạ vàng từ trên đầu xuống trao cho Lam Yến làm quà gặp mặt, sau đó nói:
"Bổn trắc phúc tấn sẽ nhìn ngươi."
Lam Yến vẫn nở nụ cười tươi tắn: "Tạ ơn trắc phúc tấn ban thưởng."
Lý trắc phúc tấn sau đó tiếp đón vài vị khách khác, họ đều tặng quà gặp mặt cho Lam Yến. Có lẽ vì phúc tấn và Lý trắc phúc tấn đều ở đó, nên các vị khách chưa nói gì nhiều.
Sau khi bái kiến các vị cách cách, Lam Yến cùng các thị thiếp cô nương khác được phép lui.
"Được rồi, không có việc gì thì tan đi."
Chờ Lam Yến hoàn thành nghi lễ, Tứ phúc tấn không nói gì mà trực tiếp đuổi các nàng đi. Sau khi trở về, Tứ phúc tấn liền đi thẳng đến Phật đường thắp hương: "Lấy kinh Phật đến đây, ta phải cầu phúc cho Hoằng Huy."
Sắc mặt của Tứ phúc tấn không tốt lắm, có lẽ là do những lời nói trước đó của Lý trắc phúc tấn.
Ra khỏi chính viện, Lý trắc phúc tấn hất khăn, hừ lạnh một tiếng rồi lắc mông bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống cách cách nhìn Lam Yến, châm chọc nói: "Ngươi giả vờ rất giống."
Nói xong, Tống cách cách cũng đi rồi. Sau đó là Võ cách cách.
Võ cách cách đánh giá Lam Yến, lại nhìn An thị thiếp: "Tối hôm qua là muội muội, đêm nay nên đến lượt An muội muội. Bổn cách cách xin chúc mừng muội muội trước. Muội muội xinh đẹp như vậy, tất nhiên sẽ càng được sủng ái."
Võ cách cách nhướng mày nhìn Lam Yến, đây là lời nói châm ngòi.
An thị thiếp cảm thấy Võ cách cách đang khen mình, nên vô cùng vui mừng: "Muội muội tạ ơn tỷ tỷ lời cát tường."
An thị thiếp rất tự tin vào nhan sắc của mình, nên nàng rất vui mừng và đắc ý.
Lam Yến lại nhìn ra vẻ mặt không vui và ghét bỏ của Võ cách cách khi An thị thiếp gọi nàng là tỷ tỷ. Rõ ràng Võ cách cách khinh thường An thị thiếp, không thích An thị thiếp gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng đáng tiếc An thị thiếp lại không nhận ra.
Võ cách cách rời đi, Trương cách cách cũng đi theo sau.
Tiếp theo là Nữu Hỗ Lộc cách cách và Cảnh cách cách, hai người mới vào phủ hai năm nhưng không được sủng ái, giống như Trương cách cách đều thiếu tự tin. Hai người họ rất hòa khí chào mừng Lam Yến, sau đó liền rời đi.
"Ô Tô muội muội, An muội muội, chúng ta cùng nhau trở về đi."
Trước đây lạnh nhạt với Lam Yến, giờ đây vài vị thị thiếp cô nương lại đột nhiên trở nên nhiệt tình, nịnh bợ khiến Lam Yến cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng cũng tiễn được các vị thị thiếp cô nương, An thị thiếp lại theo đến cửa phòng của nàng.
An thị thiếp: "Hừ, Ô Tô thị, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Chờ ta thị tẩm lúc sau, liền không đến lượt ngươi." An thị thiếp ghen ghét Lam Yến vì được thị tẩm trước nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro