Chương 30 - Hi Vọng Đêm Nay Gia Được Vào Giấc Mơ Của Ngươi
Đợi Thỉnh An
Thiên Phương Nguỵ Tử
2024-08-12 12:47:35
Sáng hôm sau, Lam Yến dậy sớm rửa mặt trang điểm, dùng điểm tâm thừa từ hôm qua, nấu nước sôi để lót dạ. Nàng chỉ là một thiếp mới vào phủ, không có tư cách kén cá chọn canh.
Ăn sáng xong, Lam Yến liền ngồi chờ. Lục Nha đứng ở cửa canh chừng tình hình bên ngoài.
“Cô nương, chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến giờ thỉnh an, mà chính viện vẫn chưa phái người tới.” Lục Nha quay đầu lại nói với Lam Yến, sau đó nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài xem.
“Cô nương, An cô nương đi ra ngoài.”
Lam Yến: “Những người khác không ra sao?”
Lục Nha: “Không có.”
Lam Yến đứng dậy: “Đi thôi. Đi chính viện.”
Nàng khóa cửa, mang theo Lục Nha đi chính viện. Nàng chỉ là thị thiếp, chỉ có một cung nữ hầu hạ, nên để đề phòng, ra cửa khi chỉ cần khóa cổng là được. Lòng dạ con người không thể xem thường.
Lục Nha: “Cô nương, phúc tấn không cho ngài đi thỉnh an, ngài đi như vậy phúc tấn có thể trách tội ngài.”
Lam Yến: “Phúc tấn cũng chưa nói không cho đi. Đi nhiều nhất là quấy rầy phúc tấn và bị răn dạy, nhưng nếu không đi đó chính là đối với phúc tấn bất kính. Đối với phúc tấn bất kính, kia nhưng chính là tội lớn.”
Nàng là một thị thiếp mới vào phủ, nếu như truyền ra nàng đối với phúc tấn bất kính, vậy về sau nàng sợ là không có cơ hội xuất đầu, chờ đợi nàng chỉ có chờ chết.
Cũng không biết tứ phúc tấn có ý gì khi không cho người thông báo các nàng đi thỉnh an hay không. Nàng cho rằng tứ phúc tấn không thích các nàng, nên về sau càng thêm cẩn thận.
Lam Yến: “Nói nữa. An cô nương đều đi rồi, ta há có thể không đi. Đi nhanh đi, mau cùng thượng an cô nương.”
Lục Nha: “Vâng. Cô nương.”
Hiện tại đã là đầu tháng 11, tuyết rơi trơn trượt, muốn chạy nhanh không dễ dàng. May mắn nàng không mặc chậu hoa đế, nếu không sợ là đi lại khó khăn.
Trong hoàng cung chỉ có chủ tử mới được phép đi chậu hoa đế, nô tì không được phép. Hôm qua trước đây Lam Yến không mặc chậu hoa đế. Hôm qua gặp Đức phi, bị Mạc Lan Mama dắt đi rửa mặt chải đầu sau mới được yêu cầu mặc vào chậu hoa đế.
Lần đầu tiên đi chậu hoa đế, nàng đi không quen, chỉ có thể cẩn thận từng bước.
Từ Vĩnh Hòa Cung đi theo tứ phúc tấn đến cửa cung, chân nàng đã đau nhức. May mắn ra cung được ngồi xe ngựa đến Tứ bối lặc phủ. Tối hôm qua nhìn lên chân quả nhiên sưng lên, vì vậy hôm nay nàng chỉ có thể lựa chọn đi giày thêu.
Tuy nhiên, về sau nàng sẽ phải thường xuyên đi chậu hoa đế, nên phải tập luyện cho quen.
Lam Yến theo sát sau An thị thiếp, hai người một trước một sau đến chính viện.
Hôm nay không phải ngày thỉnh an, nên những người khác trong hậu viện có vẻ cũng chưa đến.
Lam Yến đến sau một bước, vừa lúc nghe được An thị thiếp và cung nữ chính viện nói chuyện:
“Ta đến thỉnh an phúc tấn, phiền cô nương thông báo một tiếng.”
Cung nữ đó cũng nhìn thấy Lam Yến.
“Hai vị cô nương thỉnh chờ một lát, nô tỳ này sẽ đi thông báo.”
Lam Yến: “Làm phiền cô nương.”
Lam Yến cũng đáp lại một cách khách khí. Có câu nói “Tể tướng trước cửa thất phẩm quan”, cung nữ thủ vệ chính viện đều có địa vị cao hơn so với những thị thiếp không được sủng ái trong phủ.
Cung nữ kia đi rồi, An thị thiếp liếc nhìn Lam Yến với ánh mắt trào phúng.
Lam Yến không để ý đến An thị thiếp, nàng lẳng lặng đứng chờ.
Tuyết bắt đầu rơi từ sáng sớm. Vì mới vào phủ hôm qua, nên không có ai được cấp ô. Hai người cùng cung nữ phải đứng chịu trận tuyết rơi.
Biết rõ vào đông sẽ có tuyết rơi, nhưng lại không chuẩn bị ô cho các nàng, không biết là vô tình hay cố ý. Có lẽ ma ma cố ý không cho các nàng ô hôm qua.
Xiêm y của thị thiếp không tốt, không thể giữ ấm. Lam Yến mặc nhiều lớp áo nên còn chịu được, nhưng An thị thiếp thì không, mới chờ một lúc đã bắt đầu run rẩy.
Người không lạnh, nhưng chân lại rất lạnh. Vì đi giày thêu, không phải chậu hoa đế, nên nàng trực tiếp dẫm lên tuyết, khiến hàn khí thấm qua giày vào gan bàn chân. Nhìn An thị thϊếp đi chậu hoa đế, Lam Yến không khỏi tự giễu, đúng là có được tất có mất, nàng quả thật là mất nhiều hơn được.
Cung nữ kia vào trong mãi không ra, Lam Yến và An thị thiếp đã đứng chờ rất lâu, chân Lam Yến đã tê rần vì lạnh.
Trước đây Lam Yến còn không dám khẳng định, nhưng sau khi bị Tứ phúc tấn cho đứng trong tuyết gần một canh giờ, Lam Yến đã vô cùng khẳng định Tứ phúc tấn không thích hai người họ.
Việc tứ phúc tấn không cho người thông báo hai người họ hôm nay có cần thỉnh an hay không là cố ý, mục đích chính là để hãm hại họ.
Nếu hôm nay hai người họ không đến, trong phủ sẽ truyền ra tin đồn họ bất kính Tứ phúc tấn. Nghe nói Tứ gia rất kính trọng tứ phúc tấn, nếu hai thị thiếp nhỏ bé như họ dám bất kính Tứ phúc tấn, vậy họ sẽ không có tương lai gì tốt đẹp.
Nếu hôm nay hai nàng họ đến, cũng sẽ giống như bây giờ, đứng đây chịu lạnh. Phải biết rằng nữ tử thân thể yếu đuối, nhất là chịu không nổi hàn lạnh. Nếu nữ tử bị hàn khí xâm nhập cơ thể, tích tụ ở bào cung, sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con nối dõi.
Hai người họ nếu không được sủng ái, không có con nối dõi là điều hiển nhiên; nhưng nếu được sủng ái, nhưng lại bị hàn khí xâm nhập cơ thể, dẫn đến cung hàn, cũng sẽ khó có con.
Bất kể hai người họ đến hay không đều trúng kế của Tứ phúc tấn; Tứ phúc tấn đây là không muốn họ sinh con nối dõi cho Tứ gia.
Nghĩ đến Tứ bối lặc phủ, trừ bỏ Tứ phúc tấn cùng Lý trắc phúc tấn, những thị thiếp khác đều không có con, ngay cả Tống cách cách sinh được một tiểu cách cách cũng chết non.
Hai người bọn họ chỉ là những thị thiếp nhỏ bé, vừa mới vào phủ Tứ phúc tấn đã bị tính kế phòng bị như vậy. Xem ra, danh tiếng hiền huệ của Tứ phúc tấn này quả là không đúng với thực tế, chỉ là tiếng tăm xa gần.
Ăn sáng xong, Lam Yến liền ngồi chờ. Lục Nha đứng ở cửa canh chừng tình hình bên ngoài.
“Cô nương, chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến giờ thỉnh an, mà chính viện vẫn chưa phái người tới.” Lục Nha quay đầu lại nói với Lam Yến, sau đó nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài xem.
“Cô nương, An cô nương đi ra ngoài.”
Lam Yến: “Những người khác không ra sao?”
Lục Nha: “Không có.”
Lam Yến đứng dậy: “Đi thôi. Đi chính viện.”
Nàng khóa cửa, mang theo Lục Nha đi chính viện. Nàng chỉ là thị thiếp, chỉ có một cung nữ hầu hạ, nên để đề phòng, ra cửa khi chỉ cần khóa cổng là được. Lòng dạ con người không thể xem thường.
Lục Nha: “Cô nương, phúc tấn không cho ngài đi thỉnh an, ngài đi như vậy phúc tấn có thể trách tội ngài.”
Lam Yến: “Phúc tấn cũng chưa nói không cho đi. Đi nhiều nhất là quấy rầy phúc tấn và bị răn dạy, nhưng nếu không đi đó chính là đối với phúc tấn bất kính. Đối với phúc tấn bất kính, kia nhưng chính là tội lớn.”
Nàng là một thị thiếp mới vào phủ, nếu như truyền ra nàng đối với phúc tấn bất kính, vậy về sau nàng sợ là không có cơ hội xuất đầu, chờ đợi nàng chỉ có chờ chết.
Cũng không biết tứ phúc tấn có ý gì khi không cho người thông báo các nàng đi thỉnh an hay không. Nàng cho rằng tứ phúc tấn không thích các nàng, nên về sau càng thêm cẩn thận.
Lam Yến: “Nói nữa. An cô nương đều đi rồi, ta há có thể không đi. Đi nhanh đi, mau cùng thượng an cô nương.”
Lục Nha: “Vâng. Cô nương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại đã là đầu tháng 11, tuyết rơi trơn trượt, muốn chạy nhanh không dễ dàng. May mắn nàng không mặc chậu hoa đế, nếu không sợ là đi lại khó khăn.
Trong hoàng cung chỉ có chủ tử mới được phép đi chậu hoa đế, nô tì không được phép. Hôm qua trước đây Lam Yến không mặc chậu hoa đế. Hôm qua gặp Đức phi, bị Mạc Lan Mama dắt đi rửa mặt chải đầu sau mới được yêu cầu mặc vào chậu hoa đế.
Lần đầu tiên đi chậu hoa đế, nàng đi không quen, chỉ có thể cẩn thận từng bước.
Từ Vĩnh Hòa Cung đi theo tứ phúc tấn đến cửa cung, chân nàng đã đau nhức. May mắn ra cung được ngồi xe ngựa đến Tứ bối lặc phủ. Tối hôm qua nhìn lên chân quả nhiên sưng lên, vì vậy hôm nay nàng chỉ có thể lựa chọn đi giày thêu.
Tuy nhiên, về sau nàng sẽ phải thường xuyên đi chậu hoa đế, nên phải tập luyện cho quen.
Lam Yến theo sát sau An thị thiếp, hai người một trước một sau đến chính viện.
Hôm nay không phải ngày thỉnh an, nên những người khác trong hậu viện có vẻ cũng chưa đến.
Lam Yến đến sau một bước, vừa lúc nghe được An thị thiếp và cung nữ chính viện nói chuyện:
“Ta đến thỉnh an phúc tấn, phiền cô nương thông báo một tiếng.”
Cung nữ đó cũng nhìn thấy Lam Yến.
“Hai vị cô nương thỉnh chờ một lát, nô tỳ này sẽ đi thông báo.”
Lam Yến: “Làm phiền cô nương.”
Lam Yến cũng đáp lại một cách khách khí. Có câu nói “Tể tướng trước cửa thất phẩm quan”, cung nữ thủ vệ chính viện đều có địa vị cao hơn so với những thị thiếp không được sủng ái trong phủ.
Cung nữ kia đi rồi, An thị thiếp liếc nhìn Lam Yến với ánh mắt trào phúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Yến không để ý đến An thị thiếp, nàng lẳng lặng đứng chờ.
Tuyết bắt đầu rơi từ sáng sớm. Vì mới vào phủ hôm qua, nên không có ai được cấp ô. Hai người cùng cung nữ phải đứng chịu trận tuyết rơi.
Biết rõ vào đông sẽ có tuyết rơi, nhưng lại không chuẩn bị ô cho các nàng, không biết là vô tình hay cố ý. Có lẽ ma ma cố ý không cho các nàng ô hôm qua.
Xiêm y của thị thiếp không tốt, không thể giữ ấm. Lam Yến mặc nhiều lớp áo nên còn chịu được, nhưng An thị thiếp thì không, mới chờ một lúc đã bắt đầu run rẩy.
Người không lạnh, nhưng chân lại rất lạnh. Vì đi giày thêu, không phải chậu hoa đế, nên nàng trực tiếp dẫm lên tuyết, khiến hàn khí thấm qua giày vào gan bàn chân. Nhìn An thị thϊếp đi chậu hoa đế, Lam Yến không khỏi tự giễu, đúng là có được tất có mất, nàng quả thật là mất nhiều hơn được.
Cung nữ kia vào trong mãi không ra, Lam Yến và An thị thiếp đã đứng chờ rất lâu, chân Lam Yến đã tê rần vì lạnh.
Trước đây Lam Yến còn không dám khẳng định, nhưng sau khi bị Tứ phúc tấn cho đứng trong tuyết gần một canh giờ, Lam Yến đã vô cùng khẳng định Tứ phúc tấn không thích hai người họ.
Việc tứ phúc tấn không cho người thông báo hai người họ hôm nay có cần thỉnh an hay không là cố ý, mục đích chính là để hãm hại họ.
Nếu hôm nay hai người họ không đến, trong phủ sẽ truyền ra tin đồn họ bất kính Tứ phúc tấn. Nghe nói Tứ gia rất kính trọng tứ phúc tấn, nếu hai thị thiếp nhỏ bé như họ dám bất kính Tứ phúc tấn, vậy họ sẽ không có tương lai gì tốt đẹp.
Nếu hôm nay hai nàng họ đến, cũng sẽ giống như bây giờ, đứng đây chịu lạnh. Phải biết rằng nữ tử thân thể yếu đuối, nhất là chịu không nổi hàn lạnh. Nếu nữ tử bị hàn khí xâm nhập cơ thể, tích tụ ở bào cung, sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con nối dõi.
Hai người họ nếu không được sủng ái, không có con nối dõi là điều hiển nhiên; nhưng nếu được sủng ái, nhưng lại bị hàn khí xâm nhập cơ thể, dẫn đến cung hàn, cũng sẽ khó có con.
Bất kể hai người họ đến hay không đều trúng kế của Tứ phúc tấn; Tứ phúc tấn đây là không muốn họ sinh con nối dõi cho Tứ gia.
Nghĩ đến Tứ bối lặc phủ, trừ bỏ Tứ phúc tấn cùng Lý trắc phúc tấn, những thị thiếp khác đều không có con, ngay cả Tống cách cách sinh được một tiểu cách cách cũng chết non.
Hai người bọn họ chỉ là những thị thiếp nhỏ bé, vừa mới vào phủ Tứ phúc tấn đã bị tính kế phòng bị như vậy. Xem ra, danh tiếng hiền huệ của Tứ phúc tấn này quả là không đúng với thực tế, chỉ là tiếng tăm xa gần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro