Chương 30 - Hi Vọng Đêm Nay Gia Được Vào Giấc Mơ Của Ngươi
Thanh Danh Tốt
Thiên Phương Nguỵ Tử
2024-08-12 12:47:35
Không còn cách nào khác, hôm nay là ngày thỉnh an, lại đúng lúc là ngày nàng thị tẩm, nàng nhất định phải đến chính viện thỉnh an. Nàng sốt ruột vì sợ đi muộn.
Lục Nha khuyên nhủ: "Cô nương, còn sớm mà, giờ thỉnh an còn có chút thời gian, ngài không cần vội vàng như vậy."
Lam Yến nói: "Hôm nay khác biệt, tuyệt đối không thể đến trễ."
Hôm nay là ngày thỉnh an, Lý trắc phúc tấn cùng vài vị cách cách đều sẽ đến chính viện thỉnh an phúc tấn. Tối hôm qua là nàng thị tẩm, nếu nàng đến muộn, chưa nói đến phúc tấn, Lý trắc phúc tấn và những người khác nhất định sẽ làm khó dễ nàng. Châm chọc mỉa mai là không thể thiếu được. Chỉ sợ họ còn nói nàng là cậy sủng mà kiêu, vu oan cho nàng, nói nàng đối với phúc tấn bất kính, tìm cớ phạt nàng.
Kiếp trước nàng xem qua trong tiểu thuyết xuyên không đều là như vậy viết.
Lam Yến không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc đuổi tới chính viện. Bởi vì là ngày thỉnh an, hạ nhân chính viện cũng không cản các nàng, Lam Yến và chủ tớ thuận lợi vào chính đường.
Nàng từ trước viện ra tới khi nhìn vào Tây Dương chung ở viện trước, ly thỉnh an còn hơn phân nửa giờ. Nàng cho rằng mình đến xem như sớm, nào ngờ vào nhà liền nhìn đến Tống cách cách, Nữu Hỗ Lộc cách cách cùng Cảnh cách cách cũng đã ngồi ở trong phòng.
Nhìn đến ba người, Lam Yến nhịn không được thầm chửi thề trong lòng. Nàng đến xem như sớm, các nàng ba cái thế nhưng so nàng còn sớm. Chẳng lẽ các nàng không ngủ được nửa đêm liền bò dậy sao?
Lam Yến trong lòng phun trào, nhưng trên mặt không biểu lộ ra chút nào. Đây là kỹ năng nàng học được khi còn ở trong cung, bất kể trong lòng nghĩ gì, mặt ngoài cũng không được để lộ.
Làm cung nữ trong cung, biểu cảm trên mặt không được phép có bất kỳ sai sót nào, nếu không chọc giận chủ tử thì mạng nhỏ khó giữ. Ví dụ như nếu chủ tử trong hậu cung nói sai điều gì, nếu không cẩn thận mà bật cười, chủ tử chắc chắn sẽ cho rằng ngươi đang cười nhạo họ. Cười nhạo chủ tử chính là bất kính, bất kính là tội lớn, không ai có thể trốn tránh.
Tất nhiên, kỹ năng này của Lam Yến có thể dùng trước mặt các thê thiếp trong hậu viện, nhưng khi đối mặt với Tứ gia uy nghiêm, Lam Yến hoàn toàn không thể che giấu được, cơ hồ là có thể bị lộ tẩy.
Lam Yến rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường.
Nàng mang theo biểu cảm cung kính hành lễ vấn an ba vị cách cách.
Lam Yến: "Thiếp thỉnh Tống cách cách an, thỉnh Nữu Hỗ Lộc cách cách an, thỉnh Cảnh cách cách an."
Tống cách cách: "Ô Tô cô nương hôm nay đến sớm thật. Hôm qua hầu hạ Bối Lặc gia, hôm nay còn có thể đến sớm như vậy, thật là có tinh thần."
Mọi người sau khi thị tẩm ít nhiều đều sẽ mệt mỏi, mà Lam Yến lại tinh thần phấn chấn.
Lời nói của Tống cách cách có ý mỉa mai, Lam Yến giả vờ như không nghe thấy.
Lam Yến: "Thỉnh an phúc tấn là bổn phận của thiếp, thiếp không dám chậm trễ. Bối Lặc gia kính trọng phúc tấn, thiếp càng phải kính trọng phúc tấn hơn."
Tuy Tứ phúc tấn không ở đây, nhưng không ảnh hưởng đến việc Lam Yến nịnh hót.
Lam Yến tiếp tục: "Cách cách cũng đến sớm thật. Phúc tấn lương thiện hiền lương, chúng ta càng nên kính trọng phúc tấn. Chắc hẳn cách cách cũng giống như thiếp, đều kính trọng phúc tấn."
Tống cách cách: "Ô Tô cô nương này cái miệng nhỏ cũng thật ngọt. Đứng lên đi."
Lam Yến đã ngồi xổm một hồi lâu, Tống cách cách lúc này mới chậm rì rì kêu đứng dậy. Tuy nhiên, Lam Yến không hề tỏ ra khó chịu.
Lam Yến: "Tạ cách cách. Thiếp nói đều là lời nói thật. Chúng ta kính trọng phúc tấn, phúc tấn trong lòng nhất định cũng biết. Phúc tấn hiền lương thục đức, chính là liền Hoàng Thượng đều khen ngợi."
Lam Yến mặt dày tiếp tục nịnh hót phúc tấn. Tuy rằng phúc tấn không ở đây, nhưng Lam Yến tin rằng những lời họ nói phúc tấn nhất định sẽ biết.
Đúng như suy nghĩ của Lam Yến, mọi lời họ nói đều được cung nữ chính viện thuật lại cho phúc tấn nghe.
Ngô ma ma: "Phúc tấn, không ngờ Ô Tô thị nhìn thành thật lại vẫn rất có thể nói."
Phúc tấn: "Nhìn thành thật chưa chắc là thật thành thật. Nàng nhưng thật ra rất biết nịnh hót. Tuy nhiên tính nàng thức thời, bổn phúc tấn chính là Hoàng Thượng khen ngợi. Ma ma, làm người nhìn chằm chằm hậu viện, bổn phúc tấn không thể để các nàng làm hỏng thanh danh của ta."
Ngô ma ma: "Phúc tấn ngài yên tâm, hậu viện có lão nô cùng tTền ma ma canh chừng, không ai dám làm bậy."
Tứ phúc tấn vẫn luôn không thể có được sủng ái của Tứ gia. Trước đây còn có đại a ca, nhưng Đại a ca chết non, Tứ phúc tấn thật sự là vừa không con vừa thất sủng. Hiện giờ, Tứ phúc tấn chỉ còn lại thân phận này, cho nên càng coi trọng thanh danh của bản thân.
Nàng hao tâm tổn trí để xây dựng hình ảnh hiền thục, đức độ, và hiện giờ đã có tiếng tăm tốt bên ngoài.
Nếu Lam Yến biết được điều này, chỉ sợ sẽ nói thiếu gì bù nấy. Tứ phúc tấn hiền danh bên ngoài, nhưng bên trong chưa chắc đã thật hiền thục.
"Phúc tấn, Lý trắc phúc tấn cũng tới rồi." Cung nữ tiến vào bẩm báo.
Tứ phúc tấn: "Bổn phúc tấn biết ngay Lý thị tiện nhân đó chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên."
Ngô ma ma: "Hậu viện chỉ cần có người được sủng ái, Lý trắc phúc tấn khi nào chịu ngồi yên. Hôm nay Lý trắc phúc tấn sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua Ô Tô thị."
Tứ phúc tấn: "Hừ. Đi thôi, nên ra ngoài nhìn xem."
Lục Nha khuyên nhủ: "Cô nương, còn sớm mà, giờ thỉnh an còn có chút thời gian, ngài không cần vội vàng như vậy."
Lam Yến nói: "Hôm nay khác biệt, tuyệt đối không thể đến trễ."
Hôm nay là ngày thỉnh an, Lý trắc phúc tấn cùng vài vị cách cách đều sẽ đến chính viện thỉnh an phúc tấn. Tối hôm qua là nàng thị tẩm, nếu nàng đến muộn, chưa nói đến phúc tấn, Lý trắc phúc tấn và những người khác nhất định sẽ làm khó dễ nàng. Châm chọc mỉa mai là không thể thiếu được. Chỉ sợ họ còn nói nàng là cậy sủng mà kiêu, vu oan cho nàng, nói nàng đối với phúc tấn bất kính, tìm cớ phạt nàng.
Kiếp trước nàng xem qua trong tiểu thuyết xuyên không đều là như vậy viết.
Lam Yến không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc đuổi tới chính viện. Bởi vì là ngày thỉnh an, hạ nhân chính viện cũng không cản các nàng, Lam Yến và chủ tớ thuận lợi vào chính đường.
Nàng từ trước viện ra tới khi nhìn vào Tây Dương chung ở viện trước, ly thỉnh an còn hơn phân nửa giờ. Nàng cho rằng mình đến xem như sớm, nào ngờ vào nhà liền nhìn đến Tống cách cách, Nữu Hỗ Lộc cách cách cùng Cảnh cách cách cũng đã ngồi ở trong phòng.
Nhìn đến ba người, Lam Yến nhịn không được thầm chửi thề trong lòng. Nàng đến xem như sớm, các nàng ba cái thế nhưng so nàng còn sớm. Chẳng lẽ các nàng không ngủ được nửa đêm liền bò dậy sao?
Lam Yến trong lòng phun trào, nhưng trên mặt không biểu lộ ra chút nào. Đây là kỹ năng nàng học được khi còn ở trong cung, bất kể trong lòng nghĩ gì, mặt ngoài cũng không được để lộ.
Làm cung nữ trong cung, biểu cảm trên mặt không được phép có bất kỳ sai sót nào, nếu không chọc giận chủ tử thì mạng nhỏ khó giữ. Ví dụ như nếu chủ tử trong hậu cung nói sai điều gì, nếu không cẩn thận mà bật cười, chủ tử chắc chắn sẽ cho rằng ngươi đang cười nhạo họ. Cười nhạo chủ tử chính là bất kính, bất kính là tội lớn, không ai có thể trốn tránh.
Tất nhiên, kỹ năng này của Lam Yến có thể dùng trước mặt các thê thiếp trong hậu viện, nhưng khi đối mặt với Tứ gia uy nghiêm, Lam Yến hoàn toàn không thể che giấu được, cơ hồ là có thể bị lộ tẩy.
Lam Yến rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng mang theo biểu cảm cung kính hành lễ vấn an ba vị cách cách.
Lam Yến: "Thiếp thỉnh Tống cách cách an, thỉnh Nữu Hỗ Lộc cách cách an, thỉnh Cảnh cách cách an."
Tống cách cách: "Ô Tô cô nương hôm nay đến sớm thật. Hôm qua hầu hạ Bối Lặc gia, hôm nay còn có thể đến sớm như vậy, thật là có tinh thần."
Mọi người sau khi thị tẩm ít nhiều đều sẽ mệt mỏi, mà Lam Yến lại tinh thần phấn chấn.
Lời nói của Tống cách cách có ý mỉa mai, Lam Yến giả vờ như không nghe thấy.
Lam Yến: "Thỉnh an phúc tấn là bổn phận của thiếp, thiếp không dám chậm trễ. Bối Lặc gia kính trọng phúc tấn, thiếp càng phải kính trọng phúc tấn hơn."
Tuy Tứ phúc tấn không ở đây, nhưng không ảnh hưởng đến việc Lam Yến nịnh hót.
Lam Yến tiếp tục: "Cách cách cũng đến sớm thật. Phúc tấn lương thiện hiền lương, chúng ta càng nên kính trọng phúc tấn. Chắc hẳn cách cách cũng giống như thiếp, đều kính trọng phúc tấn."
Tống cách cách: "Ô Tô cô nương này cái miệng nhỏ cũng thật ngọt. Đứng lên đi."
Lam Yến đã ngồi xổm một hồi lâu, Tống cách cách lúc này mới chậm rì rì kêu đứng dậy. Tuy nhiên, Lam Yến không hề tỏ ra khó chịu.
Lam Yến: "Tạ cách cách. Thiếp nói đều là lời nói thật. Chúng ta kính trọng phúc tấn, phúc tấn trong lòng nhất định cũng biết. Phúc tấn hiền lương thục đức, chính là liền Hoàng Thượng đều khen ngợi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Yến mặt dày tiếp tục nịnh hót phúc tấn. Tuy rằng phúc tấn không ở đây, nhưng Lam Yến tin rằng những lời họ nói phúc tấn nhất định sẽ biết.
Đúng như suy nghĩ của Lam Yến, mọi lời họ nói đều được cung nữ chính viện thuật lại cho phúc tấn nghe.
Ngô ma ma: "Phúc tấn, không ngờ Ô Tô thị nhìn thành thật lại vẫn rất có thể nói."
Phúc tấn: "Nhìn thành thật chưa chắc là thật thành thật. Nàng nhưng thật ra rất biết nịnh hót. Tuy nhiên tính nàng thức thời, bổn phúc tấn chính là Hoàng Thượng khen ngợi. Ma ma, làm người nhìn chằm chằm hậu viện, bổn phúc tấn không thể để các nàng làm hỏng thanh danh của ta."
Ngô ma ma: "Phúc tấn ngài yên tâm, hậu viện có lão nô cùng tTền ma ma canh chừng, không ai dám làm bậy."
Tứ phúc tấn vẫn luôn không thể có được sủng ái của Tứ gia. Trước đây còn có đại a ca, nhưng Đại a ca chết non, Tứ phúc tấn thật sự là vừa không con vừa thất sủng. Hiện giờ, Tứ phúc tấn chỉ còn lại thân phận này, cho nên càng coi trọng thanh danh của bản thân.
Nàng hao tâm tổn trí để xây dựng hình ảnh hiền thục, đức độ, và hiện giờ đã có tiếng tăm tốt bên ngoài.
Nếu Lam Yến biết được điều này, chỉ sợ sẽ nói thiếu gì bù nấy. Tứ phúc tấn hiền danh bên ngoài, nhưng bên trong chưa chắc đã thật hiền thục.
"Phúc tấn, Lý trắc phúc tấn cũng tới rồi." Cung nữ tiến vào bẩm báo.
Tứ phúc tấn: "Bổn phúc tấn biết ngay Lý thị tiện nhân đó chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên."
Ngô ma ma: "Hậu viện chỉ cần có người được sủng ái, Lý trắc phúc tấn khi nào chịu ngồi yên. Hôm nay Lý trắc phúc tấn sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua Ô Tô thị."
Tứ phúc tấn: "Hừ. Đi thôi, nên ra ngoài nhìn xem."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro