Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Nghi ngờ

Thước Thượng Tâm Đầu

2025-02-23 01:32:19

 

Bữa tối hôm nay tuy là dùng trên ngự liễn, nhưng thức ăn cũng không khác gì so với các phi tần, vẫn là một nồi lẩu, trong nồi là xương bò hầm, nước dùng đậm đà, đồ nhúng cũng phong phú, một nồi là đủ ăn.

Ngoài ra còn có mấy món nguội, hai món hấp, cũng coi như đủ đầy.

Trưa nay Thẩm Khinh Trĩ dùng mì trộn, tối đến lại được nếm món thịt kho tàu, đều rất thơm ngon. Thịt ba chỉ cả bì không hề ngấy, sau khi chiên qua lại đem kho, mỡ thừa đều đã ra hết, thêm vào đó là vị ngọt thanh của cải mơ, rất đưa cơm.

Thẩm Khinh Trĩ dùng bữa tối cùng Tiêu Thành Dục xong thì sắc trời bên ngoài dần tối. Tiêu Thành Dục hiếm khi muốn nghỉ ngơi một chút, liền cho Niên Cửu Phúc mở vách ngăn của phòng trà bên ngoài, cùng Thẩm Khinh Trĩ ngồi ở phòng trà ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Vì đoàn người quá dài, số lượng đông đảo, nên tốc độ di chuyển trên đường rất chậm. Buổi sáng Thẩm Khinh Trĩ đã quen với tốc độ của xe ngựa, đến tối đã có thể đi lại tự nhiên.

Nhưng dù tiến chậm như vậy, họ cũng đã ra khỏi kinh thành, hiện đang men theo quan đạo hướng bắc đến Phụng Thiên. Trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy làng mạc, đó là những ngôi làng đã hình thành với hơn trăm hộ gia đình, thỉnh thoảng cũng có những huyện trấn nhộn nhịp hơn, chỉ là cách quan đạo rất xa, không nhìn rõ cuộc sống của người dân.

Nhưng dọc đường đi, Thẩm Khinh Trĩ có thể nhìn thấy những cánh đồng lúa bạt ngàn.

Thời điểm này đang là mùa thu, lúa mạch và lúa gạo đều đã chín, chỉ vài ngày nữa là đến mùa thu hoạch lúa mạch. Cánh đồng vàng ruộm như tương lai tươi sáng, đó là hy vọng ấm no của mỗi người trong một năm tới, là điểm tựa trong lòng mỗi người.

Thẩm Khinh Trĩ ngồi bên cạnh Tiêu Thành Dục nhìn cánh đồng lúa, dù đó không phải là của mình, trong lòng cũng cảm thấy mãn nguyện.

"Bệ hạ, thần thiếp nhớ bệ hạ từng nói về giống lúa mới?"

Tiêu Thành Dục nhìn cánh đồng lúa mì vàng óng, trong lòng cũng cảm thấy an tâm, dù sao thì mùa màng bội thu năm nay cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Vẫn luôn để các tiến sĩ của viện nghiên cứu Nông Tang tìm ra cách tăng năng suất, từ năm Hoằng Trị thứ hai mươi đến nay, mỗi mẫu cũng chỉ tăng thêm được trăm cân, cho nên vẫn chưa phổ biến rộng rãi."

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, trầm ngâm nói: "Bệ hạ, hôm trước thần thiếp rảnh rỗi xem thoại bản du ký, thấy có một câu chuyện."

Tiêu Thành Dục mỉm cười nhìn nàng: "Kể xem sao?"

Thẩm Khinh Trĩ không nhìn lại hắn, chỉ vẫn nhìn cánh đồng lúa mì vàng óng trong ánh hoàng hôn.

"Câu chuyện đó kỳ thực cũng không có gì đặc biệt, lý do khiến thần thiếp ấn tượng sâu sắc là vì trong đó kể rằng người viết ngao du đến một ngôi làng ở biên giới phía Nam, người trong làng ai nấy đều khỏe mạnh cường tráng, nhìn là biết ăn uống đầy đủ. Ông ta rất tò mò, bèn hỏi thăm, người dân trong làng mới thần thần bí bí nói rằng lúa ở làng họ có thể trồng hai vụ một năm."

Tiêu Thành Dục nhướng mày, ánh mắt đầy nghiêm túc.

Thẩm Khinh Trĩ lúc này mới nhìn lại hắn: "Lúc đó khi đọc câu chuyện này, thần thiếp còn tưởng là truyền thuyết, nhưng bây giờ nghĩ lại thì không cảm thấy như vậy nữa."

"Nếu các tiến sĩ của Nông Tang viện không có cách nào tăng năng suất cho lúa gạo và lúa mì, tại sao không tăng cường các hiệu quả khác của chúng, ví dụ như khả năng chịu lạnh."
"Nếu có thể chịu lạnh, vậy từ mùa đông đến tiết Mang Chủng có thể trồng xen canh một vụ, như vậy một năm sẽ có hai vụ lúa."

Tiêu Thành Dục gật đầu trầm ngâm: "Ý của nàng là, không để đất hoang?"

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười: "Vâng thưa bệ hạ, nhưng người dân cũng sẽ không để đất hoang, đến mùa đông họ sẽ trồng củ cải, khoai tây, cà tím và cải thảo, cũng có thể ăn được, chỉ là những thứ này dù sao cũng không bằng gạo mì, ăn nhiều đến mấy cũng sẽ thấy đói."

Tiêu Thành Dục nói: "Là một ý kiến hay, trước đây các tiến sĩ cũng đã đề cập đến ý tưởng này, chỉ là mùa đông ở phương Bắc lạnh và khô, đến giữa mùa đông sông ngòi đều đóng băng, không thể tưới tiêu, cũng không thích hợp cho cây trồng sinh trưởng, cho nên mới không nghiên cứu sâu."

"Tuy nhiên, nàng nói như vậy, trẫm lại cảm thấy khả thi, dù sao mùa đông ở Giang Nam cũng không lạnh như phương Bắc, nếu Giang Nam có thể trồng hai vụ một năm, có thể nâng cao sản lượng lương thực lên rất nhiều."


Là một hoàng đế, trách nhiệm quan trọng nhất của Tiêu Thành Dục chính là cho toàn bộ người dân trong nước được ăn no. Đối với hắn hiện tại, điều này gần như là không thể, nhưng không thể không có nghĩa là không cố gắng.

Tiêu Thành Dục từ nhỏ đã rất coi trọng Nông Tang viện, muốn ấm no, muốn có đủ lương thực, không phải chỉ dựa vào con đường đọc sách làm quan, thay đổi gia thế, mà chỉ có trồng được nhiều lương thực hơn trên cùng một mảnh đất, trong cùng một khoảng thời gian, mới có thể giải quyết vấn đề này.

Dù sao, cũng không có nhiều người tài giỏi như vậy, cũng không phải ai cũng là văn khúc tinh hạ phàm, người dân phần lớn đời đời đều cày cấy trên đồng ruộng, điều Tiêu Thành Dục cần làm là giúp họ trồng trọt được lương thực.

Cho nên sau khi hắn được phong làm Thái Tử, nơi đầu tiên hắn đến chính là Nông Tang viện.

Tuy rằng năng suất của giống lúa mới chỉ có thể tăng lên một cách ổn định, nhưng cũng đã tăng từ ba bốn trăm cân lên hơn bốn trăm cân mỗi mẫu. Theo suy nghĩ của Tiêu Thành Dục, dù ít dù nhiều cũng là tăng, sau khi trồng thử nghiệm ổn định thêm hai năm thì sẽ bắt đầu phổ biến.

Thẩm Khinh Trĩ nói đến một hướng đi khác, dù sao thì môi trường Nam - Bắc khác biệt, chênh lệch nhiệt độ mùa đông và mùa hè cũng khác nhau, như vậy kỳ thực không cần thiết phải phổ biến thống nhất trên toàn quốc, có thể nhìn vào điều kiện địa phương mà áp dụng biện pháp thích hợp.

Hai người chỉ trò chuyện đơn giản vài câu, Tiêu Thành Dục liền nảy ra ý tưởng: "Lần này nếu có thể trồng thử nghiệm thành công, nàng là người có công đầu, đến lúc đó trẫm sẽ ban thưởng cho nàng."

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười híp mắt: "Thần thiếp không cầu ban thưởng."

Nàng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xa, nơi có những ngôi nhà nông thôn đang bốc khói, nhìn cánh đồng lúa mì vàng óng, nhìn những hình nộm bằng rơm đang lay động trong gió trên cánh đồng, trên mặt tràn đầy khao khát.

"Thần thiếp hy vọng bốn biển thái bình, người dân đều được ấm no, không phải chịu đói tha phương cầu thực, không kế sinh nhai," giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng lại rất nghiêm túc, "thần thiếp cũng hy vọng nhà nhà đều được đoàn tụ, không phải vì nghèo khó mà bán hài tử, gia đình ly tán."

Tiêu Thành Dục nhìn gương mặt thanh tú của nàng, nghe nàng trầm ngâm nói, trong lòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Hai người im lặng rất lâu, họ sóng vai ngồi đó nhìn phong cảnh xa xa, dường như cũng đang nhìn tương lai của Đại Sở.

Ngắm cảnh một lúc, sắc trời cũng tối hẳn, binh lính hai bên lần lượt thắp sáng ngọn lửa, cảnh vật xa xa dần dần biến mất trong bóng tối, những làn sóng lúa mì vàng óng dần dần khuất khỏi tầm mắt, họ không còn nhìn thấy khói bếp từ những ngôi nhà nông thôn nữa.

Gió đêm dần nổi, thu ý dạt dào.

Tiêu Thành Dục nhìn Niên Cửu Phúc một cái, hắn liền lấy áo choàng của Tiêu Thành Dục khoác lên cho Thẩm Khinh Trĩ: "Nương nương, cẩn thận kẻo lạnh."

Thẩm Khinh Trĩ tự mình thắt chặt dây áo, nói với Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, vậy thần thiếp xin phép cáo lui trước."

"Đi đi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt."

Tiêu Thành Dục đưa tay giúp nàng đội mũ trùm đầu, mỉm cười tự mình đưa nàng lên xe ngựa nhỏ, sau đó đứng trên bục nhìn theo bóng dáng xe ngựa khuất dần.

Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, Tiêu Thành Dục mới xoay người trở về trong ngự liễn.

Thẩm Khinh Trĩ trở về xa liễn của mình, mới cảm thấy có chút mệt mỏi, trên ngự liễn nàng chỉ có thể ngồi, còn trên xa liễn của mình thì có thể nằm.

Ngân Linh đã chuẩn bị nước xong, trước tiên tháo mũ miện cho nàng, rồi nói: "Nương nương, vừa rồi Đa công công có đến một chuyến, nói là còn hơn một canh giờ nữa mới đến trạm dịch, đến lúc đó chúng ta hãy nghỉ ngơi."

Thẩm Khinh Trĩ nhận lấy khăn ấm lau mặt sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nàng ngửa đầu nằm trên giường, Thích Tiểu Thu ngồi bên cạnh giúp nàng xoa bóp eo chân: "Nương nương, lát nữa đến trạm dịch, e là nương nương sẽ không quen, trạm dịch không yên tĩnh như trong cung, nếu nương nương sợ không ngủ được, chi bằng chuẩn bị sẵn an thần thang?"

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, nói: "Dùng an thần hương là được rồi, ta không kén chọn nơi ngủ, trong xe ngựa cũng ngủ ngon."

Nàng vừa nói vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Thích Tiểu Thu nhẹ nhàng đắp chăn mỏng cho nàng, sau đó cất chiếc áo choàng màu đen tuyền đi, cẩn thận đặt vào rương.

Một canh giờ sau, đoàn người phi tinh đái nguyệt* đến trạm dịch Phụng Thiên.

(*ý diễn tả sự di chuyển nhanh chóng trong đêm, giống như sao băng lướt qua bầu trời dưới ánh trăng.)

Trạm dịch Phụng Thiên nằm cách thành Phụng Thiên năm dặm, vì nơi đây có trạm dịch, nên xung quanh nhiều lữ quán, nhà trọ và quán rượu mọc lên san sát, gần như hình thành một thôn xóm nhỏ.

Trạm dịch Phụng Thiên đã được sắp xếp ổn thỏa từ sớm, toàn bộ trạm dịch chỉ còn lại binh lính trấn giữ và dịch thừa, Thượng Cung Cục và Ngự Thiện Phòng đã đến trạm dịch từ sớm dọn dẹp tất cả các phòng ốc, chỉ chờ Hoàng Thượng giá lâm.

Xa liễn của hai vị thân vương đi đầu đoàn xe tiến vào trạm dịch trước, sau khi họ xuống xe, Tiêu Thành Dục cũng không đợi văn võ bá quan nghênh đón, tự mình xuống ngự liễn.


Quan viên Lễ Bộ và Thượng Cung Cục đều đứng chờ bên ngoài trạm dịch, Tiêu Thành Dục vẫy tay bảo họ không cần làm những lễ nghi rườm rà.

Giản Nghĩa lần này không đi cùng.

Vì trước đó Vương Trọng làm việc không hiệu quả, Tiêu Thành Dục trực tiếp cách chức hắn ta, bây giờ không biết đang ở nơi nào. Thận Hình Tư cũng do Giản Nghĩa quản lý, Giản Nghĩa liền thăng chức cho đại đệ tử Vinh Khánh của mình quản lý Kính Sự Phòng, người sắp xếp trạm dịch nghỉ ngơi trước sau chính là Vinh Khánh và Tư Liễu cô cô của Thượng Cung Cục.

Vinh Khánh biết tính tình của Tiêu Thành Dục, vốn đã mệt mỏi sau một ngày di chuyển, nếu còn làm những trò nghênh đón rườm rà, e là Tiêu Thành Dục sẽ nổi giận, cho nên vội vàng tiến lên hành lễ với Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, tẩm điện đã chuẩn bị xong, thỉnh người đi bên này."

Như vậy liền miễn những lễ nghi rườm rà.

Tiêu Thành Dục cảm tạ hai vị vương thúc, mời họ cùng nhau về phòng nghỉ ngơi, đợi ba người họ đều vào tẩm cung của mình, xa liễn của Thẩm Khinh Trĩ và những người khác mới tiến vào trạm dịch.

Trạm dịch Phụng Thiên là trạm dịch lớn nhất gần kinh thành, có ba dãy nhà, xa mã Nam - Bắc đều đi qua nơi này.

Tiêu Thành Dục không hạn chế việc qua lại của quân dân, ví dụ như trạm dịch, dãy nhà chính phía trước của trạm dịch Phụng Thiên chỉ dành cho quan viên và thương nhân triều đình sử dụng, hai dãy nhà phía sau lúc nhàn rỗi cũng có thể cho bá tánh và thương nhân bình thường thuê.

Cho nên trạm dịch Phụng Thiên nơi này không cần triều đình cấp kinh phí, chỉ bằng việc cho thuê cũng có thể kiếm thêm thu nhập, sửa sang quan đạo và làng mạc tạm thời gần đó thật đẹp đẽ.

Dù lúc này đã khuya, Thẩm Khinh Trĩ vẫn có thể nhìn thấy ba dãy nhà của trạm dịch hoành tráng như thế nào.

Chương Nhược Tịch đang đợi bên cạnh xa liễn, thấy nàng đi tới, liền mỉm cười vẫy tay với nàng: "Ngồi xe cả ngày, mệt chết ta rồi, bữa tối cũng không ăn được mấy."

Thẩm Khinh Trĩ cũng cười: "Chịu đựng thêm ba ngày nữa là đến nơi rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi cưỡi ngựa nướng thịt, có thể chơi hơn một tháng, thật thoải mái."

Chương Nhược Tịch nghe nàng nói vậy, không khỏi cười rộ lên. Tiếng cười của nàng ấy theo gió đêm lan xa, mấy vị tiểu chủ xuống xe phía sau cũng nghe thấy.

Họ theo tiếng cười mà đến, Thẩm Khinh Trĩ nhìn thấy sắc mặt của mọi người dưới ánh đèn.

Lý Xảo Nhi thì sắc mặt như thường, còn cười hành lễ với nàng, Kỷ Lê Lê lại có sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ mệt mỏi. Hỏi han vài câu, Thẩm Khinh Trĩ mới biết nàng ta bị say xe, cả đường đi đều mê man không ăn được gì.

Thẩm Khinh Trĩ cùng Chương Nhược Tịch nhìn nhau, Chương Nhược Tịch liền nói: "Lát nữa để thái y mang dược đến cho ngươi, uống xong ngủ một giấc, ngày mai trước khi lên xe uống thêm một viên nữa là khỏe hơn."

Kỷ Lê Lê mỉm cười nhợt nhạt đa tạ Chương Nhược Tịch.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, cung nhân đã đến mời, Thẩm Khinh Trĩ theo Chương Nhược Tịch đi vào bên trong trạm dịch, lúc đi ngang qua Lý Xảo Nhi, nàng bị miếng ngọc bội trên eo nàng ta làm chói mắt.

Nhìn kỹ một chút, đó là miếng ngọc bội hình cá chép.

Trong lòng Thẩm Khinh Trĩ giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh, không để lộ sắc thái gì trở về tẩm điện của mình. Đợi đến khi vào phòng, Thẩm Khinh Trĩ mới nhíu mày.

Tại sao lại là miếng ngọc bội đó?

Thẩm Khinh Trĩ vẫn giữ vẻ mặt bình thường đi rửa mặt thay y phục, sau đó nằm lên chiếc giường thoang thoảng mùi an thần hương. Đệm chăn đều là do Ngân Linh và Đồng Quả mang theo từ hoàng cung tới, dùng chính đệm chăn của mình nên nằm rất thoải mái.

Màn che chậm rãi buông xuống, Thẩm Khinh Trĩ lại mở mắt ra trong bóng tối.

Những ký ức trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu nàng, những con người và sự việc đã qua như múa rối bóng ngày xưa, lại trở về trước mắt nàng.

Những hình ảnh rối ren giao nhau trong đầu nàng, cuối cùng dừng lại ở miếng ngọc bội hình cá chép kia.

Đó là một miếng ngọc bội rất bình thường, dùng loại bạch ngọc thông thường nhất, thậm chí vì thân phận của Lý Xảo Nhi thấp kém, chất liệu của miếng ngọc bội kia rất kém, bạch ngọc còn pha lẫn màu xanh, màu sắc không đẹp.

Tay nghề điêu khắc cá chép cũng rất bình thường, chỉ đại khái điêu khắc ra mắt và miệng, nói là sinh động thì không đúng.

Nhưng Thẩm Khinh Trĩ lại nhìn thấy miếng ngọc bội đó ngay lập tức, nàng vội vàng nhìn lướt qua, không để bất cứ ai nhìn thấy ánh mắt của mình, cũng không biểu lộ chút nghi ngờ nào.

Nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Miếng ngọc bội kia kỳ thực không có gì đặc biệt, đeo trên người Lý Xảo Nhi cũng hợp tình hợp lý, vấn đề duy nhất là, cách chạm khắc mắt cá rất đặc biệt.

Đôi mắt của con cá như được bao phủ bởi một tầng hơi nước, cả trên lẫn dưới đều có mí mắt, trông rất có thần.

Cách khắc này, Thẩm Khinh Trĩ từng có cơ duyên nhìn thấy khi còn ở hậu cung Đại Hạ. Lúc đó người thợ thủ công cũng khắc một miếng ngọc bội dâng lên cho nàng, nàng thấy mắt cá rất kỳ lạ, liền gọi người thợ thủ công đó đến hỏi.

Người thợ thủ công khi đó bẩm báo với nàng, nói rằng sau khi Đại Hạ lập quốc, đã đưa người tộc Thản Mộc nhập vào thợ tịch, tay nghề điêu khắc của họ liền được truyền lại.

Trải qua mấy chục năm dung hòa và biến đổi, kỹ thuật điêu khắc của tộc Thản Mộc tuy được truyền thừa, nhưng nét đặc sắc lại dần dần biến mất, dù sao người dân Trung Nguyên cũng không thích những hoa văn kỳ quái đó, họ vẫn thích những đồ trang trí đơn giản, tao nhã.

Người biết kỹ thuật điêu khắc của tộc Thản Mộc ngày càng ít, khi Thẩm Khinh Trĩ hỏi, chỉ còn vài người thợ thủ công quen biết người Thản Mộc, thấy cách khắc mắt cá như vậy rất thú vị, liền lưu giữ kỹ thuật này.

Tính trên toàn bộ Đại Hạ, hay là Đại Sở ngày nay, người biết cách này có thể đếm trên đầu ngón tay, miếng ngọc bội của Lý Xảo Nhi trông cũng không phải mới làm, chắc là có người tặng cho nàng ta.

Thẩm Khinh Trĩ ngửi thấy mùi hương an thần thoang thoảng, cảm thấy có chút buồn ngủ. Nhưng đầu óc nàng lại hoạt động hết công suất, đủ loại suy nghĩ phức tạp ùa đến, khiến lòng nàng cũng trở nên phiền muộn.

Nàng không phải vui mừng vì nhìn thấy đồ vật cũ của mình, hiện tại nàng đã là người Đại Sở, sống ở Đại Sở nhiều năm, kết bằng hữu với nhiều người như vậy, lại thấy cuộc sống yên bình của người dân Đại Sở, điều nàng không muốn thấy chính là chiến tranh loạn lạc, người dân tha phương cầu thực.

Nhưng nàng cũng hiểu rõ Lệ Minh Hạo, Lệ Minh Hạo luôn cho rằng mình là chân mệnh thiên tử, mảnh đất Trung Nguyên phì nhiêu rộng lớn như vậy của Đại Sở, hắn ta không thể nào bỏ qua.

Năm đó, lý do hắn ta hãm hại cả nhà Thẩm Khinh Trĩ, lại hãm hại cả nhà đại tướng quân, một trong những nguyên nhân, là vì cả phụ thân nàng lẫn phụ thân của tiên Hoàng Hậu đều không đồng ý việc hắn ta dùng vũ lực bừa bãi. Lệ Minh Hạo muốn làm việc gì thì nhất định phải làm cho bằng được, vì vậy hắn ta không từ thủ đoạn nào.

Nhưng Thẩm Khinh Trĩ đã sống hai kiếp, nàng nhìn rất rõ ràng, Đại Hạ tuyệt đối không đánh lại Đại Sở, kết quả cuối cùng của việc Lệ Minh Hạo khăng khăng làm theo ý mình chính là người dân biên giới hai nước chịu khổ.

Nước mất, dân khổ; nước thịnh, dân cũng khổ.

Chỉ cần là chiến tranh, sẽ có máu chảy khắp nơi.

Thẩm Khinh Trĩ chậm rãi nhắm mắt lại, nàng không thể vội vàng, cần phải điều tra rõ ràng miếng ngọc bội kia trước.

Biết đâu chỉ là một sự trùng hợp.

Đại Sở rộng lớn, người dân các tộc cùng sinh sống, vừa rồi chỉ là liếc nhìn vội vàng, kỳ thực Thẩm Khinh Trĩ cũng không nhìn rõ hoa văn đó, biết đâu là một kỹ thuật của thợ thủ công Đại Sở, cũng không có gì lạ.

Hơn nữa, bảy năm trước kỹ thuật đó đã gần như biến mất, bảy năm sau lẽ nào lại có người kế thừa? Cho dù có, họ đã đưa miếng ngọc bội này vào cung Đại Sở như thế nào? Lại tại sao phải đưa vào cung?Thậm chí xuất hiện trong tay một tuyển thị không được sủng ái.

Lý Xảo Nhi là biết hay không biết? Nàng ta là bị người khác hãm hại hay chủ động làm vậy, Thẩm Khinh Trĩ đều không thể nắm rõ.

Hơn nữa khả năng rất lớn, đó chính là một sự trùng hợp.

Thẩm Khinh Trĩ thở dài. Chuyện này nàng chỉ có thể tìm hiểu một cách vòng vo, thậm chí không thể hỏi Lý Xảo Nhi, một khi nàng hỏi, chính là rơi vào bẫy của đối phương.

Nàng cũng không thể bẩm báo chuyện này cho Tiêu Thành Dục. Một cô nhi chưa từng rời khỏi Đại Sở, mười bốn mười lăm tuổi đã vào cung, biết kỹ thuật điêu khắc đã gần như biến mất này như thế nào?

Thẩm Khinh Trĩ lại chậm rãi thở dài.

Không vội, nàng tự nhủ trong lòng, những kẻ ẩn náu trong bóng tối đều có mục đích, chỉ cần họ không nhịn được nữa, nhất định sẽ ra tay.

Vậy thì cứ đợi họ ra tay.

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ kỹ càng về chuyện này, liền chìm vào giấc ngủ trong hương thơm của an thần hương.

Một đêm không mộng mị.

*****

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngân Linh đã vào gọi nàng dậy.

Đêm qua Thẩm Khinh Trĩ ngủ không ngon giấc, tuy rằng không nằm mơ nhưng dường như cũng không ngủ say, Ngân Linh vừa gọi nàng đã tỉnh.

Ngân Linh vén màn lên, thấy nàng trông mệt mỏi, không khỏi hỏi: "Nương nương đêm qua không ngủ được sao?"

"Ừ, ngủ không ngon giấc," giọng Thẩm Khinh Trĩ cũng có chút khàn, "Chắc là đột nhiên rời khỏi kinh thành nên không quen."

Các quý nhân trong cung đều cao quý, ngay cả Lý tuyển thị và Kỷ thục nữ ở phòng bên cạnh đêm qua cũng dậy mấy lần, rõ ràng là ngủ không ngon giấc.

Các quý nhân không giống như trong hoàng cung mà có phòng riêng, ở trạm dịch tất cả hậu phi đều ở cùng một tầng, ban đêm là Nghênh Hồng trực đêm, nàng ấy cùng cung nữ của Hiền phi trải chiếu ngủ dưới đất, dựa vào tường mà ngủ, rõ ràng là biết Thẩm Khinh Trĩ và Chương Nhược Tịch ban đêm sẽ không làm phiền người khác.

Cung nữ của hai vị tiểu chủ kia thì có chút vất vả, trong lòng rất ghen tị với nhóm người Nghênh Hồng.

Không nói gì khác, nương nương của họ không chỉ được sủng ái mà còn rất ôn hòa, chưa từng cố ý làm khó cung nhân, đã khiến phần lớn cung nhân ngưỡng mộ.

Đương nhiên, điều này còn phải xem người. Nương nương như Quý thái phi, không ai dám phục vụ.

Nghênh Hồng lúc này cũng đang ở trong nội thất phục vụ, nghe vậy thì cười nói: "Nương nương, Lý tuyển thị và Kỷ thục nữ đều không ngủ được, kỳ thực nương nương và Hiền phi nương nương còn coi như ngủ ngon, ban đêm không dậy lần nào."

Thẩm Khinh Trĩ "ừ" một tiếng, nói: "Xe ngựa của họ nhỏ, cả đường đi nhất định rất xóc nảy, ngủ không được cũng đúng thôi."

Nghênh Hồng mím môi cười. Từ sau chuyện ở Vọng Nguyệt cung, Đức thái phi và những người khác bị trừng phạt, còn Nghênh Hồng cũng thăng tiến theo Thẩm Khinh Trĩ, tính tình của nàng ấy trông cởi mở hơn.

Trước kia nàng ấy luôn im lặng, bây giờ cũng biết nói vài câu hài hước.

Nghe Thẩm Khinh Trĩ nói vậy, Nghênh Hồng liền cười: "Nương nương, kỳ thực đêm qua cung nữ của Lý tuyển thị còn than phiền với nô tỳ vài câu, nói Lý tuyển thị vốn dĩ tính tình rất tốt, vậy mà trở thành tuyển thị rồi lại nghiêm khắc hơn trước nhiều, mấy người họ mỗi ngày đều sợ sệt, sợ làm nàng ta không vui."

Thẩm Khinh Trĩ đang rửa mặt bỗng khựng lại, có chút kinh ngạc: "Trước kia ta cũng từng ở chung cung với nàng ta, lúc đó tính tình nàng ta rất tốt, thật không ngờ nàng ta cũng thay đổi."

Nghênh Hồng làm ấm khăn mặt, hầu hạ nàng lau sạch tay và mặt, sau đó mới nói: "Nương nương, người trong cung này đều sẽ thay đổi, nô tỳ thấy chỉ có nương nương là không thay đổi."

Lời này nói thật êm tai, Thẩm Khinh Trĩ véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng ấy, mỉm cười đi dùng bữa sáng.

Hôm nay dậy sớm, chính là để dùng bữa sáng ở trạm dịch, các ngự trù của Ngự Thiện Phòng cuối cùng cũng có thể trổ tài trong một căn bếp đúng nghĩa, coi như thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tiêu Thành Dục vẫn hạ lệnh không được phung phí, cho nên bữa sáng vẫn tương đối đơn giản.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn thực đơn, gọi một bát hoành thánh gà, bánh hoa quế, bánh bao thịt nướng, bánh cuốn, sủi cảo mỗi loại một lồng, ngoài ra còn gọi thêm bánh nướng thịt và bánh bướm, gọi đủ loại điểm tâm bày đầy một bàn.

Đây không phải là nàng ăn một mình, trên đường đi các tiểu cung nữ cũng sẽ đói, là chuẩn bị cho họ. Dù sao thì phần của Ninh tần nương nương rất nhiều, lại hào phóng, muốn ăn gì thì ăn, chưa bao giờ tính toán chi li.

Ăn sáng xong, Thẩm Khinh Trĩ bảo cung nhân đóng gói số điểm tâm còn lại mang đi, sau đó liền ra khỏi tẩm điện.

Lúc này trời vẫn còn rất tối, chỉ có một tia sáng mỏng manh ở chân trời xa xăm, nhưng toàn bộ trạm dịch đã nhộn nhịp từ sớm, cung nhân bắt đầu bận rộn thu dọn hành lý, chuyển lên xe ngựa.

Để thuận tiện, trong trạm dịch đã treo mười mấy chiếc đèn lồng, chiếu sáng toàn bộ trạm dịch sáng trưng.

Thẩm Khinh Trĩ đứng trên hành lang tầng hai, cúi đầu nhìn thấy Chương Nhược Tịch đang múa roi trên khoảng đất trống ở tầng một.

Tư thế múa roi của nàng ấy rất đẹp mắt, cổ tay cũng linh hoạt, nhưng roi quất xuống đất lại không phát ra tiếng động ồn ào, Thẩm Khinh Trĩ lắng tai nghe, chỉ nghe thấy tiếng gió nhẹ nhàng.

Mỗi ngày Chương Nhược Tịch đều phải luyện tiên pháp một lúc, nếu không luyện thì cảm thấy toàn thân khó chịu. Nàng ấy vừa múa xong một bài, liền nghe thấy tiếng vỗ tay trên tầng hai.

Chương Nhược Tịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt nhu hoà nửa sáng nửa tối của Thẩm Khinh Trĩ.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn nàng ấy cười, Chương Nhược Tịch cũng ngẩng đầu mỉm cười với nàng.

Thẩm Khinh Trĩ vịn lan can, nói vọng xuống: "Hôm nay bài tiên pháp rất đẹp mắt, sau này tỷ dạy cho ta với."

Chương Nhược Tịch giơ nắm đấm về phía nàng: "Được, đợi ngươi đến học với ta."

Hai người nói chuyện một lúc, xa liễn đã tiến vào trạm dịch.

Vừa đúng lúc Hiền thái phi dẫn Nhu Giai công chúa và Mục quận vương từ nội thất đi ra, Thẩm Khinh Trĩ và Chương Nhược Tịch liền qua nói chuyện vài câu.

Nhu Giai công chúa và Mục quận vương còn nhỏ, đi đâu cũng vui vẻ, hai hài tử cười đến nỗi mắt cũng không thấy đâu, chỉ có Hiền thái phi trông có vẻ mệt mỏi.

Bà ta nhìn Mục quận vương đang được nhũ mẫu bế, lại sờ đầu Nhu Giai công chúa, nói với Thẩm Khinh Trĩ và Chương Nhược Tịch: "Lợi dụng lúc còn trẻ thì đi chơi nhiều vào, đừng sợ mệt, đến tuổi ta rồi, đi lại có chút vất vả."

Thẩm Khinh Trĩ chào hỏi Nhu Giai công chúa, mỉm cười nói với Hiền thái phi: "Nương nương vẫn còn trẻ mà, năm sau chúng ta lại đến Đông An vi trường, nương nương phải cùng đi chơi nhé."

Hiền thái phi mỉm cười đáp ứng.

Hôm qua vì đã khuya, tất cả lễ nghi đều được miễn, hôm nay trời còn chưa sáng, một số lễ nghi vẫn không thể bỏ qua.

Đợi đến khi Tiêu Thành Dục bước ra khỏi tẩm điện, bên ngoài vương công đại thần, công chúa phi tần đã đứng chật kín sân, họ cùng nhau hành lễ với Tiêu Thành Dục, sau đó mới cung kính tiễn bệ hạ lên ngự liễn.

Đoàn người phía trước chậm rãi tiến lên, Thẩm Khinh Trĩ cũng theo lên xa liễn của mình. Sau khi nàng ngồi vững vàng, Ngân Linh tháo mũ miện và hầu hạ nàng nằm xuống giường.

Thẩm Khinh Trĩ nói với Ngân Linh: "Nếu bệ hạ phái người đến gọi, thì nói ta đêm qua không ngủ được, bị đau đầu, đợi chiều ta sẽ đến thỉnh tội với bệ hạ."

Trong cả hoàng cung chỉ có nàng dám từ chối Tiêu Thành Dục, mà cung nữ của nàng lại không hề hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy đương nhiên.

"Vâng nương nương, người cứ ngủ đi ạ, ngủ đủ thì sẽ không khó chịu nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Số ký tự: 0