Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Thỏa thích

Thước Thượng Tâm Đầu

2025-02-23 01:02:07

 
Tại sao?

Đúng vậy, tại sao chứ!?

Chưa từng có ai hỏi Tiêu Thành Dục vấn đề này, dù trong lòng có nghi vấn, cũng chẳng ai dám thẳng thắn hỏi hắn.

Trong cung này, e rằng chỉ có Thái Hậu và Thẩm Khinh Trĩ mới có thể hỏi hắn.

Nhưng Thái Hậu hiện không có trong cung, chẳng hay biết nhi tử mình thức khuya dậy sớm, đốt đèn ngao du ra sao, nên chỉ còn Thẩm Khinh Trĩ hỏi được.

Tiêu Thành Dục trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Thẩm Khinh Trĩ cho rằng hắn sẽ không trả lời, đang định tìm đề tài khác cho qua chuyện, hắn mới đột nhiên mở miệng: “Vì có thể đạt được như ý nguyện.”

Thẩm Khinh Trĩ hơi sững sờ. Tiêu Thành Dục nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc dần tan đi, chỉ còn lại ý chí chiến đấu sục sôi.

“Thời niên thiếu trẫm theo phụ hoàng lâm triều, cùng người nghe báo cáo, quyết định sự việc, những điều nghe thấy luôn có chỗ khiến trẫm không hài lòng. Triều chính trói buộc, chính vụ phiền phức, Đại Sở đã đi đến lúc khô mộc.”

Đại Sở khai quốc đến nay đã 148 năm, hơn trăm năm chìm nổi, hơn trăm năm vinh nhục, con thuyền này chở vô số bá tánh, vô số gia đình, vẫn luôn vượt mọi chông gai thẳng tiến không lùi.

Nhưng con thuyền lớn ấy, đã quá cũ kỹ.

Tiêu Thành Dục quay đầu, ánh mắt theo khung cửa sổ bằng lưu ly sáng ngời, nhìn ra những cây tùng bách bất hủ ngoài kia.

Trừ Đông Tây lục cung và Khôn Hòa cung của Hoàng Hậu, trong cung nhiều nhất chính là tùng bách, tùng bách quanh năm xanh tươi, không sợ phong tuyết, bền bỉ một loài.

Càn Nguyên cung của Tiêu Thành Dục cũng vậy, nhiều nhất chính là tùng bách. Nhìn màu xanh bát ngát ấy, trong giọng nói Tiêu Thành Dục thoáng hiện nỗi sợ hãi khó ai nhận ra: "Phụ hoàng triền miên giường bệnh nhiều năm, dù có hùng tâm tráng chí đến đâu cũng bị thân thể trói buộc. May mắn là các đại thần trong triều đều đồng lòng, không xảy ra chuyện bỏ bê nhiệm vụ, tham ô hủ bại, quốc vận Đại Sở cũng thuận lợi truyền đến tay trẫm.”

“Nhưng thiên hạ này nào có cơ nghiệp muôn đời, nào có phồn vinh vĩnh viễn, nào có giang sơn mãi thuộc về một nhà? Nếu trẫm cứ đứng yên một chỗ an phận thủ thường, làm một vị vua chỉ biết giữ gìn cái đã có, thì có thể làm được gì cho mai sau?”

“Nếu quốc vận không bền, quốc lực suy yếu, Đại Hạ và Bắc Tề sẽ như hổ rình mồi, ngoài ra còn có bộ tộc Mạc Bắc. Đến một ngày, Đại Sở cũng sẽ bị người ta ức hiếp. Đến lúc đó, e rằng dù trẫm đã chết cũng phải bò ra khỏi quan tài, tạ tội với trời xanh.”

Giọng Tiêu Thành Dục rất nhẹ, như một sợi tơ, như lời thủ thỉ lúc no say, khiến người ta bất giác khắc ghi vào lòng. Sắc mặt hắn bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng không còn vẻ lạnh lẽo thường ngày, cũng không còn khí phách đế vương, chỉ có nỗi lòng lắng đọng sau khi phồn hoa tan biến.

Thẩm Khinh Trĩ yên lặng lắng nghe, giờ khắc này, dung mạo tuấn mỹ của Tiêu Thành Dục càng thêm rực rỡ, trên người hắn tựa hồ tỏa ra ánh sáng diệu kỳ, soi sáng màn sương mù trong lòng mỗi người.

Tiêu Thành Dục nói đến đây, trầm mặc hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Phụ hoàng để lại rất nhiều sách lược cải cách, bản thân trẫm cũng sớm có mưu đồ. Những cải cách này cần được thực hiện từng bước, từng chút một, dù vậy, trẫm cũng không thể lơ là.”

“Một khi chậm chân, ngày mai của Đại Sở có thể sẽ là một kết cục khác.”

Cư an tư nguy*, đó mới là phẩm chất một bậc đế vương nên có.

(*cư an tư nguy nghĩa là khi sống trong hoàn cảnh yên ổn, phải nghĩ đến những lúc nguy nan. Trong hoàn cảnh này ý nói: nếu muốn làm một vị vua tốt, luôn phải suy nghĩ đến những nguy cơ tiềm ẩn cho đất nước, không được phép lơ là, chủ quan dù đang trong thời bình.)

Thẩm Khinh Trĩ khẽ thở dài, vươn tay nắm lấy tay Tiêu Thành Dục.

Hôm nay tuy hắn chưa hoàn toàn khỏe lại, nhưng cũng không còn yếu ớt như hôm qua. Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay hắn, chỉ cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng không thua gì lửa.

Không còn đáng sợ như hôm qua nữa.

Thẩm Khinh Trĩ khẽ thở phào, thầm nghĩ may mà hắn không còn sốt mê man, nếu không những lời này mà nói ra, nàng thật không dám nghe.

Tiêu Thành Dục bị nàng cào lòng bàn tay, nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Thẩm Khinh Trĩ nheo mắt, mỉm cười ngọt ngào với hắn: "Bệ hạ, tần thiếp cho rằng, những điều bệ hạ nói đều đúng, những việc bệ hạ làm cũng đúng, nhưng bệ hạ vẫn là quá nóng vội."

"Tục ngữ có câu 'nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng', chưa kể hiện giờ tiền triều còn chưa ổn định, nhiều thế gia đang nhìn chằm chằm, bệ hạ muốn thi triển cũng khó mà thi triển được. Hơn nữa, bệ hạ cũng mới lên ngôi, làm hoàng đế ắt hẳn khác với khi làm Thái Tử."

"Hiện tại, bệ hạ có thể nhìn thấy rất nhiều góc khuất trước kia không thấy được, chi bằng chúng ta cứ thong thả, từng bước một, chờ tiền triều ổn định, thủy triều rút đi, bệ hạ sẽ nhìn rõ hơn, suy nghĩ kỹ càng hơn, tính toán chu toàn hơn."

Giọng Thẩm Khinh Trĩ cũng rất nhẹ nhàng: "Tần thiếp biết những lời này có phần vượt quá giới hạn, nhưng cũng là lời thật lòng, xin bệ hạ cứ xem như tần thiếp đang cùng bệ hạ trò chuyện việc nhà, nghe rồi bỏ qua cũng được."

Tiêu Thành Dục nhìn Thẩm Khinh Trĩ, ánh mắt sâu thẳm, mang theo sự kiên định khiến người ta an tâm: "Nàng nói đi, trẫm nghe."

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tần thiếp kỳ thật cũng không hiểu lắm chính sự, nhưng hiện giờ bệ hạ ngày nào cũng phê tấu chương, thật sự quá vất vả. Tần thiếp thấy tấu chương quyển nào quyển nấy đều dày cộp, các đại nhân viết đã mệt, bệ hạ xem còn mệt hơn, chi bằng..."

Thẩm Khinh Trĩ ngập ngừng: "Chi bằng trước tiên cải cách tấu chương? Ví dụ như quy định số lượng chữ cho mỗi phần tấu chương, nếu việc chính có thể viết xong trong số chữ đó thì các đại nhân cứ viết, còn nếu không viết xong, thì lược bỏ bớt, trước hết viết việc chính, những việc vặt vãnh không quan trọng thì thôi."

Quả là một ý kiến hay.

Tiêu Thành Dục tuy nhìn trầm ổn, nhưng rốt cuộc còn trẻ, không đủ kiên nhẫn để xem những lời dài dòng vô nghĩa.

Hắn thở dài: "Hôm nay xem tấu chương của bố chính sứ Cẩm Châu, mấy trăm chữ đầu tiên toàn viết về việc gần đây hắn ăn gì, xem gì, trong nhà ra sao, khiến trẫm hoa cả mắt mà chẳng hiểu gì."

Thẩm Khinh Trĩ: "..."

Thì ra các đại nhân thật sự viết như vậy sao?

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Tiêu Thành Dục không khỏi bật cười: "Tấu chương phần lớn đều như vậy. Nàng nghĩ mà xem, các vị đại quan trấn thủ biên cương một hai năm mới về kinh một lần, không thể thường xuyên yết kiến, bọn họ không được gặp trẫm, chẳng phải sẽ sợ trẫm quên mất họ sao? Chẳng phải sẽ lo lắng trẫm không còn trọng dụng họ sao?"

Thẩm Khinh Trĩ: "..."

Tiêu Thành Dục nói: "Cho nên họ đều sẽ viết thêm chút việc nhà, chia sẻ cảm nghĩ với trẫm, để trẫm nhớ đến họ, đến lúc khảo hạch ba năm một lần, mới có thể được thăng chức."


Tuy là lẽ thường tình, nhưng vì vậy mà hiệu suất hành chính trở nên cực kỳ thấp kém.

Phương pháp của Thẩm Khinh Trĩ tuy hay, nhưng lại khiến các đại nhân lo lắng bất an.

Thẩm Khinh Trĩ như chợt nghĩ ra điều gì, nói: "Vậy chi bằng tách riêng trần tình và chính sự? Kỳ thật các đại nhân cũng chỉ là nhớ thương bệ hạ mà thôi. Tấu chương chính sự chỉ viết chính sự, chia ra các mục lục rõ ràng như cứu tế, thuế vụ, dân sinh, quân vụ, hình danh,... rồi đưa đến Văn Uyên Các để các đại thần tập hợp, phân loại rồi trình lên bệ hạ. Còn tấu chương trần tình thì mỗi năm trình hai lần, thời gian tùy ý, các đại nhân có thể thoải mái bày tỏ cảm tình, như vậy được không?"

Nghe Thẩm Khinh Trĩ nói vậy, mắt Tiêu Thành Dục sáng rực lên. Hắn nhìn Thẩm Khinh Trĩ với ánh mắt sáng ngời, thậm chí còn cổ vũ: "Nói tiếp đi."

Thẩm Khinh Trĩ trầm tư suy nghĩ một lát, mới nói: "Nếu có tình hình tai nạn đặc biệt lớn, thì viết thành tấu chương khẩn cấp đưa thẳng đến Càn Nguyên Cung, không cần qua nhiều trạm kiểm soát, mệnh lệnh sẽ đến nhanh hơn. Đương nhiên, nếu sự việc điều tra ra là sai, thì phải xử lý theo luật, cách chức, trị tội."

Tiêu Thành Dục vừa nghe vừa gật đầu, cơn ho khan dâng lên cổ họng cũng bị hắn nuốt xuống, không để phát ra tiếng động làm phiền Thẩm Khinh Trĩ.

Những sách lược cải cách này, kỳ thật không phải do Thẩm Khinh Trĩ nghĩ ra, mà là do phụ thân nàng suy nghĩ lúc còn trẻ. Chỉ là tiên đế Hạ quốc ngu ngốc vô năng, chẳng màng đến triều chính, còn Lệ Minh Hạo thì lãnh khốc vô tình, nên những sách lược trị quốc mà phụ thân nàng cùng các môn sinh tâm huyết thảo luận bấy lâu đều đổ sông đổ biển, cả nhà nàng cũng bị vạ lây, chôn vùi theo.

Giờ có thể nói ra cho Tiêu Thành Dục nghe, dù có thích hợp với triều đình Đại Sở hay không, dù Tiêu Thành Dục thấy có được hay không, thì nàng cũng đã nói ra rồi. Đây là tâm nguyện ấp ủ ba mươi năm của phụ thân nàng, cuối cùng cũng không được chứng kiến.

Nhưng Thẩm Khinh Trĩ cũng đã sửa đổi đôi chút, dựa trên những gì nàng quan sát được trong 5 năm sống ở Đại Sở, để những chi tiết ấy phù hợp hơn với tình hình hiện tại.

Đợi đến khi Thẩm Khinh Trĩ nói xong, Tiêu Thành Dục mới nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

"Thật tốt, thật tốt." Ánh mắt Tiêu Thành Dục ánh lên niềm vui sướng. "Phương án cải cách này quả thực rất ổn thỏa. Nếu sửa đổi như vậy, triều đình trên dưới ắt sẽ đổi mới hoàn toàn, ít nhất có thể thay đổi bầu không khí triều thần chỉ biết dựa vào tấu chương để thi hành chính sách, đồng thời cũng giúp họ hiểu được cách thức tốt hơn để làm việc vì dân."

"Nếu cái gì cũng không biết, không biết phải làm sao, không biết phải xử lý chính sự như thế nào, thì tấu chương chính sự bọn họ sẽ chẳng viết nổi, cũng chẳng viết ra được gì."

Hạn chế số lượng chữ, đối với những kẻ ăn không ngồi rồi thì khó hơn nhiều so với những người tài giỏi.

Tiêu Thành Dục càng nói càng phấn khởi, cuối cùng còn vỗ tay xuống giường: "Rất tốt, rất tốt!"

Thẩm Khinh Trĩ: "..."

Thẩm Khinh Trĩ hơi hối hận vì đã nói ra lúc này, thấy hắn kích động như vậy, chẳng phải là muốn lập tức triệu tập các đại thần từ Văn Uyên Các đến, bàn bạc chính sự thâu đêm sao?

"Bệ hạ, đừng vội, đừng vội." Thẩm Khinh Trĩ nhẹ giọng khuyên nhủ, "Phương án này chỉ là tần thiếp thuận miệng nói ra, còn nhiều mặt chưa hoàn thiện, đợi bệ hạ khỏi hẳn, hãy cùng các đại thần bàn bạc kỹ càng, đưa ra quyết định thật chu toàn rồi mới thi hành."

"Tần thiếp hôm nay đến Càn Nguyên Cung, không phải để bệ hạ hao tâm tổn sức."

Tiêu Thành Dục khựng lại, sự kích động rốt cuộc cũng lắng xuống. Hắn hít sâu một hơi, nhìn Thẩm Khinh Trĩ với ánh mắt đầy ẩn ý: "Trẫm biết rồi."

Thẩm Khinh Trĩ che miệng cười, đưa ra lý do đã chuẩn bị từ trước: "Mấy hôm trước tần thiếp đọc sách, thấy trong đó có viết cách các tiên sinh trong học đường phê chữa bài tập, thấy hay nên hôm nay mới nói với bệ hạ."

Thẩm Khinh Trĩ mặt không đổi sắc, không chút sợ hãi bị người khác nghi ngờ: "Lát nữa tần thiếp sẽ mang sách đến cho bệ hạ xem, bệ hạ thông minh hơn người, tự mình xem chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn tần thiếp."

Quả thật có cuốn sách đó, nhưng nội dung thì có chút khác biệt, nhưng suy nghĩ của mỗi người đâu thể nào giống nhau hoàn toàn, Thẩm Khinh Trĩ đọc sách mà ngộ ra được như vậy, chẳng lẽ lại trách nàng quá thông minh?

Tiêu Thành Dục gật đầu: "Được."

Tựa hồ như đã giải quyết được chuyện lớn trong lòng, Tiêu Thành Dục có vẻ mệt mỏi hơn.

Thẩm Khinh Trĩ vội vàng sai Niên Cửu Phúc mang thuốc đến, hầu hạ Tiêu Thành Dục uống xong, lại tự tay bóc quýt cho hắn ăn.

"Bệ hạ, người thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi phải không? Chi bằng hôm nay nghỉ ngơi một chút, tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa là khỏi hẳn."

Tiêu Thành Dục khẽ dừng lại, lúc này cảm thấy nàng nói gì cũng đúng, bèn nói: "Cũng được."

Thẩm Khinh Trĩ cong mắt cười, nét mặt tràn đầy sự dịu dàng.

Niên Cửu Phúc hầu hạ Tiêu Thành Dục cởi giày, vớ và áo ngoài, Tiêu Thành Dục nằm xuống giường La Hán, đầu vừa chạm vào gối mềm, cơn buồn ngủ và mệt mỏi liền ập đến.

Hắn mơ màng chìm vào giấc ngủ, vẫn nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ. Tiêu Thành Dục cố gắng tỉnh táo, thốt ra câu cuối cùng trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ.

Hắn nói với Thẩm Khinh Trĩ: "Đừng đi."

******

Khi Tiêu Thành Dục tỉnh lại lần nữa, đã đến giờ dùng bữa tối. Hắn mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nhu hòa tĩnh lặng của Thẩm Khinh Trĩ.

Nàng ngồi trên ghế bên cạnh giường La Hán, tựa lưng vào lớp đệm mềm mại, tay cầm một quyển sách đang chăm chú đọc.

Nhìn cách một người đọc sách là biết người đó có tập trung hay không. Thẩm Khinh Trĩ không phải chỉ đọc suông, nàng vừa đọc vừa suy tư, đôi mắt chớp nhẹ, rõ ràng là đang nghiền ngẫm.

Thật sự rất nghiêm túc.

Tiêu Thành Dục chợt nhớ ra, nàng dường như làm việc gì cũng rất nghiêm túc, không hề qua loa. Khi làm mây tre cũng vậy, khi cười đùa cũng vậy, khi đọc sách cũng vậy.

Tiêu Thành Dục nhìn nàng, không nhận ra ánh mắt mình đã sáng rực lên, nhìn nàng không chớp mắt.

Lúc này Thẩm Khinh Trĩ mới cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, nàng quay đầu lại, thấy Tiêu Thành Dục đang nhìn mình. Vừa mới tỉnh giấc, nhưng trong mắt hắn không hề có chút mệt mỏi nào, đôi mắt phượng kia lấp lánh như sao trời.

Thẩm Khinh Trĩ buông sách xuống, mỉm cười nhìn hắn: "Bệ hạ tỉnh rồi? Người đã thấy khá hơn chưa?"

Tiêu Thành Dục ngồi dậy, thở dài một hơi: "Giấc này ngủ thật đã."

Thẩm Khinh Trĩ gọi Niên Cửu Phúc vào hầu hạ hắn thay y phục, vừa cười nói: "Tối nay bệ hạ muốn dùng gì?"

Tiêu Thành Dục suy nghĩ một chút, hắn ngủ một giấc no nê, cũng không thấy đói bụng, nhất thời không biết nên ăn gì. Thấy vậy, Thẩm Khinh Trĩ liền quyết định thay hắn: "Bệ hạ đã ăn thanh đạm nhiều ngày rồi, giờ đã đỡ hơn, có thể dùng chút món bổ dưỡng. Tối nay tần thiếp sẽ cho ngự trà thiện phòng hầm một con vịt, thêm táo đỏ và kỷ tử, vừa bổ âm nhuận táo, lại không nóng."

Nàng nghĩ ngợi rồi lại dặn dò: "Thêm một phần chè ngó sen hoa quế, ăn chút mật ong nhuận giọng. Tối nay không dùng cháo, bệ hạ ăn thịt yến và mì sợi đi, vừa ngon miệng lại dễ tiêu hóa."

Đầu bếp trong cung đều là cao thủ hàng đầu, thịt yến bọn họ làm vừa thơm mà không ngấy, mì sợi mềm mại vừa tới, hương vị vô cùng vừa miệng.

Thẩm Khinh Trĩ rất chú trọng đến việc ăn uống, nàng dặn dò một tràng, Niên Cửu Phúc suýt chút nữa thì không nhớ hết, may mà Tiểu Đa Tử lanh lợi, vừa nghe xong đã chạy đi truyền lời, không để Niên công công mất mặt.

Bữa tối hôm nay, ngoài những món Chiêu Nghi dặn dò phải chuẩn bị cho bệ hạ, ngự trà thiện phòng còn làm thêm cá chép sốt chua ngọt và lươn chiên giòn theo khẩu vị của Chiêu Nghi.

Cá chép tươi sống được chiên giòn hai lần rồi sốt chua ngọt, khi dọn lên còn được tạo hình như cá chép vượt vũ môn, thịt cá đã được cắt thành từng miếng vuông vức, da cá giòn tan, thịt cá bên trong mềm mại, chỉ cần gắp nhẹ là có thể tách khỏi xương.

Cắn một miếng, vị chua ngọt giòn tan của lớp vỏ hòa quyện với vị tươi ngon của thịt cá bên trong, nước sốt đậm đà thấm đẫm, quả là mỹ vị.

Thẩm Khinh Trĩ vốn thích ăn chua ngọt, món này đúng là hợp khẩu vị nàng.

Trong bữa ăn, Chiêu Nghi không nhịn được khen ngợi: "Ngự trà thiện phòng quả là có tâm."

Tiêu Thành Dục liếc mắt nhìn qua, Niên Cửu Phúc lập tức vì Chiêu Nghi mà ban thưởng cho ngự trù.


Thẩm Khinh Trĩ là chiêu nghi, theo cung quy mỗi tháng được ban mười con cá, không hạn chế loại, do nàng tự chọn. Nàng vốn thích ăn cá, ngày thường cũng hay bỏ tiền ra mua, nhưng nào có được như ngự trà thiện phòng làm, vừa ngon lại vừa hợp khẩu vị.

Thẩm Khinh Trĩ cảm thán: "Vẫn là ở chỗ bệ hạ tốt, ngự trà thiện phòng gần, món ăn vừa làm xong là có thể thưởng thức ngay."

Tiêu Thành Dục ngủ đủ giấc, nghỉ ngơi đầy đủ, tâm trạng cũng tốt lên, nghe vậy liền hào phóng nói: "Sau này nàng muốn ăn gì, cứ sai người đến ngự trà thiện phòng dặn dò, sẽ không ai để nàng thiếu một miếng ăn đâu."

Thẩm Khinh Trĩ lập tức vui mừng, ngước mắt nhìn Tiêu Thành Dục, khuôn mặt rạng rỡ như hoa: "Bệ hạ thật tốt với tần thiếp."

Hai người dùng bữa xong, lại đi dạo một lát, Thẩm Khinh Trĩ dặn dò hắn buổi tối đừng thức khuya làm việc rồi mới cáo lui.

Đợi Chiêu Nghi rời khỏi Càn Nguyên cung, Niên Cửu Phúc mới hầu hạ Tiêu Thành Dục đi tắm.

Mấy hôm nay hắn mệt mỏi, cứ mê man ngủ li bì, cũng không tắm rửa, giờ đã khỏe hơn một chút mới đến Noãn Hương Các.

Hắn vừa xuống nước đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Niên Cửu Phúc tự mình gội đầu cho hắn.

Niên Cửu Phúc hầu hạ hắn từ nhỏ, quan hệ với hắn thân thiết hơn những thái giám khác, tuy thường giả vờ làm trò trước mặt hắn, nhưng không phải vì thật sự sợ hãi, mà chỉ là muốn chọc Tiêu Thành Dục vui.

Lúc này trong Noãn Hương Các chỉ có hai người bọn họ, Niên Cửu Phúc mới nhịn không được nói: "Bệ hạ, bệnh này của người là do tự mình bức ra, trong lòng nóng nảy, thân thể liền sinh bệnh."

Tiêu Thành Dục nhắm mắt dưỡng thần, khẽ "ừ" một tiếng coi như đã nghe thấy.

Niên Cửu Phúc lại nói: "Thần nghe Chiêu Nghi nói rất phải. Người ta phải biết mình muốn làm gì, trước mắt có đường đi rõ ràng thì sẽ không hoang mang. Bệ hạ cũng đừng nóng vội, cứ từ từ mà đi."

Tiêu Thành Dục lúc này mới mở mắt ra, liếc nhìn hắn một cái rồi lại nhắm mắt dưỡng thần: "Xem ra Chiêu Nghi thật lợi hại, đến ngươi mà cũng có thể thu phục được."

Hắn hiếm khi nói đùa như vậy, Niên Cửu Phúc vội vàng bày tỏ lòng trung thành: "Ôi chao bệ hạ, Chiêu Nghi nào có để mắt đến thần. Chỉ là chúng ta nghĩ giống nhau thôi, thấy bệ hạ bệnh nặng, trong lòng lo lắng, nên mới nói những lời thật lòng đó."

Tiêu Thành Dục khẽ cười: "Sau này nếu Nam Âm Các thiếu người diễn, trẫm sẽ đưa ngươi qua đó hát hí khúc, chắc chắn ngươi hát hay hơn cả những danh giác."

Niên Cửu Phúc là ai chứ, da mặt còn dày hơn cả tường thành. Hắn lập tức dẻo miệng: "Bệ hạ thật biết khen ngợi thần. Nếu thần có thể hát được, nhất định ngày nào cũng hát cho bệ hạ nghe."

Chủ tớ hai người nói chuyện một hồi lâu, Niên Cửu Phúc lau người vấn tóc cho hắn. Tóc dài được vấn gọn ghẽ trên đỉnh đầu, sau đó Niên Cửu Phúc thức thời lui xuống.

Đợi đến khi trong Noãn Hương Các chỉ còn mình Tiêu Thành Dục, hắn mới từ từ mở mắt ra, nét mặt cuối cùng cũng giãn ra, không còn căng thẳng như mọi ngày.

Bệnh tình của hắn, không cần thái y nói, bản thân cũng biết rõ. Nói cho cùng, chẳng qua là do trong lòng nóng vội bất an, nên mới đêm không thể ngủ. Người ngoài đều thấy hắn thuận lợi từ Thái Tử lên ngôi Hoàng Đế, chính sự thuận buồm xuôi gió, tiền triều hậu cung đều đâu vào đấy, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, trong lòng hắn không phải là không hoang mang.

Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên hắn làm Hoàng Đế.

Gánh nặng giang sơn xã tắc đều đặt trên vai hắn, nếu hắn có thể thản nhiên đối mặt, vậy thì hắn không phải người thường.

Tiêu Thành Dục thở dài, trút bỏ nỗi uất ức tích tụ trong lòng. Khi còn là Thái Tử, hắn đã từng giám quốc, nhưng dù phụ hoàng bệnh nặng không thể xử lý triều chính, thì người vẫn còn đó.

Phụ hoàng luôn tận tâm dạy dỗ hắn, mỗi khi gặp khó khăn trong việc triều chính, hắn đều có thể đến hỏi han phụ hoàng. Lúc đó luôn có người chỉ cho hắn phải làm gì, phải làm như thế nào, cũng có người nói với hắn đừng sợ, có chuyện gì đã có phụ hoàng lo.

Khi đó, hắn không phải là bầu trời, trên đầu hắn còn có một bầu trời khác.

Sau này phụ hoàng băng hà, hắn vội vàng kế vị, nhưng trong cung vẫn còn có mẫu hậu.

Năm xưa khi khai quốc, Cao Tổ hoàng đế từng bệnh nặng, Văn hoàng hậu đã lấy thân phận quốc mẫu gánh vác cả giang sơn Đại Sở.

Vì vậy, tuy những năm gần đây mẫu hậu không còn can thiệp nhiều vào triều chính, nhưng mọi việc trong triều, mẫu hậu đều nắm rõ.

Cách đây không lâu, nếu gặp phải việc khó xử lý, Tiêu Thành Dục cũng sẽ đến hỏi mẫu hậu, mẫu hậu luôn có thể cho hắn một liều thuốc an thần.

Hiện tại, mẫu hậu đã đến Ngọc Tuyền Sơn trang, cả hoàng cung chỉ còn lại một mình hắn. Khi gặp khó khăn trong triều chính, không còn ai chỉ đường dẫn lối cho hắn, cũng không có ai nói với hắn rằng đừng sợ, có chuyện gì đã có ta lo.

Giờ đây, hắn đã trở thành bầu trời của người khác.

Tiêu Thành Dục từ nhỏ đã hiểu rõ thân phận của mình, nên hắn chưa bao giờ học được cách yếu đuối và lùi bước. Hắn là đích trưởng tử, nếu lùi nửa bước, cái chết sẽ không chỉ đến với mình hắn, mà còn liên lụy đến Hoàng Hậu và Nghi phi.

Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, gặp chuyện gì hắn cũng cắn răng chịu đựng không lùi bước, cũng không dám lùi bước. Hiện tại cũng vậy, gặp phải khó khăn, hắn cũng không hề nao núng, không hề sợ hãi, chỉ biết nỗ lực hơn nữa, tiến lên phía trước.

Chính vì vậy mà thức khuya dậy sớm, cuối cùng khiến bản thân ngã bệnh.

Thẩm Khinh Trĩ nói rất đúng, cuộc đời còn dài, hà cớ gì phải tự làm khổ mình, đến mức làm Hoàng Đế cũng không được thoải mái.

Trải qua lần này, hắn đã bình tĩnh lại, trút bỏ được ngọn lửa nóng vội trong lòng, không còn bồn chồn lo lắng nữa.

Sau này, cứ sống từng ngày vậy là tốt rồi.

Tiêu Thành Dục nhắm mắt lại, ngả đầu lên gối mềm bên cạnh, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm.

Đó là nụ cười chưa từng xuất hiện trên gương mặt hắn, rạng rỡ tự do, tràn đầy niềm vui.

Hiện tại hắn là Hoàng Đế. Tất nhiên muốn làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm, dù có những điều nhất thời chưa đạt được, nhưng rồi sẽ có ngày thuộc về hắn.

Trong Noãn Hương Các yên tĩnh, vang lên tiếng cười khe khẽ.

Niên Cửu Phúc canh giữ ở cửa, nghe thấy tiếng cười của Hoàng Thượng, cũng mỉm cười theo. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay sao sáng lấp lánh, trời quang mây tạnh, vầng trăng tròn vành vạnh như chiếc mâm bạc treo trên cao, soi sáng khắp Trung Nguyên yên bình.

Trăng sáng sao đẹp, quả là thời tiết tốt lành.

*****

Bên kia, Thẩm Khinh Trĩ cũng đang tắm gội. Hôm nay nàng không dùng hương liệu hoa nhài, mà đổi sang hương liệu hoa hồng, mùi thơm thanh mát hơn, tắm xong cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Thấy nàng như vậy, Thích Tiểu Thu mỉm cười nói: "Nếu chủ tử thích, lát nữa nô tỳ sẽ sai người đến Thượng Cung Cục, dặn họ sau này có hương liệu nào thơm, đều mang đến cho chủ tử dùng."

Nàng ấy nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Nghe nói hương hoa cam của phương Nam cũng dễ chịu, còn có linh lan, oải hương,... đều thơm mát cả."

Thẩm Khinh Trĩ liền nói: "Được, vậy nhờ Thu tỷ tỷ nhé."

Thích Tiểu Thu lắc đầu, nàng ấy đi ra ngoài gọi Ngân Linh vào hầu hạ, thì thấy Tiền Tam Hỉ lén lút nấp ở ngoài cửa, chỉ ló đầu vào thăm dò.

Thích Tiểu Thu: "..."

Nàng ấy vẫy tay: "Hôm nay sao lại đến lượt Tiền công công trực đêm vậy?"

Trong cung có ba thái giám, tuy Tiền Tam Hỉ chưa lên chức tổng quản nhưng cũng là quản sự, việc trực đêm đâu đến lượt hắn phải nhọc lòng, thường thường cứ đến phiên trực là hắn lại chuồn đi tìm Đông Tứ hưởng thụ.

Hôm nay hắn chưa đi, hiển nhiên là có việc.

Tiền Tam Hỉ nhăn mặt với nàng ấy: "Thu tỷ tỷ, hôm nay ta dò la được tin tức tốt, muốn bẩm báo với chủ tử, nhưng chủ tử lại được bệ hạ triệu kiến, mãi đến giờ ta mới có cơ hội."

Thích Tiểu Thu bảo hắn đợi, rồi vào trong bẩm báo. Thẩm Khinh Trĩ khoác áo ngoài đi ra: "Hôm qua mới thưởng bạc cho ngươi, hôm nay đã làm xong việc rồi, Tiền công công quả là lợi hại."

Tiền Tam Hỉ cười hề hề hành lễ với nàng: "Đâu có, kỳ thật không phải nhờ bạc của tiểu nhân, mà là nhờ chủ tử đại triển thần uy mấy hôm nay, nên mới dò hỏi được tin tức này."

Tiền Tam Hỉ là kẻ khôn khéo, muốn dò la chuyện nhà Trang Tần nương nương, hắn nào dám tự mình ra mặt, mà là tìm người đồng hương mời lão thái giám trong Thượng Cung Cục uống rượu.

Ban đầu lão thái giám không chịu nói, sợ lỡ sau này Trang Tần nương nương được sủng ái, lão ta chẳng phải đắc tội người ta trước sao, nên nhất quyết không hé răng nửa lời. Nhưng mấy hôm nay bệ hạ bị phong hàn, cứ triệu Thẩm Khinh Trĩ đến hầu hạ, nàng vốn đã được sủng ái, nay bệ hạ lại càng ân cần chiều chuộng, vì vậy Cảnh Ngọc cung vô cùng náo nhiệt, phồn hoa như gấm.

Trang Tần nương nương bệnh tật ốm yếu kia, muốn thị tẩm còn chưa biết đến bao giờ, chi bằng bán tin tức này lấy chút lợi lộc.

Lão thái giám cũng chẳng quan tâm ai hỏi, ai đưa tiền người đó là đại gia.

Nghe đến đây, Thẩm Khinh Trĩ không khỏi cười rộ lên, thầm nghĩ: Bệ hạ cũng có chút tác dụng.

Nhờ vậy mà Cảnh Ngọc cung bớt được khối chuyện. Nàng nhìn Tiền Tam Hỉ: "Ngươi nói đi?"

Tiền Tam Hỉ liền đáp: "Bẩm chủ tử, Trang Tần nương nương không phải đích nữ Trương gia, nàng ta là nữ nhi của thiếp thất được sủng ái của tam phòng Trương thủ phụ, cùng mẫu thân sinh ra còn có một người ca ca."

"Câu chuyện này phải bắt đầu từ người ca ca này."

*****

Trương Tiết Hằng từng được coi là Văn Khúc Tinh của Đại Sở, thơ ca từ phú đều tinh thông, năm ba mươi tuổi thi đỗ tam nguyên, là trạng nguyên lang đích thực.

Nhưng cuộc đời thuận lợi của hắn đến năm ba mươi tuổi thì bỗng chững lại. Lúc bấy giờ là Sở Bình Đế, hoàng tổ phụ của Tiêu Thành Dục, đang trị vì. Sở Bình Đế là người theo chủ nghĩa cải cách cấp tiến, không thích những triều thần tầm thường trung dung, nhất là Trương Tiết Hằng, nổi tiếng nhờ thơ ca từ phú chứ không phải tài năng trị quốc, nên không được trọng dụng.

Mười năm thoáng cái trôi qua, đến khi tiên đế lên ngôi, lúc này Trương Tiết Hằng đã làm tri phủ ở biên ải được năm sáu năm. Có lần hắn về kinh báo cáo công việc, cùng tiên đế đàm đạo thâu đêm, tiên đế mới phát hiện ra lý tưởng của hai người giống nhau.

Gặp tri kỷ, ngàn chén rượu cũng là ít.

Đối với tiên đế vốn ốm yếu, có người cùng mình thực hiện lý tưởng là điều vô cùng quý giá, vì vậy Trương Tiết Hằng từ một tri phủ nơi biên ải, nhảy vọt lên làm Lễ Bộ thị lang ở kinh thành.

Không đến hai năm, nhờ chiến tích xuất sắc, hắn được thăng chức làm Hộ Bộ thượng thư, trở thành trọng thần bên cạnh Hoàng Đế.

Năm Hoằng Trị thứ mười, ông ta được vào nội các. Năm Hoằng Trị thứ mười lăm, ông ta trở thành thủ phụ. Lúc này Trương Tiết Hằng đã năm mươi tuổi, nhưng con đường quan trường của ông ta dường như mới bắt đầu.

Sau đó, ông ta còn làm giáo thụ ở Thượng Thư Phòng, dạy dỗ hoàng tử, dần dần trở thành nhân vật có ảnh hưởng lớn trong triều.

Thậm chí đến nay, tân đế đăng cơ, với tư cách là thái phó của Thái Tử, ông ta vẫn đứng hàng tam công, là người đứng đầu các vị đại thần phụ chính.

Nói về Trương thủ phụ, phải công nhận là ông ta rất trung thành, lại được mệnh danh là người nho nhã thanh liêm, chỉ có điều, hậu viện nhà ông ta hơi lộn xộn.

Trương Tiết Hằng cưới thê là Tôn thị, sau đó nạp thêm sáu thiếp thất, ngoài đích trưởng tử, những người con khác đều là do thiếp thất sinh ra.

Người có tiền đồ nhất Trương gia dĩ nhiên là đích trưởng tử của Trương Tiết Hằng, tuổi còn trẻ đã thi đỗ tiến sĩ, vì phụ thân đang làm quan ở kinh thành nên hắn tự mình xin ra ngoài, chưa đến tuổi tứ tuần đã là đại quan trấn thủ biên cương.

Nhưng những nhi tử còn lại của Trương Tiết Hằng đều không mấy xuất sắc, trừ hai nữ nhi được gả cho phiên vương, còn lại phần lớn đều tư chất bình thường. May mà có ông ta làm thủ phụ trấn giữ, nên trong nhà mới không xảy ra chuyện lớn.

Tiền Tam Hỉ nói với vẻ mặt hớn hở: "Chủ tử có điều không biết, Tôn phu nhân trong nhà lão đại nhân là người hiền lành, chưa bao giờ khinh rẻ thiếp thất, nên mấy phòng thiếp thất Trương gia đều đấu đá lẫn nhau, ngày nào cũng náo nhiệt vô cùng. Họ không chỉ tự mình đấu, mà con cái cũng theo đó mà đấu."

"Phụ thân của Trang Tần nương nương là Trương tam gia, nhi tử của Liễu di nương được sủng ái nhất. Bản thân hắn ta cũng học theo không hề tôn trọng đích thê, chỉ sủng ái biểu muội là tiểu Liễu thị, Trang Tần nương nương chính là con gái của tiểu Liễu thị đó."

Thẩm Khinh Trĩ nghe mà muốn ù cả tai. Nàng sai người lấy giấy bút, vẽ vời trên giấy, cuối cùng cũng hiểu được mối quan hệ rắc rối Trương gia.

Tiền Tam Hỉ tiếp tục nói: "Trương tam gia chỉ là một viên ngoại lang lục phẩm, chức vị này là do Trương nhị gia chết sớm mới nhường lại. Bản thân hắn ta không cao không thấp, lại luôn muốn tranh giành với Trương đại gia, nhưng chức quan của Trương đại gia là do chính hắn cố gắng mà có được, lại là đích trưởng tử, nên ở Trương gia không ai vượt qua được hắn. Trước đây khi Thái Hậu nương nương tuyển phi cho Hoàng Thượng, kỳ thật người nương nương nhắm đến là đích nữ của Trương đại gia."

Chuyện này Thẩm Khinh Trĩ thật sự không biết, nhưng nghe cũng thấy hợp lý. Thái Hậu nương nương coi Hoàng Thượng như châu như ngọc, bà ấy nhìn ai cũng thấy không xứng với nhi tử mình, tuy Đại Sở không quá câu nệ đích thứ, nhưng cũng không thể nào để Hoàng Thượng cưới một người ốm yếu bệnh tật.

Chẳng phải là rước thêm xui xẻo cho Hoàng Thượng sao.

Thấy nàng trầm ngâm suy nghĩ, Tiền Tam Hỉ lại nói tiếp: "Chuyện sau đó thì lão công công cũng không rõ, nhưng có một điều ông ta biết rất rõ."

"Ban đầu người muốn vào cung là đại cô nương Trương gia, còn huynh trưởng của Trang Tần nương nương là Trương cửu lang đến Bình Tâm Thư Viện đọc sách, không biết tại sao sau này đổi thành Trang Tần nương nương vào cung làm quý nhân."

Thẩm Khinh Trĩ khẽ dừng lại: "Nói cách khác, Trang tần thế chỗ trưởng tỷ vào cung làm phi, thậm chí còn giúp ca ca có được tiền đồ tốt đẹp."

Tiền Tam Hỉ cười nói: "Đúng vậy chủ tử, lão công công cũng nghĩ như vậy."

Nhưng kết luận này, lại có một lỗ hổng rất rõ ràng.

Thẩm Khinh Trĩ cúi đầu nhìn bản tóm tắt quan hệ Trương gia vừa viết: "Không đúng, Trương gia đưa nữ nhi vào cung là vì cái gì? Là vì duy trì địa vị thủ phụ, là vì giúp Trương gia tiến thêm một bước, vậy thì phải chọn người có khả năng gắn bó lâu dài chứ?"

Tiền Tam Hỉ ngơ ngác, dường như không hiểu nàng đang nói gì.

Thích Tiểu Thu như chợt hiểu ra, nói: "Ý chủ tử là, cho dù muốn đổi người, cũng không nên đổi thành Trang Tần nương nương, bởi vì nàng ta ốm yếu không thể gánh vác trọng trách này."

Thẩm Khinh Trĩ nhìn nàng ấy với ánh mắt tán thưởng: "Chính là vậy."

Nàng chỉ vào bản tóm tắt nói: "Cho dù hai vị Liễu di nương có thổi gió bên gối, có được phú quý tám đời, nhưng đối với một nữ nhi bệnh tật ốm yếu mà nói, đây chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu Trang Tần nương nương này vừa vào cung đã bệnh chết, mọi chuyện sẽ càng khó nói, ngược lại trở thành tai họa."

Thích Tiểu Thu chớp mắt: "Chủ tử, rốt cuộc đưa ai vào cung, rồi sắp xếp việc nhà cửa như thế nào, hẳn là phải xem ý tứ của Trương thủ phụ. Nói cách khác, việc Trang Tần nương nương vào cung là do Trương thủ phụ cho phép."

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười khen ngợi: "Đây mới là vấn đề lớn nhất, đưa một tôn nữ rõ ràng sống không được bao lâu vào cung, Trương Tiết Hằng đang toan tính điều gì? Tại sao Thái Hậu lại đồng ý?"

Tiền Tam Hỉ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thở dài: "Chủ tử, đầu óc tiểu nhân thật sự ngu dốt, thật sự không hiểu nổi."

Thẩm Khinh Trĩ liếc hắn một cái, uống ngụm trà rồi mới nói: "Đừng giả vờ nữa, ngươi hiểu mà. Quay lại tìm lão công công kia uống rượu đi, dò hỏi thêm chút tin tức khác."

Tiền Tam Hỉ vâng dạ rồi nhanh chóng lui xuống.

Thẩm Khinh Trĩ súc miệng rồi trở về tẩm điện, nằm dài trên giường.

Thấy nàng vẫn còn tỉnh táo không hề buồn ngủ, Thích Tiểu Thu cũng ngồi xuống mép giường, nhỏ giọng trò chuyện với nàng: "chủ tử, chuyện Trương gia không cần phải vội, chúng ta cứ từ từ dò la. Bệ hạ không phải bảo chủ tử đến thăm Trang Tần nương nương sao? Khi nào thì đưa thiếp mời ạ?"

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút mới nói: "Để sau đi, ngày mai chúng ta đi gặp Thái Phi và công chúa."

Thích Tiểu Thu đáp "vâng, sáng sớm hôm sau sẽ đưa thiếp mời", rồi lui xuống.

Thẩm Khinh Trĩ nằm dưới màn che tối om, nhắm mắt trầm tư. Nếu Trương Tiết Hằng không phải bị tiểu thiếp mê hoặc mà mất đi lý trí, vậy thì việc Trương Diệu Hâm vào cung chính là quyết định được đưa ra sau khi ông ta đã suy tính kỹ càng. Nếu vậy, Trương gia nhất định có mưu đồ.

Một lão thần lăn lộn trên quan trường ba mươi năm, tuyệt đối sẽ không đưa ra phán đoán bất lợi, hoặc là vì gia đình, hoặc là vì Hoàng Đế, hoặc là... vì cả hai.

Thẩm Khinh Trĩ nhắm mắt lại, suy nghĩ dần dần bay bổng giữa bầu trời sao, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ, nàng nghĩ, những người trong cung ngoài cung này, thật sự rất thú vị.

*****

Hôm sau Thẩm Khinh Trĩ tỉnh dậy, sai Thích Tiểu Thu đưa thiếp mời đến Thọ Khang cung. Cung nhân trở về bẩm báo rằng hai vị thái phi nương nương bên đó và công chúa đều rảnh rỗi, mời Chiêu Nghi qua đó vào buổi chiều.

Dùng xong bữa trưa, Thẩm Khinh Trĩ nghỉ ngơi một lát rồi tỉnh dậy.

Ngân Linh đến hầu hạ nàng rửa mặt, hỏi: "Chủ tử, hôm nay chuẩn bị y phục màu nguyệt bạch, ngọc bích và hồng cánh sen, chủ tử chọn bộ nào ạ?"

Thẩm Khinh Trĩ xem qua từng bộ, cuối cùng chọn bộ màu hồng cánh sen. Đây là xiêm y mới may, dùng vải vân cẩm, thích hợp mặc vào đầu thu. Trên tà váy và tay áo đều thêu cành nho, trông rất sinh động.

Thẩm Khinh Trĩ thay y phục, nghĩ đến việc đi thăm Thái Phi nên búi tóc kiểu song hoàn kế, cài thêm một cây trâm như ý bằng ngọc bích tím, trên tai đeo đôi khuyên tai bằng ngọc bích tím hình hồ lô.

Trang điểm như vậy, trông nàng trẻ ra vài tuổi, như thiếu nữ mười lăm mười sáu. Nàng vừa trang điểm xong, mấy cung nữ thi nhau khen ngợi.

"Chủ tử thật xinh đẹp."

"Mỗi ngày được nhìn thấy chủ tử, buổi tối đều có thể ăn thêm hai bát cơm, chủ tử như tiên nữ vậy."

Thẩm Khinh Trĩ: “……”

Thẩm Khinh Trĩ buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của các nàng, cười mắng: "Các ngươi cứ thích trêu chọc ta."

Nàng vừa trang điểm xong, Thích Tiểu Thu đã dẫn Lục Lộc trở về: "Chủ tử, đã chuẩn bị xong quà tặng rồi ạ, mời người xem qua."

Thẩm Khinh Trĩ nhận lấy danh sách, thấy trên đó chỉ ghi vài món đơn giản.

Vì đi thăm Thái Phi nên không thể mang theo nhiều đồ, Thích Tiểu Thu chọn toàn nhân sâm, linh chi,... những món bổ dưỡng, ngoài ra còn sai Đồng Quả làm một hộp điểm tâm ba tầng, bên trong không chỉ có điểm tâm đang thịnh hành do Đồng Quả làm, mà còn có cả dừa tươi mới được đưa đến từ Quỳnh Châu.

Cũng không phải ngày lễ tết gì, Thẩm Khinh Trĩ chỉ thay mặt Hoàng Đế đến thăm hỏi, nên không cần quá phô trương lãng phí, đơn giản như vậy là được rồi.

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, khen ngợi mỗi người một câu, đợi đến khi kiệu đến, liền dẫn Thích Tiểu Thu xuất cung.

Trên đường đi không có chuyện gì xảy ra, đến Thọ Khang cung, Thẩm Khinh Trĩ vừa xuống kiệu đã nghe thấy tiếng khóc từ bên trong truyền ra.

Tiếng khóc đó rõ ràng là của trẻ con, có chút nũng nịu, Thẩm Khinh Trĩ và Mặc Hương liếc nhìn nhau, Mặc Hương bất đắc dĩ nói: "Chắc lại là Nhu Giai công chúa đang tranh giành gì đó với Hiền thái phi."

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, cười nói: "Vậy vừa lúc đến vấn an Thục thái phi nương nương trước, ta cũng không biết dỗ trẻ con."

Mặc Hương nở nụ cười ôn hòa: "Đợi đến khi Chiêu Nghi có tin vui, sẽ biết cách dỗ trẻ thôi."

Đây là một câu chúc cát tường, Thẩm Khinh Trĩ ngượng ngùng cười, cùng nàng ấy bước vào Thọ Khang cung.

Thọ Khang cung dường như vẫn giống như lần trước nàng đến, chỉ là hoa cỏ trước sân có vẻ hơi khô héo vì thiếu nước mưa.

Thẩm Khinh Trĩ không cần nhìn kỹ, chỉ cần lướt qua cũng biết cung nhân trong cung này có tận tâm hay không.

Thục thái phi và Hiền thái phi đều có hoàng tử được sủng ái, nhưng cung nữ thái giám còn không quá để tâm đến, huống chi là những tiểu chủ nhỏ bé kia.

Thẩm Khinh Trĩ quan sát kỹ lưỡng, nhưng Mặc Hương không hề phát hiện, vẫn cười dẫn nàng vào chính điện.

Thục thái phi đã chờ sẵn ở đó.
Thẩm Khinh Trĩ vội vàng hành lễ, nở nụ cười: "Tần thiếp thỉnh an Thái Phi nương nương, đã lâu không gặp, tần thiếp rất nhớ người. Vừa hay bệ hạ cũng không biết sức khỏe các vị nương nương dạo này thế nào, tần thiếp liền xung phong đến đây thăm hỏi, tiện thể mượn vài quyển sách về đọc."

Thục thái phi rất thích nàng, tuy nàng nói những lời khách khí nhưng lại khiến người nghe cảm thấy thoải mái, đây là điều người khác khó lòng học được.

Chẳng trách Thái Hậu yêu quý nàng, quả thật là không có chỗ nào chê trách được.

Thục thái phi mời nàng ngồi xuống, hỏi: "Gần đây ngươi đọc sách gì?"

Thẩm Khinh Trĩ kể cho bà ấy nghe những cuốn sách mình đã đọc, lại được Thục thái phi chỉ dạy thêm, cảm thấy như được khai sáng.

"Nương nương thật uyên bác, tần thiếp chỉ đọc qua loa thôi." Trò chuyện xong, Thẩm Khinh Trĩ mới cười nói: "Nương nương, bệ hạ nói người rất lo lắng cho Thành quận vương, sắp tới quận vương sẽ theo bệ hạ đi săn bắn ở Đông An, người có gì dặn dò không?"

Tuy không tiếp xúc nhiều với các vị thái phi, nhưng Thẩm Khinh Trĩ cũng có thể nhận ra ai tốt ai xấu. Thục thái phi là người khiến người ta cảm thấy yêu mến.

Lần này Đức thái phi vì chuyện ở Vọng Nguyệt cung nên không thể đi, Quý thái phi thì Tiêu Thành Dục không muốn bà ấy đi, nên Thục thái phi đành phải ở lại trông coi hậu cung.

Nghe vậy, Thục thái phi không khỏi an tâm, cười nói: "Có bệ hạ ở đó, ta không cần lo lắng cho Ương Nhi, hắn sẽ nghe lời bệ hạ. Nhưng mà có chuyện này, vừa hay ngươi đến, ta kể cho ngươi nghe."

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Số ký tự: 0