Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Thuật yểm thắng

Thước Thượng Tâm Đầu

2025-02-23 01:32:19

 

Mấy ngày sau, trong cung dường như không có chuyện gì lớn, Thẩm Khinh Trĩ rảnh rỗi bèn dẫn dắt cung nhân ở Cảnh Ngọc cung may vá thêu thùa.

Bệnh của Nhu Giai công chúa đã khá hơn nhiều, cũng không còn sốt nữa, mấy ngày nay đều có thể ăn chút cháo, Hiền thái phi còn đặc biệt phái người đến cảm tạ nàng đã quan tâm.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày Thái Hậu xuất cung, Thẩm Khinh Trĩ đặc biệt đến Từ Hòa cung thăm Tô Dao Hoa, thấy sắc mặt bà đã tốt hơn nhiều, cũng đang mong chờ đến Ngọc Tuyền sơn trang dưỡng bệnh, nàng không khỏi yên tâm.

Thấy nàng như vậy, Tô Dao Hoa liền cười nói: "Ngươi đó, ta nào phải sợ rời cung, chỉ là luyến tiếc hoàng nhi thôi."

Thẩm Khinh Trĩ nói: "Hoàng Thượng cũng rất luyến tiếc người."

Có rất nhiều lời, Tô Dao Hoa đều đã nói với Thẩm Khinh Trĩ rồi, nên lần này cũng không cần nhắc lại nữa, chỉ nói: "Trong cung hiện giờ tuy vẫn là ta chưởng quản, nhưng mấy tháng nay ta cũng không quán xuyến mọi việc, đều là Đức thái phi, Thục thái phi bọn họ lo liệu, nhưng dù sao chúng ta cũng đều là người già rồi, không thể mãi lo chuyện hậu cung cho Hoàng Thượng được."

Nhưng hiện giờ các phi tần đều còn trẻ, Tiêu Thành Dục cũng chưa có Hoàng Hậu chính cung, chuyện trong cung vẫn phải do các Thái Phi cùng Thượng Cung Cục cùng nhau quán xuyến.

Tô Dao Hoa nhìn Thẩm Khinh Trĩ: "Ta phải đến Ngọc Tuyền sơn trang nửa năm, nửa năm này tạm thời cứ như vậy, ta đã để lại ý chỉ, chuyện trong cung giao cho Đức thái phi, Thục thái phi và Hiền thái phi cùng nhau xử lý, ngoài ra những việc nhỏ khác có thể giao cho bốn phân vị tần cùng nhau hiệp trợ."

"Nếu có chuyện gì, Thục thái phi là người hiểu chuyện."

Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười gật đầu: "Tần thiếp biết rồi ạ."

Tô Dao Hoa nhìn nàng tràn đầy sức sống, khí sắc hồng hào, không khỏi cũng rất vui mừng.

"Là ta chọn ra ngươi, tuy ta không có ở đây nhưng vẫn là Thái Hậu, đừng do dự, cái thứ thể diện gì đó căn bản không quan trọng."

Đây là cho nàng chỗ dựa vững chắc.

Thẩm Khinh Trĩ nghe vậy, giữa hàng lông mày càng thêm vui vẻ: "Tạ nương nương."

Nàng trò chuyện với Thái Hậu một lúc, lại xem xét kỹ càng hành lý chuẩn bị cho Thái Hậu, sau đó mới yên tâm lui xuống.

Đợi đến khi trở về Cảnh Ngọc cung, nàng vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, thì nghe thấy giọng Tiền Tam Hỉ truyền đến từ bên ngoài: "Ôi chao Giản thúc, ngài lại đến rồi, mau vào trong."

Giản Nghĩa cười mắng hắn: "Nhìn bộ dạng nịnh nọt của ngươi kìa."

"Tiểu nhân đương nhiên phải nịnh nọt rồi, Giản thúc đến Cảnh Ngọc cung, nhất định là chuyện tốt."

Hai người bên ngoài nói chuyện vui vẻ, trong nội điện Thẩm Khinh Trĩ cũng nở nụ cười.

Đêm nay Tiêu Thành Dục lại lật thẻ bài của nàng. Nhưng hắn nói là sau bữa tối mới đến, Thẩm Khinh Trĩ tắm rửa thay y phục trước, sau đó vui vẻ dùng bữa tối, đợi đến khi trăng sáng treo cao, Tiêu Thành Dục mới đạp ánh trăng mà đến.

Thẩm Khinh Trĩ ở mái hiên nghênh đón hắn, nàng mặc một bộ váy áo màu trắng ánh trăng, mái tóc dài buông xõa sau lưng, ôm lấy gương mặt trắng nõn cùng cần cổ thon dài. Nàng hành lễ với Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ vạn an."

Tiêu Thành Dục đưa tay đỡ nàng dậy, vào trong gian chính lau mặt, cũng cởi áo ngoài ra, lúc này mới nói: "Đi dạo một chút."

Đây là có chuyện muốn nói.

Thẩm Khinh Trĩ phát hiện Tiêu Thành Dục thật sự là một người hợp tác tốt.

Có chuyện nói thẳng, không hề giấu giếm cũng không hề do dự. Hắn sẽ nói cho nàng nghe những chuyện liên quan đến hậu cung tiền triều, để nàng không phải làm người mù mờ, như vậy khi gặp chuyện mới biết phải làm thế nào.

Như vậy mới có thể làm tốt mọi việc.

Trong lòng hắn chỉ có giang sơn xã tắc là quan trọng nhất.

Thẩm Khinh Trĩ nhẹ nhàng khoác tay Tiêu Thành Dục, cùng hắn đi xuyên qua hành lang dài uốn lượn ở Cảnh Ngọc cung.

Cửa thuỳ hoa giữa tiền điện và hậu điện đều mở toang, hai người tản bộ dưới ánh trăng, yên tĩnh mà bình yên.

Mấy ngày nay Tiêu Thành Dục bận đến nỗi có chút nóng trong người, giọng nói hơi khàn: "Ngày mai trẫm đích thân đưa mẫu hậu đến Ngọc Tuyền sơn trang, tiện thể thị sát đại doanh Thịnh Kinh gần Ngọc Tuyền sơn trang, đi về mất khoảng năm ngày."

Thẩm Khinh Trĩ gật đầu, không nói gì.

Tiêu Thành Dục cúi đầu nhìn nàng, lại nói: "Mấy ngày trước cữu cữu ở biên quan đánh thắng trận, đánh lui kỵ binh Bắc Tề năm mươi dặm, trẫm đã ban thưởng cho Tô gia. Cữu cữu bảo vệ đất nước có công, từ Trấn Quốc tướng quân được gia phong làm Phụ Quốc tướng quân, phong nhị đẳng Trung Dũng Bá."

Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày, đột nhiên nhận thấy Tiêu Thành Dục còn rất nhiều tính cách mà nàng chưa từng phát hiện ra. Hắn đối với Thái Hậu, đối với Tô gia đều vô cùng kính trọng và yêu quý, dưới tiền đề này, hắn không hề tiếc quyền lực của mình, luôn cho người mình yêu quý tất cả những gì tốt đẹp nhất.

Tuy rằng trong phần yêu quý này cũng có liên quan đến quốc gia đại sự, có cân nhắc thiệt hơn, nhưng Thẩm Khinh Trĩ lại có thể nghe ra từ giọng nói của hắn sự chân thành.

Hắn là người từ trước đến nay không bao giờ chịu khuất phục.

Đợi Tiêu Thành Dục nói xong, Thẩm Khinh Trĩ bèn cười nói: "Nếu nương nương biết, nhất định sẽ rất vui mừng, nhưng có thể cũng sẽ lải nhải một hồi, nói ân sủng quá nhiều, hiện giờ đã rất tốt rồi."

Thẩm Khinh Trĩ chỉ nói đùa một câu, nhưng đột nhiên cảm nhận được Tiêu Thành Dục bên cạnh dừng bước.

"Sao vậy?" Thẩm Khinh Trĩ ngẩng đầu, "Tần thiếp nói sai rồi sao?"

Tiêu Thành Dục nhìn nàng đầy ẩn ý, sau đó tiếp tục đi về phía trước: "Không, nàng nói một chữ cũng không sai."

Thẩm Khinh Trĩ: "..."

Thật vậy sao, Thái Hậu nương nương cũng quá phối hợp rồi.

Tiêu Thành Dục lại nói với nàng một chút về tình hình triều đình gần đây, chủ yếu là sự cạnh tranh giữa các phe phái, sau đó mới nói: "Ngày mai trẫm sẽ rời cung, trong cung nhất định sẽ xảy ra chuyện, còn ai là người đầu têu thì phải xem nhà ai sốt ruột hơn."

Thẩm Khinh Trĩ: "Bệ hạ muốn tần thiếp làm như thế nào?"

Tiêu Thành Dục lại dừng bước, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Thẩm Khinh Trĩ: "Trong trường hợp bảo vệ tốt bản thân mình, nên làm thế nào thì làm thế ấy, nếu thật sự không được..." Tiêu Thành Dục cúi đầu, thấp giọng nói bên tai nàng, "Còn có trẫm."

Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy eo Tiêu Thành Dục: "Bệ hạ, có người thật tốt. Tần thiếp cảm thấy cái gì cũng không sợ nữa."

Hai câu này của nàng chỉ là lẩm bẩm tự nói, dường như căn bản không phải nói cho Tiêu Thành Dục nghe, nhưng Tiêu Thành Dục lại chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó muốn từ mảnh đất khô cằn chui ra, khiến hắn không biết phải đáp lại như thế nào.

Nhưng Thẩm Khinh Trĩ cũng không cần hắn đáp lại.

Hai người yên lặng ôm nhau một lát, rồi trở về tẩm điện, đêm nay so với đêm hôm trước không giống nhau, không có mưa to gió lớn mà chỉ có mưa xuân nhuần thấm, ôn nhu đa tình.

*****

Sáng sớm hôm sau Thẩm Khinh Trĩ dậy từ rất sớm. Bên ngoài trời còn chưa sáng rõ, sương sớm mù mịt, nhưng Tiêu Thành Dục cũng đã rời đi.

Tiêu Thành Dục không cho người quấy rầy bệnh tình của Thái Hậu, cho nên không cần cả cung lên xuống đưa tiễn Thái Hậu và Hoàng Thượng, chỉ có mấy vị Thái Phi và Quận Vương đến cửa Chu Tước tiễn đưa, trong cung dường như mọi thứ vẫn như thường.

Thẩm Khinh Trĩ đứng dậy, sau khi rửa mặt chải đầu chọn một bộ váy áo màu xanh nhạt, trên đầu búi tóc đơn giản, nhân lúc chờ bữa sáng ra sân đi dạo.

Nàng vừa ra chút mồ hôi mỏng, thì nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên ngoài, không bao lâu, Tiền Tam Hỉ vội vàng đi qua cửa thuỳ hoa tiến tới.

Hắn vừa nhìn thấy Thẩm Khinh Trĩ, liền khom người hành lễ: "Chiêu Nghi, vừa rồi quản sự công công Vọng Nguyệt cung đến đây, nói Hòa tần nương nương mời các vị phi tần đến Vọng Nguyệt cung gặp mặt, cùng nhau thưởng hoa."

Thẩm Khinh Trĩ nhướng mày nhìn Tiền Tam Hỉ một cái, không khỏi cười nói: "Thế là đến rồi?"

Phải nói rằng, tính tình của Tưởng Liên Thanh dường như có chút quá nóng vội. Thái Hậu và Hoàng Thượng vừa đi, nàng ta liền gọi mọi người đến thỉnh an, đây là đang cân nhắc việc Đức thái phi dẫn đầu Thục thái phi và Hiền thái phi chưởng quản hậu cung, muốn ra oai phủ đầu sao?

Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, bèn gọi Tiền Tam Hỉ đến thấp giọng nói vài câu, sau đó mới phân phó: "Tiểu Thu, thay y phục, chúng ta đi thỉnh an Hòa tần nương nương."

Vị phân trong cung rất cố định, phía dưới Hoàng Hậu có một Quý phi; Tứ phi: Đức, Thục, Nghi, Hiền mỗi người một vị, đều chủ vị một cung. Dưới tứ phi còn có Cửu Tần, mỗi phong hiệu một người, phong hiệu khác nhau phẩm cấp cũng khác nhau.

Ví dụ như Tưởng Liên Thanh được phong làm Hòa tần, nàng ta chính là phi tần có vị phân cao nhất trong hậu cung của Tiêu Thành Dục, là chính tam phẩm; mà Chương Nhược Tịch là Đoan tần tòng tam phẩm.

Tiếp theo là Trương Diệu Hâm, Trang tần chính tứ phẩm, cuối cùng là Phùng Doanh, Lệ tần chính tứ phẩm.

Hai người bọn họ đều là chính tứ phẩm, nhưng phong hiệu của Trang tần đứng trước Lệ tần, cho nên vị phân của Trương Diệu Hâm mơ hồ cao hơn Phùng Doanh một chút.

Cao nhưng cũng không cao đến mức có thể để Phùng Doanh bị Trương Diệu Hâm tùy ý sai khiến, đại khái chỉ là vị trí ở yến tiệc hoặc tế lễ lui về phía sau một bậc mà thôi.

Vị phân Cửu Tần cao nhất là An tần, lần lượt là Thuận tần, Hòa tần, Hi tần, Ninh tần, Đoan tần, Huệ tần, Trang tần, Lệ tần. Tiếp theo chính là Chiêu Nghi của Thẩm Khinh Trĩ và vị trí Tiệp Dư còn trống.

Hậu phi kỳ thật cũng giống như triều thần không khác gì nhau, mỗi người đều có phẩm cấp của mình, mỗi người đều có vị trí của mình.

Cho nên, hiện giờ Tưởng Liên Thanh gọi các phi tần trong cung cùng đi thỉnh an nàng ta, cũng không trái quy củ.

Thẩm Khinh Trĩ dựa theo phẩm cấp Chiêu Nghi ăn mặc đơn giản một chút, bởi vì trong cung không có quy củ thỉnh an sớm tối, cho nên buổi sáng có cần thỉnh an hay không, kỳ thật phải xem người có vị phân đứng đầu trong hậu cung.

Trước kia là Thái Hậu, hiện giờ là Tưởng Liên Thanh.

Tưởng Liên Thanh hôm nay nổi hứng muốn người ta đến thỉnh an, không phải quy củ chính thức, cho nên Thẩm Khinh Trĩ không cần ăn mặc long trọng, thường phục là được.

Với gương mặt này của nàng, dù không trang điểm đặc biệt cũng sẽ không kém hơn người khác.

Mỹ nhân chính là có vốn liếng.

Thẩm Khinh Trĩ điểm chút hương lộ lên người, che đi mùi hương Tô Hợp, lại ăn hai miếng bánh dừa lót dạ, rồi ngồi nhuyễn kiệu rời khỏi Cảnh Ngọc cung.

Vọng Nguyệt cung ở Đông lục cung, cách Cảnh Ngọc cung là Càn Nguyên cung và Khôn Hòa cung, Thẩm Khinh Trĩ đi qua ít nhất cũng phải hai khắc. Cho nên nàng phải ra khỏi cửa từ sớm.

Trên đường đi, Tiền Tam Hỉ còn nhìn thấy kiệu của Chương Nhược Tịch từ xa. Thẩm Khinh Trĩ bảo đợi một chút, đợi kiệu của Chương Nhược Tịch rẽ vào Đông Nhất trường nhai thì họ mới đi.

Không bao lâu, kiệu của Thẩm Khinh Trĩ dừng lại trước Vọng Nguyệt cung. Nàng bước xuống kiệu, ngẩng đầu liền nhìn thấy người quen cũ.

Cô cô bên cạnh Tưởng Liên Thanh - Tưởng Mẫn từng có chút xích mích với nàng đang đứng trước cổng cung, cười như không cười nhìn Thẩm Khinh Trĩ.

Thẩm Khinh Trĩ nở nụ cười nhàn nhạt, nàng cũng không chủ động tiến lên, chỉ đứng tại chỗ chờ đợi.

Tưởng Mẫn dừng một chút, nhưng vẫn trầm khuôn mặt đi đến trước mặt Thẩm Khinh Trĩ, hành lễ với nàng: "Chiêu ....Nghi," bà ta kéo dài rất lâu, vô cùng âm dương quái khí, "Mấy ngày không gặp, Chiêu Nghi thật là tràn đầy sức sống."

Thẩm Khinh Trĩ khẽ cười: "Mấy ngày không gặp, cô cô ngược lại càng thêm khỏe mạnh minh mẫn rồi."

Khỏe mạnh minh mẫn là từ dùng để hình dung người già, dùng cho Tưởng Mẫn không phải là đặc biệt thích hợp, nhưng cũng không phải là không được.

Sắc mặt Tưởng Mẫn cứng đờ, ngay sau đó liền cười như không cười nói: "Chiêu Nghi mau vào trong, hôm nay người đến sớm, Hoà tần nương nương đợi người đã lâu rồi. Cứ mong ngóng người đến đấy."

Thẩm Khinh Trĩ khẽ nhướng mày, trên mặt tươi cười rạng rỡ: "Thật sao?" vui vẻ nói: "Thật tốt, ta cũng rất nhớ Hòa tần nương nương."

Thẩm Khinh Trĩ vừa nói vừa vịn tay Thích Tiểu Thu yểu điệu đi vào Vọng Nguyệt cung.

Tưởng Mẫn đứng tại chỗ, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nàng một cái. Trong lòng bà ta nói: Sẽ có lúc ngươi khóc.

*****

Tưởng Liên Thanh ở tiền điện Vọng Nguyệt cung, phi tần trong hậu cung không nhiều cho nên nàng ta ở một mình.

Nhưng nàng ta ở một mình, phô trương lại không nhỏ.

Tưởng thị là thế gia môn phiệt Thanh Khê, truyền thừa mấy trăm năm, những năm trước còn có tộc nhân trẻ tuổi có thể dựa vào năng lực của mình để làm quan, những năm gần đây do thư viện Thanh Khê dạy dỗ ra rất nhiều môn sinh, Tưởng thị lại đưa nữ nhi vào cung làm phi, thì không còn tộc nhân nào làm quan nữa.

Vì vậy gia tộc từng phồn hoa như gấm, nay cũng có vẻ suy tàn.

Nhưng Tưởng thị tuy không có người trong triều, nhưng môn sinh lại khắp thiên hạ, nếu không phải vậy thì gần đây Hàn Lâm Viện làm sao có thể ở triều đình gây sóng gió, muốn ép buộc Hoàng Đế trẻ tuổi mở lại chế độ cửu phẩm trung chính.

Quả thật người si nói mộng! Khoa cử đã tồn tại hàng trăm năm, đến nay đã giúp vô số môn sinh nghèo khó bước vào con đường làm quan, khiến các thế gia môn phiệt dần dần suy tàn.

Dựa vào tích lũy của tổ tiên, dựa vào vô số sách quý trong nhà, các thế gia môn phiệt mới không đến nỗi lụi tàn và biến mất. Chẳng lẽ đến ngày nay họ không muốn thi đỗ sao?

Không, là họ không thể.

Thế nhưng các thế gia môn phiệt vẫn ngạo nghễ duy trì sự tôn quý hơn người, tự cho mình là dòng dõi cũ của triều đại trước, tự cho mình là truyền nhân của dòng dõi thư hương, nhưng lại không còn khả năng hô phong hoán vũ nữa rồi.

Đức thái phi trước kia là người như vậy, nay Hòa tần cũng vẫn như thế. Họ khinh thường tất cả mọi người.

Dường như xuất thân có thể đại diện cho tất cả, xuất thân có thể quyết định tương lai.

(Đọc tới đây sao thấy giống tư tưởng của tổng thống Mỹ Donald Trump thế nhỉ)

Cũng giống như Vọng Nguyệt cung xa hoa tinh xảo này, lư hương Bác Sơn được đặt ở chính điện là đồ cổ từ mấy trăm năm trước. Dường như chỉ có bọn họ Tưởng thị Thanh Khê mới có tư cách sử dụng, mới xứng đáng sử dụng.


Thẩm Khinh Trĩ đến không sớm không muộn, nàng và Chương Nhược Tịch ở Tây lục cung đến trước sau, bốn tiểu chủ cũng an tĩnh ngồi trên ghế thêu ở phía cuối, cúi đầu không nói lời nào.

Hai vị tần nương nương khác ở gần hơn lại chưa đến.

Thẩm Khinh Trĩ chào hỏi Chương Nhược Tịch, sau đó ngồi xuống chiếc ghế cách nàng ấy một chỗ: "Nương nương đến thật sớm."

Hôm nay Chương Nhược Tịch vẫn mặc một thân trang phục gọn gàng, nàng ấy búi hết tóc lên đ.ỉnh đầu, chỉ dùng một chiếc trâm cài bằng lưu ly vàng để cố định, thần thái vô cùng rạng rỡ.

Nghe thấy lời của Thẩm Khinh Trĩ, Chương Nhược Tịch quay đầu lại nhìn nàng, mỉm cười phóng khoáng: "Ta không thích đến muộn, đến sớm một chút chọn một vị trí tốt."

Thẩm Khinh Trĩ chớp chớp mắt, mỉm cười cùng nàng ấy. Nhưng đây không phải là nơi để hai người nói chuyện, lời vừa dứt đã nghe thấy tiếng thông truyền từ bên ngoài: "Hòa tần nương nương giá đáo."

Mọi người trong chính điện đều đứng dậy, đợi Tưởng Liên Thanh bước vào, đồng thanh nhún người hành lễ: "Thỉnh an Hòa tần nương nương."

Hôm nay Tưởng Liên Thanh ăn mặc đặc biệt long trọng. Nàng ta mặc một bộ váy áo thêu hoa Phú Quý, cổ áo, tay áo, vạt áo đều là những đường thêu kim tuyến lấp lánh.

Tưởng Liên Thanh vấn tóc cao kiểu song hoàn kế, hai bên tóc mai cài hoa mẫu đơn bằng vàng, phía sau búi tóc cài hoa mẫu đơn lụa, cả người thật sự là kim quang lấp lánh rực rỡ.

Nàng ta ung dung đi đến trước vị trí chủ tọa, ngẩng mặt ngồi xuống, sau đó mới thong thả nói: "Các muội muội ngồi xuống đi."

Đợi mọi người bên dưới ngồi xuống, Tưởng Liên Thanh đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Sao vậy, có người không biết hai chữ đúng giờ nghĩa là gì sao?"

Lời này mang đầy gai góc, những người ngồi bên dưới đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không ai dám lên tiếng.

Tưởng Liên Thanh khẽ nhíu mày, cuối cùng chỉ nói: "Mẫn cô cô, sai người đến các cung giục đi, ta đợi một lát cũng không sao, sao có thể để Đoan tần muội muội và Thẩm chiêu nghi cùng đợi lâu được."

Lời nàng ta vừa dứt, bên ngoài liền truyền đến một giọng nói hơi gấp gáp: "Ta phải tạ lỗi với Hòa tần tỷ tỷ, lúc ra cửa mới phát hiện y phục bị rách một lỗ, thật sự quá khó coi nên đã quay về thay lại, làm chậm trễ thời gian."

Cùng với giọng nói, một thân ảnh mảnh mai uyển chuyển bước đến.

Người đến chính là Lệ tần nương nương Phùng Doanh.

Phùng Doanh ở hậu điện Tĩnh Thần cung, chỉ cách Vọng Nguyệt cung một con đường nhỏ, đi vòng qua Đông Nhất trường nhai là đến, cho dù đi bộ cũng không mất đến một khắc. Dù nàng ta có viện cớ gì, cuối cùng vẫn là đến muộn.

Tưởng Liên Thanh vừa nhìn thấy nàng ta, càng không cho sắc mặt tốt: "Đúng vậy, Lệ tần muội muội nhan sắc đang tươi đẹp, đúng là tuổi thanh xuân như hoa, tất nhiên là phải ăn mặc cho thật đẹp."

Tưởng Liên Thanh dù sao cũng xuất thân từ Tưởng thị Thanh Khê, mắng người mà không cần dùng đến lời lẽ t.hô t.ục.

Lời này Thẩm Khinh Trĩ nghe hiểu, Chương Nhược Tịch chắc chắn cũng không khó hiểu, chỉ là Phùng Doanh vẫn tươi cười đón tiếp, cẩn thận nhìn Tưởng Liên Thanh: "Tỷ tỷ nói gì vậy, tỷ tỷ mới là người có nhan sắc đẹp nhất trong số chúng ta."

Nàng ta dường như không hiểu chút nào lời mỉa mai của Tưởng Liên Thanh, lại chào hỏi những người khác, sau đó mới ngồi xuống đối diện Chương Nhược Tịch.

Tưởng Liên Thanh liếc nhìn nàng ta, lại nói: "Muội muội đã đến, còn một người nữa đâu?"

Miệng của Tưởng Liên Thanh dường như linh nghiệm, nàng ta vừa nhắc đến, người đó đã tới.

Bên ngoài lập tức truyền đến giọng nói yếu ớt: "Hòa tần tỷ tỷ, Đoan tần tỷ tỷ, Lệ tần muội muội, là ta đến muộn."

Thẩm Khinh Trĩ nhìn sang, liền thấy Trương Diệu Hâm mặt mày tái nhợt, được cô cô hồi môn Trương Phàm Chân dìu từng bước một vào chính điện.

Nàng ta đã ra nông nỗi này, Tưởng Liên Thanh cũng không tiện làm khó nữa, đành để nàng ta ngồi xuống trước, hỏi nàng ta sao lại bệnh rồi.

Khuôn mặt của Trương Diệu Hâm còn nhỏ hơn cả bàn tay, nhọn hoắt như chỉ còn lại đôi mắt long lanh ánh nước, nàng ta chớp chớp mắt, vừa định nói chuyện thì lập túc dùng khăn che miệng lại.

Ngay sau đó, mọi người liền nghe thấy tiếng ho khan trầm đục nhưng cố nén lại của nàng ta.

Nàng ta ho khan hồi lâu khiến gương mặt đỏ bừng, cuối cùng mới dịu lại.

Phàm Chân cô cô vội vàng sai một tiểu cung nữ mang lên một bát trà kim ngân hoa, đút cho nàng ta uống.

Vừa đút, Phàm Chân cô cô vừa buồn bã nói với Tưởng Liên Thanh: "Đa tạ Hòa tần nương nương quan tâm, nương nương nhà nô tỳ là bệnh cũ từ nhỏ, giờ đã sang thu, trời dần chuyển lạnh nên bệnh phổi của nương nương lại tái phát."

"Từ khi vào cung đến nay, vì bệnh này mà nương nương chưa từng treo thẻ bài, vẫn luôn dưỡng bệnh."

Lời này vốn rất dễ nghe, nhưng rơi vào tai Tưởng Liên Thanh, lại khiến sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi.

Ánh mắt Tưởng Liên Thanh tối sầm lại: "Trang tần muội muội cũng quá khách khí, đã bệnh rồi thì hôm nay cáo bệnh không đến cũng được, vốn cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là mọi người vào cung đã lâu, cũng chưa ngồi xuống nói chuyện với nhau nên ta mới mời mọi người đến."

Phàm Chân cô cô tuổi tác tương đương với Mẫn cô cô, nhưng lại có vẻ mặt hiền từ hòa nhã hơn.

Bà ta cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Trương Diệu Hâm, nhỏ giọng đáp: "Nương nương nhà nô tỳ cũng nói đã lâu không gặp các vị nương nương, rất nhớ nhung, nghĩ mấy ngày nay đã đỡ hơn nên mới đến."

Trong hoàng cung này, thật ra không có gì là bí mật cả. Ví dụ như sau khi Tiêu Thành Dục đăng cơ, người đầu tiên thị tẩm là Thẩm Khinh Trĩ, mà trước khi hắn rời cung tiễn Thái Hậu, người cuối cùng thị tẩm cũng là Thẩm Khinh Trĩ.

Những người khác tuy không được Hoàng Thượng sủng ái như Thẩm Khinh Trĩ, nhưng ít ra cũng được gặp long nhan. Trong số họ, chỉ có một mình Tưởng Liên Thanh là chưa từng được lật thẻ bài.

Tuy Trương Diệu Hâm đang bệnh nên không thể thị tẩm, nhưng Tiêu Thành Dục cũng đã đến thăm nàng ta. Vì vậy, cũng chỉ có Tưởng Liên Thanh là người duy nhất không được Hoàng Thượng để mắt tới.

Điều này cũng dễ hiểu. Gần đây phe cánh Hàn Lâm Viện ở tiền triều gây náo loạn, thấy Hoàng Thượng còn trẻ, Thái Hậu lại bệnh nặng không thể nhiếp chính, nên nhân cơ hội tranh đoạt quyền lực.

Tuy Tiêu Thành Dục chưa thể lập tức áp chế thế lực của các đại gia tộc, nhưng cũng không tỏ ra dễ dàng gì. Hắn muốn bày tỏ lập trường của mình.

Bởi vậy mới dẫn đến tình cảnh hiện nay.

Sau khi Tiêu Thành Dục rời cung thì Tưởng Liên Thanh lập tức cho gọi các phi tần đến thỉnh an, chắc chắn là đã có chuẩn bị từ trước. Người ngồi đây nếu không phải kẻ ngốc, ắt hẳn đều hiểu nàng ta làm vậy là vì cớ gì.

Chỉ là không biết nàng ta là người nóng nảy hay là người kiên nhẫn thôi.

Đợi mọi người đã yên vị, Tưởng Liên Thanh mới hắng giọng nói: "Hiện giờ chúng ta đều là phi tần trong hậu cung, là người thân cận bên cạnh Hoàng Thượng, mọi việc phải lấy Hoàng Thượng làm trọng, chớ nên ích kỷ tư lợi, vì chút ân sủng nhỏ nhặt mà giở trò bẩn thỉu, cuối cùng không thể quay đầu."

Lời này rõ ràng là có ý ám chỉ.

Chương Nhược Tịch uống một ngụm trà, nói: "Sao vậy? Hòa tần tỷ tỷ nghe được chuyện thú vị gì sao?"

Nàng ấy vốn không thích mấy chuyện tranh giành đấu đá này. Trương Diệu Hâm và Phùng Doanh cùng đến muộn, nàng ấy phải ngồi đây nghe bọn họ giả dối khách khí qua lại, giờ lại nghe Tưởng Liên Thanh nói bóng nói gió, tự nhiên càng thêm khó chịu.

Sau lưng nàng ấy có Chương gia và Hà gia chống đỡ, cũng là tiểu thư khuê các xuất thân từ đại gia tộc, nên Tưởng Liên Thanh đối với nàng ấy khá khách khí. Nghe vậy cũng không tức giận gì, ngược lại còn nói: "Đoan tần muội muội tính tình nóng nảy quá rồi. Có chuyện gì, chúng ta cũng phải ăn chút trà bánh rồi hãy nói."

Chương Nhược Tịch nghi ngờ nhìn nàng ta, lát sau mới lại uống một ngụm trà: "Đây là Vọng Nguyệt cung, tất nhiên là do Hòa tần tỷ tỷ quyết định."

Ngay lập tức, cung nhân của Vọng Nguyệt cung bắt đầu dâng lên đủ loại trà bánh.

Trà ở Vọng Nguyệt cung đều là do Tưởng Liên Thanh mang đến từ Thanh Khê, mỗi loại đều có thể làm cống phẩm dâng lên hoàng thất. Loại trà mà Tưởng Liên Thanh mang ra cho họ thưởng thức hôm nay có tên là Phượng Kỳ, mỗi năm chỉ sản xuất được mười cân, nghe nói nguyên gốc chỉ có hai bụi, mười cân đã là giới hạn.

Số lượng ít như vậy, làm sao có thể tiến cống cho hoàng thất?

Cho nên dứt khoác không đem làm cống phẩm, để nhà mình dùng thôi.

Phượng Kỳ quả thực là loại trà ngon. Nước suối Ngọc Tuyền vừa sôi, trà trong ấm sứ xanh đã tỏa hương thơm ngát. Trong làn hương trà thoang thoảng, còn có vị ngọt ẩn hiện. Rất đặc biệt, cũng khiến người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.

Quả thực xứng đáng được gọi là đệ nhất trà Thanh Khê.

Tưởng Liên Thanh thấy mọi người say mê như vậy, có chút đắc ý. Nàng ta khẽ nhướng mắt, ánh mắt lưu chuyển, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Khinh Trĩ: "Thẩm chiêu nghi, trước đây bổn cung mời ngươi uống trà, ngươi nói ở Khôn Hòa cung cũng đã thấy qua, vậy còn Phượng Kỳ này thì sao?"

Thẩm Khinh Trĩ bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ: "Đa tạ nương nương ban trà. Phượng Kỳ quả thực là danh phẩm tuyệt thế, danh bất hư truyền."

Nàng không trả lời câu hỏi của Tưởng Liên Thanh, nhưng giữa lông mày Tưởng Liên Thanh lại tràn đầy vẻ đắc ý.

"Đó là điều đương nhiên. Loại trà này chỉ có dòng chính của Tưởng thị Thanh Khê chúng ta mới được uống." Tưởng Liên Thanh nhất thời có chút kiêu ngạo, "Hôm nay mang ra cho các muội muội cùng thưởng thức, cũng chỉ có một lần này thôi, sau này sẽ không còn cơ hội đâu."

Nếu không phải lúc này đang ở Vọng Nguyệt cung, Thẩm Khinh Trĩ e rằng đã bật cười thành tiếng. Nàng vội vàng cúi đầu, cố gắng để mình trông có vẻ chưa từng thấy cảnh đời, vội vàng uống thêm một ngụm trà.

Trà quả thực là trà ngon, không uống thêm mấy ngụm thì thật uổng phí "tấm lòng" của Tưởng Liên Thanh.

Hôm nay không biết vì sao, Tưởng Liên Thanh có vẻ hưng phấn lạ thường, ngay cả khi bị Chương Nhược Tịch mỉa mai trước mặt, nàng ta cũng không để tâm.

Phùng Doanh nhìn trái nhìn phải, thấy Thẩm Khinh Trĩ khen ngợi vài câu, cũng vội vàng nói: "Hòa tần tỷ tỷ, trà này thật sự rất thơm, ta chưa từng uống loại trà nào ngon như vậy."

Tưởng Liên Thanh lại chẳng buồn để ý đến nàng ta. Tuy nói Phùng Doanh là chất nữ của Quý thái phi nương nương, lại là biểu muội của Hoàng Thượng, nhưng vậy thì đã sao?
Dù thế nào đi nữa nàng ta vẫn xuất thân từ nhà nông, gia cảnh chỉ hơi khá giả một chút mà thôi.

Ánh mắt Tưởng Liên Thanh vẫn dán chặt vào người Thẩm Khinh Trĩ. Nàng đang ung dung uống trà, dường như không biết sắp phải đối mặt với điều gì.

Tưởng Liên Thanh khẽ nhếch môi, nàng ta liếc mắt ra hiệu cho Tưởng Mẫn: Có thể bắt đầu rồi.

Ấm Phượng Kỳ này, dùng cũng đáng giá.

*****

Mọi người lại uống thêm một chén trà, nghe Hòa tần ca ngợi đặc sản Thanh Khê, thỉnh thoảng lại phụ họa một tiếng, trong phòng là một mảnh hòa thuận.

Ngay lúc Chương Nhược Tịch đã mất kiên nhẫn chuẩn bị rời đi, thì bên ngoài đột nhiên có một cô cô ngoài ba mươi tuổi bước vào.

Cô cô này trông rất lạ mặt, không phải là cô cô thân cận bên cạnh các vị phi tần, nhưng nhìn trang phục có lẽ là quản sự của Thượng Cung Cục.

Thẩm Khinh Trĩ đang thong thả uống trà, thấy cảnh này cũng không hoảng hốt, chỉ thản nhiên đặt chén trà xuống, cùng mọi người nhìn sang.

"Hòa tần nương nương, nô tỳ có việc quan trọng bẩm báo."

Tưởng Liên Thanh ra vẻ kinh ngạc, nàng ta chớp chớp mắt nhìn về phía Tưởng Mẫn bên cạnh: "Người này là?"

Tưởng Mẫn hắng giọng đáp: "Hồi nương nương, đây là Ngô cô cô, chưởng quản về giấy dùng ở Thượng Cung Cục."

Sắc mặt Tưởng Liên Thanh làm ra vẻ hơi khó coi, nàng ta nhàn nhạt nói: "Dù là quản sự cô cô của Thượng Cung Cục, sao có thể tùy tiện đến đây bẩm báo? Nếu có việc gì thì phải bẩm báo với Thụy Phương cô cô, ngươi thật không hiểu quy củ."

Ngô cô cô nghe vậy, lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái với Tưởng Liên Thanh: "Hồi Hòa tần nương nương, nếu không phải việc này vô cùng quan trọng, nô tỳ cũng không dám quấy rầy nhã hứng của các vị nương nương."

Tưởng Mẫn liền khuyên nhủ: "Nương nương, nàng ta đã dám đến đây chắc chắn sẽ không bịa đặt, nương nương cứ nghe thử xem sao?"

"Được rồi." Tưởng Liên Thanh lúc này mới nói, "Ngươi cứ nói đi. Hiện giờ trong cung ta là người có địa vị cao nhất, tuy không có quyền hiệp trợ chưởng quản lục cung, nhưng nếu thật sự có việc lớn, ta cũng sẽ cố gắng hết sức."

Nhìn xem, lời này nói ra thật khéo léo, cứ như đã đoán trước được đối phương muốn nói gì, nói trước để chặn họng người ta. Chưa kể đến việc Ngô cô cô này còn chưa nói rõ điều gì, chỉ riêng dựa vào vị thế của Tưởng Liên Thanh hiện tại, nàng ta cũng không thể làm chủ chuyện trong hậu cung.

Xem ra, hôm nay nàng ta muốn vượt quyền rồi.

Thẩm Khinh Trĩ lấy khăn tay từ trong tay áo ra, lau sạch tay cẩn thận, sau đó ung dung ngồi yên vị, xem bọn họ diễn trò.

"Hồi nương nương, hai ngày trước nô tỳ đang thu dọn giấy dùng thì có cung nhân đến xin giấy. Việc này vốn cũng không có gì to tát, các cung đều cần dùng giấy, nếu không đủ thì các phi tần sai người đến lấy thêm cũng là chuyện thường."

"Nhưng đây đã là lần thứ hai trong tháng này nàng ta đến, nên nô tỳ mới để ý, hỏi cung nữ kia xem chủ tử của họ muốn dùng giấy để làm gì. Cung nữ kia còn nhỏ tuổi, bị nô tỳ dọa một chút liền khai thật, nói rằng chủ tử của họ muốn dùng giấy để làm hình nhân."

Bà ta không nói rõ là cung nào, ai sai bảo cung nữ này, nhưng lời vừa nói ra, sự việc đã trở nên nghiêm trọng.

Triều đại trước chính là sụp đổ dưới thuật yểm thắng. Dù là trong cung hay ngoài dân gian đều mê tín thuật này. Dân chúng ốm đau không chịu chữa trị, chỉ tin vào lời cầu nguyện và điệu múa của vu y. Triều đình gặp tai ương không lo cứu trợ, chỉ biết cầu xin trời đất, khiến cho quốc gia loạn lạc, dân chúng lầm than.

Ngay từ khi khai quốc, Đại Sở đã nghiêm cấm thuật yểm thắng, trăm năm qua gần như đã tuyệt tích. Nhưng lòng người khó đoán, chỉ cần con người còn có lòng tham thì thuật yểm thắng sẽ không bao giờ biến mất.

Trong cung càng cẩn trọng hơn với thuật yểm thắng, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm chuyện này. Một khi bị phát hiện lập tức cả cung bị tội, không còn đường sống.

Vì vậy lời Ngô cô cô vừa nói ra, lập tức gây nên sóng gió lớn.

Các phi tần ngồi trong điện đều kinh ngạc trợn tròn mắt, ngay cả Thẩm Khinh Trĩ cũng ra vẻ kinh hãi, có chút bất đắc dĩ nhìn Ngô cô cô.

Ngô cô cô chỉ cúi đầu quỳ ở đó, không nhìn bất kỳ ai.

Tưởng Liên Thanh cũng rất kinh ngạc, nàng ta kêu lên: "Ngươi... ngươi đừng nói bậy! Trong cung tối kỵ vu thuật, nếu có người phạm kỵ, cho dù không bị tru di cửu tộc thì cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi cái chết, sẽ không có ai to gan lớn mật như vậy."

Ngô cô cô lại dập đầu với nàng ta, giọng nói tuy trầm thấp nhưng từng chữ từng chữ đều nói rất rõ ràng: "Nương nương, nếu chỉ là hình nhân giấy bình thường, nô tỳ tuyệt đối không dám nói ra cho các nương nương nghe. Ban đầu nô tỳ cũng cho rằng chuyện này không thể nào xảy ra, nhưng lại không thể tùy tiện xử lý, nên đã lệnh cho đại cung nữ bên cạnh đi theo cung nữ kia để điều tra."

"Kết quả điều tra, thật sự đã tìm được thứ đồ vật này." Ngô cô cô nói: "Nương nương, có thể cho gọi đại cung nữ của nô tỳ trình lên vật chứng không ạ?"

Nghe nói có vật chứng, Tưởng Liên Thanh dường như có chút do dự, vẫn là Tưởng Mẫn hành sự quyết đoán: "Trình lên."

Ngay sau đó, một bóng dáng yểu điệu bước vào từ ngoài cửa.

Thẩm Khinh Trĩ ngước mắt nhìn sang, liền thấy một gương mặt quen thuộc. Hay nói đúng hơn, là một người từng quen thuộc.

Đó là Lâm Phán, người đã cùng nàng tiến cung, rồi cùng được giữ lại ở Trữ Tú cung.

Năm đó nàng được Hồng Cần cô cô để mắt tới, chọn vào Khôn Hòa cung làm cung nữ hầu đọc, còn Lâm Phán thì không biết bằng cách nào mà rời khỏi Trữ Tú cung đến Thượng Cung Cục làm việc. Lần chia tay này, đã ba năm không gặp.

Không ngờ rằng, giờ nàng ta đã trở thành đại cung nữ.

Thẩm Khinh Trĩ nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ của nàng ta, trong lòng không hề gợn sóng.

Lâm Phán bước tới, không hề liếc mắt sang chỗ khác, quỳ xuống phía sau Ngô cô cô. Trên tay nàng ta bưng một cái khay, trên khay được phủ một tấm vải trắng, bên trong rõ ràng là có thứ gì đó.

Chắc hẳn là thứ mà bọn họ gọi là "hình nhân yểm bùa".

Trên mặt Thẩm Khinh Trĩ vẫn là vẻ kinh ngạc nhiều hơn là sợ hãi. Nàng tò mò nhìn cái khay trên tay Lâm Phán, không biết bọn họ từ đâu biến ra thứ này.

Lâm Phán quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, vừa nhìn đã biết nàng ta vô cùng sợ hãi.

Ngô cô cô quay đầu lại nhìn, rồi nói với Tưởng Liên Thanh: "Nương nương, đây là đại cung nữ của nô tỳ, tên là Lâm Phán."

"Lâm Phán, còn không mau trình vật chứng lên cho nương nương xem?"

Lâm Phán tỏ vẻ run sợ, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Nhưng mà cô cô, thứ này... thứ này thật sự..."

Ngô cô cô thở dài, hơi thẳng người dậy, nói: "Hòa tần nương nương, vật này khá đáng sợ, có nên xem xét trước mặt mọi người không ạ?"

Tưởng Liên Thanh thấy sự việc đã đến nước này bèn không do dự nữa. Nàng ta nắm chặt tay vịn ghế, mu bàn tay gầy guộc nổi lên gân xanh, lộ rõ vẻ quyết tâm trong lòng.

"Xem!" Giọng Tưởng Liên Thanh rất lớn, "Đại Sở chúng ta từ trước đến nay không tin vào vu thuật, thiện ác hữu báo, người tốt ắt được báo đáp, kẻ xấu ắt khó có kết cục tốt đẹp. Ta hành sự quang minh chính đại, tự nhiên không sợ."

"Các muội muội thì sao?" Vừa nói, ánh mắt nàng ta lần lượt lướt qua, cuối cùng dừng lại trên mặt Thẩm Khinh Trĩ.

Nàng dường như không hề sợ hãi.

Tưởng Liên Thanh khẽ nhíu mày, lại cao giọng nói: "Cho chúng ta xem, rốt cuộc là thứ gì."

Ngay lúc này, Phạm Chân cô cô vẫn luôn tươi cười từ ái lại lên tiếng: "Nương nương, chuyện này... nương nương nhà nô tỳ thân thể yếu ớt, hiện giờ lại đang bệnh, cho dù chúng ta không tin chuyện vu thuật nhưng cũng thật sự chướng mắt."

"Nô tỳ xin phép được chắn trước người nương nương nhà nô tỳ, để nương nương khỏi sợ hãi."

Tưởng Liên Thanh đang hăng hái, lúc này cũng không để ý đến Trương Diệu Hâm: "Được, Trang tần muội muội quay lưng lại đi, đừng để bị dọa bệnh."

Nói xong, nàng ta lại hỏi: "Các muội muội khác thì sao?"

Chương Nhược Tịch có lẽ không ngờ hôm nay lại có một màn này, nàng ấy không biết Tưởng Liên Thanh hay Ngô cô cô muốn nhắm vào ai, nhưng vở kịch đã được dựng sẵn sân khấu, họ cũng đã ngồi trước sân khấu, tất nhiên sẽ không rời đi.

Chương Nhược Tịch thờ ơ nói: "Ta không sợ."

Phùng Doanh đương nhiên phải phụ họa cùng Tưởng Liên Thanh, cũng cứng rắn nói: "Hòa tần tỷ tỷ, ta cũng không sợ."

Thẩm Khinh Trĩ là người cuối cùng lên tiếng: "Ta nghe theo Hòa tần tỷ tỷ."

Mọi người nói xong, Tưởng Liên Thanh bèn liếc mắt ra hiệu cho Ngô cô cô.

Ngô cô cô tuy không ngẩng đầu nhưng dường như đã sớm có mắt thần, lập tức biết phải làm thế nào.

Bà ta hơi nghiêng người, nhấc một góc vải trắng lên nhẹ nhàng kéo ra. Theo tấm vải trắng rơi xuống đất, một hình nhân giấy bẩn thỉu rách nát, còn dính chữ viết bằng máu xuất hiện trên khay.

Ban nãy Phùng Doanh chỉ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, lúc này vừa nhìn thấy chữ viết bằng máu trên hình nhân giấy, lập tức hét lên một tiếng "Á" rồi che mặt, quay đầu đi không dám nhìn nữa.

Chương Nhược Tịch từ trước đến nay trời không sợ đất không sợ, nhìn thấy vậy, thậm chí còn cười lạnh: "Chỉ có thế này thôi sao? Có gì đáng sợ chứ?"

Sắc mặt Tưởng Liên Thanh cũng hơi tái đi, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn chú ý đến sắc mặt của Thẩm Khinh Trĩ.

Thế nhưng Thẩm Khinh Trĩ lại bình tĩnh như Chương Nhược Tịch, nàng thản nhiên ngồi đó, ánh mắt dừng trên hình nhân giấy, trong đôi mắt rũ xuống dường như còn có chút tìm tòi.

Trong lòng Tưởng Liên Thanh lại dâng lên một chút do dự. Tại sao Thẩm Khinh Trĩ không sợ? Tại sao không hoảng hốt?

Tưởng Liên Thanh hít sâu một hơi, nàng ta ra hiệu cho Tưởng Mẫn bên cạnh, Tưởng Mẫn liền tiến lên nửa bước, nói: "Lâm Phán, ngươi nói xem thứ này là từ đâu mà có?"

Lâm Phán lại run lên, nàng ta vẫn luôn cúi đầu, căn bản không dám ngẩng lên nhìn xung quanh: "Hồi nương nương, đây là... đây là... nô tỳ không dám nói."

Giọng nói của Lâm Phán run rẩy, tỏ vẻ sợ hãi tột độ.

Tưởng Mẫn hài lòng gật đầu: "Ngươi sợ gì chứ? Dù thứ này là từ đâu mà có, đều có Hòa tần nương nương làm chủ cho ngươi. Cho dù đối phương có thế lực ngập trời thì cũng còn có Đức thái phi nương nương, cũng còn có vương pháp."

Tưởng Mẫn quả nhiên là nội quan xuất thân từ gia tộc quyền quý, nói năng làm việc vô cùng vững vàng, lời nói kín kẽ không một sơ hở, khiến người ta bất giác nghe theo lời bà ta.

Khoảnh khắc này trong điện yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của Lâm Phán.

Lâm Phán dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, nàng ta cắn chặt răng lắp bắp nói: "Hồi nương nương, thứ này là... là từ Cảnh Ngọc cung của Thẩm chiêu nghi tìm được ạ."

Lời vừa nói ra, trong phòng vang lên tiếng kinh hô.

Thẩm Khinh Trĩ thật sự muốn vỗ tay khen ngợi cho Tưởng Liên Thanh, màn kịch này được dàn dựng công phu, ngay từ đầu đã hát vang bài ca lớn, đợi đến cuối cùng tiếng trống dừng lại, mới thấy dư âm kéo dài, khiến người ta hồi tưởng mãi không thôi.

Ban đầu mọi người chỉ kinh hô theo, một lát sau họ mới hoàn hồn, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Khinh Trĩ.

Trên mặt Thẩm Khinh Trĩ cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, dường như hoàn toàn không ngờ tới mình sẽ bị gọi tên, đang hoang mang bất lực nhìn mọi người.

Nàng chớp chớp mắt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời đi toát lên vẻ nghi hoặc, dường như không hiểu tại sao mấy người này lại nhắc đến tên nàng.

Trong điện nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, Phùng Doanh cúi đầu, Chương Nhược Tịch nhìn Thẩm Khinh Trĩ với vẻ kỳ quái, còn những tiểu chủ khác đều cúi đầu, chỉ có Lý Xảo Nhi và Triệu Viên Nhi lo lắng nhìn Thẩm Khinh Trĩ.

Một lúc lâu, không ai dám lên tiếng.

Bữa tiệc hôm nay vốn đã không phù hợp lại còn xảy ra chuyện này, người sáng suốt đều biết Hòa tần lần này ra tay là vì ai.

Trong lòng họ ít nhiều cũng hiểu rõ, nhưng lại không biết nguyên nhân sự việc, nên không ai dám hé răng.

Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy hôm nay ra ngoài hơi lâu rồi, nếu còn diễn thêm mấy vở kịch nữa, chắc chắn sẽ làm lỡ bữa trưa của nàng, nên cũng không định kéo dài thêm. Đối phương đã muốn dồn nàng vào chỗ chết, nàng cũng không cần phải tỏ ra hòa nhã nữa.

Nàng ngước mắt nhìn Hòa tần, thấy Hòa tần đang mặt không cảm xúc nhìn xuống dưới, cũng đoán được nàng ta không chịu lên tiếng, muốn để cho cung nhân tự mình bẩm báo. Nghĩ ngợi một chút, nàng vẫn không muốn bị người khác khống chế.

Thẩm Khinh Trĩ chớp mắt, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Phán: "Lâm Phán, ngươi nói xem, ngươi đã tìm thấy thứ... thứ này ở Cảnh Ngọc cung của ta bằng cách nào?"

Toàn thân Lâm Phán run lên, dường như vô cùng sợ hãi nàng, một chữ cũng không nói nên lời. Vẻ mặt run rẩy của nàng ta cứ như Thẩm Khinh Trĩ là ác quỷ khiến người ta lo lắng sợ hãi, không dám nói thẳng.

Một vở kịch hay ho thật đấy.

Trong lòng Thẩm Khinh Trĩ cảm thán, trước đây mình thật sự đã nhìn lầm người. Lâm Phán trước đây không phải là người biết diễn trò, nhưng giờ xem ra, nếu nàng ta xứng đáng là danh giác (1), thì toàn bộ gánh hát ở Thịnh Kinh cũng không chọn ra được vai diễn nào hay ho.

Thẩm Khinh Trĩ khẽ thở dài: "Ngươi nói đi chứ? Nếu ngươi không nói... ta sẽ coi như ngươi cố ý vu oan cho ta. Lâm Phán, ta đang đợi ngươi lên tiếng đấy."
 
(1) danh giác: là một danh xưng tôn vinh những nghệ sĩ tài năng, nổi bật trong lĩnh vực hát kịch.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ

Số ký tự: 0