Quý Phi Xuyên Về Triều Thanh Làm Cá Mặn Nuôi Con
Chương 28
Băng Thuỷ Trung Đích Ngư
2024-08-17 20:14:57
Vĩnh Thọ cung đủ lớn và chỉ có một cung phi là Minh Huyên sống ở đây, bởi vì nghĩ đến chất lượng cuộc sống của mình vào vài chục năm sau, Minh Huyên quyết định nhân lúc bây giờ phủ Nội Vụ vẫn còn dễ nói chuyện, phải dọn dẹp một chút, tạo ra một môi trường sống càng tốt hơn cho mình.
Đầu tiên sẽ là mở rộng hoa viên ở hậu viện, tu sửa bàn đu dây và đình hóng gió.
Là một người thích ăn uống, Minh Huyên biết rõ mình không thể dựa vào thái tử cả đời, vì thế ngoại trừ dùng hoa tươi làm hàng rào ở bên ngoài, bên trong còn trông thêm rất nhiều loại rau củ quả.
Trong hoa viên ở tiền viện sẽ trồng cây ăn quả, hơn nữa còn là những loại cây ăn quả đã được trồng nhiều năm ở hoàng trang, năm nay có thể kết quả.
“Số rau hẹ này phát triển rất tốt, bảo Ngự Thiện phòng làm sủi cảo nhân thịt rau hẹ cho chúng ta đi, rau củ tự mình trồng có lẽ sẽ sạch sẽ và vệ sinh hơn đúng không?” Minh Huyên nhìn thái tử cả người đầy bùn đất giống như một chú khỉ, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ, cười nói.
Tự mình bắt tay vào làm, Minh Huyên chỉ muốn nhân cơ hội này rắc phân bón vào nông trường, nhưng không ngờ thái tử lại cảm thấy rất thú vị, vẫn luôn đi theo sau lưng nàng không chịu rời đi, thấy vậy, Minh Huyên dứt khoát giao cho cậu bé công việc chôn hố.
Dận Nhưng vội vàng gật đầu, phấn khích nói: “Đưa cho hoàng a mã và ô khố mã ma ăn nữa!”
Minh Huyên do dự một chút, nhìn cung nhân xung quanh, cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó lại hỏi Dận Nhưng: “Buổi trưa chúng ta ăn sủi cảo nhé?”
Dận Nhưng thở dài, buổi trưa như trong lời nói của di mẫu thực chất đã là một bữa ăn hàng ngày rồi, nhưng nhìn vào ánh mắt mong chờ của di mẫu, cậu bé lại không từ chối!
“Nói với nhóm sư phó của Ngự Thiện phòng, dùng nước củ cải đỏ, nước rau chân vịt, trứng gà, bí đỏ… Và mì để làm vỏ sủi cảo ngũ sắc, nhân bánh sẽ đơn giản hơn một chút, rau hẹ và thịt heo là được, đừng nấu cầu kỳ rắc rối, ăn kèm với hai ba đĩa rau theo mùa là được.” Minh Huyên dặn dò Ô Lan đi gọi đồ ăn, nhân tiện nhắc nhở.
Đã cùng với thái tử ăn rất nhiều bữa cơm, Minh Huyên sao có thể không biết bản tính của nhóm sư phó trong Ngự Thiện phòng?
Nếu chỉ nói ăn sủi cảo, có lẽ bọn họ có thể làm ra mười mấy loại, mỗi loại ăn một cái thôi cũng đã rất no rồi!
Lúc đầu nàng còn thấy rất thú vị, ăn rất sung sướng, nhưng sau vài lần như vậy, Minh Huyên không thể chịu được nữa.
Thái tử cảm thấy việc chôn hố vô cùng thú vị, lúc trồng cây ăn quả lại càng tích cực hơn nữa, điều này khiến quần áo vốn đã hơi dính bùn lại càng thêm bẩn thỉu.
“Nô tỳ đưa điện hạ đi thay quần áo.” Lăng ma ma ở bên cạnh thực sự không thể chịu được nữa,bước đến nhìn thấy ngay cả kẽ hở móng tay của thái tử cũng dính bùn đất, bà ta trực tiếp rơi lệ, sau khi nói xong lập tức ôm thái tử đi ra ngoài.
Minh Huyên cũng không ngăn cản, nàng rất thích tiểu thái tử, đứa nhỏ này là một cậu bé vô cùng dễ thương, thông minh hiểu chuyện, điều khiến Minh Huyên không thể chối từ chính là đôi mắt của cậu bé, trong đó tràn ngập sự vui sướng với bản thân nàng.
Nhưng nàng không thể ở bên cạnh chơi với cậu bé cả đời, sẽ luôn có những chuyện phải tự mình làm, sau này sẽ có rất nhiều chuyện như vậy, nếu ngay cả thế này cũng không thể chấp nhận được, chi bằng…
Nghĩ đến đây, Minh Huyên cúi đầu xuống nhìn, không chỉ riêng Dận Nhưng mà toàn thân nàng cũng đổ đầy mồ hôi, trên người cũng dính chút bùn, nhân lúc sủi cảo vẫn chưa được làm xong, tại sao không dứt khoát tắm rửa một phen?
Lăng ma ma ôm thái tử trực tiếp đi đến Từ Ninh cung, vừa đến Từ Ninh cung, bà ta đã thả thái tử xuống, quỳ gối gào khóc.
Đầu tiên sẽ là mở rộng hoa viên ở hậu viện, tu sửa bàn đu dây và đình hóng gió.
Là một người thích ăn uống, Minh Huyên biết rõ mình không thể dựa vào thái tử cả đời, vì thế ngoại trừ dùng hoa tươi làm hàng rào ở bên ngoài, bên trong còn trông thêm rất nhiều loại rau củ quả.
Trong hoa viên ở tiền viện sẽ trồng cây ăn quả, hơn nữa còn là những loại cây ăn quả đã được trồng nhiều năm ở hoàng trang, năm nay có thể kết quả.
“Số rau hẹ này phát triển rất tốt, bảo Ngự Thiện phòng làm sủi cảo nhân thịt rau hẹ cho chúng ta đi, rau củ tự mình trồng có lẽ sẽ sạch sẽ và vệ sinh hơn đúng không?” Minh Huyên nhìn thái tử cả người đầy bùn đất giống như một chú khỉ, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ, cười nói.
Tự mình bắt tay vào làm, Minh Huyên chỉ muốn nhân cơ hội này rắc phân bón vào nông trường, nhưng không ngờ thái tử lại cảm thấy rất thú vị, vẫn luôn đi theo sau lưng nàng không chịu rời đi, thấy vậy, Minh Huyên dứt khoát giao cho cậu bé công việc chôn hố.
Dận Nhưng vội vàng gật đầu, phấn khích nói: “Đưa cho hoàng a mã và ô khố mã ma ăn nữa!”
Minh Huyên do dự một chút, nhìn cung nhân xung quanh, cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó lại hỏi Dận Nhưng: “Buổi trưa chúng ta ăn sủi cảo nhé?”
Dận Nhưng thở dài, buổi trưa như trong lời nói của di mẫu thực chất đã là một bữa ăn hàng ngày rồi, nhưng nhìn vào ánh mắt mong chờ của di mẫu, cậu bé lại không từ chối!
“Nói với nhóm sư phó của Ngự Thiện phòng, dùng nước củ cải đỏ, nước rau chân vịt, trứng gà, bí đỏ… Và mì để làm vỏ sủi cảo ngũ sắc, nhân bánh sẽ đơn giản hơn một chút, rau hẹ và thịt heo là được, đừng nấu cầu kỳ rắc rối, ăn kèm với hai ba đĩa rau theo mùa là được.” Minh Huyên dặn dò Ô Lan đi gọi đồ ăn, nhân tiện nhắc nhở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã cùng với thái tử ăn rất nhiều bữa cơm, Minh Huyên sao có thể không biết bản tính của nhóm sư phó trong Ngự Thiện phòng?
Nếu chỉ nói ăn sủi cảo, có lẽ bọn họ có thể làm ra mười mấy loại, mỗi loại ăn một cái thôi cũng đã rất no rồi!
Lúc đầu nàng còn thấy rất thú vị, ăn rất sung sướng, nhưng sau vài lần như vậy, Minh Huyên không thể chịu được nữa.
Thái tử cảm thấy việc chôn hố vô cùng thú vị, lúc trồng cây ăn quả lại càng tích cực hơn nữa, điều này khiến quần áo vốn đã hơi dính bùn lại càng thêm bẩn thỉu.
“Nô tỳ đưa điện hạ đi thay quần áo.” Lăng ma ma ở bên cạnh thực sự không thể chịu được nữa,bước đến nhìn thấy ngay cả kẽ hở móng tay của thái tử cũng dính bùn đất, bà ta trực tiếp rơi lệ, sau khi nói xong lập tức ôm thái tử đi ra ngoài.
Minh Huyên cũng không ngăn cản, nàng rất thích tiểu thái tử, đứa nhỏ này là một cậu bé vô cùng dễ thương, thông minh hiểu chuyện, điều khiến Minh Huyên không thể chối từ chính là đôi mắt của cậu bé, trong đó tràn ngập sự vui sướng với bản thân nàng.
Nhưng nàng không thể ở bên cạnh chơi với cậu bé cả đời, sẽ luôn có những chuyện phải tự mình làm, sau này sẽ có rất nhiều chuyện như vậy, nếu ngay cả thế này cũng không thể chấp nhận được, chi bằng…
Nghĩ đến đây, Minh Huyên cúi đầu xuống nhìn, không chỉ riêng Dận Nhưng mà toàn thân nàng cũng đổ đầy mồ hôi, trên người cũng dính chút bùn, nhân lúc sủi cảo vẫn chưa được làm xong, tại sao không dứt khoát tắm rửa một phen?
Lăng ma ma ôm thái tử trực tiếp đi đến Từ Ninh cung, vừa đến Từ Ninh cung, bà ta đã thả thái tử xuống, quỳ gối gào khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro