Tiếng Khóc
Dạ Lai Phong Vũ Thanh
2024-11-22 00:37:14
Hai người gật đầu, Ninh Thu Thủy như có điều suy nghĩ, mà Lưu Thừa Phong lại không hiểu ra sao.
“Đây không phải là không quét dọn phía dưới sao?”
“Rất bình thường a. . .”
Ninh Thu Thủy nói:
“Không phải vấn đề này, là bụi đống. . . Quá dày.”
“Thật giống như. . . Một căn phòng đã rất lâu rồi chưa từng được dùng, đột nhiên chuyên môn quét tước ra cho chúng ta sử dụng.”
Lưu Thừa Phong ngẩn ra.
“Không sai.”
Bạch Tiêu Tiêu nhìn về phía Ninh Thu Thủy con ngươi xuất hiện một tia tán thưởng.
Cô từng dẫn dắt rất nhiều người mới.
Rất ít người mới sẽ có tâm tư linh lung bén nhạy như Ninh Thu Thủy vậy.
Trên thực tế, đại bộ phận người mới đến Lưu Thừa Phong cũng không bằng, gặp chuyện chỉ biết kêu thảm thiết và hô cứu mạng.
“. . . Không đúng a, đây là nơi chiêu đãi xã du lịch của thôn, trước nghe NPC tên Hầu Không kia nói, thôn vẫn là cực lưu ý ngành du lịch, làm sao có thể đã rất lâu không ai sử dụng được chứ?”
Lưu Thừa Phong không hiểu cảm thấy sợ hãi một trận.
Ninh Thu Thủy nói tiếp:
“Chú nói đúng, trừ phi. . .”
Lúc nói chuyện, anh hơi biến sắc mặt, ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với con ngươi của Bạch Tiêu Tiêu.
Sắc mặt của đối phương đồng dạng rất ngưng trọng, gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra, tựa hồ biết anh đang suy nghĩ gì.
“Trừ phi cái gì?”
Lưu Thừa Phong gấp muốn chết, tiến lên trước, bày mặt oán giận hỏi.
Ninh Thu Thủy lắc đầu.
“. . . Tạm thời vẫn chưa thể hoàn toàn xác định, chút nữa sẽ nói cho ngươi.”
Bạch Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ.
“Hôm nay đã không sớm nữa, hơn nữa chúng ta không rõ ràng lúc nào bầu trời trong thôn mới tối, nên cơm nước xong thì sớm nghỉ ngơi một chút ba.”
“Sáng sớm ngày mai đi dạo trong thôn.”
Lưu Thừa Phong nhíu mày:
“Buổi tối chủ có chút thời gian như thế, chúng ta không ra ngoài xem chút sao?”
Ông nhớ lại cánh cửa máu thứ nhất, nữ quỷ nói cho bọn họ biết tuyệt đối không nên lên lầu hai, kết quả sinh lộ giấu ở lầu hai.
Lúc này đây, NPC tên Hầu Không kia cũng nói cho bọn họ biết không nên ra ngoài vào ban đêm, có thể…
Bạch Tiêu Tiêu nhìn ông một cái, thản nhiên nói:
“Thế giới phía sau cửa máu, thông thường buổi tối đều cực kỳ nguy hiểm!”
“Ngẫm lại cửa máu đầu tiên của hai người, có phải quỷ đều đi ra giết người vào buổi tối hay không?”
“Nếu như không có gợi ý minh xác hoặc phát hiện đầu mối xác thực cần phải mạo hiểm, tôi đây không đề nghị hành động vào buổi tối.”
“Đương nhiên, nếu anh cảm giác mình là người thiên mệnh, có thể xem như tôi chưa nói gì.”
Lưu Thừa Phong lập tức yên.
Ba người ăn xong cơm tối, liền trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Sự thực chứng minh, kinh nghiệm của Bạch Tiêu Tiêu quả thực rất hữu dụng.
Bởi vì ngay đại khái bảy giờ, trời Kỳ Vũ thôn liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đen lại.
Từ ánh nắng tươi sáng, đến một mảnh đen kịt, tổng cộng chưa được mười phút!
Cho dù là nơi tham quan gần nơi chiêu đãi nhất, cũng không có khả năng trời về trong vòng mười phút!
Nói cách khác… người bây giờ còn đang ở bên ngoài tìm kiếm đầu mối sinh lộ, nhất định phải mò trong tối để trở về!
“Bây giờ còn chưa đến 12 giờ, cũng không có vấn đề đi?”
Ninh Thu Thủy nghĩ như vậy.
Ánh trăng rất trong trẻo, tuy rằng màn đêm bên ngoài buông xuống, thế nhưng bùn trải thành đường vẫn có thể thấy rõ ràng.
Huyết ngọc tản ra ánh sáng nhạt, bày ở trên giường.
Anh nằm ở trên giường, nhắm mắt lại lẳng lặng nghỉ ngơi.
Khoảng chừng đến sau nửa đêm, Ninh Thu Thủy tỉnh.
Anh là bị đánh thức.
Ninh Thu Thủy nghe được trong phòng… Hình như có âm thanh gì.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Ninh Thu Thủy thanh tỉnh lại!
Anh nín hơi lắng nghe, cảm giác tựa hồ có vật gì, đang nhúc nhích ở trên mặt đất trong gian phòng của mình!
Két két ——
Két két ——
Cái vật kia đại khái có móng vuốt, trên mặt đất nhúc nhích thời gian, phát ra tiếng va chạm để da đầu người tê dại!
Cả người Ninh Thu Thủy cứng ngắc.
Anh hầu như có thể xác định, vật này… Tuyệt đối không thể nào là người!
Trong lòng bàn tay, khối huyết ngọc kia càng nóng bỏng.
“Phía dưới… Là vật gì?”
Trong lúc thỏ, truyền đến cái mùi thiêu đốt nồng nặc ban ngày ngửi được kia!
Ninh Thu Thủy phi thường muốn nghiêng đầu nhìn, xem thử thứ bên dưới giường kia đến tột cùng là cái gì… Nhưng lý trí của anh nói cho anh biết, lúc này tuyệt đối không thể lộn xộn!
Động một cái… Rất khả có thể chính là sự khác biệt giữa sống và chết!
“Cục —— ”
Trong cổ họng của thứ đồ kinh khủng phát ra âm thanh cực kỳ khó nghe, bò bò, dường như phát hiện Ninh Thu Thủy, đột nhiên bò tới phía giường bên này!
Âm thanh móng vuốt ma sát trên mặt đất đặc biệt kinh khủng, Ninh Thu Thủy cảm thấy toàn thân của mình đều bốc hàn khí, mùi tràn thiêu đốt khó ngửi kia ngập tất cả ngõ ngách trong gian phòng, nếu như không phải cực lực chịu đựng, Ninh Thu Thủy tuyệt đối sẽ kịch liệt ho khan!
Nhưng anh biết, lúc này, tuyệt đối không thể ho khan!
“Đây không phải là không quét dọn phía dưới sao?”
“Rất bình thường a. . .”
Ninh Thu Thủy nói:
“Không phải vấn đề này, là bụi đống. . . Quá dày.”
“Thật giống như. . . Một căn phòng đã rất lâu rồi chưa từng được dùng, đột nhiên chuyên môn quét tước ra cho chúng ta sử dụng.”
Lưu Thừa Phong ngẩn ra.
“Không sai.”
Bạch Tiêu Tiêu nhìn về phía Ninh Thu Thủy con ngươi xuất hiện một tia tán thưởng.
Cô từng dẫn dắt rất nhiều người mới.
Rất ít người mới sẽ có tâm tư linh lung bén nhạy như Ninh Thu Thủy vậy.
Trên thực tế, đại bộ phận người mới đến Lưu Thừa Phong cũng không bằng, gặp chuyện chỉ biết kêu thảm thiết và hô cứu mạng.
“. . . Không đúng a, đây là nơi chiêu đãi xã du lịch của thôn, trước nghe NPC tên Hầu Không kia nói, thôn vẫn là cực lưu ý ngành du lịch, làm sao có thể đã rất lâu không ai sử dụng được chứ?”
Lưu Thừa Phong không hiểu cảm thấy sợ hãi một trận.
Ninh Thu Thủy nói tiếp:
“Chú nói đúng, trừ phi. . .”
Lúc nói chuyện, anh hơi biến sắc mặt, ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với con ngươi của Bạch Tiêu Tiêu.
Sắc mặt của đối phương đồng dạng rất ngưng trọng, gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra, tựa hồ biết anh đang suy nghĩ gì.
“Trừ phi cái gì?”
Lưu Thừa Phong gấp muốn chết, tiến lên trước, bày mặt oán giận hỏi.
Ninh Thu Thủy lắc đầu.
“. . . Tạm thời vẫn chưa thể hoàn toàn xác định, chút nữa sẽ nói cho ngươi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ.
“Hôm nay đã không sớm nữa, hơn nữa chúng ta không rõ ràng lúc nào bầu trời trong thôn mới tối, nên cơm nước xong thì sớm nghỉ ngơi một chút ba.”
“Sáng sớm ngày mai đi dạo trong thôn.”
Lưu Thừa Phong nhíu mày:
“Buổi tối chủ có chút thời gian như thế, chúng ta không ra ngoài xem chút sao?”
Ông nhớ lại cánh cửa máu thứ nhất, nữ quỷ nói cho bọn họ biết tuyệt đối không nên lên lầu hai, kết quả sinh lộ giấu ở lầu hai.
Lúc này đây, NPC tên Hầu Không kia cũng nói cho bọn họ biết không nên ra ngoài vào ban đêm, có thể…
Bạch Tiêu Tiêu nhìn ông một cái, thản nhiên nói:
“Thế giới phía sau cửa máu, thông thường buổi tối đều cực kỳ nguy hiểm!”
“Ngẫm lại cửa máu đầu tiên của hai người, có phải quỷ đều đi ra giết người vào buổi tối hay không?”
“Nếu như không có gợi ý minh xác hoặc phát hiện đầu mối xác thực cần phải mạo hiểm, tôi đây không đề nghị hành động vào buổi tối.”
“Đương nhiên, nếu anh cảm giác mình là người thiên mệnh, có thể xem như tôi chưa nói gì.”
Lưu Thừa Phong lập tức yên.
Ba người ăn xong cơm tối, liền trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Sự thực chứng minh, kinh nghiệm của Bạch Tiêu Tiêu quả thực rất hữu dụng.
Bởi vì ngay đại khái bảy giờ, trời Kỳ Vũ thôn liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đen lại.
Từ ánh nắng tươi sáng, đến một mảnh đen kịt, tổng cộng chưa được mười phút!
Cho dù là nơi tham quan gần nơi chiêu đãi nhất, cũng không có khả năng trời về trong vòng mười phút!
Nói cách khác… người bây giờ còn đang ở bên ngoài tìm kiếm đầu mối sinh lộ, nhất định phải mò trong tối để trở về!
“Bây giờ còn chưa đến 12 giờ, cũng không có vấn đề đi?”
Ninh Thu Thủy nghĩ như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh trăng rất trong trẻo, tuy rằng màn đêm bên ngoài buông xuống, thế nhưng bùn trải thành đường vẫn có thể thấy rõ ràng.
Huyết ngọc tản ra ánh sáng nhạt, bày ở trên giường.
Anh nằm ở trên giường, nhắm mắt lại lẳng lặng nghỉ ngơi.
Khoảng chừng đến sau nửa đêm, Ninh Thu Thủy tỉnh.
Anh là bị đánh thức.
Ninh Thu Thủy nghe được trong phòng… Hình như có âm thanh gì.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Ninh Thu Thủy thanh tỉnh lại!
Anh nín hơi lắng nghe, cảm giác tựa hồ có vật gì, đang nhúc nhích ở trên mặt đất trong gian phòng của mình!
Két két ——
Két két ——
Cái vật kia đại khái có móng vuốt, trên mặt đất nhúc nhích thời gian, phát ra tiếng va chạm để da đầu người tê dại!
Cả người Ninh Thu Thủy cứng ngắc.
Anh hầu như có thể xác định, vật này… Tuyệt đối không thể nào là người!
Trong lòng bàn tay, khối huyết ngọc kia càng nóng bỏng.
“Phía dưới… Là vật gì?”
Trong lúc thỏ, truyền đến cái mùi thiêu đốt nồng nặc ban ngày ngửi được kia!
Ninh Thu Thủy phi thường muốn nghiêng đầu nhìn, xem thử thứ bên dưới giường kia đến tột cùng là cái gì… Nhưng lý trí của anh nói cho anh biết, lúc này tuyệt đối không thể lộn xộn!
Động một cái… Rất khả có thể chính là sự khác biệt giữa sống và chết!
“Cục —— ”
Trong cổ họng của thứ đồ kinh khủng phát ra âm thanh cực kỳ khó nghe, bò bò, dường như phát hiện Ninh Thu Thủy, đột nhiên bò tới phía giường bên này!
Âm thanh móng vuốt ma sát trên mặt đất đặc biệt kinh khủng, Ninh Thu Thủy cảm thấy toàn thân của mình đều bốc hàn khí, mùi tràn thiêu đốt khó ngửi kia ngập tất cả ngõ ngách trong gian phòng, nếu như không phải cực lực chịu đựng, Ninh Thu Thủy tuyệt đối sẽ kịch liệt ho khan!
Nhưng anh biết, lúc này, tuyệt đối không thể ho khan!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro