Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn
Hoàn toàn tha...
Mặc Quân
2024-09-25 10:53:13
Ông gia xảy ra chuyện.
Cung Trĩ không rõ lắm. Nàng không thích Ông Nam, cũng có ý nghĩ muốn trị nhà hắn. Nhưng bây giờ Triều Sinh còn quá nhỏ, lực khống chế của nàng cũng không đủ để hoàn toàn nắm giữ Triều Sinh. Đúng như trước đây Cung Dực nói với nàng, Ông gia cùng Cung gia có giao dịch kinh doanh. Cha con Cung gia có thể vì Cung Trĩ bất hòa với Ông gia, nhưng cũng sẽ không vì Cung Trĩ xem trọng một cô gái mà ra tay với Ông gia.
Nhiều nhất là gây ít phiền toái cho Ông gia, đây xem như là đã rất coi trọng Cung Trĩ rồi.
Trong lòng Cung Trĩ hiểu rõ, cũng không đòi hỏi, nàng ghi nợ, chỉ đợi ngày sau trả lại. Chẳng qua nàng không nghĩ tới, mình còn chưa động thủ, Ông gia đã bị thương nặng.
Ông gia và Cung gia đều là gia tộc có uy tín tại thành phố A, quan hệ cũng coi như thân thiết, thậm chí lão gia tử hai nhà còn có ý định liên hôn. Nhưng Cung Trĩ và Ông Nam từ nhỏ đã không hợp nhau, gia trưởng hai nhà thấy nếu cưỡng ép gán ghép, chỉ sợ khiến cho mối quan hệ đang hài hòa bị hủy hoại, vì vậy mới từ bỏ.
Mà bây giờ, Ông gia xảy ra chuyện, lại quấn lấy Cung gia đòi giải thích.
Chỉ sợ mọi người ở thành phố A đều đang chờ xem. Rốt cuộc là thành phố A xuất hiện con chó sói không ai biết, hay là Cung gia thật sự thủ đoạn độc ác như vậy. Nếu là cái trước, mọi người thảo luận một chút, xem là ai không hiểu quy củ. Nếu là cái sau...
Cung Trĩ đang ngẫm nghĩ, điện thoại rung lên, tin nhắn của Khương Nhiên liền nhảy ra. Khương Nhiên và Cung Trĩ gia thế tương đương, đương nhiên là cùng một tầng mây, chẳng qua Cung Trĩ từ trước đến giờ Phật hệ, chả yêu ai, chả để tâm đến ai. Khương Nhiên liền đảm nhiệm cây cầu giữa hai bên, cực kỳ sôi nổi.
"Cung gia các cậu xảy ra chuyện gì thế. Trong nhóm cãi nhau ầm lên!"
Cung Trĩ nhìn tin nhắn, yên lặng không nói. Lúc này Thẩm Dĩnh đi ra từ phòng bệnh, cô thấy Cung Trĩ nhìn chăm chú vào Wechat, đi tới bên người nàng: "Chúng ta đi thôi...Em đang nói chuyện với ai?"
Cung Trĩ không hề đề phòng Thẩm Dĩnh: "Là Khương Nhiên."
"Khương Nhiên?" Thẩm Dĩnh suy nghĩ một chút, mới từ trong trí nhớ của kiếp trước gạt ra một người, cô hơi kinh ngạc, "Em và cô ấy quan hệ tốt như vậy...? Đúng rồi, em không giống như trước kia."
Cung Trĩ cười: "Em cải tà quy chính rồi nha."
Nàng nói xong, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Nhóm nào? Thêm tớ vào đi."
Thẩm Dĩnh thấy vậy, màu mắt càng u ám hơn, ngón tay duỗi ở bên người nắm chặt, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Cậu vậy mà chịu vào nhóm?" Khương Nhiên thật là sợ ngây người, ngón tay múa ra một độ cao mới, nhắn lại thật nhanh, "Đừng nói chuyện Cung gia xuống tay với Ông gia là thật chứ?"
Gân xanh trên trán Cung Trĩ nảy lên: "Đừng nói nhảm."
Khương Nhiên lập tức nhắn lại một cái biểu cảm hiểu rõ: "OK, tớ lập tức thêm cậu."
Cung Trĩ thấy vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh vẫn luôn duy trì thái độ ôn hòa, mỉm cười mềm mại. Nhưng không biết tại sao, Cung Trĩ cảm thấy tóc gáy sau lưng mình dựng cả lên.
[Tôi cảm thấy... Thẩm Dĩnh trông vẫn không đúng lắm, cô ấy coi tôi là bạn thật?]
Trong đầu yên lặng vắng vẻ, Cung Trĩ giờ mới nhớ ra, hệ thống bị nàng dụ đi thăng cấp rồi. Cung Trĩ hơi hối hận, nhưng nàng rất nhanh liền nghĩ tới "tuyệt chiêu" hiệu quả trăm phần trăm của mình.
Nàng tới gần Thẩm Dĩnh một chút. Thẩm Dĩnh liếc nhìn nàng, cười như không cười: "Em áp sát như thế làm gì?"
"Em thích chị, nên dựa gần chị một chút đó." Cung Trĩ bắt lấy vạt áo của Thẩm Dĩnh, cẩn thận lắc lắc, "Có phải chị lại giận rồi?"
"Sao biết?" Thẩm Dĩnh cười, "Em nói chuyện với bạn thân của em, sao chị phải giận chứ?"
Xem cái giọng điệu cổ quái này đi...
Nhưng mà, nói chuyện với bạn thân cũng sẽ giận sao? Cung Trĩ trợn mắt nhìn Thẩm Dĩnh, buột miệng: "Thẩm Dĩnh, chẳng nhẽ chị ghen à?"
Nàng phát hiện?
Thân thể Thẩm Dĩnh hơi khựng lại, màu hồng lặng lẽ lan ra gò má, cô hơi bối rối nhìn Cung Trĩ, rất sợ nàng lại nói ra cái gì nữa, chẳng hạn như từ chối tấm lòng của mình. Nếu nàng muốn nói như vậy...
Thẩm Dĩnh cảm thấy lòng mình cuồn cuộn, chỉ mong trói lại Cung Trĩ ngay lập tức, trói về nhà, không muốn bất luận kẻ nào thấy được nàng. Từ nay về sau, nàng chỉ có thể lệ thuộc vào cô, cũng chỉ có thể nhìn cô. Thẩm Dĩnh thận trọng đè nén tâm tình của mình, mặt tỉnh bơ.
Nhưng Cung Trĩ lại nói tiếp: "Dù chúng ta là bạn, chị cũng không thể ngăn cản em giao du nói chuyện với những bạn khác mà."
Thẩm Dĩnh lại thả lỏng cơ thể.
Nàng chưa phát hiện...
Thẩm Dĩnh bỗng không biết mình nên thở phào, hay là nên tiếc nuối. Hẳn là thở phào đi, nhưng mà, luôn cảm thấy có hơi không cam lòng.
Thẩm Dĩnh im lặng chốc lát, lúc này mới duỗi tay tóm lấy Cung Trĩ: "Nhưng, chị giận đó, thì làm sao?"
Cung Trĩ nhíu mày: "Chị không thể tự kiểm điểm một chút à?"
Thẩm Dĩnh khẽ cười: "Về lý là phải tự kiểm điểm, nhưng về tình, chị... rất giận."
Cung Trĩ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thẩm Dĩnh, nàng thấy được cảm xúc nào đó từ trong đôi mắt kia, dường như không phải giận, mà là...khát vọng? Cung Trĩ do dự: "Vậy...nếu không em dỗ chị?"
Thẩm Dĩnh nở nụ cười, u ám vốn đang kiệt lực che giấu rốt cuộc tan biến, hiện ra sáng rỡ: "Được...vậy sau này, luôn gọi chị là tỷ tỷ, được không?"
Nụ cười rạng rỡ của Cung Trĩ, thu vào trong mắt Thẩm Dĩnh, lại được cẩn thận giấu vào trong lòng: "Được."
"Tỷ tỷ~ "
Cung Trĩ kéo dài giọng, còn cố ý nháy mắt, Thẩm Dĩnh mặt tỉnh bơ, nhưng khóe môi khẽ cong lên. Mà Cung Trĩ nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Dĩnh, yên tâm, lại không tim không phổi gửi vào trong nhóm yên tĩnh như bầy gà: "Tôi, Cung Trĩ. Nếu để tôi biết ai đồn nhảm khắp nơi, ha ha."
Nàng cũng không để ý trong nhóm lập tức như nổ nồi, bình tĩnh cất điện thoại, nhìn Thẩm Dĩnh: "Đi thôi."
Tầm mắt Thẩm Dĩnh đảo quanh trên túi của Cung Trĩ, hơi đăm chiêu, gật đầu một cái, khẽ nói: "Mẹ chị không muốn xuất ngoại, nhưng chị đã khuyên được rồi."
Điều này ngược lại làm Cung Trĩ bất ngờ: "Tại sao không muốn xuất ngoại?"
Thẩm Dĩnh cũng lắc đầu, hơi lộ vẻ nghi hoặc: "Chị cũng không biết..."
Cô chợt nhận ra, thì ra nhiều năm qua như vậy, cô cũng không quá hiểu rõ về mẹ mình. Cô yêu mẹ mình, lúc nhỏ quen mẹ vì cô chống lên một vùng trời. Mà lớn rồi, cô lại bận rộn đi làm nơi nơi, chật vật vì mẹ chống lên một vùng trời. Họ là mẹ con hợp pháp, tình cảm cực sâu, gặp phải chuyện gì, họ thà chịu đựng một mình, mà không muốn liên lụy đối phương.
Nhưng, ngoài những điều đó ra, rất nhiều điều về mẹ, Thẩm Dĩnh cũng không hiểu. Chẳng hạn như mẹ cô thích gì, sợ gì, Thẩm Dĩnh hơi chán nản phát hiện, mình chẳng biết gì cả.
"Chị ơi." Cung Trĩ kéo lấy Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh hơi nghiêng đầu, đối diện ánh mắt của Cung Trĩ. Cô bé cười ngọt ngào với cô, vừa há miệng, lại là giọng điệu thuyết giáo quen thuộc: "Đây chính là tình thân kiểu Trung Quốc, đừng quá để ý. Chị yêu dì ấy, dì ấy cũng yêu chị. Đó là quan trọng nhất."
Thẩm Dĩnh hơi mỉm cười, gật đầu.
Hai người mở ra phòng bệnh, Thẩm Thư ngồi ở trên giường bệnh. Lọc máu hết lần này đến lần khác làm cho cả người bà trông vô cùng tiều tụy, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình mặc ở trên người bà, làm cho cả người bà trông trống rỗng, có loại cảm giác dễ vỡ, giống như giờ phút này không giữ bà lại, bà sẽ tan biến ngay.
Thẩm Dĩnh nín thở.
Mẹ rất quan trọng với cô, rất quan trọng.
Kiếp trước, khi mẹ mất, khiến cô rơi vào trong mờ mịt và vắng lặng.
Mà kiếp này, ngoài thân tình trời sinh giữa mẹ và con. Thẩm Dĩnh biết rõ, bản thân cô cũng kỳ vọng, mẹ thay đổi vận mệnh, có lẽ cô mới xem như là chân chính thay đổi vận mệnh.
Nghĩ tới đây, cô lại nghiêng đầu nhìn Cung Trĩ im lặng.
Cung Trĩ ngẩng đầu nhìn Thẩm Dĩnh: "Thẩm tỷ tỷ nhìn em làm gì?" Nàng ngẫm nghĩ, đưa ra suy đoán đáng sợ bằng mạch não của trai thẳng khối tự nhiên, "Em gọi chị là tỷ tỷ, lẽ nào chị muốn em gọi dì Thẩm là mẹ?"
Kỳ quái, lúc trước rõ là cô ấy không để cho dì Thẩm nhận mình làm con gái nuôi. Nghĩ tới đây, Cung Trĩ còn hơi tức giận. Bởi vì nàng thật sự rất thích dì Thẩm!
Mà Thẩm Dĩnh thì bị ngôn luận đáng sợ này của Cung Trĩ làm cho rùng mình một cái. Cô lắc đầu, quở trách: "Nói bậy bạ gì đó."
Nói xong, cô buông tay ra, đi nhanh đến bên người Thẩm Thư.
Quá ghen tuông! Không ai yêu!
Cung Trĩ đang oán thầm, làm mặt quỷ đằng sau lưng Thẩm Dĩnh, không biết rằng chính mình vô tình get được bộ mặt thật của Thẩm Dĩnh.
Thẩm Thư nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ của Cung Trĩ, đầy bụng tâm sự của bà đều hóa thành nụ cười, nín cười vẫy tay với Cung Trĩ: "Tiểu Cung Trĩ cũng tới, tới."
Cung Trĩ bị bắt quả tang, có hơi ngại, bẽn lẽn đi tới trước mặt Thẩm Thư, gọi "Dì Thẩm". Thẩm Thư nắm tay Cung Trĩ, lại nắm tay Thẩm Dĩnh, nhìn bên này, nhìn bên kia, thở dài: "Dì sẽ có một khoảng thời gian thật dài không được gặp các con."
"Dì an tâm dưỡng bệnh, thân thể là quan trọng nhất mà." Cung Trĩ cười híp mắt nói, nàng dỗ người rất ngọt, nói ba hoa chích chòe. Kiếp trước, nàng, một cô bé trình độ học vấn không tốt, bối cảnh cũng không tốt, cũng là dựa vào cái miệng này, chốt được hết đơn này đến đơn kia.
Thẩm Dĩnh nhìn hai người nói vui vẻ, khẽ nói: "Nhỏ lừa đảo."
Lúc nào cũng biết dỗ người như vậy.
Thẩm Thư không yên tâm: "Nếu dì đi rồi, con giúp dì trông nom Tiểu Dĩnh. Con người Tiểu Dĩnh tốt bụng, chỉ là đôi khi hơi cứng đầu, nếu con bé chọc con không vui, con liền gọi điện cho dì, dì mắng nó cho con."
Cung Trĩ nhận được thánh chỉ, vui vẻ nhìn Thẩm Dĩnh, diễu võ dương oai.
Thẩm Dĩnh thấy buồn cười: "Mẹ, con làm sao dám chọc giận em ấy."
"Mẹ còn không biết con?" Thẩm Thư trừng Thẩm Dĩnh một cái, "Con người con, nhìn như vậy, người khác ăn hiếp con, con cũng chịu đựng, nhưng trong lòng lại bướng bỉnh nhất."
Thẩm Thư không yên lòng than thở, xoa đầu Thẩm Dĩnh: "Con ấy...có chuyện thì đừng nhịn, tìm người tâm sự, sẽ dễ chịu nhiều lắm. Có một số thứ, cũng đừng đi vào ngõ cụt, phải học cách buông xuống thích hợp. Nếu không, sớm muộn gì con cũng hại mình thay đổi hoàn toàn."
Thẩm Dĩnh hơi khựng lại, trong mắt cô nổi lên cảm xúc muốn khóc.
Những lời này, kiếp trước Thẩm Thư cũng chưa kịp nói với cô. Cô mịt mờ sống cả đời như vậy, cô không cam lòng, không nguyện ý, cô muốn cho tất cả những người đã từng tổn thương cô, tổn thương người thân của cô chết không được tử tế. Dù cho sống lại một đời, cô vẫn nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ, mẹ cô nói với cô những lời này.
Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ ở bên cạnh, cô bé không tim không phổi nở một nụ cười với cô, cô vô thức cười đáp lại.
Buông xuống?
Cô nhắm mắt lại, che giấu nội tâm cuồn cuộn của mình. Đã muộn, cô cũng đã sớm trở nên hoàn toàn thay đổi.
Chỉ có thể dùng cái túi da này để che giấu, để lừa dối người cô yêu.
Cung Trĩ không rõ lắm. Nàng không thích Ông Nam, cũng có ý nghĩ muốn trị nhà hắn. Nhưng bây giờ Triều Sinh còn quá nhỏ, lực khống chế của nàng cũng không đủ để hoàn toàn nắm giữ Triều Sinh. Đúng như trước đây Cung Dực nói với nàng, Ông gia cùng Cung gia có giao dịch kinh doanh. Cha con Cung gia có thể vì Cung Trĩ bất hòa với Ông gia, nhưng cũng sẽ không vì Cung Trĩ xem trọng một cô gái mà ra tay với Ông gia.
Nhiều nhất là gây ít phiền toái cho Ông gia, đây xem như là đã rất coi trọng Cung Trĩ rồi.
Trong lòng Cung Trĩ hiểu rõ, cũng không đòi hỏi, nàng ghi nợ, chỉ đợi ngày sau trả lại. Chẳng qua nàng không nghĩ tới, mình còn chưa động thủ, Ông gia đã bị thương nặng.
Ông gia và Cung gia đều là gia tộc có uy tín tại thành phố A, quan hệ cũng coi như thân thiết, thậm chí lão gia tử hai nhà còn có ý định liên hôn. Nhưng Cung Trĩ và Ông Nam từ nhỏ đã không hợp nhau, gia trưởng hai nhà thấy nếu cưỡng ép gán ghép, chỉ sợ khiến cho mối quan hệ đang hài hòa bị hủy hoại, vì vậy mới từ bỏ.
Mà bây giờ, Ông gia xảy ra chuyện, lại quấn lấy Cung gia đòi giải thích.
Chỉ sợ mọi người ở thành phố A đều đang chờ xem. Rốt cuộc là thành phố A xuất hiện con chó sói không ai biết, hay là Cung gia thật sự thủ đoạn độc ác như vậy. Nếu là cái trước, mọi người thảo luận một chút, xem là ai không hiểu quy củ. Nếu là cái sau...
Cung Trĩ đang ngẫm nghĩ, điện thoại rung lên, tin nhắn của Khương Nhiên liền nhảy ra. Khương Nhiên và Cung Trĩ gia thế tương đương, đương nhiên là cùng một tầng mây, chẳng qua Cung Trĩ từ trước đến giờ Phật hệ, chả yêu ai, chả để tâm đến ai. Khương Nhiên liền đảm nhiệm cây cầu giữa hai bên, cực kỳ sôi nổi.
"Cung gia các cậu xảy ra chuyện gì thế. Trong nhóm cãi nhau ầm lên!"
Cung Trĩ nhìn tin nhắn, yên lặng không nói. Lúc này Thẩm Dĩnh đi ra từ phòng bệnh, cô thấy Cung Trĩ nhìn chăm chú vào Wechat, đi tới bên người nàng: "Chúng ta đi thôi...Em đang nói chuyện với ai?"
Cung Trĩ không hề đề phòng Thẩm Dĩnh: "Là Khương Nhiên."
"Khương Nhiên?" Thẩm Dĩnh suy nghĩ một chút, mới từ trong trí nhớ của kiếp trước gạt ra một người, cô hơi kinh ngạc, "Em và cô ấy quan hệ tốt như vậy...? Đúng rồi, em không giống như trước kia."
Cung Trĩ cười: "Em cải tà quy chính rồi nha."
Nàng nói xong, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Nhóm nào? Thêm tớ vào đi."
Thẩm Dĩnh thấy vậy, màu mắt càng u ám hơn, ngón tay duỗi ở bên người nắm chặt, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Cậu vậy mà chịu vào nhóm?" Khương Nhiên thật là sợ ngây người, ngón tay múa ra một độ cao mới, nhắn lại thật nhanh, "Đừng nói chuyện Cung gia xuống tay với Ông gia là thật chứ?"
Gân xanh trên trán Cung Trĩ nảy lên: "Đừng nói nhảm."
Khương Nhiên lập tức nhắn lại một cái biểu cảm hiểu rõ: "OK, tớ lập tức thêm cậu."
Cung Trĩ thấy vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh vẫn luôn duy trì thái độ ôn hòa, mỉm cười mềm mại. Nhưng không biết tại sao, Cung Trĩ cảm thấy tóc gáy sau lưng mình dựng cả lên.
[Tôi cảm thấy... Thẩm Dĩnh trông vẫn không đúng lắm, cô ấy coi tôi là bạn thật?]
Trong đầu yên lặng vắng vẻ, Cung Trĩ giờ mới nhớ ra, hệ thống bị nàng dụ đi thăng cấp rồi. Cung Trĩ hơi hối hận, nhưng nàng rất nhanh liền nghĩ tới "tuyệt chiêu" hiệu quả trăm phần trăm của mình.
Nàng tới gần Thẩm Dĩnh một chút. Thẩm Dĩnh liếc nhìn nàng, cười như không cười: "Em áp sát như thế làm gì?"
"Em thích chị, nên dựa gần chị một chút đó." Cung Trĩ bắt lấy vạt áo của Thẩm Dĩnh, cẩn thận lắc lắc, "Có phải chị lại giận rồi?"
"Sao biết?" Thẩm Dĩnh cười, "Em nói chuyện với bạn thân của em, sao chị phải giận chứ?"
Xem cái giọng điệu cổ quái này đi...
Nhưng mà, nói chuyện với bạn thân cũng sẽ giận sao? Cung Trĩ trợn mắt nhìn Thẩm Dĩnh, buột miệng: "Thẩm Dĩnh, chẳng nhẽ chị ghen à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng phát hiện?
Thân thể Thẩm Dĩnh hơi khựng lại, màu hồng lặng lẽ lan ra gò má, cô hơi bối rối nhìn Cung Trĩ, rất sợ nàng lại nói ra cái gì nữa, chẳng hạn như từ chối tấm lòng của mình. Nếu nàng muốn nói như vậy...
Thẩm Dĩnh cảm thấy lòng mình cuồn cuộn, chỉ mong trói lại Cung Trĩ ngay lập tức, trói về nhà, không muốn bất luận kẻ nào thấy được nàng. Từ nay về sau, nàng chỉ có thể lệ thuộc vào cô, cũng chỉ có thể nhìn cô. Thẩm Dĩnh thận trọng đè nén tâm tình của mình, mặt tỉnh bơ.
Nhưng Cung Trĩ lại nói tiếp: "Dù chúng ta là bạn, chị cũng không thể ngăn cản em giao du nói chuyện với những bạn khác mà."
Thẩm Dĩnh lại thả lỏng cơ thể.
Nàng chưa phát hiện...
Thẩm Dĩnh bỗng không biết mình nên thở phào, hay là nên tiếc nuối. Hẳn là thở phào đi, nhưng mà, luôn cảm thấy có hơi không cam lòng.
Thẩm Dĩnh im lặng chốc lát, lúc này mới duỗi tay tóm lấy Cung Trĩ: "Nhưng, chị giận đó, thì làm sao?"
Cung Trĩ nhíu mày: "Chị không thể tự kiểm điểm một chút à?"
Thẩm Dĩnh khẽ cười: "Về lý là phải tự kiểm điểm, nhưng về tình, chị... rất giận."
Cung Trĩ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thẩm Dĩnh, nàng thấy được cảm xúc nào đó từ trong đôi mắt kia, dường như không phải giận, mà là...khát vọng? Cung Trĩ do dự: "Vậy...nếu không em dỗ chị?"
Thẩm Dĩnh nở nụ cười, u ám vốn đang kiệt lực che giấu rốt cuộc tan biến, hiện ra sáng rỡ: "Được...vậy sau này, luôn gọi chị là tỷ tỷ, được không?"
Nụ cười rạng rỡ của Cung Trĩ, thu vào trong mắt Thẩm Dĩnh, lại được cẩn thận giấu vào trong lòng: "Được."
"Tỷ tỷ~ "
Cung Trĩ kéo dài giọng, còn cố ý nháy mắt, Thẩm Dĩnh mặt tỉnh bơ, nhưng khóe môi khẽ cong lên. Mà Cung Trĩ nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Dĩnh, yên tâm, lại không tim không phổi gửi vào trong nhóm yên tĩnh như bầy gà: "Tôi, Cung Trĩ. Nếu để tôi biết ai đồn nhảm khắp nơi, ha ha."
Nàng cũng không để ý trong nhóm lập tức như nổ nồi, bình tĩnh cất điện thoại, nhìn Thẩm Dĩnh: "Đi thôi."
Tầm mắt Thẩm Dĩnh đảo quanh trên túi của Cung Trĩ, hơi đăm chiêu, gật đầu một cái, khẽ nói: "Mẹ chị không muốn xuất ngoại, nhưng chị đã khuyên được rồi."
Điều này ngược lại làm Cung Trĩ bất ngờ: "Tại sao không muốn xuất ngoại?"
Thẩm Dĩnh cũng lắc đầu, hơi lộ vẻ nghi hoặc: "Chị cũng không biết..."
Cô chợt nhận ra, thì ra nhiều năm qua như vậy, cô cũng không quá hiểu rõ về mẹ mình. Cô yêu mẹ mình, lúc nhỏ quen mẹ vì cô chống lên một vùng trời. Mà lớn rồi, cô lại bận rộn đi làm nơi nơi, chật vật vì mẹ chống lên một vùng trời. Họ là mẹ con hợp pháp, tình cảm cực sâu, gặp phải chuyện gì, họ thà chịu đựng một mình, mà không muốn liên lụy đối phương.
Nhưng, ngoài những điều đó ra, rất nhiều điều về mẹ, Thẩm Dĩnh cũng không hiểu. Chẳng hạn như mẹ cô thích gì, sợ gì, Thẩm Dĩnh hơi chán nản phát hiện, mình chẳng biết gì cả.
"Chị ơi." Cung Trĩ kéo lấy Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh hơi nghiêng đầu, đối diện ánh mắt của Cung Trĩ. Cô bé cười ngọt ngào với cô, vừa há miệng, lại là giọng điệu thuyết giáo quen thuộc: "Đây chính là tình thân kiểu Trung Quốc, đừng quá để ý. Chị yêu dì ấy, dì ấy cũng yêu chị. Đó là quan trọng nhất."
Thẩm Dĩnh hơi mỉm cười, gật đầu.
Hai người mở ra phòng bệnh, Thẩm Thư ngồi ở trên giường bệnh. Lọc máu hết lần này đến lần khác làm cho cả người bà trông vô cùng tiều tụy, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình mặc ở trên người bà, làm cho cả người bà trông trống rỗng, có loại cảm giác dễ vỡ, giống như giờ phút này không giữ bà lại, bà sẽ tan biến ngay.
Thẩm Dĩnh nín thở.
Mẹ rất quan trọng với cô, rất quan trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp trước, khi mẹ mất, khiến cô rơi vào trong mờ mịt và vắng lặng.
Mà kiếp này, ngoài thân tình trời sinh giữa mẹ và con. Thẩm Dĩnh biết rõ, bản thân cô cũng kỳ vọng, mẹ thay đổi vận mệnh, có lẽ cô mới xem như là chân chính thay đổi vận mệnh.
Nghĩ tới đây, cô lại nghiêng đầu nhìn Cung Trĩ im lặng.
Cung Trĩ ngẩng đầu nhìn Thẩm Dĩnh: "Thẩm tỷ tỷ nhìn em làm gì?" Nàng ngẫm nghĩ, đưa ra suy đoán đáng sợ bằng mạch não của trai thẳng khối tự nhiên, "Em gọi chị là tỷ tỷ, lẽ nào chị muốn em gọi dì Thẩm là mẹ?"
Kỳ quái, lúc trước rõ là cô ấy không để cho dì Thẩm nhận mình làm con gái nuôi. Nghĩ tới đây, Cung Trĩ còn hơi tức giận. Bởi vì nàng thật sự rất thích dì Thẩm!
Mà Thẩm Dĩnh thì bị ngôn luận đáng sợ này của Cung Trĩ làm cho rùng mình một cái. Cô lắc đầu, quở trách: "Nói bậy bạ gì đó."
Nói xong, cô buông tay ra, đi nhanh đến bên người Thẩm Thư.
Quá ghen tuông! Không ai yêu!
Cung Trĩ đang oán thầm, làm mặt quỷ đằng sau lưng Thẩm Dĩnh, không biết rằng chính mình vô tình get được bộ mặt thật của Thẩm Dĩnh.
Thẩm Thư nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ của Cung Trĩ, đầy bụng tâm sự của bà đều hóa thành nụ cười, nín cười vẫy tay với Cung Trĩ: "Tiểu Cung Trĩ cũng tới, tới."
Cung Trĩ bị bắt quả tang, có hơi ngại, bẽn lẽn đi tới trước mặt Thẩm Thư, gọi "Dì Thẩm". Thẩm Thư nắm tay Cung Trĩ, lại nắm tay Thẩm Dĩnh, nhìn bên này, nhìn bên kia, thở dài: "Dì sẽ có một khoảng thời gian thật dài không được gặp các con."
"Dì an tâm dưỡng bệnh, thân thể là quan trọng nhất mà." Cung Trĩ cười híp mắt nói, nàng dỗ người rất ngọt, nói ba hoa chích chòe. Kiếp trước, nàng, một cô bé trình độ học vấn không tốt, bối cảnh cũng không tốt, cũng là dựa vào cái miệng này, chốt được hết đơn này đến đơn kia.
Thẩm Dĩnh nhìn hai người nói vui vẻ, khẽ nói: "Nhỏ lừa đảo."
Lúc nào cũng biết dỗ người như vậy.
Thẩm Thư không yên tâm: "Nếu dì đi rồi, con giúp dì trông nom Tiểu Dĩnh. Con người Tiểu Dĩnh tốt bụng, chỉ là đôi khi hơi cứng đầu, nếu con bé chọc con không vui, con liền gọi điện cho dì, dì mắng nó cho con."
Cung Trĩ nhận được thánh chỉ, vui vẻ nhìn Thẩm Dĩnh, diễu võ dương oai.
Thẩm Dĩnh thấy buồn cười: "Mẹ, con làm sao dám chọc giận em ấy."
"Mẹ còn không biết con?" Thẩm Thư trừng Thẩm Dĩnh một cái, "Con người con, nhìn như vậy, người khác ăn hiếp con, con cũng chịu đựng, nhưng trong lòng lại bướng bỉnh nhất."
Thẩm Thư không yên lòng than thở, xoa đầu Thẩm Dĩnh: "Con ấy...có chuyện thì đừng nhịn, tìm người tâm sự, sẽ dễ chịu nhiều lắm. Có một số thứ, cũng đừng đi vào ngõ cụt, phải học cách buông xuống thích hợp. Nếu không, sớm muộn gì con cũng hại mình thay đổi hoàn toàn."
Thẩm Dĩnh hơi khựng lại, trong mắt cô nổi lên cảm xúc muốn khóc.
Những lời này, kiếp trước Thẩm Thư cũng chưa kịp nói với cô. Cô mịt mờ sống cả đời như vậy, cô không cam lòng, không nguyện ý, cô muốn cho tất cả những người đã từng tổn thương cô, tổn thương người thân của cô chết không được tử tế. Dù cho sống lại một đời, cô vẫn nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ, mẹ cô nói với cô những lời này.
Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ ở bên cạnh, cô bé không tim không phổi nở một nụ cười với cô, cô vô thức cười đáp lại.
Buông xuống?
Cô nhắm mắt lại, che giấu nội tâm cuồn cuộn của mình. Đã muộn, cô cũng đã sớm trở nên hoàn toàn thay đổi.
Chỉ có thể dùng cái túi da này để che giấu, để lừa dối người cô yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro