Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Quan hệ kiểu...

Mặc Quân

2024-09-25 10:53:13

Thẩm Dĩnh qua loa lấy lệ với Trần Thần bằng vài ba lời, sau đó giới thiệu hai người một lần.

"Đây là Trần Thần, là..." Thẩm Dĩnh liếc nhìn Trần Thần, Trần Thần hôm nay ăn mặc thùy mị, dáng vẻ mỉm cười giống như một tiểu thư nhà giàu được nuông chiều.

Nhận ra Thẩm Dĩnh hơi ngập ngừng, Trần Thần đưa mắt nhìn Thẩm Dĩnh mỉm cười, tức khắc lộ ra hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào. Thẩm Dĩnh lại không giống như thường ngày cười đáp lại ả, mà quay đầu nói với Cung Trĩ, "Đây là bạn cùng phòng tôi."

"Ôi chao, chúng tôi lúc đi học chính là bạn tốt không chuyện gì không nói." Trần Thần tiến lên một bước, ôm cánh tay Thẩm Dĩnh, không để ý cả người Thẩm Dĩnh cứng ngắc, ả thò đầu nhìn về phía Cung Trĩ, cười híp mắt, "Cô là ai?"

"Em là đàn em của chị ấy." Cung Trĩ cũng cười, bây giờ nàng dùng thân phận đàn em này càng ngày càng thuận tay, hơn nữa còn đi tới phía bên kia của Thẩm Dĩnh, cũng kéo cánh tay Thẩm Dĩnh, mỉm cười hữu nghị với Trần Thần, "Hôm này em đưa đàn chị tới, cũng là vì nhìn xem bạn chị ấy là người như thế nào."

Không sai! Nhìn xem đứa bạn không biết xấu hổ này là người như thế nào. Rác rưởi thì đi mau đi! Đừng tùy tiện kéo cao trị số hắc hóa của nữ chính!

"Thế em gặp được rồi, cảm thấy thế nào?"

Cung Trĩ cười tự nhiên hào phóng: "Chị Trần Thần đẹp rung động lòng người, xinh xắn đáng yêu. Cả người đều có một mùi thơm, thật xa liền ngửi thấy được."

"Mũi em rất thính nha." Trần Thần cũng cười lên, "Hôm nay chị dùng..."

"Một mùi trà." Cung Trĩ ngắt lời Trần Thần, mỉm cười.

Trần Thần sầm mặt lại, nhưng ánh mắt của ả đảo qua đảo lại trên chiếc xe bên cạnh, miễn cưỡng che giấu sắc mặt, cười với Thẩm Dĩnh: "Tiểu Dĩnh, đàn em này của cậu rất thú vị."

Những lời này hết sức cắn răng nghiến lợi.

Thẩm Dĩnh bị hai người một trái một phải kẹp ở giữa, đụng phải ai cũng cảm thấy thân thể cứng ngắc.

Lúc cô sống lại, chỉ muốn cho bọn ác nhân trước kia trả giá thật lớn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày có đãi ngộ kiểu "Tu La tràng*" thế này, trong lúc nhất thời cảm thấy mình hồn phi phách tán, trong đầu đều là những vấn đề triết học "Tôi là ai", "Đây là đâu", "Tôi phải làm gì".

(*Tu La tràng: là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, ngươi chết ta sống, cũng có thể chỉ mối quan hệ bùng binh trong yêu đương.)

Đến khi Trần Thần nói chuyện, Thẩm Dĩnh mới hoàn hồn lại. Cô nhẹ nhàng giãy ra, Cung Trĩ ôm hờ, Thẩm Dĩnh khẽ động, Cung Trĩ liền buông lỏng tay. Trần Thần ôm rất chặt, Thẩm Dĩnh tốn chút sức. Cô nhìn Trần Thần, quả quyết nói sang chuyện khác: "Không phải nói ăn cơm à? Chúng ta đi thôi."

Trần Thần nhăn mũi, ả lại quay đầu liếc nhìn chiếc xe, lúc này mới đuổi theo bước chân của Thẩm Dĩnh, cười với Thẩm Dĩnh: "Bây giờ cậu ăn mặc không giống trước kia, đẹp hơn rất nhiều, trước kia lúc nào cũng cong lưng... Có phải gặp được ai không?"

Cung Trĩ đi theo bên cạnh, nghe thấy Trần Thần nói chuyện, hơi nhíu mày, nhìn về phía Thẩm Dĩnh. Đúng lúc, Thẩm Dĩnh cũng quay đầu, nhìn về phía Cung Trĩ. Ánh mắt của họ giao nhau, Cung Trĩ mỉm cười với Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh liền nhìn sang chỗ khác.

Cung Trĩ nghe thấy Thẩm Dĩnh nói: "Là gặp được người tốt. Người ấy nói tớ cũng tốt nghiệp rồi, phải trông giống người trong xã hội một chút. Cho nên bảo tớ cắt tóc và thay đổi quần áo, lúc này mới ký hợp đồng."

Nói như vậy, là đang nói đến Cung Trĩ, hay là Cung Dực đây? Cung Trĩ suy nghĩ một chút, cảm thấy hơn phân nửa là nói đến ông anh nhà mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà trong nguyên tác có đoạn này à?

Nghĩ đến đại cương hệ thống cung cấp cho mình, căn bản là không có cách đối chiếu. Cung Trĩ thật sự là không còn gì để nói, không nhịn được thầm nghĩ trong lòng: [Hệ thống rác rưởi, chả được nước gì.]

[Ký chủ, không thể tùy ý nói xấu hệ thống. Tôi còn có thể cung cấp dẫn đường!]

Chức năng trước đây coi thường, bây giờ đã có vai trò rất xịn à?

Cung Trĩ lắc đầu một cái, không nói gì.

Không còn Cung Trĩ chen miệng, Thẩm Dĩnh cùng Trần Thần cũng coi như là trò chuyện vui vẻ. Nghe thấy nơi làm việc của Thẩm Dĩnh, Trần Thần hình như cũng không có biểu lộ ra cái gì.

Cung Trĩ nhìn trị số hắc hóa của Thẩm Dĩnh không hề dao động tẹo nào, bản thân cũng có chút nhàm chán, nàng thậm chí cảm thấy hôm nay không nên đi theo, lãng phí thời gian cuối tuần một cách vô ích.

Một ngày cuối tuần đó, làm gì hay không làm? Có thể ngủ, vận động, vùi ở trong phòng sách đọc sách xem báo cáo tài chính...

Cung Trĩ thở dài, lúc này Thẩm Dĩnh quay đầu nhìn về phía Cung Trĩ: "Có phải muốn đi về không?"

Cung Trĩ gật đầu, nàng không cần phải ở trước mặt Thẩm Dĩnh làm bộ làm tịch gì, nàng nhìn Trần Thần đang tràn đầy phấn khởi cầm lên một bộ quần áo ướm lên người: "Bạn cô thật quá nhàm chán."

Thẩm Dĩnh mỉm cười: "Cô ta không phải bạn tôi. Tôi nói rồi, cô ta là bạn cùng phòng của tôi."

Cung Trĩ liền ngẩng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, nàng nhớ trong đại cương viết rất rõ ràng, bạn tốt của Thẩm Dĩnh. Nhưng mà Thẩm Dĩnh cũng không thừa nhận, là đại cương xảy ra vấn đề sao? Hay là nguyên nhân gì khác?

"Đúng là có hơi nhàm chán, chờ chúng ta cơm nước xong liền rời đi đi." Cuối cùng Thẩm Dĩnh nói, các nàng ngồi chung trên ghế dài chờ Trần Thần, Thẩm Dĩnh cầm trong tay một cốc trà sữa, Cung Trĩ từ trước đến giờ tự mang bình giữ nhiệt, đối với trà sữa xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Hai người họ chậm rãi uống, cảm giác ngăn cách giữa người xa lạ lúc trước dường như cũng bớt đi rất nhiều.

"Trà hoa cúc uống rất ngon à?" Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ chậm rãi uống, không nhịn được hỏi.

Cung Trĩ chớp mắt: "Có cẩu kỷ, cho nên hơi ngọt, mùa hè là tốt nhất. Đến thu đông, thì sẽ đổi thành những thứ khác, phổ nhị này, hồng trà này..."

Thẩm Dĩnh cười lên.

Cung Trĩ nhíu mày: "Có phải cô cảm thấy tôi giống như một người già."

"Không có, chẳng qua là..." Thẩm Dĩnh cúi đầu nhìn trà sữa của mình, "Có lẽ trà sữa uống nhiều rồi cũng hơi ngấy, tôi cảm thấy như cô cũng rất tốt."

"Tôi cũng có thể uống trà sữa." Cung Trĩ tức giận nói, "Được rồi, trà sữa cũng rất có dinh dưỡng. Lần sau ở nhà tôi làm cho cô uống."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Được." Thẩm Dĩnh cong mắt, cô có một đôi mắt biết cười, lúc cười lên lại hơi cong, nhưng cũng không phải là kiểu híp lại, mà giống như tinh hà cũng sẽ chìm vào mắt của cô, giống như ánh sáng say lòng người.

Chẳng trách là nữ chính. Cung Trĩ không nhịn được nghĩ.

Sau khi hẹn nhau cơm nước xong liền có thể cùng nhau rời đi, Cung Trĩ buồn ngủ cũng nhấc lên chút tinh thần, ba người rất nhanh liền đi tìm chỗ ăn cơm. Không phải cái gì đắt tiền, lướt qua các bình luận của mọi người dường như cũng có chút thứ hạng.

Trần Thần trông thật vui, ả nói cho Thẩm Dĩnh về offer mình vừa có được, kể về cấp trên đẹp trai của mình, đồng nghiệp ghen ghét mình.

"Phúc lợi của tập đoàn Khải Minh, cậu cũng biết rồi đó." Trần Thần cười lên, "Thỉnh thoảng còn có thể gặp thái tử gia đó, cậu cũng không biết thái tử gia đẹp trai cỡ nào! Giống như là thiên thần!"

Tập đoàn Khải Minh? Cung Trĩ đăm chiêu thoáng nhìn Trần Thần, trong lòng lóe qua giác ngộ. Khó trách trong nguyên tác Trần Thần sau khi biết Cung Dực bao nuôi Thẩm Dĩnh sẽ lộ ra bộ mặt như vậy, cũng rõ vì sao ban đầu Thẩm Dĩnh tiến vào công ty, sẽ có nhiều người truyền miệng nói xấu Thẩm Dĩnh trong thời gian ngắn như vậy.

"Có đẹp trai đi nữa, không phải cũng ăn cơm đi ị đánh rắm sao." Cung Trĩ mở miệng.

"Phi phi! Nam thần của tôi mới sẽ không đi ị đánh rắm!" Trần Thần vội vàng nói.

Hắn không chỉ đi ị đánh rắm, lúc hắn 6 tuổi còn đái dầm trên giường đấy. Cung Trĩ cười trộm, cái đĩa của nàng đột nhiên bị chuyển đi, đổi một cái mới, thịt bò bên trong đã được cắt xếp gọn gàng. Nàng quay đầu, thấy Thẩm Dĩnh đang chuyên tâm cắt thịt bò trong cái đĩa trước đó của nàng.

Cung Trĩ trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm ra biểu tình gì, chỉ nhỏ giọng nói cảm ơn, cúi đầu xiên một miếng, bỏ vào trong miệng, nhai từ từ.

Trần Thần thoáng nhìn Cung Trĩ, lại thoáng nhìn Thẩm Dĩnh, ả nhíu mày: "Tớ cảm thấy các cậu có chút kỳ quái."

"Có gì kỳ quái? Chuyên tâm ăn cơm của cậu đi." Thẩm Dĩnh trả lời, không thèm ngẩng đầu. Theo thời gian trôi qua, tâm tình của cô cũng dần dần buông lỏng.

"A... cậu đi xuống từ trên xe của bé đàn em, còn mặc... Điện thoại di động của cậu cũng đổi rồi!" Trần Thần nhìn Thẩm Dĩnh từ đầu đến chân, cuối cùng nghi ngờ hỏi, "Cậu với đàn em...chẳng lẽ là kiểu quan hệ ấy?"

- -------------------------------------

Day 16 Nhật ký của Cung Trĩ

Quan hệ thế nào? Kiểu quan hệ nào??

Day 16 Nhật ký của Thẩm Dĩnh

Tôi là ai?

Đây là đâu?

Tôi phải làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Số ký tự: 0