Vân Nhiễm Tiến Cung, Cự Hôn
Ngô Tiếu Tiếu
2024-07-20 23:48:51
Vào một ngày
đẹp trời chị Nhiễm bỗng thấy mệt mỏi, hay cáu giận, anh Kỳ truyền ngự y
đến khám cho chị. Sau một hồi bắt mạch thái y tươi cười: "Xin chúc mừng, là hỷ mạch, có thai!"
Anh Kỳ: "Có thai là bệnh gì, sao ta chưa từng nghe thấy, có nguy hiểm không."
Chương 78: Vân Nhiễm Tiến Cung Cự Hôn
Yến Kỳ vội vàng mở cơ quan, nhưng bên trong lại rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì, ánh mắt Yến Kỳ phủ bão, quanh thân lạnh lẽo bàn tay nắm thật chặt, Cơ Kình Thiên, thật sự giảo hoạt, đã đề phòng trước chuyển Vân Nhiễm tới nơi khác.
Bên ngoài xe ngựa, Cơ Kình Thiên lạnh lùng lên tiếng: “Yến quận vương có điều tra ra quận chúa Trường Bình.”
Yến Kỳ từ trong xe ngựa đi ra, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo: “Cơ thái tử quả nhiên có thủ đoạn, xem ra bản quận vương đã đánh giá thấp ngươi.”
“Bản cung sao sánh được với Yến quận vương. Yến quận vương ở Đại Tuyên quyền thế ngập trời, chẳng những ra lệnh thay hoàng thượng, còn còn thế chém tướng, đánh mệnh quan triều đình, uy phong thật cao nha.”
Cơ Kình Thiên vỗ nhẹ tay trên mặt ý cười càng đậm: “Chỉ tiếc Yến quận vương như vậy lại không phải người hoàng gia, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Câu cuối cùng cố ý châm chọc Yến Kỳ, ám chỉ Yến Kỳ danh bất chính ngôn bất thuận, cho dù có năng lực cũng phải nghe mệnh lệnh của ngườ khác.
Yến Kỳ không thèm quan tâm đến hắn, vung tay ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi.”
Mấy người vội vàng nhảy lên ngựa, đi thẳng đế ải Ngọc Yên, Cơ Kình Thiên ở phía sau kêu lớn: “Yến quận vương không điều tra nữa sao, còn chưa kiểm tra hết đoàn sứ thần đâu.”
Ánh mắt Yến Kỳ sắc như dao, có điều cũng không dừng lại phi nước đại chạy đi.
Phía sau đoàn sứ thần Đông Viêm lại chửi bới, người người mắng Yến Kỳ vô pháp vô thiên, loạn thần tặc tử, có đủ cả.
Thái tử Đông Viêm nở nụ cười u ám, ánh mắt thâm thúy. Trong lòng biết rõ, xem ra Yến Kỳ cực kỳ thích Vân Nhiễm, nếu không sẽ không ra lệnh như vậy. Hắn làm việc luôn luôn ổn thỏa, nhất định không giống như lần này.
Cơ Kình Thiên lên xe ngựa rời đi.
Có điều xe ngựa đi được một đoạn, Cơ Kình Thiên lắc mình nhảy ra khỏi xe, thi triển khinh công đi nhanh về phía trước, nháy mắt nhìn thấy bên đường có một chiếc xe nhỏ, Vân Nhiễm đang ngồi trên xe, có điều nàng bị điểm huyệt ngủ không động đậy được.
Cơ Kình Thiên nhảy lên xe, giải huyệt ngủ cho Vân Nhiễm, nói xin lỗi nàng.
“Thật xin lỗi, không xa phía trước chính là ải Ngọc Lĩnh biên giới giữa Đông Viêm với Đại Tuyên chỉ cần đi qua đó, bản cung cam đoan sẽ không dùng thủ đoạn với ngươi.”
Sắc mặt Vân Nhiễm cực kỳ khó coi, tên chết tiệt này nhiều lần động tay chân với nàng, thật đáng chết, lúc trước không nên cứu hắn.
“Cơ Kình Thiên, ngươi nghĩ ta còn có thể tin lời ngươi sao? Còn nữa ta hối hận lúc trước đã cứu ngươi, sớm biết ngươi vô sỉ tiểu nhân như vậy, ta để ngươi chết trên đường.”
Vân Nhiễm nói lời này, khiến Cơ Kình Thương hơi bị tổn thương, im lặng nhìn nàng thở dài: “Vân Nhiễm, bản cung thật sự thích ngươi, muốn dẫn ngươi tới Đông Viêm, muốn ngươi làm thái tử phi, muốn ngươi ở bên cạnh ta.”
Hắn chưa từng đối xử với một nữ nhân nào như nàng, nữ nhân khác chỉ cần hắn muốn không sợ không có. Dù hai vị thôn thê đều chết trước đêm tành hôn, nhưng chỉ cần hắn muốn, nữ nhân kia sẽ mìm cười đưa đến cửa. Bây giờ hắn thật lòng đối xử với nàng, nàng lại khinh thường, trước đây nếu có người nói những lời này chắc hắn sẽ cười châm chọc, hiện tại chính hắn lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Ánh mắt Vân Nhiễm u ám nhìn Cơ Kình Thiên: “Ngươi không tôn trọng nữ nhân, xin lỗi cái gì, rõ ràng là chiếm đoạt, bởi vì thấy ta có năng lực, xứng đôi với ngươi. Cho nên ngươi liền không cần quan tâm đến ý nguyện của ta bắt ta rời Đại Tuyên, bây giò còn dám nói đàng hoàng, ta khinh bỉ ngươi dám làm mà không dám nhận.”
Ánh mắt Cơ Kình Thiên càng ngày càng đen, xem ra Vân Nhiễm ngày càng ghét hắn, tâm tình xuống dốc trầm trọng. Hắn thích nàng là thật, ngoại trừ dùng thủ đoạn những thứ khác đều là thật lòng.
Vân Nhiễm lại cố tình không tin hắn, hắn cảm thấy thật buồn bực.
“Vân Nhiễm, bản cung biết chính mình khiến ngươi mất đi tín nhiệm, nhưng bản cung tin, bản cũng sẽ lấy được lòng tin của ngươi, về sau bản cung sẽ không lừa gạt ngươi.”
“Ngươi nghĩ rằng ta có thể tin người như ngươi sao?”
Vân Nhiễm lạnh lùng châm chọc, cũng không thèm nhìn Cơ Kình Thiên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nàng từ từ suy nghĩ, Cơ Kình Thiên nhiều lần di chuyển nàng như vậy, chứng tỏ có người đang tìm nàng, người này là ai? Nàng phải làm gì để phối hợp với họ.
Tuy rằng nàng không có cách đánh bại Cơ Kình Thiên, nhưng lại có thể dùng phương pháp khác khiến âm mưu của hắn bại lộ. Sắp tới là biên giới của Đông Viêm cùng Đại Tuyên ải Ngọc Yên, đây là cửa ải cuối cùng. Nếu như có người đang tìm nàng nhất định sẽ xuất hiện ở cửa thành Ngọc Yên? Trong lòng Vân Nhiễm đã có chủ ý, có điều sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Xe ngựa nhỏ chạy thẳng đến ải Ngọc Yên.
Ải Ngọc Yên là biên giới giao giữa Đông Viêm với Đại Tuyên, nơi núi non rừng rậm hoang dã. Nơi đây tuy binh lực không nhiều, nhưng Đông Viêm muốn tấn công từ chỗ này là chuyện khoog dẽ dàng, vì binh lính Đại Tuyên đóng quân trên đỉnh Ngọc Yên dễ thủ khó công, tùy tiện tấn công chỉ có đường chết. Cho nên Đông Viêm muốn xâm chiếm Đại Tuyên vẫn phải cẩn thận không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trước cửa ải Ngọc Yên có vài người đang kiểm tra các xe ngựa đi qua, cực kỳ nghiêm khắc, dẫn đầu là một nam nhân mặc cẩm bào màu xám, bên hông đeo đai lưng màu bạc, cả người phiêu dật tuấn tú, giống như một áng mây trắng, ngũ quan sắc xảo, lúc này đang phủ một tầng sương lạnh giá, khiến cả người phảng phất như một đóa hoa tuyết liên không có độ ấm.
Tuy rằng ngoại hình rất đẹp, nhưng khiến người ta sợ hãi, cẩn thận từng bước.
Yến Kỳ dẫn thuộc hạ tự mình kiểm tra từng chiếc xe, không buông tha bất kỳ chiếc nào. Thực tế hắn làm như vậy để làm động khác giả khiến người khác nghĩ hắn đang rối loạn.
Mục tiêu điều tra của hắn chỉ có một, đó là xe ngựa của Cơ Kình Thiên.
Cơ Kình Thiên nhiều lần đánh đòn tâm lý với hắn, để xem lúc này hắn sẽ làm thế nào.
Yến Kỳ điều tra cẩn thận tỉ mỉ, cách đó không xa một đoàn người đang đi tới chính là sứ thần Đông Viêm.
Đoàn sứ thần Đông Viêm nhìn thấy Yến Kỳ phía trước, lên tiếng mắng chửi, sao lại gặp phải sát tinh này. Lần này bọn đi sứ thật đúng là mất mặt, nhiều lần bị xem giặc cướp, Đại Tuyên thật khinh người quá đáng, lần này về kinh bọn họ sẽ bẩm báo lên hoàng thượng, bắt Đại Tuyên phải cho một câu trả lời.
Đoàn xe đến trước cửa ải Ngọc Yên, khuôn mặt Yến Kỳ lạnh lùng lên tiếng: “Mời Cơ thái tử cùng đoàn sứ thần xuống ngựa để kiểm tra.”
Yến Kỳ vừa nói, sứ thần Đông Viêm mắng lớn.
“Yến Kỳ, con mẹ nó ngươi khinh người quá đáng. Lúc trước mới kiểm tra xe ngựa thái tử, giờ lại điều tra cái gì?”
“Quận chúa các ngươi mất tích, liên quan gì đến chúng ta, dựa vào cái gì đòi kiểm tra xe ngựa Đông Viêm.”
“Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, thái tử của chúng ta còn thiếu sao?”
Đoàn sứ thần chửi bậy, kỳ thật những người này không biết Cơ Kình Thiên bắt cóc Vân Nhiễm về Đông Viêm, cho nên mới cực kỳ tức giận.
Cơ Kình Thiên làm những chuyện như vậy đều qua mặt đoàn sứ thần.
Những người này có không ít người là trngj thần, sao hắn có thể để cho bọn họ biết hắn cướp quận chúa về nước, nên từ đầu đến giờ hắn đều bí mật tiến hành, ngoại trừ thuộc hạ thân cận, những người khác đều không biết.
Cơ Kình Thiên vén rèm lên, từ từ nhìn xung quanh, ánh mắt thị huyết bắn thẳng vào Yến Kỳ, hận không thể cắn nuốt người này, bàn tay nắm chặt nổi cả gân xanh, không nói lời nào nhìn chằm chằm vào Yến Kỳ.
“Yến Kỳ, tốt nhất ngươi đừng quá đáng, ngươi vừa kiểm tra xe ngựa của bản cung, bây giờ lại muốn tra tiếp, ngươi cho rằng bản cung sợ ngươi sao. Nhiều lần động chân tay với chúng ta, ngươi tưởng ngươi là ai, là hoàng thượng Đại Tuyên sao? Nếu muốn kiểm tra, mời xuất ra ý chỉ của hoàng thượng.”
Cơ Kình Thiên quát lạnh, Yến Kỳ không biến sắc, khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Cơ Kình Thiên, khóe môi nở nụ cười hờ hững, lặp lại một câu: “Cơ thái tử, mời xuống xe để kiểm tra, nếu không các ngươi không qua được ải Ngọc Yên.”
Yến Kỳ vừa dứt lời, bàn tay Cơ Kình Thiên nắm chặt, hiện vẻ lo lắng, trên mặt phủ mưa giông, cười phóng đãng: “Yến Kỳ, ngươi cho là bản cung muốn đi, ngươi giữ được sao.”
“Vậy thì thử đi.”
Sắc mặt Yến Kỳ như thường, phía sau vài tên thuộc hạ đã sẵn sàng cung tiễn nhằm ngay đoàn sứ thần Đông Viêm.
Cả đoàn sứ thần ồ lên, nhiều người tức giận: “Yến Kỳ, ngươi quá cuồng vọng.”
“Đúng vậy, hôm nay chúng ta liều mạng với ngươi, để xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, có giỏi ngươi giết hết đoàn sứ thần đi.”
Ánh mắt Yến Kỳ ngoan lệ nhìn đoàn sứ thần, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ.
“Đông Viêm các ngươi là ai, dám bắt cóc quận chúa Trường Bình từ trong cung, là hành bị của giặc cướp.”
Yến Kỳ vừa nói xong, người người sắc mặt u ám, có người quát lên: “Yến Kỳ nói chuyện phải có bằng chứng, dựa vào đâu nói chúng ta bắt người, lúc trước đã nhiều lần kiểm tra đoàn sứ thần, căn bản không thấy quận chúa, sao dám nói bọn ta là giặc cướp.”
“Nếu không có hành vi trộm cướp, sao không cho bản quận vương kiểm tra, thật là kỳ lạ.”
Yến Kỳ nói xong, có đại thần lên tiếng: “Yến Kỳ, nếu muốn có thể tra, nếu không tra ra thì làm sao? Ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi bọn ta.”
Người này nói xong, Trực Nhật ở phía sau quát: “Con mẹ nhà ngươi, nếu không cho chúng ta kiểm tra, các người đừng mơ tưởng đi qua, chúng ta bắt các ngươi về giam.”
“Các ngươi?”
Sắc mặt đoàn sứ thần đều thay đổi, có người kêu to: “Điên rồi, Đại Tuyên các ngươi đều là người điên.”
Trực Nhật thấy chủ tử nhà mình không bản đối, tiếp tực mắng chửi: “Đông Viêm các ngươi mới bị điên, biến thái, dám bắt cóc quận chúa Trường Bình của chúng ta.”
Đôi mắt Yến Kỳ gắt gao nhìn Cơ Kình Thiên, bàn tay khẽ nắm lại, nói từng chữ: “Bản quận vương khẳng định, quận chúa ở trong xe ngựa, nếu lần này không tìm thấy, bản quận vương quỳ xuống nhận lỗi với các ngươi.”
Yến Kỳ vừa nói xong, đoàn sứ thần ngây ngẩn, phải biết rằng Yến quận vương là người cao quý, hiện tại hắn nói không tìm thấy sẽ quỳ là có ý gì.
Người người đều nghị luận.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên sắc bém bàn tay nắm chặt lo lắng lên tiếng, “Ngươi xác định không tìm thấy sẽ quỳ sao?”
Yến Kỳ chưa nói gì, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lại biến sắc vội vàng nói: “Gia, không thể làm như vậy.”
Yến Kỳ híp mắt lại suy nghĩ, hiện tại hắn có thể khẳng định Vân Nhiễm ở trong xe của Cơ Kình Thiên. Bởi vì ngoại trừ cách này hắn không có cách khác đưa Vân Nhiễm qua ải Ngọc Yến, dọc đường đường đi hắn nhiều lần làm động tác giả chỉ nhằm một mục đích đưa Vân Nhiễm qua ải.
Yến Kỳ nghĩ tới bọn họ nghĩ nhiều lần kiểm tra xe ngựa, cho nên sẽ không tiếp tục kiểm tra. Có điều hiện tại hắn khẳng định Vân Nhiễm giấu ở trên xe.
Yến Kỳ vung tay lên ngăn vài tên thuộc hạ, nhìn đoàn sứ thần, âm thanh trong trẻo: “Nếu không tra ra được, bản quận vương quỳ xuống nhận lỗi với mọi người.”
Sứ thần vừa nghe vậy có không ít người liền nói: “Được, tốt nhất ngươi nên giữ lời, nếu không chúng ta đến tìm hoàng thượng Đại Tuyên đòi công bằng.”
Triều thần Đông Viêm có người đi tới cung kính nói với Cơ Kình Thiên: “Điện hạ, để cho bọn họ kiểm tra đi, nếu không tìm thấy, Yến Kỳ nhất định quỳ xuống nhận lỗi, dọc đường hắn hành chúng ta không ít, theo lý nên quỳ.”
Sắc mặt Cơ Kình Thiên bất động nhìn đại thần nhà mình, lại nhìn Yến Kỳ” “Yến Kỳ ngươi xác định quỳ sao? Nếu không tìm thấy, lại không giữ lời, bản cung sẽ đi tìm hoàng thượng đòi câu trả lời.”
Yến Kỳ cười: “Được, một lời đã định, mời Cơ thái tử.”
Yến Kỳ bất động quan sát Cơ Kình thiên, hắn không tin trong xe không có Vân Nhiễm, lúc này hắn cực kỳ tin tưởng.
Sắc mặt Cơ Kình Thiên tối đen, chậm rãi nói: “Yến Kỳ, cho dù ngươi quỳ xuống nhận lỗi, ngươi nhiều lần kiểm tra xe của ta khiến chúng ta trở thành trò cười cho nước khác, nếu giờ bản cung lại để ngươi kiểm tra, ngươi nói bản cung có thành trò cười cho thiên hạ.”
Yến Kỳ châm chọc: “Cơ thái tử đang sợ sao, bản quận vương đã nói, nếu không tìm được sẽ quỳ xuống nhận lỗi, chẳng lẽ còn chưa đủ cứu vãn thể diện cho sứ thần Đông Viêm?”
Sứ thần vừa nghe liền động lòng, dọc đường đi Yến Kỳ khiến bọn họ tức muốn chết, nếu có thể bắt hắn quỳ cũng không tệ.
Những người kia lại nhìn thái tử nhà mình: “Thái tử để cho bọn họ kiểm tra đi, nếu không có nhất định bắt Yến Kỳ quỳ xuống dập đầu.”
Ánh mắt Cơ Kình Thiên muốn giết người nhìn viên quan kia, người nọ run rẩy, đây là có chuyện gì? Hình như thái tử không muốn cho người kiểm tra, có lẽ nào quận chúa thật sự ở trên xe, không thể nào.
Trong lòng người này nhất thời bất ổn, không dám lên tiếng.
Cơ Kình Thiên nâng mắt nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, bản cung sẽ không để cho ngươi kiểm tra, thân là thái tử Đông Viêm, sao có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi của ngươi, lần này bản cung quyết không nhân nhượng.”
Ánh mắt Yến Kỳ ngoan lệ, thản nhiên cười: “Vậy Cơ thái tử để bản quận vương tự tay bắt người.”
“Bản cung muốn xem ngươi có bao nhiêu cuồng vọng.’
Dứt lời Cơ Kình Thiên ra lệnh cho thuộc hạ: “Người đâu, ai dám động, giết cho bản cung, không chừa một ai.”
Yến Kỳ cũng quát lạnh: “Nếu có người khiến các ngươi bị thương, không cần lưu tình, giết cho bằng được.”
“Ân, quận vương.”
Vài thuộc hạ lên tiêng, Trực Nhật huýt sáo phía sau cửa thành Ngọc Yên vài trăm binh lính mũ áo chỉnh tề giương cung nhắm thẳng đoàn sứ thần Đông Viêm.
Cơ Kình Thiên nhìn trận thế, sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn Yến Kỳ.
“Yến Kỳ ngươi định giết chúng ta sao? Ngươi cho rằng có thể giết được bản cung.”
Yến Kỳ khẽ cười: “Chắc không giết được thái tử, nhưng giết sứ thần thì nhất định được.”
“Yến quận vương, ngươi?”
Sứ thần có người quát lớn, Yến Kỳ nói: “Không phải bản quận vương muốn giết, mà là thái tử các ngươi muốn hại các ngươi, nếu hắn để cho ta kiểm tra, sao ta phải làm như vậy.”
Sứ thần Đông Viêm nhìn thái tử không ít người nghi hoặc, chẳng lẽ quận chúa Trường Bình thật sự ở trên xe ngựa, nếu không sao quận vương lại nhiều lần điều tra xe ngựa của bọn họ, Yến quận vương không phải ngươi vô danh, nhất định có chút bằng chứng.
Trong lòng nhiều người đang nghĩ, nếu tìm thấy quận chúa trên xe thái tử, bọn họ đã thất lễ, không phải người Đại Tuyên thất lễ.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên u ám, nhìn cục diện bất lợi cho mình: “Ai dám ngăn cản giết cho bản cung, bản cung muốn nhìn xem ai dám giết sứ thần Đông Viêm, nếu có gan, ngày khác hai nước giao chiến.”
Cơ Kình Thiên dứt lời, vài thuộc hạ lập tức công kích đám người Yến Kỳ.
Đoàn sứ thần thấy vậy liền thất thanh hô: “Thái tử.”
Mắt thấy hai bên đã sắp đánh nhau, Cơ Kình Thiên lại ngửi thấy trong xe có một mùi hương nồng đậm, mọi người đều ngửi thấy.
Ánh mắt Yến Kỳ tối sầm lại, kích động, là Vân Nhiễm nói cho hắn biết, nàng đang ở trên xe.
Yến Kỳ nhìn Cơ Kình Thiên hét lên: “Cơ Kình Thiên ngươi ti bỉ vô sỉ, sao trên xe ngươi lại có mùi thơm. Đây là quận chúa Trường Bình để lại dấu hiệu, nàng am hiểu nhất dùng dược, giờ ngươi còn gì để nói.”
Yến Kỳ vừa nói xong, đoàn sứ thần đưa mắt nhìn nhau, bàn tán, không ngờ thái tử thật sự giấu người trên xe, không ít người cảm thấy thất vọng về hành vi của thái tử. Một số người không theo phe thái tử lại cao hứng, thật tốt quá, bọn họ có cơ hội đấm thái tử một quyền.
Sắc mặt Cơ Kình Thiên u ám, không ngờ Vân Nhiễm dù bị hắn điểm huyệt ngủ, vẫn có thể động tay chân, nữ nhân này thật khiến hắn vừa yêu vừa hận.
Cơ Kình Thiên quát lạnh: “Yến Kỳ ngươi ăn nói linh tinh cái gì, chẳng lẽ bản cung không thể sử dụng túi thơm được sao?”
“Cơ Kình Thiên, đã tới nước này ngươi còn dám nói sao.” Yến Kỳ xoay người bay lên không trung bắn ra một chưởng lực mạnh mẽ nhằm ngay Cơ Kình Thiên, Cơ Kình Thiên biến sắc nâng tay nghênh đón, hai người đánh nhau giữa không trung.
Thuộc hạ của hai người cũng giao chiến, nhất thời trước cửa ải Ngọc Yên loạn thành một đoàn, sứ thần Đông Viêm đưa mắt nhìn nhau, bàn tán xôn xao.
Hai bên đang đánh nhau, các ải Ngọc Yên không xa có hai người đang cưỡi ngựa phi tới, Yến Kỳ vừa thấy người tới là Long Nhất, Long Nhị, liền ra lệnh: “Quận chúa ở trên nóc xe Cơ thái tử, nhanh đi cứu nàng.”
“Dạ.”
Hai người lên tiếng phóng lên cao.
Sắc mặt Cơ Kình Thiên ác liệt, ra lệnh cho thuộc hạ ngăn cản Long Nhất cùng Long Nhị.
Võ công của Long Nhất, Long Nhị cực kỳ lợi hại. Bọn họ là ám vệ do Vân Tử Khiếu bồi dưỡng, lúc này chia ra một người đối phó với thuộc hạ của Cơ Kình Thiên, một người lao thẳng tới xe ngựa. Cơ Kình Thiên thấy có người tới gần xe ngựa, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng lui lại, đáng tiếc Long Nhất, Long Nhị đã phi thân đến bắn ra chưởng lực tập kích xe ngựa của Cơ Kình Thiên.
Ầm, ầm, xe ngựa vỡ làm tám mảnh, một bóng người rơi xuống giữa không trung, Long Nhị bay lên, đón lấy người kia.
Long Nhất, Long Nhị cũng không muốn bất kính với quận chúa, nhưng lúc này người đang bị điểm huyệt ngủ, không có cảm giác.
Cơ Kình Thiên thấy Long Nhị sắp đón được Vân Nhiễm, liền xoay người muốn cướp lại, Yến Kỳ sao có thể cho hắn cơ hội, theo sát phía sau, một chưởng nhằm ngay vào lưng Cơ Kình Thiên. Nếu hắn chỉ lo cướp người nhất định sẽ bị thương, nếu hắn lo cho bản thân, người sẽ rơi vào tay Long Nhị.
Cơ Kình Thiên thấy chưởng lực của Yến Kỳ ập tới, sắc mặt nổi bão, cả người cuồng bạo, xoay người đánh nhau với hắn, Vân Nhiễm rơi vào tay Long Nhị.
Long Nhị đón người, giải huyệt đạo cho Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm từ từ mở mắt.
Khóe môi nàng khẽ cười nhìn Cơ Kình Thiên: “Cơ thái tử, ngươi hao tổn tâm cơ, cuối cùng vẫn thất bại, về sau nếu có ngươi đuổi giết ngươi, bản quận chúa sẽ không ra tay cứu giúp. Quả thật chưa bảo giờ thấy ai đối xử với ân nhân cứu mạng như ngươi, khiến người trong thiên hạ không dám làm việc thiện.”
Vân Nhiễm nói xong, nhìn Long Nhất cùng Long Nhị, “Cực khổ rồi, đi thôi.”
Cơ Kình Thiên ở phía sau đứng sững sờ, nghe thấy lời Vân Nhiễm cảm thấy máu trong người đông lại. Sứ thần Đông Viêm cũng ngây ngẩn cả người, hóa ra lần trước quận chúa cứu thái tử một mạng, thật không ngờ, thái tử lại đối xử với người ta như vậy, thật quá đáng.
Tất cả mọi người Đông Viêm đứng bất động. Yến Kỳ thấy bóng hình xinh đẹp kia đã xoay mình rời đi. Trong lòng chưa kịp hết vui mừng lại dâng lên buồn bực, nha đầu vong ân phụ nghĩa, là ai hao tổn tâm sức cứu nàng về, hiện tại không thèm nhìn hắn lấy một cái, có điều nghĩ lại nàng đã không có việc gì, hắn cảm thấy sung sướng, cũng xoay người lên ngựa rời đi.
Yến Kỳ bỏ lại đám người Cơ Kình Thiên, giao cho binh lính giữ thành: “Lập tức đưa thái tử cùng sứ thần qua ải Ngọc Yên.”
“Ân, quận vương.”
Yến Kỳ dẫn thuộc hạ đuổi theo người phía trước.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên bắn ra sát khí nham hiểm nhìn chằm chằm Yến Kỳ: “Yến Kỳ, nhục nhã ngày hôm nay bản cung sẽ đòi lại.”
Yến Kỳ không để ý đến Cơ Kình Thiên đuổi theo Vân Nhiễm Nhiễm, hai ngựa cùng chạy song song. Long Nhất, Long Nhị chủ động lùi lại phía sau, sau khi quận chúa mất tích, quận vương đã làm rất nhiều chuyện, khiến hai người bọn họ tiếp nhận hắn.
Yến Kỳ đến bên cạnh Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi không có lương tâm, bản quận vương cứu ngươi, ngay một câu cảm tạ cũng không có?”
Vân Nhiễm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Yến đại quận vương nói: “Hôm nay có ân, ngày sau sẽ báo.”
Vân Nhiễm năm mơ cũng không ngờ người đuổi theo Cơ Kình Thiên cứu mình lại là Yến Kỳ. Người vẫn luôn khiến mình căm tức, điều này khiến nàng nhất thời không biết nên có cảm xúc gì, Yến Kỳ nghe thấy nàng nói vậy, ánh mắt ngầm nổi sóng, tràn ngập sự bất đắc dĩ, không ngờ mình tốn nhiều sức lực tìm được nha đầu kia. Nàng lại chỉ nói một câu ngày sau sẽ báo, nếu chỉ vì muốn nàng báo đáp hắn cần gì phải vất vả đuổi tới tận ải Ngọc Yên.
“Vân Nhiễm, bản quận vương không mong ngươi báo đáp.”
“Vậy chứng minh, quận vương là người trượng nghĩa, Vân Nhiễm kinh nể.”
Vân Nhiễm ôn hòa tiếp một câu, sau đó cũng không nhìn Yến Kỳ. Hôm nay Yến Kỳ cứu nàng, nàng ghi nhớ trong lòng, nếu sau này có cơ hộ, nàng sẽ báo đáp hắn, không có gì hơn.
Yến Kỳ ở bên cạnh bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, theo sát Vân Nhiễm, trong lòng thở dài, nha đầu kia thật nhẫn tâm, có điều thấy nàng bình an, hắn cũng yên lòng.
Hai người cưỡi ngựa song song, nam áo trắng như tuyết, nữ tử áo hồng xinh đẹp, một ôn nhuận như ngọc, một xinh đẹp bức người. Nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, thuộc hạ đi phía sau khẽ cười nhìn bọn ho, tất cả cùng đi thẳng về kinh thành.
Dọc đường đi, Vân Nhiễm cũng không vì Yến Kỳ cứu mình mà thân thiện với hắn, thái độ vẫn như trước, không xa không gần, nhìn không ra nàng đang nghĩ gì. Vài tên thuộc hạ lại thấy sốt ruột, có điều hai nhân vật chính tự hưởng thụ khoảng cách như vậy, bọn họ cũng không có biện pháp.
Đi liên tục mấy ngày đường, sau khi về kinh, Yến Kỳ sai thuộc hạ đưa Vân Nhiễm về phủ nghỉ ngơi, còn hắn tiến cung bẩm báo hoàng đế tình huống cứu Vân Nhiễm.
Yến Kỳ còn chưa vào cung hoàng thượng đã truyền lệnh hắn tiến cung.
Trong thượng thư phòng, ngoài Sở Dật Kỳ còn có một người vốn không nên xuất hiện ở đây.
Thái tử Đông Viêm, Cơ Kình Thiên.
Lúc này, Cơ Kình Thiên không còn âm ngoan tàn nhẫn như lúc ở ải Ngọc Yên, cả người ôn hòa, thấy Yến Kỳ đi vào ánh mắt chợt lóe lên tia sắc bén, khóe môi cười hờ hững nhìn Yến Kỳ.
Trong thượng thư phòng sắc mặt của Sở Dật Kỳ không tốt lắm, Cơ Kình Thiên đã xin lỗi hắn vì bắt có quận chúa Trường Bình, hắn nói vì ái mộ quận chúa cho nên mới làm như vậy.
Cơ Kình Thiên là thái tử Đông Viêm, Sở Dật Kỳ không thể làm khó hắn, chỉ nói vài câu không sao.
Có điều lời Cơ Kình Thiên nói lại khiến Sở Dật Kỳ không vui, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cơ Kình Thiên nói, Yến đại quận vương quyền thế ngập trời, cưỡng chế sứ thần, hơn nữa cũng mạnh tay với quan viên, vì một quận chúa Trường Bình mà chém tướng giữ thành, giết không ít binh linh, đến thành Hợp Dụ còn đánh tri phủ ba mươi gậy, người này là đại nhân vật.
Lời Cơ Kình Thiên nói ghi sâu vào trong lòng hoàng thượng.
Sở Dật Kỳ căm tức, từ lúc hắn đăng cơ đến nay, vẫn trọng dụng Yến Kỳ, khiến hắn vô pháp vô thiên, lúc trước hắn muốn chỉnh đốn triều đình, nên cũng không ngăn cản hắn ra tay xử lý đám tham quan ô lại. Nhưng hiện tại sao lại thế này, vì một quận chúa, lại gây ra chuyện như vậy.
Vì cái gì hắn nhiệt tình với quận chúa Trường Bình như vậy.
Ánh mắt Sở Dật Kỳ sắc bén nhìn Yến Kỳ, khuôn mặt Yến Kỳ vẫn ôn hòa, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ: “Vi thần gặp qua hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ không cho hắn đứng dậy, mà bất mãn hỏi: “Yến Kỳ, ngươi nói đi, vì sao chém tướng giữ thành, đánh tri phủ thành Hợp Dụ, còn nhiều lần gây khó dễ cho sứ thần Đông Viêm, cho dù Cơ thái tử có hành vi thái quá, ngươi ngăn lại là được rồi, bọn họ là sứ thần, là sứ thần hòa bình của Đại Tuyên.
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, trong lòng biết rõ, Cơ Kình Thiên bắt hắn đi hài nhỏ, người kia trở lại vì muốn làm khó hắn.
Yến Kỳ không siểm nịnh nói: “Bẩm hoàng thượng, thần không có làm khó sứ thần Đông Viêm, mà vì cứu quận chúa, về phần vì sao ta chém tướng giữ thành đánh tri phủ, việc này hoàng thượng nên hỏi Cơ thái tử, xem hắn đã làm những gì.”
Lời nói Yến Kỳ như đinh, ném vấn đề lại cho Sở Dật Kỳ, Sở Dật Kỳ u ám nhìn Cơ Kình Thiên. Cơ Kình Thiên đăm chiêu suy nghĩ, không thể tin, khiến Sở Dật Kỳ bị kích thích.
Vẻ mặt Cơ Kình Thiên rõ ràng muốn nói quận vương có thể nói chuyện với hoàng thượng như vậy, thật sự được học hỏi.
Sở Dật Kỳ sao có thể dễ chịu, nhìn Yến Kỳ càng u ám: “Yến Kỳ, ngươi nóng vội cứu quận chúa Trường Bình như vậy là vì cái gì?”
Yến Kỳ hơi u ám, hắn muốn nói hắn thích Vân Nhiễm. Nhưng trước mắt chưa thích hợp, ít nhất hắn phải có được lòng nàng, nghĩ vậy Yến Kỳ nói: “Bẩm hoàng thượng, quận chúa là hoa vương của Đại Tuyên, Cơ thái tử bắt cóc đem về Đông Viêm là có mục đích gì? Hoàng thượng cũng biết hoa vương quan trọng như thế nào? Vì Đại Tuyền thần không thể trơ mắt nhìn hắn đưa quận chúa đi.”
Yến Kỳ tức giận, khiến mắt Sở Dật Kỳ mị lên nhìn Cơ Kình Thiên, không có cảm tình dám bắt người từ trong cung.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên u ám, hắn đã sớm biết Yến Kỳ khó chơi, nên không thất vọng: “Ah, hóa ra Yến quận vương suy nghĩ cho Đại Tuyên, là do bản cung suy nghĩ nhiều, bản cung còn tưởng Yến quận vương thích quận chúa, hóa ra là vì Đại Tuyên, thật sự có nghĩa khí.”
Cơ Kình Thiên vừa dứt lời, sắc mặt Sở Dật Kỳ tối lại, trời sinh tính đa nghi cho nên không chịu nổi Cơ Kình Thiên châm ngòi. Trong lòng nghi kị đủ điều, có điều Yến Kỳ làm như không thấy, hắn đã sớm biết vị hoàng đế này đa nghi, nếu không lúc trước cũng không phải từ hôn Vân Nhiễm để giải trừ nghi ngờ trong lòng hoàng thượng với phủ Vân vương.
Yến Kỳ đáp trả: “Chẳng lẽ Cơ thái tử bắt Trường Bình quận chúa, không phải vì thấy nàng là hoa vương Đại Tuyên sao? Cơ thái tử cho rằng chỉ cần cưới được quận chúa là có thể lên ngôi hoàng đế sao, hình như ngươi đã quên quận chúa là hoa vương Đại Tuyên, không phải hoa vương Đông Viêm.”
Yến Kỳ dứt lời, ánh mắt Cơ Kình Thiên tối lại, lạnh như băng, hắn bắt Vân Nhiễm là vì thích nàng, nếu hắn không thích Vân Nhiễm là hoa vương có liên quan gì đến hắn đâu.
“Yến quận vương suy nghĩ nhiều, bản cung chỉ vì thích quận chúa nên mới làm ra hành động như vậy, chẳng lẽ quận chúa không gả, bản cung không thể thành hoàng đế Đông Viêm.”
Yến Kỳ còn muốn nói tiếp, hoàng thượng đã nhìn hai bọn họ lên tiếng: “Được rồi, chuyện Cơ thái tử bắt cóc quận chúa trẫm tạm không truy cứu, nhưng nếu có lần sau trẫm sẽ không bỏ qua.”
“Ân, hoàng thượng.”
Cơ Kình Thiên đáp ứng, Sở Dật Kỳ lại nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, tuy rằng thái tử bắt quận chúa, nhưng hiện tại quận chúa đã bình an, việc này chấm dứt ở đây, Cơ thái tử là bằng hữu của chúng ta không thể gây tổn hại cho hắn.”
“Ân, hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ ôn hòa cười rộ lên gọi Hứa An: “Hứa An, lập tức tới phủ Vân vương truyền quận chúa Trường Bình tiến cung.”
Sở Dật Kỳ dứt lời, Hứa An lĩnh chỉ rời ngự thư phòng, hoàng thượng cười lạnh, nhìn Cơ Kình Thiên cùng Yến Kỳ. Mặc kệ các người có chủ ý gì, trẫm đã muốn Vân Nhiễm tiến cung làm phi, dù có thích nàng cũng không có chỗ để dùng. Nàng là hoa vương Đại Tuyên, nhất định là muốn tiến cung, huống chi sau lưng nàng còn có hai mươi vạn binh quyền, bất kể thế nào trẫm sẽ không để người khác cưới nàng.
Yến Kỳ cùng Cơ Kình Thiên vì câu nói của Sở Dật Kỳ trong lòng đều căm tức, bàn tay dưới tay áo theo phản xạ nắm chặt lại, ánh mắt Yến Kỳ sắc bén, thầm tính toán xem làm thế nào để ngăn cản Vân Nhiễm tiến cung.
Nhất thời, trong ngự thư phòng im lặng không tiếng động.
Phủ Vân vương, Vân Nhiễm vừa về tới nơi, Vân Tử Khiếu nhận được tin chạy tới.
“Nhiễm Nhi, con không sao chứ.”
Vài ngày không gặp, Vân Tử Khiếu gầy đi không ít, quầng mắt hơi thâm, rõ ràng là do thức đêm nhiều, Vân Nhiễm thấy hơi áy náy. Nói thật, nàng bị Cơ Kình Thiên bắt cóc cũng không khổ sở gì, ăn ngon ngủ tốt, nhưng lại khiến Vân Tử Khiếu lo lắng.
“Phụ vương, con không sao, người đừng lo lắng.”
“Nghe nói con bị tên khốn khiếp Cơ Kình Thiên bắt cóc?”
Sắc mặt Vân Tử Khiếu khó coi, nhất là nghĩ tới chuyện hắn giấu nữ nhi dưới xe ngựa của ông xuất cung.
“Tên khốn khiếp, nếu để ta thấy hắn, ta sẽ tính sổ với hắn.
“Chắc là về Đông Viêm rồi,” Vân Nhiễm khẽ cười, kéo Vân Tử Khiếu ngồi xuống, để Sơn Trà châm trà.
Sơn Trà, Dữu Tử sau một hồi khóc lóc, đã đỡ hơn nhiều, rót trà xong liền lui về phía sau.
Vân Tử Khiếu hỏi Vân Nhiễm: “Thế nào, tên khốn khiếp kia có khiến con chịu khổ không.”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Không có, ngoại trừ bắt cóc con, hắn đối với con rất tốt, lúc trước chính con đã cứu hắn mà.”
Vân Nhiễm nói vậy, Vân Tử Khiếu mắng: “Nếu biết cứu một bạch nhãn lang như vậy, lúc trước đừng cứu.”
Phụ tử hai người đang nói chuyện, Sơn Trà đi tới bẩm báo: “Quận chúa, Ninh công tử đang quỳ trong viện, không chịu đứng dậy, nô tỷ kêu hắn đứng lên hắn không chịu.”
Vân Tử Khiếu vừa thấy Ninh Cảnh đang quỳ liền nói: “Để cho hắn quỳ đi, quỳ chết càng tốt, còn nữa lập tức đuổi hắn ra khỏi phủ Vân vương, không cho phép ở lại.”
Vân Nhiễm nhanh chóng ngăn cản Vân Tử Khiếu.
Nàng tin, trải qua chuyện lần này, Ninh Cảnh sẽ có bài học nhớ đời, hơn nữa nàng cảm thấy tất cả những gì Ninh Cảnh làm là do có người sai khiến. Không có gì bất ngờ người này là Tiêu Bắc Dã, hắn có thể không trực tiếp sai khiến, nhưng có thể lợi dụng Ninh Cảnh làm theo ý hắn.
Vân Nhiễm phân phó Sơn Trà: “Ngươi đi kêu hắn tới gặp ta.”
“Ân, quận chúa.” Sơn Trà đi ra ngoài, Vân Tử Khiếu vẫn đang tức giận: “Đều là tên khốn này gây ra, con còn giữ hắn lại làm gì, đuổi hắn đi, nếu giữ hắn lại nhỡ đâu lại xảy ra chuyện gì.”
Vân Nhiễm lắc đầu, nàng nhớ tới lúc cứu Ninh Cảnh, hắn túm chặt góc áo nàng như một con chó nhỏ đáng thương bị người khác vứt bỏ, hình ảnh đó vẫn in sâu trong đầu nàng, dù hắn có sai lầm, nàng cũng không nỡ bỏ rơi hắn.
“Phụ vương, Ninh Cảnh nhất định sẽ sửa chữa, người đừng tức giận.”
“Không biết vì sao con lại tốt với hắn như vậy.”
Vân Tử Khiếu khó hiểu, Vân Nhiễm cũng không thể nói cho ông, mỗi lần nàng cứu một người, chính là cho bọn họ thêm một lần được sống, nàng hi vọng bọn họ biết trân trọng sống thật tốt, không gặp phải chuyện gì.
Ninh Cảnh từ ngoài cửa đi vào, rón ra rón rén, như đứa nhỏ mắc lỗi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm.
Vân Tử Khiếu thấy hắn liền tức giận, nữ nhi lại cố tình bảo vệ hắn, Vân Tử Khiếu không chịu được đứng dậy: “Nhiễm Nhi, con không có chuyện gì là tốt rồi, phụ vương yên lòng, ta ra ngoài nghỉ ngơi một lát.”
Vân Nhiễm gật đầu quan tâm dặn dò: “Phụ vương ngủ nhiều một chút, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nàng mất tích đã nhiều ngày, phụ vương đều mất ngủ.
Vân Tử Khiếu đi rồ, trước khi đi còn không quền lườm Ninh Cảnh.
Phòng khách không có người khác, Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh thở dài: “Ninh Cảnh, sao người có thể ra tay với ta, khiến ta thất vọng.”
Ninh Cảnh nhanh chóng ngẩng đầu, khóc, tội nghiệp lên tiếng: “Sư phụ, tiểu Cảnh biết sai rồi, về sau sẽ không dám nữa, cũng không dám động thủ với sư phụ.”
Vân Nhiễm nhìn hắn, có chút đau lòng. Đầu óc hắn không tốt, nàng muốn tìm người thân để bọn họ chăm sóc hắn, nhưng vẫn không tìm được, Vân Nhiễm ngoắc tay bảo hắn đi tới, kéo hắn ngồi xuống.
“Tiểu Cảnh, ngươi vẫn nói Tiêu đại ca rất tốt với ngươi, ngươi nói xem Tiêu đại ca tốt như thế nào.”
Ninh Cảnh ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, thấy Vân Nhiễm không tức giận, hắn thở dài nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: ‘Sự phụ, ngươi đừng bỏ rơi con.”
“Sẽ không, có điều về sau nếu còn làm ra chuyện như vậy, ta sẽ không nhận ngươi.”
Vân Nhiễm nghiêm túc nhìn chằm chằm Ninh Cảnh, Ninh Cảnh lập tức gật đầu cam đoan: “Về sau Tiểu Cảnh sẽ không dám, sư phụ yên tâm.”
Vân Nhiễm gật đầu lại hỏi hắn: “Nói đi, Tiêu đại ca của ngươi tốt lắm sap? Khiến ngươi thích hắn như vậy.”
“Hắn nói hắn thích Tiểu Cảnh, hắn nói Tiểu Cảnh có thể sống cùng hắn cả đời, Tiêu đại ca thích sư phụ, nếu sư phụ gả cho hắn, chúng ta có thể vui vẻ sống cùng nhau.”
Ánh mắt Vân Nhiễm mị lên, Tiêu Bắc Dã thật sự thích Ninh Cảnh hay là có ý nhắm vào nàng. Từ lúc mới quen biết, Tiêu Bắc Dã chưa biết nàng, sao có thể sắp đặt âm mưu, chẳng lẽ hắn thật sự thích Ninh Cảnh.
Vân Nhiễm còn thật sự nghĩ Tiêu Bắc Dã thích Ninh Cảnh, đối xử với hắn rát tốt.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, Sơn Trà lại đi tới bẩm báo: “Quận chúa, hoàng thượng phái Hứa An đến truyền quận chúa tiến cung.”
Vân Nhiễm nhướng mày, Sở Dật Kỳ gọi nàng vào cung làm gì, việc này có chút kì lạ. Vân Nhiễm suy nghĩ có khi nào hắn muốn nàng tiến cung làm phi không, nàng nên làm gì. Có điều muốn nàng tiến cung thì nằm mơ đi, nam nhân đáng chết, tự nhận mình thơ mát, thật ra là ngựa đực ghê tởm.
Vân Nhiễm vừa nghĩ vừa đứng dậy dặn dò Ninh Cảnh, để hắn về nghỉ, người này xem ra vài ngày không ngủ, nàng biến mất mấy nàng khiến bọn họ vất vả. (Anh Kỳ vất vả nhất chị ơi L)
Ninh Cảnh rất vui vẻ vì Vân Nhiễm không trách tội, sung sướng trở vể ngủ.
Vân Nhiễm dẫ Dữu Tử cùng Sơn Trà theo Hứa An vào cung. Trên đường đi Vân Nhiễm làm như vô tình hỏi: “Hứa công công, hoàng thượng gọi ta tiến cung có chuyện gì?”
Hứa An cũng hay cùng Vân Nhiễm tán gẫu, cho nên nghe thấy nàng hỏi liền buột miệng nói: “Ta đoán chắc là chuyện vui.”
Sơn Trà cùng Dữu Tử khẩn trương, hai người nhỏ giọng nói thầm: “Quận chúa.”
Vân Nhiễm vươn tay vỗ vỗ tay các nàng, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để cự tuyệt chuyện tiến cung. Nàng thật thấy ghê tởm hoàng thượng, hắn tưởng chỉ cần hắn muốn, nữ nhân khắp thiên hạ đều sung sướng tiến cung sao?”
Trong ngự thư phòng, trên mặt Sở Dật Kỳ tràn đầy ý cười, ánh mắt thâm thúy, thỉnh thoảng liếc Yến Kỳ cùng Cơ Kình Thiên. Có điều thần sắc hai người đều có chút thần bí, nhất thời nhìn không thấu bọn họ đang suy nghĩ gì, trong lòng hắn đang sung sướng, chờ Vân Nhiễm tiến cung lập tức phong nàng làm hiền phi, chờ nàng sau này sinh đứa nhỏ. (thêm một tên vô sỉ không biết xấu hổ)
Bên ngoài cửa, Hứa An cung kính bẩm báo: “Hoàng thượng, quận chúa Trường Bình tiến cung.”
Anh Kỳ: "Có thai là bệnh gì, sao ta chưa từng nghe thấy, có nguy hiểm không."
Chương 78: Vân Nhiễm Tiến Cung Cự Hôn
Yến Kỳ vội vàng mở cơ quan, nhưng bên trong lại rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì, ánh mắt Yến Kỳ phủ bão, quanh thân lạnh lẽo bàn tay nắm thật chặt, Cơ Kình Thiên, thật sự giảo hoạt, đã đề phòng trước chuyển Vân Nhiễm tới nơi khác.
Bên ngoài xe ngựa, Cơ Kình Thiên lạnh lùng lên tiếng: “Yến quận vương có điều tra ra quận chúa Trường Bình.”
Yến Kỳ từ trong xe ngựa đi ra, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo: “Cơ thái tử quả nhiên có thủ đoạn, xem ra bản quận vương đã đánh giá thấp ngươi.”
“Bản cung sao sánh được với Yến quận vương. Yến quận vương ở Đại Tuyên quyền thế ngập trời, chẳng những ra lệnh thay hoàng thượng, còn còn thế chém tướng, đánh mệnh quan triều đình, uy phong thật cao nha.”
Cơ Kình Thiên vỗ nhẹ tay trên mặt ý cười càng đậm: “Chỉ tiếc Yến quận vương như vậy lại không phải người hoàng gia, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Câu cuối cùng cố ý châm chọc Yến Kỳ, ám chỉ Yến Kỳ danh bất chính ngôn bất thuận, cho dù có năng lực cũng phải nghe mệnh lệnh của ngườ khác.
Yến Kỳ không thèm quan tâm đến hắn, vung tay ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi.”
Mấy người vội vàng nhảy lên ngựa, đi thẳng đế ải Ngọc Yên, Cơ Kình Thiên ở phía sau kêu lớn: “Yến quận vương không điều tra nữa sao, còn chưa kiểm tra hết đoàn sứ thần đâu.”
Ánh mắt Yến Kỳ sắc như dao, có điều cũng không dừng lại phi nước đại chạy đi.
Phía sau đoàn sứ thần Đông Viêm lại chửi bới, người người mắng Yến Kỳ vô pháp vô thiên, loạn thần tặc tử, có đủ cả.
Thái tử Đông Viêm nở nụ cười u ám, ánh mắt thâm thúy. Trong lòng biết rõ, xem ra Yến Kỳ cực kỳ thích Vân Nhiễm, nếu không sẽ không ra lệnh như vậy. Hắn làm việc luôn luôn ổn thỏa, nhất định không giống như lần này.
Cơ Kình Thiên lên xe ngựa rời đi.
Có điều xe ngựa đi được một đoạn, Cơ Kình Thiên lắc mình nhảy ra khỏi xe, thi triển khinh công đi nhanh về phía trước, nháy mắt nhìn thấy bên đường có một chiếc xe nhỏ, Vân Nhiễm đang ngồi trên xe, có điều nàng bị điểm huyệt ngủ không động đậy được.
Cơ Kình Thiên nhảy lên xe, giải huyệt ngủ cho Vân Nhiễm, nói xin lỗi nàng.
“Thật xin lỗi, không xa phía trước chính là ải Ngọc Lĩnh biên giới giữa Đông Viêm với Đại Tuyên chỉ cần đi qua đó, bản cung cam đoan sẽ không dùng thủ đoạn với ngươi.”
Sắc mặt Vân Nhiễm cực kỳ khó coi, tên chết tiệt này nhiều lần động tay chân với nàng, thật đáng chết, lúc trước không nên cứu hắn.
“Cơ Kình Thiên, ngươi nghĩ ta còn có thể tin lời ngươi sao? Còn nữa ta hối hận lúc trước đã cứu ngươi, sớm biết ngươi vô sỉ tiểu nhân như vậy, ta để ngươi chết trên đường.”
Vân Nhiễm nói lời này, khiến Cơ Kình Thương hơi bị tổn thương, im lặng nhìn nàng thở dài: “Vân Nhiễm, bản cung thật sự thích ngươi, muốn dẫn ngươi tới Đông Viêm, muốn ngươi làm thái tử phi, muốn ngươi ở bên cạnh ta.”
Hắn chưa từng đối xử với một nữ nhân nào như nàng, nữ nhân khác chỉ cần hắn muốn không sợ không có. Dù hai vị thôn thê đều chết trước đêm tành hôn, nhưng chỉ cần hắn muốn, nữ nhân kia sẽ mìm cười đưa đến cửa. Bây giờ hắn thật lòng đối xử với nàng, nàng lại khinh thường, trước đây nếu có người nói những lời này chắc hắn sẽ cười châm chọc, hiện tại chính hắn lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Ánh mắt Vân Nhiễm u ám nhìn Cơ Kình Thiên: “Ngươi không tôn trọng nữ nhân, xin lỗi cái gì, rõ ràng là chiếm đoạt, bởi vì thấy ta có năng lực, xứng đôi với ngươi. Cho nên ngươi liền không cần quan tâm đến ý nguyện của ta bắt ta rời Đại Tuyên, bây giò còn dám nói đàng hoàng, ta khinh bỉ ngươi dám làm mà không dám nhận.”
Ánh mắt Cơ Kình Thiên càng ngày càng đen, xem ra Vân Nhiễm ngày càng ghét hắn, tâm tình xuống dốc trầm trọng. Hắn thích nàng là thật, ngoại trừ dùng thủ đoạn những thứ khác đều là thật lòng.
Vân Nhiễm lại cố tình không tin hắn, hắn cảm thấy thật buồn bực.
“Vân Nhiễm, bản cung biết chính mình khiến ngươi mất đi tín nhiệm, nhưng bản cung tin, bản cũng sẽ lấy được lòng tin của ngươi, về sau bản cung sẽ không lừa gạt ngươi.”
“Ngươi nghĩ rằng ta có thể tin người như ngươi sao?”
Vân Nhiễm lạnh lùng châm chọc, cũng không thèm nhìn Cơ Kình Thiên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nàng từ từ suy nghĩ, Cơ Kình Thiên nhiều lần di chuyển nàng như vậy, chứng tỏ có người đang tìm nàng, người này là ai? Nàng phải làm gì để phối hợp với họ.
Tuy rằng nàng không có cách đánh bại Cơ Kình Thiên, nhưng lại có thể dùng phương pháp khác khiến âm mưu của hắn bại lộ. Sắp tới là biên giới của Đông Viêm cùng Đại Tuyên ải Ngọc Yên, đây là cửa ải cuối cùng. Nếu như có người đang tìm nàng nhất định sẽ xuất hiện ở cửa thành Ngọc Yên? Trong lòng Vân Nhiễm đã có chủ ý, có điều sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Xe ngựa nhỏ chạy thẳng đến ải Ngọc Yên.
Ải Ngọc Yên là biên giới giao giữa Đông Viêm với Đại Tuyên, nơi núi non rừng rậm hoang dã. Nơi đây tuy binh lực không nhiều, nhưng Đông Viêm muốn tấn công từ chỗ này là chuyện khoog dẽ dàng, vì binh lính Đại Tuyên đóng quân trên đỉnh Ngọc Yên dễ thủ khó công, tùy tiện tấn công chỉ có đường chết. Cho nên Đông Viêm muốn xâm chiếm Đại Tuyên vẫn phải cẩn thận không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trước cửa ải Ngọc Yên có vài người đang kiểm tra các xe ngựa đi qua, cực kỳ nghiêm khắc, dẫn đầu là một nam nhân mặc cẩm bào màu xám, bên hông đeo đai lưng màu bạc, cả người phiêu dật tuấn tú, giống như một áng mây trắng, ngũ quan sắc xảo, lúc này đang phủ một tầng sương lạnh giá, khiến cả người phảng phất như một đóa hoa tuyết liên không có độ ấm.
Tuy rằng ngoại hình rất đẹp, nhưng khiến người ta sợ hãi, cẩn thận từng bước.
Yến Kỳ dẫn thuộc hạ tự mình kiểm tra từng chiếc xe, không buông tha bất kỳ chiếc nào. Thực tế hắn làm như vậy để làm động khác giả khiến người khác nghĩ hắn đang rối loạn.
Mục tiêu điều tra của hắn chỉ có một, đó là xe ngựa của Cơ Kình Thiên.
Cơ Kình Thiên nhiều lần đánh đòn tâm lý với hắn, để xem lúc này hắn sẽ làm thế nào.
Yến Kỳ điều tra cẩn thận tỉ mỉ, cách đó không xa một đoàn người đang đi tới chính là sứ thần Đông Viêm.
Đoàn sứ thần Đông Viêm nhìn thấy Yến Kỳ phía trước, lên tiếng mắng chửi, sao lại gặp phải sát tinh này. Lần này bọn đi sứ thật đúng là mất mặt, nhiều lần bị xem giặc cướp, Đại Tuyên thật khinh người quá đáng, lần này về kinh bọn họ sẽ bẩm báo lên hoàng thượng, bắt Đại Tuyên phải cho một câu trả lời.
Đoàn xe đến trước cửa ải Ngọc Yên, khuôn mặt Yến Kỳ lạnh lùng lên tiếng: “Mời Cơ thái tử cùng đoàn sứ thần xuống ngựa để kiểm tra.”
Yến Kỳ vừa nói, sứ thần Đông Viêm mắng lớn.
“Yến Kỳ, con mẹ nó ngươi khinh người quá đáng. Lúc trước mới kiểm tra xe ngựa thái tử, giờ lại điều tra cái gì?”
“Quận chúa các ngươi mất tích, liên quan gì đến chúng ta, dựa vào cái gì đòi kiểm tra xe ngựa Đông Viêm.”
“Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, thái tử của chúng ta còn thiếu sao?”
Đoàn sứ thần chửi bậy, kỳ thật những người này không biết Cơ Kình Thiên bắt cóc Vân Nhiễm về Đông Viêm, cho nên mới cực kỳ tức giận.
Cơ Kình Thiên làm những chuyện như vậy đều qua mặt đoàn sứ thần.
Những người này có không ít người là trngj thần, sao hắn có thể để cho bọn họ biết hắn cướp quận chúa về nước, nên từ đầu đến giờ hắn đều bí mật tiến hành, ngoại trừ thuộc hạ thân cận, những người khác đều không biết.
Cơ Kình Thiên vén rèm lên, từ từ nhìn xung quanh, ánh mắt thị huyết bắn thẳng vào Yến Kỳ, hận không thể cắn nuốt người này, bàn tay nắm chặt nổi cả gân xanh, không nói lời nào nhìn chằm chằm vào Yến Kỳ.
“Yến Kỳ, tốt nhất ngươi đừng quá đáng, ngươi vừa kiểm tra xe ngựa của bản cung, bây giờ lại muốn tra tiếp, ngươi cho rằng bản cung sợ ngươi sao. Nhiều lần động chân tay với chúng ta, ngươi tưởng ngươi là ai, là hoàng thượng Đại Tuyên sao? Nếu muốn kiểm tra, mời xuất ra ý chỉ của hoàng thượng.”
Cơ Kình Thiên quát lạnh, Yến Kỳ không biến sắc, khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Cơ Kình Thiên, khóe môi nở nụ cười hờ hững, lặp lại một câu: “Cơ thái tử, mời xuống xe để kiểm tra, nếu không các ngươi không qua được ải Ngọc Yên.”
Yến Kỳ vừa dứt lời, bàn tay Cơ Kình Thiên nắm chặt, hiện vẻ lo lắng, trên mặt phủ mưa giông, cười phóng đãng: “Yến Kỳ, ngươi cho là bản cung muốn đi, ngươi giữ được sao.”
“Vậy thì thử đi.”
Sắc mặt Yến Kỳ như thường, phía sau vài tên thuộc hạ đã sẵn sàng cung tiễn nhằm ngay đoàn sứ thần Đông Viêm.
Cả đoàn sứ thần ồ lên, nhiều người tức giận: “Yến Kỳ, ngươi quá cuồng vọng.”
“Đúng vậy, hôm nay chúng ta liều mạng với ngươi, để xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, có giỏi ngươi giết hết đoàn sứ thần đi.”
Ánh mắt Yến Kỳ ngoan lệ nhìn đoàn sứ thần, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ.
“Đông Viêm các ngươi là ai, dám bắt cóc quận chúa Trường Bình từ trong cung, là hành bị của giặc cướp.”
Yến Kỳ vừa nói xong, người người sắc mặt u ám, có người quát lên: “Yến Kỳ nói chuyện phải có bằng chứng, dựa vào đâu nói chúng ta bắt người, lúc trước đã nhiều lần kiểm tra đoàn sứ thần, căn bản không thấy quận chúa, sao dám nói bọn ta là giặc cướp.”
“Nếu không có hành vi trộm cướp, sao không cho bản quận vương kiểm tra, thật là kỳ lạ.”
Yến Kỳ nói xong, có đại thần lên tiếng: “Yến Kỳ, nếu muốn có thể tra, nếu không tra ra thì làm sao? Ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi bọn ta.”
Người này nói xong, Trực Nhật ở phía sau quát: “Con mẹ nhà ngươi, nếu không cho chúng ta kiểm tra, các người đừng mơ tưởng đi qua, chúng ta bắt các ngươi về giam.”
“Các ngươi?”
Sắc mặt đoàn sứ thần đều thay đổi, có người kêu to: “Điên rồi, Đại Tuyên các ngươi đều là người điên.”
Trực Nhật thấy chủ tử nhà mình không bản đối, tiếp tực mắng chửi: “Đông Viêm các ngươi mới bị điên, biến thái, dám bắt cóc quận chúa Trường Bình của chúng ta.”
Đôi mắt Yến Kỳ gắt gao nhìn Cơ Kình Thiên, bàn tay khẽ nắm lại, nói từng chữ: “Bản quận vương khẳng định, quận chúa ở trong xe ngựa, nếu lần này không tìm thấy, bản quận vương quỳ xuống nhận lỗi với các ngươi.”
Yến Kỳ vừa nói xong, đoàn sứ thần ngây ngẩn, phải biết rằng Yến quận vương là người cao quý, hiện tại hắn nói không tìm thấy sẽ quỳ là có ý gì.
Người người đều nghị luận.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên sắc bém bàn tay nắm chặt lo lắng lên tiếng, “Ngươi xác định không tìm thấy sẽ quỳ sao?”
Yến Kỳ chưa nói gì, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lại biến sắc vội vàng nói: “Gia, không thể làm như vậy.”
Yến Kỳ híp mắt lại suy nghĩ, hiện tại hắn có thể khẳng định Vân Nhiễm ở trong xe của Cơ Kình Thiên. Bởi vì ngoại trừ cách này hắn không có cách khác đưa Vân Nhiễm qua ải Ngọc Yến, dọc đường đường đi hắn nhiều lần làm động tác giả chỉ nhằm một mục đích đưa Vân Nhiễm qua ải.
Yến Kỳ nghĩ tới bọn họ nghĩ nhiều lần kiểm tra xe ngựa, cho nên sẽ không tiếp tục kiểm tra. Có điều hiện tại hắn khẳng định Vân Nhiễm giấu ở trên xe.
Yến Kỳ vung tay lên ngăn vài tên thuộc hạ, nhìn đoàn sứ thần, âm thanh trong trẻo: “Nếu không tra ra được, bản quận vương quỳ xuống nhận lỗi với mọi người.”
Sứ thần vừa nghe vậy có không ít người liền nói: “Được, tốt nhất ngươi nên giữ lời, nếu không chúng ta đến tìm hoàng thượng Đại Tuyên đòi công bằng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triều thần Đông Viêm có người đi tới cung kính nói với Cơ Kình Thiên: “Điện hạ, để cho bọn họ kiểm tra đi, nếu không tìm thấy, Yến Kỳ nhất định quỳ xuống nhận lỗi, dọc đường hắn hành chúng ta không ít, theo lý nên quỳ.”
Sắc mặt Cơ Kình Thiên bất động nhìn đại thần nhà mình, lại nhìn Yến Kỳ” “Yến Kỳ ngươi xác định quỳ sao? Nếu không tìm thấy, lại không giữ lời, bản cung sẽ đi tìm hoàng thượng đòi câu trả lời.”
Yến Kỳ cười: “Được, một lời đã định, mời Cơ thái tử.”
Yến Kỳ bất động quan sát Cơ Kình thiên, hắn không tin trong xe không có Vân Nhiễm, lúc này hắn cực kỳ tin tưởng.
Sắc mặt Cơ Kình Thiên tối đen, chậm rãi nói: “Yến Kỳ, cho dù ngươi quỳ xuống nhận lỗi, ngươi nhiều lần kiểm tra xe của ta khiến chúng ta trở thành trò cười cho nước khác, nếu giờ bản cung lại để ngươi kiểm tra, ngươi nói bản cung có thành trò cười cho thiên hạ.”
Yến Kỳ châm chọc: “Cơ thái tử đang sợ sao, bản quận vương đã nói, nếu không tìm được sẽ quỳ xuống nhận lỗi, chẳng lẽ còn chưa đủ cứu vãn thể diện cho sứ thần Đông Viêm?”
Sứ thần vừa nghe liền động lòng, dọc đường đi Yến Kỳ khiến bọn họ tức muốn chết, nếu có thể bắt hắn quỳ cũng không tệ.
Những người kia lại nhìn thái tử nhà mình: “Thái tử để cho bọn họ kiểm tra đi, nếu không có nhất định bắt Yến Kỳ quỳ xuống dập đầu.”
Ánh mắt Cơ Kình Thiên muốn giết người nhìn viên quan kia, người nọ run rẩy, đây là có chuyện gì? Hình như thái tử không muốn cho người kiểm tra, có lẽ nào quận chúa thật sự ở trên xe, không thể nào.
Trong lòng người này nhất thời bất ổn, không dám lên tiếng.
Cơ Kình Thiên nâng mắt nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, bản cung sẽ không để cho ngươi kiểm tra, thân là thái tử Đông Viêm, sao có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi của ngươi, lần này bản cung quyết không nhân nhượng.”
Ánh mắt Yến Kỳ ngoan lệ, thản nhiên cười: “Vậy Cơ thái tử để bản quận vương tự tay bắt người.”
“Bản cung muốn xem ngươi có bao nhiêu cuồng vọng.’
Dứt lời Cơ Kình Thiên ra lệnh cho thuộc hạ: “Người đâu, ai dám động, giết cho bản cung, không chừa một ai.”
Yến Kỳ cũng quát lạnh: “Nếu có người khiến các ngươi bị thương, không cần lưu tình, giết cho bằng được.”
“Ân, quận vương.”
Vài thuộc hạ lên tiêng, Trực Nhật huýt sáo phía sau cửa thành Ngọc Yên vài trăm binh lính mũ áo chỉnh tề giương cung nhắm thẳng đoàn sứ thần Đông Viêm.
Cơ Kình Thiên nhìn trận thế, sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn Yến Kỳ.
“Yến Kỳ ngươi định giết chúng ta sao? Ngươi cho rằng có thể giết được bản cung.”
Yến Kỳ khẽ cười: “Chắc không giết được thái tử, nhưng giết sứ thần thì nhất định được.”
“Yến quận vương, ngươi?”
Sứ thần có người quát lớn, Yến Kỳ nói: “Không phải bản quận vương muốn giết, mà là thái tử các ngươi muốn hại các ngươi, nếu hắn để cho ta kiểm tra, sao ta phải làm như vậy.”
Sứ thần Đông Viêm nhìn thái tử không ít người nghi hoặc, chẳng lẽ quận chúa Trường Bình thật sự ở trên xe ngựa, nếu không sao quận vương lại nhiều lần điều tra xe ngựa của bọn họ, Yến quận vương không phải ngươi vô danh, nhất định có chút bằng chứng.
Trong lòng nhiều người đang nghĩ, nếu tìm thấy quận chúa trên xe thái tử, bọn họ đã thất lễ, không phải người Đại Tuyên thất lễ.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên u ám, nhìn cục diện bất lợi cho mình: “Ai dám ngăn cản giết cho bản cung, bản cung muốn nhìn xem ai dám giết sứ thần Đông Viêm, nếu có gan, ngày khác hai nước giao chiến.”
Cơ Kình Thiên dứt lời, vài thuộc hạ lập tức công kích đám người Yến Kỳ.
Đoàn sứ thần thấy vậy liền thất thanh hô: “Thái tử.”
Mắt thấy hai bên đã sắp đánh nhau, Cơ Kình Thiên lại ngửi thấy trong xe có một mùi hương nồng đậm, mọi người đều ngửi thấy.
Ánh mắt Yến Kỳ tối sầm lại, kích động, là Vân Nhiễm nói cho hắn biết, nàng đang ở trên xe.
Yến Kỳ nhìn Cơ Kình Thiên hét lên: “Cơ Kình Thiên ngươi ti bỉ vô sỉ, sao trên xe ngươi lại có mùi thơm. Đây là quận chúa Trường Bình để lại dấu hiệu, nàng am hiểu nhất dùng dược, giờ ngươi còn gì để nói.”
Yến Kỳ vừa nói xong, đoàn sứ thần đưa mắt nhìn nhau, bàn tán, không ngờ thái tử thật sự giấu người trên xe, không ít người cảm thấy thất vọng về hành vi của thái tử. Một số người không theo phe thái tử lại cao hứng, thật tốt quá, bọn họ có cơ hội đấm thái tử một quyền.
Sắc mặt Cơ Kình Thiên u ám, không ngờ Vân Nhiễm dù bị hắn điểm huyệt ngủ, vẫn có thể động tay chân, nữ nhân này thật khiến hắn vừa yêu vừa hận.
Cơ Kình Thiên quát lạnh: “Yến Kỳ ngươi ăn nói linh tinh cái gì, chẳng lẽ bản cung không thể sử dụng túi thơm được sao?”
“Cơ Kình Thiên, đã tới nước này ngươi còn dám nói sao.” Yến Kỳ xoay người bay lên không trung bắn ra một chưởng lực mạnh mẽ nhằm ngay Cơ Kình Thiên, Cơ Kình Thiên biến sắc nâng tay nghênh đón, hai người đánh nhau giữa không trung.
Thuộc hạ của hai người cũng giao chiến, nhất thời trước cửa ải Ngọc Yên loạn thành một đoàn, sứ thần Đông Viêm đưa mắt nhìn nhau, bàn tán xôn xao.
Hai bên đang đánh nhau, các ải Ngọc Yên không xa có hai người đang cưỡi ngựa phi tới, Yến Kỳ vừa thấy người tới là Long Nhất, Long Nhị, liền ra lệnh: “Quận chúa ở trên nóc xe Cơ thái tử, nhanh đi cứu nàng.”
“Dạ.”
Hai người lên tiếng phóng lên cao.
Sắc mặt Cơ Kình Thiên ác liệt, ra lệnh cho thuộc hạ ngăn cản Long Nhất cùng Long Nhị.
Võ công của Long Nhất, Long Nhị cực kỳ lợi hại. Bọn họ là ám vệ do Vân Tử Khiếu bồi dưỡng, lúc này chia ra một người đối phó với thuộc hạ của Cơ Kình Thiên, một người lao thẳng tới xe ngựa. Cơ Kình Thiên thấy có người tới gần xe ngựa, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng lui lại, đáng tiếc Long Nhất, Long Nhị đã phi thân đến bắn ra chưởng lực tập kích xe ngựa của Cơ Kình Thiên.
Ầm, ầm, xe ngựa vỡ làm tám mảnh, một bóng người rơi xuống giữa không trung, Long Nhị bay lên, đón lấy người kia.
Long Nhất, Long Nhị cũng không muốn bất kính với quận chúa, nhưng lúc này người đang bị điểm huyệt ngủ, không có cảm giác.
Cơ Kình Thiên thấy Long Nhị sắp đón được Vân Nhiễm, liền xoay người muốn cướp lại, Yến Kỳ sao có thể cho hắn cơ hội, theo sát phía sau, một chưởng nhằm ngay vào lưng Cơ Kình Thiên. Nếu hắn chỉ lo cướp người nhất định sẽ bị thương, nếu hắn lo cho bản thân, người sẽ rơi vào tay Long Nhị.
Cơ Kình Thiên thấy chưởng lực của Yến Kỳ ập tới, sắc mặt nổi bão, cả người cuồng bạo, xoay người đánh nhau với hắn, Vân Nhiễm rơi vào tay Long Nhị.
Long Nhị đón người, giải huyệt đạo cho Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm từ từ mở mắt.
Khóe môi nàng khẽ cười nhìn Cơ Kình Thiên: “Cơ thái tử, ngươi hao tổn tâm cơ, cuối cùng vẫn thất bại, về sau nếu có ngươi đuổi giết ngươi, bản quận chúa sẽ không ra tay cứu giúp. Quả thật chưa bảo giờ thấy ai đối xử với ân nhân cứu mạng như ngươi, khiến người trong thiên hạ không dám làm việc thiện.”
Vân Nhiễm nói xong, nhìn Long Nhất cùng Long Nhị, “Cực khổ rồi, đi thôi.”
Cơ Kình Thiên ở phía sau đứng sững sờ, nghe thấy lời Vân Nhiễm cảm thấy máu trong người đông lại. Sứ thần Đông Viêm cũng ngây ngẩn cả người, hóa ra lần trước quận chúa cứu thái tử một mạng, thật không ngờ, thái tử lại đối xử với người ta như vậy, thật quá đáng.
Tất cả mọi người Đông Viêm đứng bất động. Yến Kỳ thấy bóng hình xinh đẹp kia đã xoay mình rời đi. Trong lòng chưa kịp hết vui mừng lại dâng lên buồn bực, nha đầu vong ân phụ nghĩa, là ai hao tổn tâm sức cứu nàng về, hiện tại không thèm nhìn hắn lấy một cái, có điều nghĩ lại nàng đã không có việc gì, hắn cảm thấy sung sướng, cũng xoay người lên ngựa rời đi.
Yến Kỳ bỏ lại đám người Cơ Kình Thiên, giao cho binh lính giữ thành: “Lập tức đưa thái tử cùng sứ thần qua ải Ngọc Yên.”
“Ân, quận vương.”
Yến Kỳ dẫn thuộc hạ đuổi theo người phía trước.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên bắn ra sát khí nham hiểm nhìn chằm chằm Yến Kỳ: “Yến Kỳ, nhục nhã ngày hôm nay bản cung sẽ đòi lại.”
Yến Kỳ không để ý đến Cơ Kình Thiên đuổi theo Vân Nhiễm Nhiễm, hai ngựa cùng chạy song song. Long Nhất, Long Nhị chủ động lùi lại phía sau, sau khi quận chúa mất tích, quận vương đã làm rất nhiều chuyện, khiến hai người bọn họ tiếp nhận hắn.
Yến Kỳ đến bên cạnh Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi không có lương tâm, bản quận vương cứu ngươi, ngay một câu cảm tạ cũng không có?”
Vân Nhiễm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Yến đại quận vương nói: “Hôm nay có ân, ngày sau sẽ báo.”
Vân Nhiễm năm mơ cũng không ngờ người đuổi theo Cơ Kình Thiên cứu mình lại là Yến Kỳ. Người vẫn luôn khiến mình căm tức, điều này khiến nàng nhất thời không biết nên có cảm xúc gì, Yến Kỳ nghe thấy nàng nói vậy, ánh mắt ngầm nổi sóng, tràn ngập sự bất đắc dĩ, không ngờ mình tốn nhiều sức lực tìm được nha đầu kia. Nàng lại chỉ nói một câu ngày sau sẽ báo, nếu chỉ vì muốn nàng báo đáp hắn cần gì phải vất vả đuổi tới tận ải Ngọc Yên.
“Vân Nhiễm, bản quận vương không mong ngươi báo đáp.”
“Vậy chứng minh, quận vương là người trượng nghĩa, Vân Nhiễm kinh nể.”
Vân Nhiễm ôn hòa tiếp một câu, sau đó cũng không nhìn Yến Kỳ. Hôm nay Yến Kỳ cứu nàng, nàng ghi nhớ trong lòng, nếu sau này có cơ hộ, nàng sẽ báo đáp hắn, không có gì hơn.
Yến Kỳ ở bên cạnh bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, theo sát Vân Nhiễm, trong lòng thở dài, nha đầu kia thật nhẫn tâm, có điều thấy nàng bình an, hắn cũng yên lòng.
Hai người cưỡi ngựa song song, nam áo trắng như tuyết, nữ tử áo hồng xinh đẹp, một ôn nhuận như ngọc, một xinh đẹp bức người. Nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi, thuộc hạ đi phía sau khẽ cười nhìn bọn ho, tất cả cùng đi thẳng về kinh thành.
Dọc đường đi, Vân Nhiễm cũng không vì Yến Kỳ cứu mình mà thân thiện với hắn, thái độ vẫn như trước, không xa không gần, nhìn không ra nàng đang nghĩ gì. Vài tên thuộc hạ lại thấy sốt ruột, có điều hai nhân vật chính tự hưởng thụ khoảng cách như vậy, bọn họ cũng không có biện pháp.
Đi liên tục mấy ngày đường, sau khi về kinh, Yến Kỳ sai thuộc hạ đưa Vân Nhiễm về phủ nghỉ ngơi, còn hắn tiến cung bẩm báo hoàng đế tình huống cứu Vân Nhiễm.
Yến Kỳ còn chưa vào cung hoàng thượng đã truyền lệnh hắn tiến cung.
Trong thượng thư phòng, ngoài Sở Dật Kỳ còn có một người vốn không nên xuất hiện ở đây.
Thái tử Đông Viêm, Cơ Kình Thiên.
Lúc này, Cơ Kình Thiên không còn âm ngoan tàn nhẫn như lúc ở ải Ngọc Yên, cả người ôn hòa, thấy Yến Kỳ đi vào ánh mắt chợt lóe lên tia sắc bén, khóe môi cười hờ hững nhìn Yến Kỳ.
Trong thượng thư phòng sắc mặt của Sở Dật Kỳ không tốt lắm, Cơ Kình Thiên đã xin lỗi hắn vì bắt có quận chúa Trường Bình, hắn nói vì ái mộ quận chúa cho nên mới làm như vậy.
Cơ Kình Thiên là thái tử Đông Viêm, Sở Dật Kỳ không thể làm khó hắn, chỉ nói vài câu không sao.
Có điều lời Cơ Kình Thiên nói lại khiến Sở Dật Kỳ không vui, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cơ Kình Thiên nói, Yến đại quận vương quyền thế ngập trời, cưỡng chế sứ thần, hơn nữa cũng mạnh tay với quan viên, vì một quận chúa Trường Bình mà chém tướng giữ thành, giết không ít binh linh, đến thành Hợp Dụ còn đánh tri phủ ba mươi gậy, người này là đại nhân vật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời Cơ Kình Thiên nói ghi sâu vào trong lòng hoàng thượng.
Sở Dật Kỳ căm tức, từ lúc hắn đăng cơ đến nay, vẫn trọng dụng Yến Kỳ, khiến hắn vô pháp vô thiên, lúc trước hắn muốn chỉnh đốn triều đình, nên cũng không ngăn cản hắn ra tay xử lý đám tham quan ô lại. Nhưng hiện tại sao lại thế này, vì một quận chúa, lại gây ra chuyện như vậy.
Vì cái gì hắn nhiệt tình với quận chúa Trường Bình như vậy.
Ánh mắt Sở Dật Kỳ sắc bén nhìn Yến Kỳ, khuôn mặt Yến Kỳ vẫn ôn hòa, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ: “Vi thần gặp qua hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ không cho hắn đứng dậy, mà bất mãn hỏi: “Yến Kỳ, ngươi nói đi, vì sao chém tướng giữ thành, đánh tri phủ thành Hợp Dụ, còn nhiều lần gây khó dễ cho sứ thần Đông Viêm, cho dù Cơ thái tử có hành vi thái quá, ngươi ngăn lại là được rồi, bọn họ là sứ thần, là sứ thần hòa bình của Đại Tuyên.
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, trong lòng biết rõ, Cơ Kình Thiên bắt hắn đi hài nhỏ, người kia trở lại vì muốn làm khó hắn.
Yến Kỳ không siểm nịnh nói: “Bẩm hoàng thượng, thần không có làm khó sứ thần Đông Viêm, mà vì cứu quận chúa, về phần vì sao ta chém tướng giữ thành đánh tri phủ, việc này hoàng thượng nên hỏi Cơ thái tử, xem hắn đã làm những gì.”
Lời nói Yến Kỳ như đinh, ném vấn đề lại cho Sở Dật Kỳ, Sở Dật Kỳ u ám nhìn Cơ Kình Thiên. Cơ Kình Thiên đăm chiêu suy nghĩ, không thể tin, khiến Sở Dật Kỳ bị kích thích.
Vẻ mặt Cơ Kình Thiên rõ ràng muốn nói quận vương có thể nói chuyện với hoàng thượng như vậy, thật sự được học hỏi.
Sở Dật Kỳ sao có thể dễ chịu, nhìn Yến Kỳ càng u ám: “Yến Kỳ, ngươi nóng vội cứu quận chúa Trường Bình như vậy là vì cái gì?”
Yến Kỳ hơi u ám, hắn muốn nói hắn thích Vân Nhiễm. Nhưng trước mắt chưa thích hợp, ít nhất hắn phải có được lòng nàng, nghĩ vậy Yến Kỳ nói: “Bẩm hoàng thượng, quận chúa là hoa vương của Đại Tuyên, Cơ thái tử bắt cóc đem về Đông Viêm là có mục đích gì? Hoàng thượng cũng biết hoa vương quan trọng như thế nào? Vì Đại Tuyền thần không thể trơ mắt nhìn hắn đưa quận chúa đi.”
Yến Kỳ tức giận, khiến mắt Sở Dật Kỳ mị lên nhìn Cơ Kình Thiên, không có cảm tình dám bắt người từ trong cung.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên u ám, hắn đã sớm biết Yến Kỳ khó chơi, nên không thất vọng: “Ah, hóa ra Yến quận vương suy nghĩ cho Đại Tuyên, là do bản cung suy nghĩ nhiều, bản cung còn tưởng Yến quận vương thích quận chúa, hóa ra là vì Đại Tuyên, thật sự có nghĩa khí.”
Cơ Kình Thiên vừa dứt lời, sắc mặt Sở Dật Kỳ tối lại, trời sinh tính đa nghi cho nên không chịu nổi Cơ Kình Thiên châm ngòi. Trong lòng nghi kị đủ điều, có điều Yến Kỳ làm như không thấy, hắn đã sớm biết vị hoàng đế này đa nghi, nếu không lúc trước cũng không phải từ hôn Vân Nhiễm để giải trừ nghi ngờ trong lòng hoàng thượng với phủ Vân vương.
Yến Kỳ đáp trả: “Chẳng lẽ Cơ thái tử bắt Trường Bình quận chúa, không phải vì thấy nàng là hoa vương Đại Tuyên sao? Cơ thái tử cho rằng chỉ cần cưới được quận chúa là có thể lên ngôi hoàng đế sao, hình như ngươi đã quên quận chúa là hoa vương Đại Tuyên, không phải hoa vương Đông Viêm.”
Yến Kỳ dứt lời, ánh mắt Cơ Kình Thiên tối lại, lạnh như băng, hắn bắt Vân Nhiễm là vì thích nàng, nếu hắn không thích Vân Nhiễm là hoa vương có liên quan gì đến hắn đâu.
“Yến quận vương suy nghĩ nhiều, bản cung chỉ vì thích quận chúa nên mới làm ra hành động như vậy, chẳng lẽ quận chúa không gả, bản cung không thể thành hoàng đế Đông Viêm.”
Yến Kỳ còn muốn nói tiếp, hoàng thượng đã nhìn hai bọn họ lên tiếng: “Được rồi, chuyện Cơ thái tử bắt cóc quận chúa trẫm tạm không truy cứu, nhưng nếu có lần sau trẫm sẽ không bỏ qua.”
“Ân, hoàng thượng.”
Cơ Kình Thiên đáp ứng, Sở Dật Kỳ lại nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, tuy rằng thái tử bắt quận chúa, nhưng hiện tại quận chúa đã bình an, việc này chấm dứt ở đây, Cơ thái tử là bằng hữu của chúng ta không thể gây tổn hại cho hắn.”
“Ân, hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ ôn hòa cười rộ lên gọi Hứa An: “Hứa An, lập tức tới phủ Vân vương truyền quận chúa Trường Bình tiến cung.”
Sở Dật Kỳ dứt lời, Hứa An lĩnh chỉ rời ngự thư phòng, hoàng thượng cười lạnh, nhìn Cơ Kình Thiên cùng Yến Kỳ. Mặc kệ các người có chủ ý gì, trẫm đã muốn Vân Nhiễm tiến cung làm phi, dù có thích nàng cũng không có chỗ để dùng. Nàng là hoa vương Đại Tuyên, nhất định là muốn tiến cung, huống chi sau lưng nàng còn có hai mươi vạn binh quyền, bất kể thế nào trẫm sẽ không để người khác cưới nàng.
Yến Kỳ cùng Cơ Kình Thiên vì câu nói của Sở Dật Kỳ trong lòng đều căm tức, bàn tay dưới tay áo theo phản xạ nắm chặt lại, ánh mắt Yến Kỳ sắc bén, thầm tính toán xem làm thế nào để ngăn cản Vân Nhiễm tiến cung.
Nhất thời, trong ngự thư phòng im lặng không tiếng động.
Phủ Vân vương, Vân Nhiễm vừa về tới nơi, Vân Tử Khiếu nhận được tin chạy tới.
“Nhiễm Nhi, con không sao chứ.”
Vài ngày không gặp, Vân Tử Khiếu gầy đi không ít, quầng mắt hơi thâm, rõ ràng là do thức đêm nhiều, Vân Nhiễm thấy hơi áy náy. Nói thật, nàng bị Cơ Kình Thiên bắt cóc cũng không khổ sở gì, ăn ngon ngủ tốt, nhưng lại khiến Vân Tử Khiếu lo lắng.
“Phụ vương, con không sao, người đừng lo lắng.”
“Nghe nói con bị tên khốn khiếp Cơ Kình Thiên bắt cóc?”
Sắc mặt Vân Tử Khiếu khó coi, nhất là nghĩ tới chuyện hắn giấu nữ nhi dưới xe ngựa của ông xuất cung.
“Tên khốn khiếp, nếu để ta thấy hắn, ta sẽ tính sổ với hắn.
“Chắc là về Đông Viêm rồi,” Vân Nhiễm khẽ cười, kéo Vân Tử Khiếu ngồi xuống, để Sơn Trà châm trà.
Sơn Trà, Dữu Tử sau một hồi khóc lóc, đã đỡ hơn nhiều, rót trà xong liền lui về phía sau.
Vân Tử Khiếu hỏi Vân Nhiễm: “Thế nào, tên khốn khiếp kia có khiến con chịu khổ không.”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Không có, ngoại trừ bắt cóc con, hắn đối với con rất tốt, lúc trước chính con đã cứu hắn mà.”
Vân Nhiễm nói vậy, Vân Tử Khiếu mắng: “Nếu biết cứu một bạch nhãn lang như vậy, lúc trước đừng cứu.”
Phụ tử hai người đang nói chuyện, Sơn Trà đi tới bẩm báo: “Quận chúa, Ninh công tử đang quỳ trong viện, không chịu đứng dậy, nô tỷ kêu hắn đứng lên hắn không chịu.”
Vân Tử Khiếu vừa thấy Ninh Cảnh đang quỳ liền nói: “Để cho hắn quỳ đi, quỳ chết càng tốt, còn nữa lập tức đuổi hắn ra khỏi phủ Vân vương, không cho phép ở lại.”
Vân Nhiễm nhanh chóng ngăn cản Vân Tử Khiếu.
Nàng tin, trải qua chuyện lần này, Ninh Cảnh sẽ có bài học nhớ đời, hơn nữa nàng cảm thấy tất cả những gì Ninh Cảnh làm là do có người sai khiến. Không có gì bất ngờ người này là Tiêu Bắc Dã, hắn có thể không trực tiếp sai khiến, nhưng có thể lợi dụng Ninh Cảnh làm theo ý hắn.
Vân Nhiễm phân phó Sơn Trà: “Ngươi đi kêu hắn tới gặp ta.”
“Ân, quận chúa.” Sơn Trà đi ra ngoài, Vân Tử Khiếu vẫn đang tức giận: “Đều là tên khốn này gây ra, con còn giữ hắn lại làm gì, đuổi hắn đi, nếu giữ hắn lại nhỡ đâu lại xảy ra chuyện gì.”
Vân Nhiễm lắc đầu, nàng nhớ tới lúc cứu Ninh Cảnh, hắn túm chặt góc áo nàng như một con chó nhỏ đáng thương bị người khác vứt bỏ, hình ảnh đó vẫn in sâu trong đầu nàng, dù hắn có sai lầm, nàng cũng không nỡ bỏ rơi hắn.
“Phụ vương, Ninh Cảnh nhất định sẽ sửa chữa, người đừng tức giận.”
“Không biết vì sao con lại tốt với hắn như vậy.”
Vân Tử Khiếu khó hiểu, Vân Nhiễm cũng không thể nói cho ông, mỗi lần nàng cứu một người, chính là cho bọn họ thêm một lần được sống, nàng hi vọng bọn họ biết trân trọng sống thật tốt, không gặp phải chuyện gì.
Ninh Cảnh từ ngoài cửa đi vào, rón ra rón rén, như đứa nhỏ mắc lỗi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm.
Vân Tử Khiếu thấy hắn liền tức giận, nữ nhi lại cố tình bảo vệ hắn, Vân Tử Khiếu không chịu được đứng dậy: “Nhiễm Nhi, con không có chuyện gì là tốt rồi, phụ vương yên lòng, ta ra ngoài nghỉ ngơi một lát.”
Vân Nhiễm gật đầu quan tâm dặn dò: “Phụ vương ngủ nhiều một chút, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nàng mất tích đã nhiều ngày, phụ vương đều mất ngủ.
Vân Tử Khiếu đi rồ, trước khi đi còn không quền lườm Ninh Cảnh.
Phòng khách không có người khác, Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh thở dài: “Ninh Cảnh, sao người có thể ra tay với ta, khiến ta thất vọng.”
Ninh Cảnh nhanh chóng ngẩng đầu, khóc, tội nghiệp lên tiếng: “Sư phụ, tiểu Cảnh biết sai rồi, về sau sẽ không dám nữa, cũng không dám động thủ với sư phụ.”
Vân Nhiễm nhìn hắn, có chút đau lòng. Đầu óc hắn không tốt, nàng muốn tìm người thân để bọn họ chăm sóc hắn, nhưng vẫn không tìm được, Vân Nhiễm ngoắc tay bảo hắn đi tới, kéo hắn ngồi xuống.
“Tiểu Cảnh, ngươi vẫn nói Tiêu đại ca rất tốt với ngươi, ngươi nói xem Tiêu đại ca tốt như thế nào.”
Ninh Cảnh ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, thấy Vân Nhiễm không tức giận, hắn thở dài nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: ‘Sự phụ, ngươi đừng bỏ rơi con.”
“Sẽ không, có điều về sau nếu còn làm ra chuyện như vậy, ta sẽ không nhận ngươi.”
Vân Nhiễm nghiêm túc nhìn chằm chằm Ninh Cảnh, Ninh Cảnh lập tức gật đầu cam đoan: “Về sau Tiểu Cảnh sẽ không dám, sư phụ yên tâm.”
Vân Nhiễm gật đầu lại hỏi hắn: “Nói đi, Tiêu đại ca của ngươi tốt lắm sap? Khiến ngươi thích hắn như vậy.”
“Hắn nói hắn thích Tiểu Cảnh, hắn nói Tiểu Cảnh có thể sống cùng hắn cả đời, Tiêu đại ca thích sư phụ, nếu sư phụ gả cho hắn, chúng ta có thể vui vẻ sống cùng nhau.”
Ánh mắt Vân Nhiễm mị lên, Tiêu Bắc Dã thật sự thích Ninh Cảnh hay là có ý nhắm vào nàng. Từ lúc mới quen biết, Tiêu Bắc Dã chưa biết nàng, sao có thể sắp đặt âm mưu, chẳng lẽ hắn thật sự thích Ninh Cảnh.
Vân Nhiễm còn thật sự nghĩ Tiêu Bắc Dã thích Ninh Cảnh, đối xử với hắn rát tốt.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, Sơn Trà lại đi tới bẩm báo: “Quận chúa, hoàng thượng phái Hứa An đến truyền quận chúa tiến cung.”
Vân Nhiễm nhướng mày, Sở Dật Kỳ gọi nàng vào cung làm gì, việc này có chút kì lạ. Vân Nhiễm suy nghĩ có khi nào hắn muốn nàng tiến cung làm phi không, nàng nên làm gì. Có điều muốn nàng tiến cung thì nằm mơ đi, nam nhân đáng chết, tự nhận mình thơ mát, thật ra là ngựa đực ghê tởm.
Vân Nhiễm vừa nghĩ vừa đứng dậy dặn dò Ninh Cảnh, để hắn về nghỉ, người này xem ra vài ngày không ngủ, nàng biến mất mấy nàng khiến bọn họ vất vả. (Anh Kỳ vất vả nhất chị ơi L)
Ninh Cảnh rất vui vẻ vì Vân Nhiễm không trách tội, sung sướng trở vể ngủ.
Vân Nhiễm dẫ Dữu Tử cùng Sơn Trà theo Hứa An vào cung. Trên đường đi Vân Nhiễm làm như vô tình hỏi: “Hứa công công, hoàng thượng gọi ta tiến cung có chuyện gì?”
Hứa An cũng hay cùng Vân Nhiễm tán gẫu, cho nên nghe thấy nàng hỏi liền buột miệng nói: “Ta đoán chắc là chuyện vui.”
Sơn Trà cùng Dữu Tử khẩn trương, hai người nhỏ giọng nói thầm: “Quận chúa.”
Vân Nhiễm vươn tay vỗ vỗ tay các nàng, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để cự tuyệt chuyện tiến cung. Nàng thật thấy ghê tởm hoàng thượng, hắn tưởng chỉ cần hắn muốn, nữ nhân khắp thiên hạ đều sung sướng tiến cung sao?”
Trong ngự thư phòng, trên mặt Sở Dật Kỳ tràn đầy ý cười, ánh mắt thâm thúy, thỉnh thoảng liếc Yến Kỳ cùng Cơ Kình Thiên. Có điều thần sắc hai người đều có chút thần bí, nhất thời nhìn không thấu bọn họ đang suy nghĩ gì, trong lòng hắn đang sung sướng, chờ Vân Nhiễm tiến cung lập tức phong nàng làm hiền phi, chờ nàng sau này sinh đứa nhỏ. (thêm một tên vô sỉ không biết xấu hổ)
Bên ngoài cửa, Hứa An cung kính bẩm báo: “Hoàng thượng, quận chúa Trường Bình tiến cung.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro