[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Kế hoạch 1
Tranh Ca
2024-07-26 00:43:27
"Mời quý vị nhìn vào màn hình, nạn nhân là nữ, tên là Tô Đình, 17 tuổi, hiện đang theo học tại trường X. Theo điều tra của cảnh sát, cô bị phát hiện mất tích vào ngày 20 tháng 4, đến nay đã được 5 ngày. Trước khi mất tích, cô vừa được xuất viện sau 1 tháng bất tỉnh vì lý do sức khỏe. Được biết, lần cuối người thân nhìn thấy cô, trên người cô mặc một chiếc áo sơ đen và quần jeans xanh, trên người chỉ mang theo túi sách nhỏ màu đen, trong đó có điện thoại và một số đồ dùng cá nhân. Nhưng khi truy tìm dấu vết, bên phía cảnh sát chỉ tìm thấy được điện thoại của cô ở ngõ XX. Hiện tại, bên phía cảnh sát vẫn đang tiến hành tìm người, nếu mọi người ai đã từng thấy cô gái này, hoặc có phát hiện gì mới, vui lòng liên hệ với số điện thoại trên màn hình, chúng tôi xin trân thành cảm ơn." @
"Cạch."
Tiếng đồ rơi trên đất phá vỡ không khí trầm mặc trong căn tin.
Tiểu Ngũ nhìn thiếu nữ trên bản tin, đôi mắt mở to, hai tay run rẩy.
"Tô Đình... Tô Đình... kia là Tô Đình của chúng ta mà..."
Không riêng gì Tiểu Ngũ, cả Từ Việt và những người khác cũng đều không thể tin vào mắt của mình.
Người mất tích trên đó... là Tô Đình sao?
"Không được, không được... chúng ta phải nói cho Niệm ca biết... Niệm ca nhất định..."
"Tiểu Ngũ... bình tĩnh một chút... Niệm ca mấy ngày nay không đến trường, chúng ta đến nhà cậu ấy xem thử." Từ Việt lấy lại bình tĩnh nhanh hơn một chút, hắn ôm cả người Tiều Ngũ lại, vuốt ve tấm lưng run rẩy của cậu.
"Được rồi, Tô Đình sẽ không sao cả, tao tin cô ấy sẽ không sao cả, bây giờ chúng ta đến nhà Niệm ca, sau đó đến gặp gia đình Tô Đình và cảnh sát, xem xem có thể cho họ được manh mối gì không, nhé?"
Tiều Ngũ lau khóe mắt ửng đỏ của mình, ngoan ngoãn gật đầu, để Từ Việt kéo đi.
"Bọn tao cũng đi! Đến đó đầu quân cho mấy chú cảnh sát, người đông tìm người cũng nhanh hơn." Đám anh em cũng nhanh chóng nối gót theo sau, bọn họ nhất định phải tìm được Tô Đình.
Cả một đám người kéo nhau leo tường trốn học.
Bác bảo vệ cũng quen với cảnh này rồi, nhưng vẫn phải gào thét: "Này này... chuẩn bị vào học mà đi đâu đấy!!!"
Tiểu Ngũ đã leo được lên tường, cậu quay đầu lại: "Tô Đình là bạn của chúng cháu! Chúng cháu đi cứu người!!"
Bác bảo vệ bị cái tên Tô Đình này làm cho khựng lại, cảm thấy rất quen.
Đến lúc bác nhớ ra là nữ sinh mất tích thì cả đám đã chạy xa rồi.
Bác bảo vệ bống nhiên bật cười: "Mấy báo con này tình cảm đấy." @
Ngày hôm đó, có rất nhiều học sinh trường X đến lấy lời khai và xin được gia nhập vào đội tìm người.
Cảnh sát nhìn cảnh tượng hiếm gặp này, lập tức sục sôi ý chí, càng ra sức điều tra hơn nữa.
Giống như hiệu ứng vậy, báo chí đưa tin không dứt về vụ án này, người người nhà nhà đều chú ý động tĩnh của vụ án, lớn đến mức những cơ quan cấp cao cũng phải vào cuộc. ®
Và đây là kết quả mà Tô Đình mong muốn.
Tô Đình lúc này đang bị trói chung với một đám người, không sai, ngoại trừ cô ra thì trong phòng còn có năm người nữa bị trói.
"Huhuhu... hức... huhu..." Một cô gái trong sáu người bọn họ cuối cùng không chịu được nữa, òa khóc nức nở.
Tiếng khóc ấy giống như công tắc, bầu không khí dồn nén mấy ngày nay ngay lập tức bị đập vỡ, nhưng cô gái khác cũng không nhịn được mà khóc theo.
Họ rất sợ hãi..
Họ chỉ mới đôi mươi, còn rất nhiều tiếc nuối.
Tô Đình ngồi ở một góc phòng, chân tay bị trói chặt, cũng may không bị bịt mắt và miệng.
Xem ra, bọn họ đã bị đưa đến địa bàn của chúng, vì là địa bàn nên mới thả lỏng cảnh giác như vậy.
Tô Đình biết ở đây chắc chắn có camera, vậy nên không thể tỏ ra quá khác biệt được, cô cũng từ từ rơi nước mắt theo những cô gái kia. Q
Cả sáu thiếu nữ, ai nhìn qua cũng vô cùng mong manh yếu ớt, khóc rất thương tâm.
Cô gái bên cạnh Tô Đình là khóc to nhất, cô ấy vừa khóc vừa gọi cha mẹ, thật sự vô cùng hoảng sợ.
Bọn cô ngày hôm nay mới được đưa đến đây, trước đó đều hôn mê một mình trong cốp xe.
Vừa nghĩ đến việc trước cô, đã có rất nhiều, rất nhiều thiếu nữ rơi vào tay bọn chúng, đồi mắt đang rưng rưng lóe lên tia tức giận, nhưng rất nhanh liền bị cô giấu đi.
Chợt có một cô gái lên tiếng, giọng nói vẫn còn nức nở: "Mọi người... mọi người có nghe thấy lời tôi nói không?"
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau.
Nhưng cô gái khác dần dần ngưng tiếng khóc, cô gái bên cạnh Tô Đình là người trả lời đầu tiên: "Cậu... cậu muốn nói cái gì."
Cô gái nhận được sự đáp lại, liền cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh nhất: "Tớ nghĩ... nghĩ là bây giờ chúng ta có khóc cũng không giải quyết được gì, thay vào đó... chúng ta.. chúng ra giữ chút sức lực, không ai biết được tiếp theo chúng ta phải đối mặt với cái gì chứ?"
Càng nói, cô gái càng bình tĩnh, cuối cùng còn cố gắng mỉm cười trấn an mọi người.
Tô Đình nhìn cô gái đó thật lâu, một cô gái rất đẹp, rất dịu dàng.
Cô gái dường như muốn thay đổi không khí trong phòng, bắt đầu trò chuyện với mọi người: "Mọi người bao nhiêu tuổi rồi? Tớ năm nay 18 tuổi."
Các cô gái khác có lẽ cũng muốn giúp bản thân bình tĩnh hơn nên gia nhập cuộc trò chuyện.
"Em 17 tuổi ạ."
"Em cũng 17."
"Tớ bằng tuổi cậu."
"Chị 19."
Không ngờ người khóc lớn nhất bên cạnh Tô Đình cũng là người lớn tuổi nhất.
Đến lượt Tô Đình, cô cũng thút trả lời: "Em... em năm nay 17 tuổi ạ."
Dù không hỏi tuổi, nhìn qua cũng thấy mục tiêu của bọn người này là thiếu nữ đang độ tuổi xuân thì, đặc biệt còn có vẻ ngoài xinh đẹp nữa.
"Cạch."
Tiếng đồ rơi trên đất phá vỡ không khí trầm mặc trong căn tin.
Tiểu Ngũ nhìn thiếu nữ trên bản tin, đôi mắt mở to, hai tay run rẩy.
"Tô Đình... Tô Đình... kia là Tô Đình của chúng ta mà..."
Không riêng gì Tiểu Ngũ, cả Từ Việt và những người khác cũng đều không thể tin vào mắt của mình.
Người mất tích trên đó... là Tô Đình sao?
"Không được, không được... chúng ta phải nói cho Niệm ca biết... Niệm ca nhất định..."
"Tiểu Ngũ... bình tĩnh một chút... Niệm ca mấy ngày nay không đến trường, chúng ta đến nhà cậu ấy xem thử." Từ Việt lấy lại bình tĩnh nhanh hơn một chút, hắn ôm cả người Tiều Ngũ lại, vuốt ve tấm lưng run rẩy của cậu.
"Được rồi, Tô Đình sẽ không sao cả, tao tin cô ấy sẽ không sao cả, bây giờ chúng ta đến nhà Niệm ca, sau đó đến gặp gia đình Tô Đình và cảnh sát, xem xem có thể cho họ được manh mối gì không, nhé?"
Tiều Ngũ lau khóe mắt ửng đỏ của mình, ngoan ngoãn gật đầu, để Từ Việt kéo đi.
"Bọn tao cũng đi! Đến đó đầu quân cho mấy chú cảnh sát, người đông tìm người cũng nhanh hơn." Đám anh em cũng nhanh chóng nối gót theo sau, bọn họ nhất định phải tìm được Tô Đình.
Cả một đám người kéo nhau leo tường trốn học.
Bác bảo vệ cũng quen với cảnh này rồi, nhưng vẫn phải gào thét: "Này này... chuẩn bị vào học mà đi đâu đấy!!!"
Tiểu Ngũ đã leo được lên tường, cậu quay đầu lại: "Tô Đình là bạn của chúng cháu! Chúng cháu đi cứu người!!"
Bác bảo vệ bị cái tên Tô Đình này làm cho khựng lại, cảm thấy rất quen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến lúc bác nhớ ra là nữ sinh mất tích thì cả đám đã chạy xa rồi.
Bác bảo vệ bống nhiên bật cười: "Mấy báo con này tình cảm đấy." @
Ngày hôm đó, có rất nhiều học sinh trường X đến lấy lời khai và xin được gia nhập vào đội tìm người.
Cảnh sát nhìn cảnh tượng hiếm gặp này, lập tức sục sôi ý chí, càng ra sức điều tra hơn nữa.
Giống như hiệu ứng vậy, báo chí đưa tin không dứt về vụ án này, người người nhà nhà đều chú ý động tĩnh của vụ án, lớn đến mức những cơ quan cấp cao cũng phải vào cuộc. ®
Và đây là kết quả mà Tô Đình mong muốn.
Tô Đình lúc này đang bị trói chung với một đám người, không sai, ngoại trừ cô ra thì trong phòng còn có năm người nữa bị trói.
"Huhuhu... hức... huhu..." Một cô gái trong sáu người bọn họ cuối cùng không chịu được nữa, òa khóc nức nở.
Tiếng khóc ấy giống như công tắc, bầu không khí dồn nén mấy ngày nay ngay lập tức bị đập vỡ, nhưng cô gái khác cũng không nhịn được mà khóc theo.
Họ rất sợ hãi..
Họ chỉ mới đôi mươi, còn rất nhiều tiếc nuối.
Tô Đình ngồi ở một góc phòng, chân tay bị trói chặt, cũng may không bị bịt mắt và miệng.
Xem ra, bọn họ đã bị đưa đến địa bàn của chúng, vì là địa bàn nên mới thả lỏng cảnh giác như vậy.
Tô Đình biết ở đây chắc chắn có camera, vậy nên không thể tỏ ra quá khác biệt được, cô cũng từ từ rơi nước mắt theo những cô gái kia. Q
Cả sáu thiếu nữ, ai nhìn qua cũng vô cùng mong manh yếu ớt, khóc rất thương tâm.
Cô gái bên cạnh Tô Đình là khóc to nhất, cô ấy vừa khóc vừa gọi cha mẹ, thật sự vô cùng hoảng sợ.
Bọn cô ngày hôm nay mới được đưa đến đây, trước đó đều hôn mê một mình trong cốp xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nghĩ đến việc trước cô, đã có rất nhiều, rất nhiều thiếu nữ rơi vào tay bọn chúng, đồi mắt đang rưng rưng lóe lên tia tức giận, nhưng rất nhanh liền bị cô giấu đi.
Chợt có một cô gái lên tiếng, giọng nói vẫn còn nức nở: "Mọi người... mọi người có nghe thấy lời tôi nói không?"
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau.
Nhưng cô gái khác dần dần ngưng tiếng khóc, cô gái bên cạnh Tô Đình là người trả lời đầu tiên: "Cậu... cậu muốn nói cái gì."
Cô gái nhận được sự đáp lại, liền cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh nhất: "Tớ nghĩ... nghĩ là bây giờ chúng ta có khóc cũng không giải quyết được gì, thay vào đó... chúng ta.. chúng ra giữ chút sức lực, không ai biết được tiếp theo chúng ta phải đối mặt với cái gì chứ?"
Càng nói, cô gái càng bình tĩnh, cuối cùng còn cố gắng mỉm cười trấn an mọi người.
Tô Đình nhìn cô gái đó thật lâu, một cô gái rất đẹp, rất dịu dàng.
Cô gái dường như muốn thay đổi không khí trong phòng, bắt đầu trò chuyện với mọi người: "Mọi người bao nhiêu tuổi rồi? Tớ năm nay 18 tuổi."
Các cô gái khác có lẽ cũng muốn giúp bản thân bình tĩnh hơn nên gia nhập cuộc trò chuyện.
"Em 17 tuổi ạ."
"Em cũng 17."
"Tớ bằng tuổi cậu."
"Chị 19."
Không ngờ người khóc lớn nhất bên cạnh Tô Đình cũng là người lớn tuổi nhất.
Đến lượt Tô Đình, cô cũng thút trả lời: "Em... em năm nay 17 tuổi ạ."
Dù không hỏi tuổi, nhìn qua cũng thấy mục tiêu của bọn người này là thiếu nữ đang độ tuổi xuân thì, đặc biệt còn có vẻ ngoài xinh đẹp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro