[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Tư Việt - Tiểu...
Tranh Ca
2024-07-26 00:43:27
"Cảm giác thế nào?" Người đàn ông bí ẩn bất ngờ xuất hiện.
Tuy đã bao nhiêu lần, nhưng Hà Kiều vân bị sự xuất hiện đột ngột của hẳn ta làm cho giật mình.
Cô ta điều chỉnh hơi thở, nở nụ cười tự tin: "Rất tốt."
'Tốt? Cô cũng dễ thỏa mãn nhỉ? Đáng lẽ cô còn được nhiều hơn thế nữa, nhiêu đây mới là bắt đầu thôi."
Tiếng nói vừa dứt, trong mắt Hà Kiều ánh lên tia tham lam, cô ta nhìn người đàn ông phản chiếu trong gương:
"Bước tiếp theo, tôi... nên làm gì?"
Cô ta nóng lòng trở thành trung tâm, cũng nóng lòng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Tô Đình.
"Hahaha... gấp gáp như vậy... rất hợp ý tôi đó."
Đôi bàn tay được bao bọc bởi bao tay đen đặt lên vai cô ta, từ từ siết lại. D
Không biết như thế nào, Hà Kiều càng ngày càng hoảng hốt, cô ta cảm thấy xương bả vai như muốn nứt ra vậy, nhưng không dám phản kháng.
Không... phải là cả người như bị điều khiển, một chút sức lực để phản kháng cũng không có
"Ngoan ngoãn đấy."
Qua một lúc lâu, khi gương mặt Hà Kiều đã trắng bệch, người đàn ông mới buông một câu như vậy, thả tay ra.
Mặc kệ bộ dáng đau đớn của cô ta, người đàn ông chỉ cười khàn: "Tiếp theo, cô lập Tô Đình đi."
Vừa nhắc đến cái tên kia, dù người có đau đớn như thế nào cũng không ngăn được sự hưng phấn của cô ta. Hà Kiều khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, đáp ứng: "Được, nhưng tôi làm bằng cách nào?"
Chát.
Mặt cô ta lệch sang một bên, không thể tin được ngước mắt lên nhìn người đàn ông, vừa sợ hãi vừa căm giận: "Tại sao?"
"Ngu ngốc, nếu có chuyện này cũng không làm được thì... người bị bỏ rơi chính là cô!" Nói rồi nháy mắt đã biến mất.
Hà Kiều gục đầu xuống, một lúc sau bỗng cất tiếng cười, sau đó ngày càng cười to hơn nữa.
"Một ngày nào đó, sẽ không ai có thể dẫm Hà Kiều này dưới chân như vậy nữa!!!
"A... Đừng cốc vào đầu nữa."
Lần thứ ba bị cốc vào đầu, rốt cuộc Tiểu Ngũ cũng không chịu đựng nữa, uất ức lên án.
Hung thủ - Tư Việt mặt không đổi sắc lôi kéo người ngồi xuống, bình thản lên tiếng: "Đây là lần thứ mấy em làm đề này?"
Dường như nhớ ra cái gì, Tiều Ngũ héo héo, mím môi nhưng vẫn thành thật đáp: "Lần thứ năm." G
Tư Việt gật gật đầu, lại chỉ vào một câu trong đề: "Vậy câu này tôi đã giảng cho em mấy lần rồi?"
Tiểu Ngũ lại héo thêm một chút: "Bảy lần."
Bỏ tờ đề xuống, Tư Việt nâng gương mặt sắp chạm bàn của ai kia lên, nói: "Một tờ đề làm lại ba lần, số câu sai vượt quá số câu đúng, một câu giảng đi giảng lại như vậy vẫn làm sai, tôi đánh oan sao?"
"Kh... Đương nhiên là oan! Dù thế nào cũng không được cốc đầu người khác, còn... còn..."
Đang nói, bỗng dưng Tiểu Ngũ lại trở nên ấp úng.
Một bàn tay đang cầm lấy tay của hắn chơi đùa.
Tư Việt bình thản: "Hửm? Còn cái gì?'
Tiểu Ngũ vừa xấu hồ vừa tức giận, kìm nén mãi, rốt cuộc đỏ mắt.
Đôi mắt Tư Việt co lại, lập tức ngồi thẳng dậy, lau đi giọt nước nơi khóe mắt, gấp gáp nói: "Đừng khóc... tôi... tôi không trêu chọc em nữa, đừng khóc đừng khóc."
Được ôm vào lòng dỗ dành - Tiểu Ngũ khẽ cong khóe môi lên, nhưng ngoài hắn ra, không một ai hay biết.
Không, vẫn có người thấy, đó là Tô Đình.
Nhìn độ cong khóe môi vừa gợn lên lại biến mất đi trong chớp mắt, Tô Đình trầm tư.
Khụ... được rồi... cô không nên xen vào chuyện của họ thì hơn.
Nhưng mà... nói đi vẫn phải nói lại, hai người này... từ khi nào đổi xưng hô vậy nhỉ?
"Anh thấy họ thế nào?"
Hóng một mình thì hơi chán, Tô Đình quyết định kéo thêm cả Niệm Ức vào.
Nghe cô nói, Niệm Ức chỉ liếc mắt sang đó một cái, sau đó lại trở về trên người cô, khóe môi cong cong: "Giống chúng ta."
"Khụ khu khụ..." Tô Đình sặc sữa, ho đến cả gương mặt đều ửng hồng.
Ngay cả đầu gỗ Niệm Ức cũng nhận ra, thì hẳn là ai thân quen cũng biết rồi chứ nhỉ.
Niệm Ức vừa dùng khăn lau khóe môi cô, vừa vuốt nhẹ tấm lưng gầy yếu, hơi bất đắc dĩ: "'Cẩn thận chút."
Đợi cơn sặc qua đi, Tô Đình mới nhìn Niệm Ức, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Tại sao anh lại chắc chắn như vậy."
Không hiểu tại sao, ánh mắt hắn lại dừng lại nơi môi cô, đôi con ngươi như nổi lửa.
Dù sao cũng đã bên nhau một thời gian, Tô Đình ít nhiều hiểu ánh mắt này có nghĩa là gì, cô liền không tiếng động lùi ra xa một chút.
Không đùa được đâu... không đùa được.
"Anh thấy hai người... hôn nhau."
Niệm Ức cũng thức thời dừng lại suy nghĩ lung tung của mình, nói ra lý do.
Dù đã mơ hồ đoán được, nhưng chính tai nghe thấy, Tô Đình vẫn không nhịn được đỏ mặt, cũng không dám hỏi gì nữa.
Thật ra, cô muốn chúc phúc hai người, nhưng cả hai vẫn chưa công khai, cô đành chúc phúc trong lòng vậy.
Nghĩ đền đây, Tô Đình lại nhìn hai người kia một chút, phát hiện không chỉ cô nhìn họ, mà đám anh em cũng lén lút nhìn.
Niệm Ức cũng nhìn theo cô, hiếm khi nở nụ cười: "Tất cả bọn họ đều biết hết rồi."
Tô Đình: "..." Giấu kĩ thật đấy!
Tuy đã bao nhiêu lần, nhưng Hà Kiều vân bị sự xuất hiện đột ngột của hẳn ta làm cho giật mình.
Cô ta điều chỉnh hơi thở, nở nụ cười tự tin: "Rất tốt."
'Tốt? Cô cũng dễ thỏa mãn nhỉ? Đáng lẽ cô còn được nhiều hơn thế nữa, nhiêu đây mới là bắt đầu thôi."
Tiếng nói vừa dứt, trong mắt Hà Kiều ánh lên tia tham lam, cô ta nhìn người đàn ông phản chiếu trong gương:
"Bước tiếp theo, tôi... nên làm gì?"
Cô ta nóng lòng trở thành trung tâm, cũng nóng lòng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Tô Đình.
"Hahaha... gấp gáp như vậy... rất hợp ý tôi đó."
Đôi bàn tay được bao bọc bởi bao tay đen đặt lên vai cô ta, từ từ siết lại. D
Không biết như thế nào, Hà Kiều càng ngày càng hoảng hốt, cô ta cảm thấy xương bả vai như muốn nứt ra vậy, nhưng không dám phản kháng.
Không... phải là cả người như bị điều khiển, một chút sức lực để phản kháng cũng không có
"Ngoan ngoãn đấy."
Qua một lúc lâu, khi gương mặt Hà Kiều đã trắng bệch, người đàn ông mới buông một câu như vậy, thả tay ra.
Mặc kệ bộ dáng đau đớn của cô ta, người đàn ông chỉ cười khàn: "Tiếp theo, cô lập Tô Đình đi."
Vừa nhắc đến cái tên kia, dù người có đau đớn như thế nào cũng không ngăn được sự hưng phấn của cô ta. Hà Kiều khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, đáp ứng: "Được, nhưng tôi làm bằng cách nào?"
Chát.
Mặt cô ta lệch sang một bên, không thể tin được ngước mắt lên nhìn người đàn ông, vừa sợ hãi vừa căm giận: "Tại sao?"
"Ngu ngốc, nếu có chuyện này cũng không làm được thì... người bị bỏ rơi chính là cô!" Nói rồi nháy mắt đã biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Kiều gục đầu xuống, một lúc sau bỗng cất tiếng cười, sau đó ngày càng cười to hơn nữa.
"Một ngày nào đó, sẽ không ai có thể dẫm Hà Kiều này dưới chân như vậy nữa!!!
"A... Đừng cốc vào đầu nữa."
Lần thứ ba bị cốc vào đầu, rốt cuộc Tiểu Ngũ cũng không chịu đựng nữa, uất ức lên án.
Hung thủ - Tư Việt mặt không đổi sắc lôi kéo người ngồi xuống, bình thản lên tiếng: "Đây là lần thứ mấy em làm đề này?"
Dường như nhớ ra cái gì, Tiều Ngũ héo héo, mím môi nhưng vẫn thành thật đáp: "Lần thứ năm." G
Tư Việt gật gật đầu, lại chỉ vào một câu trong đề: "Vậy câu này tôi đã giảng cho em mấy lần rồi?"
Tiểu Ngũ lại héo thêm một chút: "Bảy lần."
Bỏ tờ đề xuống, Tư Việt nâng gương mặt sắp chạm bàn của ai kia lên, nói: "Một tờ đề làm lại ba lần, số câu sai vượt quá số câu đúng, một câu giảng đi giảng lại như vậy vẫn làm sai, tôi đánh oan sao?"
"Kh... Đương nhiên là oan! Dù thế nào cũng không được cốc đầu người khác, còn... còn..."
Đang nói, bỗng dưng Tiểu Ngũ lại trở nên ấp úng.
Một bàn tay đang cầm lấy tay của hắn chơi đùa.
Tư Việt bình thản: "Hửm? Còn cái gì?'
Tiểu Ngũ vừa xấu hồ vừa tức giận, kìm nén mãi, rốt cuộc đỏ mắt.
Đôi mắt Tư Việt co lại, lập tức ngồi thẳng dậy, lau đi giọt nước nơi khóe mắt, gấp gáp nói: "Đừng khóc... tôi... tôi không trêu chọc em nữa, đừng khóc đừng khóc."
Được ôm vào lòng dỗ dành - Tiểu Ngũ khẽ cong khóe môi lên, nhưng ngoài hắn ra, không một ai hay biết.
Không, vẫn có người thấy, đó là Tô Đình.
Nhìn độ cong khóe môi vừa gợn lên lại biến mất đi trong chớp mắt, Tô Đình trầm tư.
Khụ... được rồi... cô không nên xen vào chuyện của họ thì hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà... nói đi vẫn phải nói lại, hai người này... từ khi nào đổi xưng hô vậy nhỉ?
"Anh thấy họ thế nào?"
Hóng một mình thì hơi chán, Tô Đình quyết định kéo thêm cả Niệm Ức vào.
Nghe cô nói, Niệm Ức chỉ liếc mắt sang đó một cái, sau đó lại trở về trên người cô, khóe môi cong cong: "Giống chúng ta."
"Khụ khu khụ..." Tô Đình sặc sữa, ho đến cả gương mặt đều ửng hồng.
Ngay cả đầu gỗ Niệm Ức cũng nhận ra, thì hẳn là ai thân quen cũng biết rồi chứ nhỉ.
Niệm Ức vừa dùng khăn lau khóe môi cô, vừa vuốt nhẹ tấm lưng gầy yếu, hơi bất đắc dĩ: "'Cẩn thận chút."
Đợi cơn sặc qua đi, Tô Đình mới nhìn Niệm Ức, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Tại sao anh lại chắc chắn như vậy."
Không hiểu tại sao, ánh mắt hắn lại dừng lại nơi môi cô, đôi con ngươi như nổi lửa.
Dù sao cũng đã bên nhau một thời gian, Tô Đình ít nhiều hiểu ánh mắt này có nghĩa là gì, cô liền không tiếng động lùi ra xa một chút.
Không đùa được đâu... không đùa được.
"Anh thấy hai người... hôn nhau."
Niệm Ức cũng thức thời dừng lại suy nghĩ lung tung của mình, nói ra lý do.
Dù đã mơ hồ đoán được, nhưng chính tai nghe thấy, Tô Đình vẫn không nhịn được đỏ mặt, cũng không dám hỏi gì nữa.
Thật ra, cô muốn chúc phúc hai người, nhưng cả hai vẫn chưa công khai, cô đành chúc phúc trong lòng vậy.
Nghĩ đền đây, Tô Đình lại nhìn hai người kia một chút, phát hiện không chỉ cô nhìn họ, mà đám anh em cũng lén lút nhìn.
Niệm Ức cũng nhìn theo cô, hiếm khi nở nụ cười: "Tất cả bọn họ đều biết hết rồi."
Tô Đình: "..." Giấu kĩ thật đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro